Đối với người bình thường mà nói, hai giây thời gian này cực kì ngắn ngủi, chỉ thoảng qua như một cái chớp mắt mà thôi. Nhưng đối với Trương Văn Trọng cùng ông bà Smith lúc này, hai giây thời gian tựa như là quá dài.
Trải qua hai giây đồng hồ sau, cuối cùng đôi con ngươi của Alan Smith cũng khôi phục lại sắc thái bình thường, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt đã rụt trở về. Nếu nhìn từ bề ngoài mà đánh giá, thì hẳn là Alan đã biến trở về làm nhân loại.
Bởi vừa xảy ra biến cố, nên lúc này ông bà Smith không dám khẳng định, con trai của mình đã chân chính biến trở về nhân loại hay chưa? Bọn họ tràn đầy cõi lòng mong chờ, lo lắng không yên nhìn về phía Trương Văn Trọng: "Bác sĩ Trương, Alan...nó khỏi bệnh chưa?"
Lúc này, Trương Văn Trọng đang giữ cổ tay Alan Smith, nương theo mạch tượng kiểm tra tình huống, đồng thời truyền một đạo chân nguyên vào trong cơ thể hắn. Rất nhanh đạo chân nguyên chạy một vòng tuần hoàn ở mười hai kinh mạch chính, dùng phương thức này để kiểm tra xem, huyết mạch Hấp Huyết Quỷ đã hoàn toàn bị tiêu trừ chưa. Hai phút sau, Trương Văn Trọng buông tay ra, trên mặt nở nụ cười, hướng ông bà Smith khẽ nói: "Bây giờ tôi dám vỗ ngực bảo đảm. Quá trình chữa trị đã thành công. Huyết mạch Quỷ Hấp Huyết thức tỉnh trong người Alan đã được thanh tẩy. Hắn sẽ không bao giờ...trở thành Hấp Huyết Quỷ nữa. Sống bình thường như bao người khác, cho đến khi sinh lão bệnh tử."
"Vậy là tốt rồi." Ông bà Smith vui mừng quá đỗi, hướng Trương Văn Trọng nói: "Cảm ơn anh, bác sĩ Trương...cám ớn anh!"
Trương Văn Trọng khoát tay, mỉm cười chỉ vào Alan ngồi ở trong Hỗn Độn Lô, nói: "Trước tiên ông bà không cần cám ơn vội...Chúng ta mau đưa Alan ra ngoài cái đã. Lúc khác nói chuyện sau."
Nếu bình thường, Trương Văn Trọng căn bản là không cần kêu vợ chồng Smith hỗ trợ, nhấc tay một cái là có thể thoải mái kéo Alan ra khỏi lô đỉnh. Nhưng hiện giờ, chân nguyên và thể lực của hắn đều cạn kiệt, nên không thể không nhờ hai vợ chồng Smith xuất lực tương trợ.
Còn Tam Túc Ô đã muốn thu liễm Thái Dương Tinh Hỏa, một lần nữa biến trở về bộ dạng quạ đen, nhẹ nhàng đậu trên bả vai của Trương Văn Trọng.
Alan Smith tuy rằng đã khôi phục lại trạng thái người bình thường, nhưng dựa vào Điện Thanh Hàn Thạch, nên cũng không có bị nhiệt khí ở trong Hỗn Độn Lô nấu chín. Khi Trương Văn Trọng cùng ông bà Smith đồng tâm hiệp lực, rất nhanh Alan liền được khiêng ra bên ngoài.
Vừa bước ra khỏi Hỗn Độn Lô, chớp mắt Alan cảm thấy một luồng hàn khí từ trong miệng hung hăng bao phủ toàn thân, cả người liền lạnh cóng. Ngay tại lúc hắn không biết phải làm sao, thì thanh âm của Trương Văn Trọng vang lên bên tai: "Còn ngây ra đó làm gì? Nếu không muốn bị đóng thành tượng băng, thì mau nhả Điện Thanh Hàn Thạch ở trong miệng ra đi!"
Alan không khỏi cả kinh, vội vàng đem khỏa Điện Thanh Hàn Thạch ngậm trong miệng ném ra ngoài. Quả nhiên, Điện Thanh Hàn Thạch vừa ra khỏi miệng, hàn khí quẫy nhiễu hắn, nhất thời liền biến mất tăm hơi. Cùng lúc đó, Trương Văn Trọng cũng rút tám cây ngâm chân tại bát mạch giao hội huyệt ra.
Ba người một nhà Smith, tức thì ôm nhau vui mừng hoan hỉ, chúc phúc cho Alan Smith vừa được tái sinh. Đương nhiên bọn họ cũng không quên hướng Trương Văn Trọng bày tỏ thái độ cảm kích chân thành.
