Sáng sớm hôm sau, Triệu Tử Văn lại làm chức trách thư đồng của hắn—giúp thiếu gia đọc sách, mỗi lần đậy sớm hắn đều ngủ gật, lão tiên sinh đến hắn cũng chỉ mở được một con mắt, học thức của hắn hầu như không người nào có thể so sánh, còn nghe giảng bài làm gi?
- Hạ Văn, ngươi từ từ……..
Triệu Tử Văn sớm mai phải lên đường, hắn định đi đến cửa hàng Bảo Nhi, bởi vì hai ba ngày nay hắn chưa tới, tạm thời nhờ thiếu gia giúp hắn nói hộ một tiếng với lão tiên sinh, nói hắn mấy ngày nay khá bận, nghe thấy lão tiên sinh gọi, Hạ Văn xoay người lại cười nói:
- Xin hỏi tiên sinh có chuyện gì?
Lão tiên sinh đến trước mặt hắn, cười nói:
- Tối hôm qua ngươi đoán trúng ba câu đố đèn của ta, ta thật sự hết sức khâm phục, ba câu đố đèn ta phải mất nười ngày suy nghĩ, tốn không ít công phu mói nghĩ ra, có thể nói là rất khó, không nghĩ rằng ngươi lại đoán được hết ba câu đố đèn, thật không hiểu ngươi là người làm sao mà đoán được?
Mười ngày mới nghĩ ra ba câu đố đèn ? Triệu Tử Văn thật sự không thể không bội phục nghị lực của lão tiên sinh, hắn cười:
- Chỉ là đoán lung tung, không ngờ lại may mắn đoán trúng.
Lão tiên sinh vuốt vuốt chòm râu dài:
- Nếu liên tục trùng hợp cả ba câu thì ngươi quả thực là thần nhân.
- Tiểu tử ngươi đừng có giả bộ nữa
Hạ Văn Đăng ở bên cạnh, ghen tị mắng.
Thiếu gia chắc đang trách vụ mình chuồn mất đêm qua, Triệu Tử Văn nhìn thiếu gia ngượng ngùng cười, rồi nói với lão tiên sinh:
- Lão tiên sinh, ta có chút việc, xin lỗi không thể bồi tiếp
Lão tiên sinh mỉm cười gật gật đầu, lão cũng không hình dung ra nổi tên thư đồng này tài học cao tới đâu, dường như chẳng có gì có thể làm khó được hắn, quả thực chỉ có thể dùng từ đăng phong tạo cực để hình dung, nhất là bài văn Thiếu Niên Cường trước kia hắn từng đọc, đã để lại một ấn tượng rất sâu trong đầu lão.
- Hạ Văn
Triệu Tử Văn vừa bước được mấy bước chợt nghe thấy tiếng Hạ Bình gọi, hắn xoay người lại cười nói:
- Cô bé này có phải lại tới quấy rối ta hay không, không thấy ta đang rất bận sao ?
- Có phải ngươi đi tìm Bảo Nhi hay không ?
Hạ Bình chu miệng hỏi
Triệu Tử Văn không thể phủ nhận, đành gật đầu đùa cợt nói:
- Thế nào, muốn đi cùng ta hả ?
Hạ Bình ngượng ngùng gắt giọng:
- Ta không đi, nhưng mà..
Hạ Bình trách cứ nói:
- Vì sao tối hôm qua ngươi đi xem hội đèn lồng mà không đưa ta đi theo, không phải ngươi đã đồng ý là đi chơi phải mang ta đi theo hay sao, ngươi là người nói dối !!!
Triệu Tử Văn thực ra cũng muốn đưa nàng đi, nhưng thiếu gia thích nàng, nếu để nàng ở bên cạnh không phải sẽ rất có lỗi hay sao ? Triệu Tử Văn bất đắc dĩ nói:
- Hôm qua tiểu vương gia tới bảo ta đi, làm sao ta có thể đưa ngươi đi cùng.
- Ai….
Hạ Bình khẽ thở dài, nàng cũng biết mình chỉ là một thư đồng của Hạ phủ, sao có thể đi cùng tiểu vương gia, nhưng chợt nhớ tới việc tối hôm qua Hạ Văn giải được cả ba câu đố của lão tiên sinh, nàng lại tươi cười, nụ cười rạng rỡ như hoa đào trên gương mặt ngọc, đôi mắt thấp thoáng vài tia tình ý ẩn ẩn.
