Đơn giản dùng qua vài món tráng miệng lót dạ xong, Trương Văn Trọng cùng Vương Tư đều tự quay về phòng.
Vội vàng tắm rửa, tẩy sạch đi mùi bùn đất trên người, Trương Văn Trọng liền thay đổi một bộ trang phục mới. Tiếp đó, ném một viên Linh Khí Hoàn và Đại Đạo Như Ý Đan vào trong miệng, cứ như vậy khoanh chân ngồi trên giường, vận chuyển Y Giám Tâm Kinh, luyện hóa hai viên đan dược, cắn nuốt linh khí ẩn chứa trong đó, mượn tác dụng tẩm bổ khôi phục chân nguyên bị hao tổn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, rất nhanh liền tới đêm khuya.
Sau khi luyện hóa xong Linh Khí Hoàn cùng Đại Đạo Như Ý Đan, Trương Văn Trọng mở mắt, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí. Vươn vai nhúc nhích sống lưng, tính toán đi ngủ lấy sức. Hôm nay, trên đoạn đường lở đất, đã tiêu phí không ít tinh lực cùng thể lực của Trương Văn Trọng, cho nên cần phải thông qua giấc ngủ đền bù lại. Nhưng mà, ngay khi hắn vừa mới ngả lưng xuống giường, thì đột nhiên nghe thấy một đạo thanh âm rất nhỏ, truyền ra từ bên ngoài cánh cửa.
"Trong khách sạn mà có trộm sao?" Trương Văn Trọng âm thầm suy đoán, lập tức xoay người ngồi thẳng dậy. Ngay khi hắn chuẩn bị đi thăm dò tình huống thì cửa phòng cũng được đẩy ra. Tiếp theo đó, có một tiếng bước chân nhẹ nhàng đi vào, cẩn thận quan sát, không ngờ đó là một nữ nhân cực kì xinh đẹp, mỗi tội quần áo có điểm hở hang.
"Di." Nữ nhân này hiển nhiên không ngờ rằng Trương Văn Trọng, chẳng những không ngủ say, ngược lại còn trợn mắt nhìn nàng, nhất thời liền bị giật mình. Nàng theo bản năng hỏi: "Anh...anh chưa ngủ...sao?"
Trương Văn Trọng liếc mắt một cái đã nhận ra, nữ nhân này căn bản không phải kẻ trộm, sở dĩ nàng có thể mở được cửa phòng mình, là bởi vì ở trên tay nàng, cũng đang cầm một chùm chìa khóa phòng.
Trương Văn Trọng không khỏi nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Cô là ai? Vào trong phòng tôi muốn làm cái gì? Chùm chìa khóa của phòng này, làm sao cô có được nó?"
Phản ứng của nữ nhân này tương đối linh hoạt, nàng không có đáp lời Trương Văn Trọng, mà xoay động nhãn châu vài cái, yêu kiều cười nói: "Chẳng phải anh gọi tôi đến sao?"
Dứt lời, nàng dùng tốc độ cực nhanh thoát y quần áo trên người, cư nhiên trắng trợn lao chầm về phía Trương Văn Trọng, hét lớn một tiếng.
Tiếng hét này, dường như chính là ám hiệu.
Ngay khi nàng ta lao chầm về phía Trương Văn Trọng, đồng thời theo bên ngoài cửa phòng lại có mấy người phóng vào. Cả đám trong tay cầm theo máy ảnh, không ngừng hướng ra phía trước mà bấm shutter.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, thanh âm "tách...tách" vang vọng khắp căn phòng. Mà ánh đèn loang loáng cũng không ngừng hiện ra, đem cả gian phòng chiếu sáng rực rỡ.
Bất quá, những tay săn ảnh này rất nhanh liền phát hiện ra, việc bọn hắn đang làm chỉ là uổng phí tâm cơ. Bởi vì trên chiếc giường lớn chỉ có mỗi nữ nhân trần truồng đang nằm ngả ngón, cũng không trông thấy bóng dáng của Trương Văn Trọng đâu. Nguyên lai, ở một khắc nữ nhân trần truồng ôm chầm đến, Trương Văn Trọng đã bật người nhảy sang một bên, căn bản không bị bọn hắn chụp hình.
"Cảnh sát?" Trông thấy mấy có thêm mấy người mặc quân phục cảnh sát xông vào trong phòng. Nhất thời Trương Văn Trọng liền hiểu ra, cười lạnh nói: "Tin tức đi chơi gái mại dâm bị bắt tang, trước kia ta đã nghe nói qua nhiều rồi. Không nghĩ tới, ta cũng có ngày gặp phải tình huống này. Đám các ngươi xứng đáng mặc quân phục cảnh sát ư? Quả nhiên là làm xấu mặt quốc gia."
