Siêu Cấp Tiên Y

Chương 218: Sẽ Diệt Môn



Trong buổi họp mặt bạn học cũ tại Ẩn Ngạc, Trương Văn Trọng đã nhìn ra Trần Nhàn là người luyện võ. Tuy rằng tu vi của nàng không tinh thâm, nhưng ánh mắt nhạy cảm, tâm tư linh lung, cũng có thể xem là một nhân vật kiệt xuất. Bất quá tại lúc đó, hai bên cũng không có xuất hiện điều gì gút mắt, cho nên hắn cũng không đem việc này để vào trong lòng. Đợi đến sau đó, Trần Nhàn dùng thân phận là người đến ứng tuyển việc làm xuất hiện ngay trước mặt hắn, hắn liền nhận ra việc này không thích hợp. Hôm nay tuy nói chuyện trùng hợp xảy ra không dứt, nhưng sao lại có nhiều chuyện trùng hợp đến như vậy? Cho nên sau khi đưa Trần Nhàn ra khỏi phòng phỏng vấn, hắn lập tức cho Tam Túc Ô đi theo. Tuy rằng Trần Nhàn đi dạo một vòng bên trong đại học Ung Thành, xác nhận không ai theo dõi mới rời khỏi vườn trường.

Thế nhưng nàng không bao giờ ngờ được, theo dõi nàng không phải là một con người. Khi nàng và Trần Hi, Trần Mặc cùng nhau ngồi bên trong xe bàn chuyện, Tam Túc Ô đang đậu trên nóc xe. Đem những lời nói của bọn họ, nghe thật rõ ràng từ đầu tới cuối, đồng thời tường tận báo cho Trương Văn Trọng.

Vốn Trương Văn Trọng niệm tình Trần Nhàn là bạn học cũ, cũng không dự định áp dụng thái độ cứng rắn. Thầm nghĩ muốn tìm một cơ hội nho nhỏ cảnh cáo nàng một chút, để nàng biết khó mà lui, như vậy thì cũng thôi. Thế nhưng không có nghĩ đến, lại xảy ra chuyện như vậy. Tuy rằng hắn có thể khẳng định, chuyện lần này hơn phân nửa do Trần Mặc tự tác chủ trương, không liên quan gì đến Trần Nhàn và Trần gia, nhưng cũng đã cảnh tỉnh hắn, đôi khi quá mức dung túng nhẫn nại, sẽ bị người xem rằng mình nhu nhược dễ khi dễ. Cho nên khi hắn suốt đêm chạy về Ung Thành, chuyện thứ nhất muốn làm chính là ngả bài với Trần Nhàn, sai, là Trần gia.

Hồi tưởng lại chuyện bị Trần Mặc đánh lén, Trương Văn Trọng nhịn không được lắc đầu than nhẹ, âm thầm tự trách: "Trong khoảng thời gian này sinh hoạt bình lặng đã làm cho ta mất đi tính cảnh giác. Chuyện lần này coi như làm cho ta tỉnh lại, sau này mọi việc cũng phải để thêm tâm nhãn, lưu lại vài phần lực đề phòng..."

Khi chiếc xe dừng ngay bên dưới khu lầu mà hai chị em Trần Nhàn, Trần Hi ở trọ, Trương Văn Trọng tắt máy xuống xe rút chìa khóa, sải bước đi lên lầu. Tuy rằng Trần Nhàn chưa từng tiết lộ địa chỉ với hắn, thế nhưng hắn đã qua Tam Túc Ô điều tra thật rõ ràng.

Đứng ngay trước nhà hai chị em Trần Nhàn, Trần Hi thuê ở, Trương Văn Trọng đưa tay gõ cửa. Tiếng đập cửa "thùng thùng đông" vang lên lúc hai giờ sáng, vô cùng rõ ràng vang dội. Sau khoảng ba bốn phút, bên trong nhà cũng truyền ra thanh âm, ngay sau đó đèn sáng lên, thanh âm hơi uể oải của Trần Nhàn vang lên: "Đã nửa đêm, ai đang gõ cửa vậy?"