Trong lúc ba người nhà Smith hướng về Trương Văn Trọng cảm tạ, thì bỗng nhiên hắn dựng thẳng ngón trỏ lên. Dùng một loại biên độ nhẹ nhàng lắc lư ngón tay, hơn nữa ngữ khí cũng trở nên mơ màng, nói: "Hãy nhìn vào ngón tay của tôi đi, cẩn thận nhìn vào. Đúng rồi, chính là nơi này. Ba người nhìn thấy gì không?"
Giờ phút này Trương Văn Trọng đang thi triển Chúc Do Thuật đối với ba người nhà Smith.
Trương Văn Trọng dùng Chúc Do Thuật bóp méo trí nhớ của bọn họ. Chỉ lưu lại kí ức, Trương Văn Trọng dùng ngân châm và thang thuốc, hóa giải huyết mạch Hấp Huyết Quỷ trong người Alan mà thôi. Đối với Hỗn Độn Lộ cùng thời điểm sử dụng phù chú đánh lui Hấp Huyết Quỷ vồ đến, toàn bộ đều quên sạch không còn nhớ chút nào.
Hiện tại Trương Văn Trọng không hi vọng thân phận tu chân của mình bị tiết lộ ra ngoài, cho nên hắn đành phải dùng cái hạ sách này. Bất quá, ba người một nhà Smith mặc dù bị Chúc Do Thuật bóp méo đoạn kí ức trị liệu, nhưng tinh thần của bọn họ cũng không gặp phải tổn hại gì nghiêm trọng.
Trước khi thần trí ba người nhà Smith thanh tỉnh, Trương Văn Trọng nhanh chóng thu hồi Hỗn Độn Lô. Đem toàn bộ mọi thứ ở trong gian phòng, thu dọn sạch sẽ.
"Cám ơn anh, bác sĩ Trương!" Sau khi thanh tỉnh, ba người nhà Smith vẫn nhất tề hướng Trương Văn Trọng biểu đạt lòng cảm kích.
Nửa giờ sau, Trương Văn Trọng tiễn ba người nhà Smith ra khỏi tiểu khu Hoa Hàng.
Trước khi ba người đi, Trương Văn Trọng còn không quên dặn dò Alan Smith vài câu: "Cơ thể của anh bây giờ vẫn còn hư nhược. Cho nên sau khi trở về, nhất định phải bồi dưỡng một phen. Nếu không tà khí sẽ dễ dàng xâm nhập."
"Cám ơn anh, bác sĩ Trương." Alan Smith hướng Trương Văn Trọng khom lưng chào, vẻ mặt thành khẩn nói: "Anh không chỉ cho tôi sinh mệnh lần thứ hai, đồng thời cũng để cho tôi tìm được mục tiêu phấn đấu! Tôi quyết định, ngày sau sẽ chăm chỉ học tập nghiên cứu, nâng cao y thuật và y đức của mình."
Sau khi tiễn gia đình Alan Smith đi, Trương Văn Trọng cả người mệt mỏi, quay trở lại căn phòng thuê trọ.
Lúc này đã là đêm khuya, bên trong tiểu khu Hoa Hàng vắng lặng dị thường, tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi trong nhà của mình. Thậm chí, có nhiều người sớm đã nhập vào mộng đẹp rồi.
Trương Văn Trọng luồn tay vào trong túi quần móc ra hai chiếc bình sứ nhỏ, lấy một khỏa Đại Đạo Như Ý Đan ném vào trong miệng của mình. Mặt khác, cũng lấy Tụ Khí Đan ở chiếc bình còn lại, ném cho Tam Túc Ô. Lúc trước, bởi vì ba người một nhà Smith dây dưa, nên hắn và Tam Túc Ô luôn luôn không có cơ hội phục đan dược. Lúc này dùng đan dược xong, rồi trở về nhà luyện hóa hấp thu, để khôi phục lại chân nguyên đã bị hao tổn trong quá trình chữa bệnh trước đó.
Ngay khi Trương Văn Trọng đi vào trong sân tiểu khu. Bất thình lình, một đạo hắc ảnh nhảy từ trên tàng cây hạnh ngân xuống. Lấy khí thế nhanh như điện chớp, đánh về phía Trương Văn Trọng!
Bóng hắc ảnh này, chính là thành viên của Trần gia, Trần Mặc!