"Ha ha, anh còn dám cãi nữa sao? Cư nhiên lại dám thóa mạ cảnh sát nhân dân chúng ta? Hiện giờ tang chứng vật chứng đã rành rành ở đây, anh còn gì để biện minh!" Mấy tay cảnh sát giận tím mặt, chỉ vào Trương Văn Trọng lớn tiếng quát tháo: "Mau ngồi xuống đưa hai tay lên đầu."
Đúng lúc này, nữ nhân nằm dạng háng ở trên giường cũng ngồi dậy, nàng không hề e ngại chuyện này bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, còn liếc mắt đưa tình nhìn Trương Văn Trọng: "Ông chủ, cảnh sát đã tới tận đây rồi, chúng ta nên nhận tội đi."
Nói xong, nàng còn xuất ra một chiếtruyenfull.xyzdom chẳng biết lấy nó từ đâu. Chiếtruyenfull.xyzdom này phi thường nhăn nhúm, hơn nữa lại còn đã dùng qua.
"Hóa ra đó chính là nhân chứng vật chứng theo lời các ngươi nói hả?" Trương Văn Trọng cười lạnh.
"Bảo anh ôm đầu ngồi xổm xuống, anh không nghe rõ sao? Cư nhiên còn dám dùng điệu bộ âm dương quái khí đe dọa cảnh sát?" Một tay cảnh sát trong đám móc còng số ra, đi nhanh về phía Trương Văn Trọng, làm bộ như muốn khóa tay hắn lại.
"Chuyện này đều là do tự các ngươi chuốc lấy." Trương Văn Trọng hừ lạnh một tiếng, bất thình lình nắm chặt lấy cổ tay của tên cảnh sát, vặn nhẹ một cái.
"Ca sát...ca sát." Một thanh âm rất nhỏ vang lên, cổ tay của tên cảnh sát đã bị vặn vỡ xương.
"A..." Gã cảnh sát gãy cổ tay bởi vì đau đớn mà hét lên: "Mày dám chống lại cảnh sát thi hành công vụ ư?"
Đám cảnh sát đứng ở bên ngoài thấy thế, trong lòng vừa sợ lại vừa giận. Bộ dạng như muốn tấn công Trương Văn Trọng, ỷ vào nhiều người đem hắn trói lại. Nhưng mà đúng lúc này, Vương Tư ở gian phòng bên cạnh nghe tin chạy sang, chứng kiến quang cảnh lộn xộn thành một đoàn, liền quát lớn: "Các anh muốn làm gì thủ trưởng tôi?"
Không đợi đám cảnh sát kịp phản ứng, hắn liền nhanh chân phóng vọt đến, một phen quyền cước tung ra, khiến cho cả đám cảnh sát đều ngã lăn quay xuống dưới sàn nhà. Đây cũng là hắn đã hạ thủ lưu tình, bằng không, mấy tên cảnh sát này thăng đến miền cực lạc rồi.
Trương Văn Trọng thấy thế liền khen ngợi: "Vương Tư, Bát Quái Quyền của anh rất không tệ. Xem ra chẳng bao lâu nữa, tu vi của anh sẽ tấn thăng lên Địa Cấp hậu kỳ."
Vương Tư thành thật cười nói: "Ha ha, nhưng công phu của tôi so sánh ra vẫn kém hơn thủ trưởng nhiều. Ít nhất, hiện giờ tôi không thể nhìn ra trình độ nông sâu của thủ trưởng."
Trương Văn Trọng chỉ cười nhạt, bởi vì hắn không muốn nói đến chuyện này. Sau khi quét mắt nhìn đám cảnh sát nằm sõng soài trên mặt đất, đang chuẩn bị mở miệng thì lại có thêm mấy tên cảnh sát nữa, từ bên ngoài phóng vào trong phòng. Gã thủ lĩnh đám này, tên Lưu Dũng, là đồn trưởng đồn công an khu vực này.
Nếu bình thường muốn bắt người, tự nhiên Lưu Dũng không cần phải xuất mã. Bất quá chuyện tình lần này là do thiếu gia của cục trưởng cục cảnh sát Nam Uyển thị đích thân gọi điện giao phó. Vì đảm bảo công việc thuận lợi trăm phần trăm, không xuất hiện chuyện tình ngoài ý muốn, cho nên lần này hắn mới chủ động đi theo áp trận.
Sau khi tiến vào phòng, trông thấy đám thủ hạ nằm sõng soài trên mặt đất, Lưu Dũng không khỏi nhướng mày, ở trong lòng thầm mắng "phế vật." Tiếp theo rút súng bên hông ra, lớn tiếng quát: "Giỏi lắm, hai tụi bay không chỉ chơi gái, mà còn dám chống lại cảnh sát đang thi hành công vụ? Mau ngồi xuống giơ hai tay lên đầu."
Lúc này, Vương Tư khẩn cấp bước tới chắn trước người Trương Văn Trọng, lớn tiếng quát lại: "Buông súng ra, không được phép vô lễ với thủ trưởng."