"Tôi." Trương Văn Trọng đáp, lời lẽ vắn tắt.

"Anh...anh là Trương Văn Trọng?" Trần Nhàn chợt nghe ra thanh âm Trương Văn Trọng, nhất thời tuôn mồ hôi lạnh, vẻ buồn ngủ trong nháy mắt biến mất hoàn toàn. Cũng không biết vì sao, trong đầu nàng đột nhiên hiện ra tin tức Bàng gia bị diệt môn, điều này làm cho nàng cảm giác được hàn ý nảy lên.

"Là tôi." Trương Văn Trọng lại nói: "Mở cửa đi."

Trần Nhàn hít sâu một hơi, nỗ lực giúp cho tâm tình của mình lãnh tĩnh trở lại, sau đó lại nói: "Trương phó viện trưởng, có chuyện gì không thể để ngày mai nói sao? Hiện tại đã trễ thế này, tôi đã đi ngủ từ lâu..."

"Đây là một chuyện rất trọng yếu, phải nói trong ngày hôm nay." Thái độ Trương Văn Trọng rất kiên quyết.

Trần Nhàn thoáng chần chờ một lát, cuối cùng nói: "Vậy được rồi, anh chờ một chút, tôi thay quần áo sẽ mở cửa cho anh." Lúc này nàng đang mặc bộ áo ngủ, đích thật không thích hợp mở cửa gặp người.

"Được, tôi chờ cô." Trương Văn Trọng đáp.

Ngay khi Trần Nhàn xoay người chuẩn bị đi vào phòng ngủ thay quần áo, Trần Hi nghe thấy được động tĩnh, cũng từ trong phòng ngủ đi ra, cau mày nhỏ giọng dò hỏi: "Chị, làm sao bây giờ?"

Trần Nhàn tức giận trừng mắt liếc hắn, nói: "Còn có thể làm sao bây giờ? Trước tiên cho hắn vào, nghe một chút là chuyện gì hãy tính."

Trần Hi gật đầu, chuẩn bị xoay người tiến vào phòng thay áo ngủ, nhưng khi vừa xoay người, hắn đột nhiên nhớ tới một vấn đề, vội vã hỏi: "Ai, sao hắn lại biết được nơi ở của chúng ta, chị, không phải do chị tiết lộ cho hắn đó chứ?"

"Chị chưa từng nói với ai về chỗ ở của mình, hắn cũng chưa từng hỏi qua chỗ ở của chúng ta." Nói tới đây, Trần Nhàn cũng thấy ra, thần sắc bình thản cười cười, nói: "Chỉ sợ hắn không chỉ biết được nơi ở chúng ta, đồng dạng cũng biết được mục đích của chúng ta. Buồn cười khi chị còn cho rằng, toàn bộ mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng không có nghĩ đến, đã sớm bị người nhìn thấy hoàn toàn rõ ràng."

Trần Hi lại càng hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Chị nói hắn đã biết mục đích của chúng ta? Chúng ta còn mở cửa cho hắn vào sao? Đây không phải là dẫn sói vào nhà à?"

Trần Nhàn lạnh giọng nói: "Không mở thì phải làm thế nào? Hay là em cho rằng cánh cửa này có thể ngăn trở được hắn? Nếu hắn tuyển chọn gõ cửa mà không phải phá cửa đi vào, điều này nói rõ sự tình còn có bước thương lượng. Nếu như chúng ta đóng cửa không ra, chọc giận hắn, như vậy thực sự có thể xong đời!" Dứt lời, nàng không để ý tới Trần Hi, đi vào phòng thay quần áo. Trần Hi đứng ngây người vài phút cũng đi vào thay đồ.

Sau một lát, Trần Nhàn mở cửa mời Trương Văn Trọng đi vào phòng.