Bởi vì không phải thành viên dòng chính, cho nên ngay cả khi Trần Mặc có tu vi Địa Cấp trung kỳ, nhưng ở trong Trần gia cũng không có địa vị. Tựu ngay cả hai tên hậu sinh vãn bối như Trần Nhàn cùng Trần Hi, đều có thể ỷ vào thân phận đệ tử chính dòng của Trần gia, mà sai khiến hắn. Căng thẳng nhất là, lần trước Trần Hi gác chủy thủ vào cổ hắn, hăm dọa rằng muốn lấy tính mạng của hắn. Chuyện này lọt vào tai của Trần lão tổ tông, cũng không có trách phạt Trần Hi phạm thượng, nên Trần Mặc vô cùng ủy khuất.
Trần Mặc vừa căm vừa giận, nhưng lại không dám nói ra. Hắn cảm nhận được, một đệ tử không phải thành viên dòng chính, muốn hỗn lên danh tiếng ở trong Trần gia, là có bao nhiêu không dễ dàng. Dưới oán khí điều khiển, cùng lợi ích thật lớn dụ dỗ, hắn âm thâm tiếp xúc với thế gia võ học khác. Hơn nữa còn là Bàng gia nổi tiếng ở trong cảnh nội tỉnh Thiên Nam. Đem chuyện bí mật về bảo tàng đồ thông tri cho Bàng gia biết.
Một loạt hành động ngày trước của Trần gia, Bàng gia cũng âm thầm theo dõi, nhưng lại không hiểu mô tê gì cả. Hiện giờ nghe Trần Mặc phong thanh tin tức, nhất thời liền tỉnh ngộ, hiểu ra ý đồ của Trần gia.
Gia chủ của Bàng gia là Bàng Khoan, liền tỏ thái độ nói, chỉ cần Trần Mặc bắt kẻ nắm giữ phương pháp mở khóa bảo tàng đồ, giao cho bọn họ. Như vậy, Bàng gia liền cấp cho Trần Mặc một khoản thù lao hậu hĩnh, đủ để Trần Mặc ăn tiêu cả đời cũng không hết. Sau này phá giải được bảo tàng đồ, những điển tịch võ học mấy trăm năm lưu trữ của Bàng gia, Trần Mặc có thể tùy ý lựa chọn. Hơn nữa, còn khẳng định hứa hẹn, Bàng gia sẽ âm thầm trợ giúp Trần Mặc, để hắn chiếm được địa vị cao ở trong Trần gia.
Trước tiền tài và lợi ích cự đại hấp dẫn, Trần Mặc đang một bụng oán hận Trần gia, liền đáp ứng Bàng gia không một chút do dự. Trợ giúp Bàng gia, ít nhất hắn cũng giành được hồi báo kếch xù. Nhưng nếu trợ giúp Trần gia, chính mình có thể sẽ không kiếm được lợi lộc gì. Thậm chí bao nhiêu công lao, liền rơi vào trong tay hai chị em Trần Nhàn, Trần Hi, chính mình lại nhiều hơn một điều phiền não.
Người không vì mình trời tru đất diệt.
Cho nên trong đoạn thời gian này, hắn trốn khỏi Trần Nhàn cùng Trần Hi, thuê một căn phòng nhỏ gần cạnh tiểu khu Hoa Hàng, để giám thị Trương Văn Trọng.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi, rốt cuộc cũng gặp được cơ hội. Trong lúc giám thị Trương Văn Trọng, Trần Mặc khiếp sợ phát hiện ra, hắn căn bản không nhìn thấu nổi tu vi của Trương Văn Trọng. Nguồn truyện:
Truyện FULLThoạt nhìn Trương Văn Trọng niên kỉ còn trẻ tuổi. Thế nhưng lại tu luyện được một thân thực lực cường hãn như vậy. Tại hắn xem ra, tám chín phần là có liên quan đến bí mật bảo tàng, điều này càng khiến cho hắn mong chờ hơn!
Cẩn thận giám thị Trương Văn Trọng nhiều ngày. Cuối cùng, Trần Mặc cũng gặp được cơ hội hiếm hoi. Tuy rằng hắn không biết vì sao hôm nay Trương Văn Trọng lại biểu hiện ra vẻ mệt mỏi như vậy. Nhưng hắn biết, đây là cơ hội duy nhất để có thể bắt được Trương Văn Trọng. Nếu bỏ qua thời cơ này, muốn bắt Trương Văn Trọng cũng chẳng biết phải đợi tới khi nào.
Cho nên nhân dịp Trương Văn Trọng tiễn ba người nhà Smith ra khỏi tiểu khu Hoa Hàng. Trần Mặc cũng âm thầm tiềm phục trên tàng cây hạnh ngân ở ngoài sân của tiểu khu Hoa Hàng. Đợi Trương Văn Trọng nặng nhọc bước tới gần, hắn liền thả người nhảy xuống, hướng Trương Văn Trọng phát động thế công sắc bén!