"Thủ trưởng?" Lưu Dũng nhìn bộ quân trang trên người Vương Tư, thì không khỏi sửng sốt. Theo sau lại ngắm nghía Trương Văn Trọng, một thân trang phục bình thường, vô luận từ khí chất hay là tuổi tác, đều không giống quân nhân cấp cao. Hắn liền cười lạnh, nói: "Thủ trưởng, là hắn ư? Hừ, bây giờ tôi hoài nghi hai anh đang giả mạo quân nhân quốc gia. Mời các anh xuất trình giấy tờ quân trang, hoặc giấy chứng nhận sĩ quan ra đây cho tôi kiểm tra."
Vương Tư móc giấy chứng nhận sĩ quan của mình ra, ném cho Lưu Dũng.
Còn Trương Văn Trọng bởi vì lúc trước đi Malaysia, nên mọi giấy tờ quân nhân đều cất ở trong nhà. Đây cũng là nguyên nhân mà lúc này Trương Văn Trọng không thể chứng minh thân phận sĩ quan. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Không có giấy tờ chứng minh hả? Vậy thì đi theo chúng tôi một chuyến!" Lưu Dũng trầm giọng nói. Trong lòng cũng ầm thầm đắc chí: "Chống lại người thi hành công vụ, đánh lén cảnh sát, giả mạo quân nhân...Ha ha tiểu tử này thật nhiều tội danh. Ài...ai bảo ngươi đám đắc tội với thiếu gia nhà cục trưởng của chúng ta làm chi?"
"Ai dám mang thủ trưởng đi?" Vương Tư quát lớn tiếng.
Lúc này Trương Văn Trọng đã nhìn ra, chuyện tình lần này không phải là bắt giam bình thường. Tám chín phần mười là có kẻ nhờ đám cảnh sát này tới dàn xếp hiện trường, muốn hãm hại mình. Thế nhưng Trương Văn Trọng thật sự không nghĩ thông, Nam Uyển thị này hắn chưa đi qua bao giờ, tại sao lại có kẻ muốn dùng chiêu số âm hiểm chỉnh đốn mình đây?
Cuối cùng, Trương Văn Trọng dừng mắt trên người Lưu Dũng. Hiện giờ muốn tìm ra kẻ đứng sau tấm màn, tất sẽ phải đi tới đồn cảnh sát. Bởi vì ở đó mới có đáp án chính xác nhất. Cho nên Trương Văn Trọng bước ra, nhìn Lưu Dũng nói: "Cũng được thôi! Tôi sẽ đi theo các anh tới đồn cảnh sát một chuyến xem sao?"
Thấy Trương Văn Trọng chịu nhượng bộ, Lưu Dũng vui mừng quá đỗi, mau chóng phân phó đám thủ hạ bên cạnh: "Đi còng tay hắn cho ta!"
Một gã cảnh sát bước tới, xuất còng số tám ra khóa tay Trương Văn Trọng. Mặc dù Vương Tư muốn ngăn trở, nhưng lại bị Trương Văn Trọng liếc mắt cấm đoán. Chiếc còng tay này, đối với bản thân Trương Văn Trọng mà nói, căn bản là không thể tạo thành mối uy hiếp gì, chỉ cần hắn muốn, tùy thời đều có thể thoát được. Hơn nữa, Trương Văn Trọng nguyện ý còng tay, cũng làm cho đám cảnh sát buông lỏng tâm tình, do đó mà gia tăng xác xuất thành công khi sử dụng Chúc Do Thuật để điều tra tin tức.
Một phần cũng là do Trương Văn Trọng đang hao tổn chân nguyên quá độ, nên mới chịu để nguyên như vậy. Nếu không bị Vạn Yêu Đồ Sách cắn nuốt linh lực, thì lúc này hắn đã thi triển Chúc Do Thuật, đem cả đám cảnh sát bát nháo này thôi miên rồi.
Trước khi đưa Trương Văn Trọng đi, một gã cảnh sát nhỏ giọng hỏi Lưu Dũng: "Đội trưởng, tên quân nhân kia có cần bắt lại không?"
Lưu Dũng lắc đầu: "Quên đi, hắn có giấy tờ tùy thân, hơn nữa cũng không chơi gái, trảo hắn về đồn làm cái gì?"
Lưu Dũng cùng đám thủ hạ áp giải Trương Văn Trọng đi ra ngoài, lưu lại ba tên cảnh sát giúp đỡ đồng nghiệp bị thương, đưa tới bệnh viện gần đó trị liệu.
Còn Vương Tư thì nhanh chóng quay về phòng mình, cầm điện thoại lên bấm một cái dãy số, đem tình hình báo cáo cho thượng cấp xong. Tiếp đó liền đuổi theo Lưu Dũng cùng Trương Văn Trọng, đi tới đồn cảnh sát khu vực trực thuộc Nam Uyển thị.