Trương Văn Trọng ngồi xuống sô pha, Trần Nhàn và Trần Hi cầm lấy hai chiếc ghế đến ngồi ngay trước mặt hắn. Giữa ba người chỉ cách một bàn trà bằng thủy tinh. Lúc này Trần Nhàn đã triệt để bình tĩnh lại, lời nói cử chỉ có chút khéo léo. So sánh với nàng, Trần Hi có chút tâm thần không yên, không chỉ toàn thân căng thẳng, đôi mắt không ngừng ngắm tới ngắm lui trên người Trương Văn Trọng.

Nhưng từ đầu tới cuối, Trương Văn Trọng dù nhìn cùng không nhìn hắn một lần, điều này làm cho hắn vốn có tính cao ngạo trời sinh, trong lòng không khỏi hiện lên một tia phẫn nộ.

Trần Nhàn đã khôi phục lại sự khéo léo, mỉm cười hỏi: "Không biết đã trễ thế này, Trương phó viện trưởng đến tột cùng có chuyện gì quan trọng đến tìm tôi? À, đã quên giới thiệu, vị này chính là em trai tôi tên Trần Hi. Hai người có lẽ đã gặp qua trước đây phải không? Lúc chúng ta học cao trung, hắn cũng học sơ trung trong trường chúng ta."

Trương Văn Trọng nhìn Trần Hi hơi gật đầu, xem như chào hỏi, sau đó lấy ra một xâu chìa khóa, đặt lên bàn thủy tinh, nói: "Tôi đến để trả xe cho các người."

Nhìn tiêu chí trên xâu chìa khóa, sắc mặt Trần Nhàn và Trần Hi hơi đổi. Trần Nhàn vẫn còn bình tĩnh được, Trần Hi bật đứng dậy, vẻ mặt lệ khí chất nói: "Đây là chìa khóa xe của Trần Mặc, Trần Mặc đâu?"

"Đã chết." Trương Văn Trọng hồi đáp.

"Là anh giết hắn?" Trần Hi từ bên hông rút ra một con dao lóe hàn quang, tuy rằng hắn khinh thường Trần Mặc, tuy rằng hắn chán ghét...nhưng dù sao Trần Mặc cũng là người của Trần gia, người của Trần gia bị giết chết, hắn cũng nên báo thù. Cho nên hắn làm như muốn đánh tới hướng Trương Văn Trọng.

Trương Văn Trọng vẫn không nhìn hắn, chỉ thản nhiên nói hai chữ: "Ngồi xuống!"

Trương Văn Trọng nói ra hai chữ, thanh âm cũng không lớn, giọng nói cũng thật bình thản, phảng phất như đang cùng người nói chuyện phiếm.

Cũng không hề quát, hay dùng những từ ngữ quát chói tai, nhưng chính như vậy, Trần Hi vốn đang làm bộ như muốn đánh tới, đột nhiên cảm giác được một đạo khí tràng giống như ngọn núi lớn nặng nề ập tới, bao trùm trời đất hướng hắn tuôn trào, đè nặng hắn thật gắt gao. Hắn đặt mông ngồi trở lại ghế, mặc cho hắn nỗ lực thế nào, đều không thể giãy thoát khỏi khí tràng kinh khủng bao phủ trên người.

Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt Trần Hi trắng bệch, toàn thân trên dưới mồ hôi tuôn rơi như mưa.

Chuyện như vậy cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gặp phải. Dù ở ngay trước mặt lão tổ tông của Trần gia, hắn cũng chưa từng gặp phải chuyện ly kỳ như thế.

Trong nỗi khiếp sợ, trong lòng Trần Hi cũng tràn đầy hiếu kỳ: Chỉ là dùng khí thế, có thể đem hắn áp chế gắt gao đến như vậy, Trương Văn Trọng này đến tột cùng làm sao làm được?

Từ đầu tới cuối, Trần Nhàn cũng không hề liếc mắt nhìn em trai của nàng, chỉ nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng, phảng phất như chuyện xảy ra bên người cũng không có quan hệ gì tới nàng.

