Nhờ màn đêm yểm hộ, vì vậy Trương Văn Trọng cũng không sợ bại lộ thân thủ, hắn đưa tốc độ đề thăng tới cực hạn, mau lẹ như quỷ mị, chỉ trong mấy lần xê dịch, cũng đã xuống tới Long Hóa thôn, đứng bên trong sân trường học.
Giờ khắc này, trường học và ký túc xá Long Hóa đã bị băng tuyết và đất đá tuôn xuống vùi lấp phần lớn, chỉ còn dư lại vài phòng ốc tuy rằng miễn cưỡng đứng sừng sững, thế nhưng bị băng tuyết và đất đá phá hư, đã sứt mẻ không còn nguyên vẹn. Toàn bộ trường trung học thôn Long Hóa, giống như một đống phế tích bị oanh tạc trong chiến tranh.
Ngay khi Trương Văn Trọng chạy vào trong trường học, còn có mấy người biểu tình vẻ mặt kinh hãi, bùn đất băng tuyết dính đầy người, đang hoang mang rối loạn từ bên trong trường học chạy ra, giống như phát điên oa oa kêu to, hướng nơi tự nghĩ là an toàn chạy đi.
Trương Văn Trọng liếc mắt liền nhận ra mấy người này, trong bọn họ có lão sư trường học, cũng có học sinh ở trọ bên trong trường. Trong tám hương thôn mười dặm quanh đây, chỉ có thôn Long Hóa là xây dựng trường trung học, cho nên ở miền núi có những học sinh ở xa thôn Long Hóa cũng lựa chọn ở trọ lại trường, thỉnh thoảng có ngày nghỉ mới về nhà một chuyến. Dù sao trong số bọn họ có rất nhiều người, muốn về nhà cũng phải đi đường mất thời gian một buổi sáng.
Trương Văn Trọng đưa tay túm một lão sư vừa chạy ngang qua bên người hắn, lo lắng dò hỏi: "Ký túc xá lão sư và ký túc xá học sinh ở đâu? Có người bị băng tuyết và đất đá vùi lấp hay không?" Lúc này khắp nơi trong trường đều bị băng tuyết và đất đá tuôn xuống, nổi lên một gò đất cao, thật khó nhận ra đâu là ký túc xá lão sư hay ký túc xá của học sinh.
Nhưng làm Trương Văn Trọng thất vọng chính là, lão sư này đã bị tai nạn xảy ra thình lình làm sợ hãi, ánh mắt không những bị dại ra, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Núi lở rồi, chạy mau a, chạy mau..." Vốn không nghe được câu hỏi của Trương Văn Trọng, lại càng đừng nói tới có thể bình tĩnh trả lời.
Trương Văn Trọng biết, sở dĩ vị lão sư này có phản ứng như vậy, hoàn toàn bởi vì kinh hãi quá độ mà dẫn đến tinh thần thất thường. Nếu như để mặc cho người này như vậy, thật khó có thể hỏi được đáp án từ trong miệng hắn, còn có khả năng sẽ làm cho hắn bị bệnh tâm thần. Vì vậy hắn hít một hơi thật sâu, để tình tự cùng giọng nói của mình trở nên bình thản, nhìn vị lão sư thi triển Chúc Do Thuật, ôn nhu nói: "Đừng sợ, tai nạn đều đã qua đi, tỉnh táo lại nào, thở mạnh rồi sẽ hết thôi."
Dưới tác dụng của Chúc Do Thuật do Trương Văn Trọng thi triển, vị lão sư tinh thần thất thường thật sự làm theo lời nói của hắn, bắt đầu hít sâu lên. Sau mấy lần hít sâu, ánh mắt đang dại ra của vị lão sư cuối cùng cũng khôi phục lại sự linh động. Hắn đối với tình huống khi nãy của mình cũng có chút ký ức, không khỏi cảm thấy sợ hãi. Tuy rằng hắn không học qua y thuật, thế nhưng cũng biết, nếu như không phải Trương Văn Trọng cứu tỉnh chính mình, như vậy mình rất có khả năng hoàn toàn điên mất!