Hạ Bình hôm nay mặc một bộ quần áo màu tím, mặc dù dáng người của nàng nhỏ nhỏ, nhưng cũng thật hấp dẫn, yểu điệu động lòng người, lại thêm vào khuôn mặt như hoa như ngọc, Triệu Tử Văn nhìn nàng mà chỉ muốn….nàng lớn nhanh thêm hai, ba năm, sợ rằng lúc ấy nàng cũng không kém so với Lâm Mộng Phỉ, hắn cười:
- Hạ Bình…..sắp phát xuân !!!
- Đáng ghét, nói lung tung
Hạ Bình tức giận dậm chân, mặt đỏ bừng như lửa, hạ giọng nói:
- Hạ Văn, tối hôm qua ngươi thật nổi bật, có thể giải được cả ba câu đố của tiên sinh, sau này…..sau này khi ngươi đi náo động như vậy mà không đưa ta theo, ta sẽ không bao giờ để ý tới ngươi nữa.
Hóa ra là vì việc này…Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Nha đầu ngươi, thật là….Đoán đèn đố hết sức mệt mỏi, được nổi bật cũng chẳng có gì tốt cả.
Hạ Bình đâu thèm quản nhiều như vậy, nàng từng chứng kiến hắn náo động Quần Phương Các và văn đàn, nhìn bộ dạng hăng hái của hắn, nhìn mọi người chăm chú nhìn hắn nàng rất thích, nàng kéo kéo cánh tay Triệu Tử Văn làm nũng:
- Lần tới phải dẫn ta đi !!
Triệu Tử Văn thấy khuôn mặt xinh như vẽ của nàng, bộ dáng nũng nịu đáng yêu khiến hắn không kìm nổi bật cười:
- Được rồi, lần tới ta sẽ đưa ngươi đi
Hạ Bình vui sướng gật gật đầu, từ sau khi được phu nhân ngầm đồng ý, nàng và Hạ Văn ngày càng thân thiết, chỉ cần chờ lão gia trở về sẽ chính thức được thừa nhận thân phận, nghĩ đến đây Hạ Bình lại cảm thấy sung sướng không thôi.
Triệu Tử Văn thấy đôi môi đỏ mọng của nàng, hắn không kìm nổi cúi xuống:
- Chụt…..
Đặt một nụ hôn lên môi Hạ Bình
- Ai !!!
Hạ Bình biết người xấu này lại lợi dụng trộm hôn mình, nàng vừa sợ vừa thẹn kêu lên, rồi xấu hổ nhìn kẻ vừa đánh lén thành công nàng chạy trốn:
- Người xấu, thật là xấu mà !!!
- Tên tiểu tử này !!!
Đúng lúc này, Hạ Văn Đăng từ thư phòng bước ra, chứng kiến Triệu Tử Văn ăn trộm đậu hủ rồi bỏ chạy, hắn không kìm nổi thầm chửi mắng.
Lão tiên sinh cũng đứng sau lưng Hạ Văn Đăng, cười cười vuốt râu:
- Hạ Văn này thật không biết kiềm chế, dù sao cũng là ban ngày mà !!!
Lão tiên sinh cũng đỏ mặt, dù cho lão vàng bạc lão cũng không dám phi lễ như vậy.
Triệu Tử Văn cảm thụ hương thơm trong miệng, vô hình trung đã đi tới Tử Vũ Hiên, lúc này cửa hàng kinh doanh phát đạt hơn xưa rất nhiều, Bảo Nhi và Lý Thanh Chiếu đứng ở quầy thu ngân lượng, tính toán sổ sách, vội vàng đến vã mồ hôi.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.xyzChợt, Bảo Nhi nhìn thấy một thân ảnh cao cao, nàng theo bản năng ngẩng mặt, nhìn thấy nụ cười xấu xa của hắn, nàng hô một tiếng rồi chạy vội ra, lao về phía Triệu Tử Văn, nàng kéo bàn tay to lớn của hắn nhảy nhót:
- Đại ca đã về !!!
Triệu Tử Văn cười cười, nếu là trước kia, chỉ sợ Bảo Nhi đã sớm bổ nhào vào lòng hắn, qua một thời gian kinh doanh, nàng đã trầm ổn hơn rất nhiều. Triệu Tử Văn cười, vuốt ve hai gò má gầy của nàng nói:
- Bảo Nhi, đại ca mấy hôm nay bận, không thể tới giúp muội, thật là khổ cho muội rồi.
Bảo Nhi hạnh phúc tựa vào vai đại ca, thản nhiên cười nói:
- Vì đại ca, Bảo Nhi dù mệt cũng thấy hạnh phúc
- Khụ, khụ, khụ
Triệu Tử Văn nghe tiếng ho đã biết là Lý tài nữ quấy rối, sao Lý Thanh Chiếu luôn phá rối mình vậy chứ ?