"Trần Mặc cũng không phải tôi giết, là Bàng Khoan giết. Nếu cậu muốn báo thù, có thể xuống địa phủ tìm hắn." Trương Văn Trọng đem chuyện đã xảy ra, chậm rãi nói với Trần Nhàn và Trần Hi.

Nghe xong lời kể của Trương Văn Trọng, Trần Hi cũng không nói, chỉ há to miệng, khiếp sợ lẩm bẩm: "Bàng gia không ngờ bị một mình anh diệt cả nhà? Đây...đây thật sự là quá khó tin! Thực lực của anh, đến tột cùng đã mạnh mẽ tới mức độ nào?"

Trần Nhàn đã sớm hoài nghi, chuyện Bàng gia bị diệt môn có liên quan tới Trương Văn Trọng. Lúc này nghe hắn chính miệng thừa nhận, cảm thấy khiếp sợ sâu sắc. Nhưng nàng quan tâm không phải là thực lực của Trương Văn Trọng, mà là mục đích của hắn.

Sau khi cân nhắc một chút từ ngữ, Trần Nhàn cẩn thận nói: "Nếu như tôi nói, chuyện Trần Mặc đánh lén anh, đồng thời đem anh giao cho Bàng gia, là hắn tự ý làm, anh có tin tưởng không?"

"Tôi tin tưởng." Trương Văn Trọng nói: "Bởi vì tôi biết, cô cũng không chủ trương áp dụng vũ lực, mà là muốn tiếp cận tôi, giành được lòng tín nhiệm của tôi, sau đó từ trong miệng tôi hỏi về chuyện Ngạc Sơn bảo tàng."

"Anh quả nhiên điều gì cũng đã biết." Trần Nhàn thở mạnh một hơi thật dài.

Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, nói: "Tôi biết còn không chỉ những việc này. Tôi còn biết Trần gia tuy biểu hiện đang ở Ẩn Ngạc, trên thực tế lại ở huyện Lạc Hà bên cạnh huyện Ẩn Ngạc. Đồng thời tôi còn biết, Trần gia của cô từ già đến trẻ tổng cộng có một trăm hai mươi bảy người, phân biệt ở..."

Ngay lúc này, sắc mặt của Trần Nhàn và Trần Hi đều biến đổi trở nên cực kỳ khó coi. Bởi vì Trương Văn Trọng chuẩn xác nói ra mỗi một tên tuổi người của Trần gia, địa chỉ, cùng đơn vị công tác, viện giáo học tập, thậm chí còn có các loại nhược điểm. Điều này cũng có ý nghĩa, hắn đều đã sớm đem tình huống của Trần gia tìm hiểu rõ ràng. Nếu như có một ngày hắn làm khó dễ, chỉ sợ Trần gia sẽ bước theo vết xe đổ của Bàng gia.

"Anh...anh đến tột cùng là muốn làm gì?" Trần Nhàn vốn đang muốn cùng Trương Văn Trọng cò kè mặc cả, lúc này đã hoàn toàn chịu thua. Nàng rất rõ ràng, nếu Trương Văn Trọng đã có thể diệt Bàng gia, đồng dạng cũng có thể diệt Trần gia.

Trương Văn Trọng cũng không khách khí, nói: "Trần gia các người chỉ có hai con đường lựa chọn, một là quy phục ta, hoặc là giống như Bàng gia." Theo Trương Văn Trọng xem ra, Trần gia tốt xấu cũng là võ học thế gia sừng sững trăm năm, phương pháp nhân mạch mở rộng, có sự quy phục của bọn họ, điều khác không nói, chỉ là mua tài liệu luyện đan, luyện khí, còn dễ hơn đích thân hắn đi làm rất nhiều. Trải qua một đoạn sinh hoạt thế tục, hắn cũng hiểu rõ, ở thế giới linh khí loãng như hiện nay, muốn dựa vào lực lượng của một người tu luyện thành tiên, hầu như là chuyện không có khả năng. Phải thu phục một nhóm thủ hạ có năng lực, thay hắn tìm kiếm tài liệu luyện đan, luyện khí mới tốt hơn.