"Cảm ơn...cảm ơn." Vị lão sư tinh thần khôi phục bình thường, sau khi thở dốc, cũng không quên hướng Trương Văn Trọng tạ ơn. Lúc này Trương Văn Trọng cũng không có tâm tình khách sáo cùng hắn, nhanh đem câu hỏi của mình hỏi lại một lần. Lần này vị lão sư đã khôi phục lại tinh thần bình thường, cuối cùng cũng trả lời câu hỏi của hắn.
Hắn xoay người chỉ tay về hướng đông nam, nói: "Ký túc xá lão sư và của học sinh nằm ở chỗ đó. Đều đã bị băng tuyết và đất đá vùi lấp mất rồi. Lúc tôi chạy ra, cảm giác vẫn còn có lão sư và học sinh bị kẹt bên trong."
Hắn còn chưa nói hết, Trương Văn Trọng đã buông tay hắn ra, hướng phương hướng hắn chỉ bay nhanh đi, cùng lúc đó Trương Văn Trọng cũng không quay đầu lại nói: "Nhìn thấy sườn núi bên kia không? Đúng, là sườn núi có rất nhiều người đang đứng. Anh tới chỗ đó, nơi đó tương đối an toàn!"
Vị lão sư kia nhìn theo bóng lưng Trương Văn Trọng do dự chốc lát, sau đó mới xoay người, vội vã rời khỏi đó.
Trong mấy lần nhảy mạnh, Trương Văn Trọng cũng đã đi tới chỗ ký túc xá của lão sư và học sinh bị vùi lấp, ghé vào trên đống băng tuyết cùng đất đá, hướng bên dưới quát: "Có người không? Phía dưới có người không? Lên tiếng đi, dù thanh âm nhỏ cũng được!"
Những lời này Trương Văn Trọng dùng linh lực rống lên. Thanh âm rất lớn, cũng đủ xuyên thấu mạnh mẽ, có thể làm cho lão sư hay học sinh bị vùi lấp bên trong nghe được. Đồng thời bởi vì có sự tồn tại của linh lực, cũng có thể tránh việc âm thanh quá lớn khiến cho chấn động, dẫn đến việc xuất hiện sụp đổ, đối với học sinh và lão sư còn bị kẹt bên trong tạo thành thương tổn.
Thanh âm của Trương Văn Trọng vừa hạ xuống, ở bên trong lập tức vang lên một trận âm thanh đáp lại yếu ớt: "Nơi này có học sinh bị kẹt lại, phiền anh cứu ra dùm đi." Thanh âm rất yếu ớt, lại có người nói: "Sợ rằng người bên ngoài khó nghe được thanh âm trong đây lắm."
Trương Văn Trọng không chỉ nghe được thanh âm này, còn phân biệt được thân phận của người vừa nói, hắn nhanh tiến tới chỗ thanh âm vang ra, cẩn thận dời băng tuyết cùng đất đá, vừa hướng người bên dưới khuyến khích: "Đường lão sư, mọi người phải kiên trì, tôi lập tức cứu mọi người ra."
Trong lúc nói chuyện, hai tay Trương Văn Trọng cũng không nhàn rỗi, liên tục ôm lấy đất đá vùi lấp dời sang một bên. Những hòn đá nặng cả trăm cân, rất nhanh đã bị Trương Văn Trọng thanh lý sang một bên. Tuy rằng hắn là người tu chân, thế nhưng khi thanh lý những hòn đá này, không chỉ tiêu hao không ít linh lực, còn tiêu hao rất nhiều khí lực. Mà đôi tay hắn bị hòn đá sắc nhọn làm xé ra không ít vết thương, máu rươm rướm chảy, làm đôi tay hắn đẫm máu, nhưng hắn cũng bất chấp nghỉ ngơi cùng chữa thương, chỉ vùi đầu thanh lý đất đá cùng băng tuyết. Rốt cục xuyên qua khe hở, hắn đã có thể nhìn thấy thân ảnh của Đường lão sư và các học sinh bị nhốt bên trong ký túc xá.
Mấy học sinh thật may mắn. Bởi vì Đường Lam lựa chọn vị trí ẩn thân này rất tốt, trùng hợp nằm ngay một chỗ tường rẽ, băng tuyết và đất đá cuộn trào tuôn xuống từ trên núi, đã đè ép sụp cả tường vây hai bên, đúng lúc tạo thành một công sự che chắn cho Đường Lam bọn họ, thay bọn họ chặn lại rất nhiều băng tuyết đất đá, lúc này mới tránh khỏi một kiếp. Đồng thời Đường Lam còn dùng chăn đệm trên giường trùm lên người, đem học sinh hộ vệ bên trong, vì vậy đỡ được cho bọn họ bị đất đá sắc nhọn tập kích.