Trần Nhàn sắc mặt trắng bệch, hít sâu vài hơi, nói: "Việc này tôi không làm chủ được."

Trương Văn Trọng nói: "Vậy để người làm chủ được đến lựa chọn."

Trần Nhàn cũng không có chút do dự, cũng không quản hiện tại chỉ mới hai ba giờ sáng, lập tức gọi điện thoại. Bấm điện thoại gọi cho lão tổ tông Trần gia Trần Thục Ân. Đem chuyện đã xảy ra bên này nói cho bà ta, cuối cùng Trần Nhàn đưa điện thoại cho Trương Văn Trọng, nói: "Lão tổ tông của Trần gia chúng tôi, muốn nói chuyện với ngài." Bất tri bất giác, Trần Nhàn đã dùng giọng nói tôn kính với Trương Văn Trọng.

Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, tiếp nhận điện thoại đặt bên tai.

"Người thanh niên, tôi nghe Trần Nhàn nói, chuyện của Bàng gia là do cậu làm?" Trần Thục Ân tuy rằng đã tám mươi tuổi, nhưng tư duy vẫn phi thường mẫn tiệp, nói chuyện không hề có chút lộn xộn.

Trương Văn Trọng trả lời rất đơn giản, cũng chỉ có một chữ: "Phải."

Trần Thục Ân trầm mặc chốc lát, mới khẽ thở dài một hơi, nói: "Ngày mai tôi sẽ dẫn những người tập võ của Trần gia đi Ung Thành, hướng cậu biểu thị quy phục. Đến lúc đó, vô luận cậu sẽ hạ độc với chúng tôi, hay là cấm tham gì đó với chúng tôi, đều tùy tiện cậu. Tôi chỉ mong muốn, cậu có thể cho hương hỏa của Trần gia chúng tôi có thể tiếp tục kéo dài đến đời sau."

Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười, xem ra Trần Thục Ân có chút không tin thực lực của hắn. Bà ta dẫn toàn bộ người tập võ của Trần gia đến Ung Thành, bề ngoài nói muốn quy phục hắn, nhưng cũng không phải không muốn thử xem thực lực của hắn ra sao, một ngày phát hiện thực lực của hắn không đủ, sẽ lập tức trở mặt động thủ. Nhưng hiện tại hắn đã bước vào Luyện Khí cảnh, tự nhiên sẽ không sợ người của Trần gia. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Tốt lắm, tôi ở ngay Ung Thành chờ các vị. Bà cũng đừng bi quan, Trương Văn Trọng tôi đối đãi người một nhà, vẫn luôn rất tốt. Đợi khi các vị quy phục tôi, những bộ võ công như Tứ Tướng Hỗn Nguyên Chưởng và Phích Lịch kiếm pháp của Trần gia, tôi đều có thể truyền cho các vị, cho các vị có thể trọng trấn thanh uy trong chốn võ lâm..."

"Cậu còn biết Tứ Tướng Hỗn Nguyên Chưởng và Phích Lịch kiếm pháp của Trần gia?" Lần này không chỉ là Trần Thục Ân, dù cả Trần Nhàn và Trần Hi, cũng mở to hai mắt không thể tin được nhìn hắn. Hai môn võ công này, vốn là bí mật bất truyền của Trần gia, ngày xưa Trần gia cũng dựa vào chúng nó mới tạo được một uy danh hiển hách. Thế nhưng theo thời gian trôi qua, hai môn võ công đã triệt để thất truyền trong Trần gia.

Hiện tại Trương Văn Trọng lại nói hắn biết hai môn võ công này.

Điều này, có khả năng sao?

Tất cả mọi người nín thở chờ đợi câu trả lời thuyết phục của Trương Văn Trọng, nhưng hắn chỉ đạm nhiên cười, nói: "Đến tột cùng tôi có biết hay không, đợi khi Trần gia quy phục, tự nhiên các vị sẽ hiểu rõ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.