Tuy rằng có đệm chăn làm giảm xóc, nhưng bị đất đá rơi xuống cũng đau đớn không ngớt, thậm chí còn có cảm giác hít thở không thông. Nếu không phải vì ý niệm bảo hộ cho học sinh không bị tổn thương chống đỡ, chỉ sợ nàng đã sớm buông tha, hôn mê ngả xuống đất.
Lúc này cảm giác được phía trên truyền xuống động tĩnh, trong lòng Đường Lam tràn đầy vui mừng lẫn chờ mong ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Sự thực quả nhiên không làm cho nàng thất vọng, nương theo ánh trăng cũng không sáng sủa, nàng nhìn thấy khuôn mặt của Trương Văn Trọng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Khi nhìn thấy Trương Văn Trọng, sự kinh khủng và tuyệt vọng trong lòng Đường Lam biến mất, chỉ còn lại hi vọng và tín nhiệm.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Đường Lam lại tin tưởng, Trương Văn Trọng nhất định có thể cứu ra được nàng cùng các học sinh của nàng.
Đường Lam cũng hiếu kỳ, Trương Văn Trọng chỉ có một mình, nhưng còn là hai bàn tay trần. Làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể thanh lý được băng tuyết cùng đất đá vùi lấp nơi này? Nhưng lúc này cũng không phải thời gian suy nghĩ việc này, cho nên nàng nhanh chóng đem ý niệm hỗn loạn trong đầu ném đi, cố lấy khí lực còn sót lại trong thân thể hướng Trương Văn Trọng nói: "Trước tiên cứu bọn nhỏ ra đi."
Trương Văn Trọng dời hòn đá lớn giữa hai vách tường sụp đi ra, lập tức chui vào khe hở, khom người đứng trước người Đường Lam và các học sinh, nhìn họ ôn nhu nói: "Đừng sợ, đừng gấp, mọi người đều sẽ được cứu. Trong mọi người có ai bị thụ thương? Có ai tuổi nhỏ nhất? Để tôi đưa ra trước!"
Một học sinh cả người đầy bùn đất được Đường Lam và các học sinh còn lại đẩy ra trước, Trương Văn Trọng ôm nó, như linh hầu chui nhanh ra ngoài, sau khi căn dặn nó chạy nhanh về chỗ an toàn, chợt nghe một mảnh rầm rĩ ồn ào từ cửa trường học vang lên. Ngay sau đó, hơn mười thôn dân tay cầm cuốc xẻng chạy ào vào trường học, ở phía sau họ còn có Tô Hiểu Hồng cùng với mấy nghiên cứu sinh. Mà hai người đi đầu tiên chính là vị lão sư được Trương Văn Trọng cứu tỉnh, một người là Lý phụ cha của Lý Minh Hiên.
Vừa chạy vào trường học, bọn họ liền nhìn thấy Trương Văn Trọng, liền nhanh chóng chạy về phía hắn.
Nhìn thấy tình cảnh này, Trương Văn Trọng nhanh miệng nói: "Đừng qua đây hết, mọi người nhiều người, sẽ đè sụp nơi này. Chỉ hai người đến phụ tôi tiếp người là được, người còn lại nhìn xem chung quanh còn có lão sư hay học sinh bị vùi lấp hay không!"
"Được." Mọi người đều đáp, lão sư kia cùng Tô Hiểu Hồng chạy nhanh về hướng Trương Văn Trọng, người còn lại tìm kiếm chung quanh. Học sinh vừa được cứu ra liền được đưa đến nơi an toàn, chờ cứu ra mọi người, lại cùng chuyển dời đến sườn núi tương đối an toàn phía bên trái Long Hóa thôn.
Có những người này giúp đỡ, động tác của Trương Văn Trọng cũng nhanh hơn một chút. Chỉ một lát, hắn đã toàn bộ cứu ra Đường Lam cùng các học sinh. Cùng lúc đó, các thôn dân cũng đang từ mấy chỗ gần bên, cứu ra được mấy học sinh bị kẹt bên trong đống băng tuyết đất đá vùi lấp.