Trương Văn Trọng tự nhiên sớm liệu đến Xích Hà đạo trưởng đang khẩn trương, nên cũng đã làm tốt chuẩn bị, lúc này nghe Xích Hà vừa hỏi, hắn cũng không vội vã mở miệng trả lời, chỉ mỉm cười móc ra một bình sứ nhỏ đưa cho Xích Hà.
"Đây là?" Xích Hà nhanh tay tiếp lấy, trên mặt lộ vẻ mê man cùng không hiểu được.
Trương Văn Trọng cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Mở ra nhìn."
Xích Hà theo lời mở nắp bình sứ, một cỗ hương thơm nồng nặc thấm tận ruột gan từ trong bình sứ tỏa ra, trong nháy mắt toàn bộ căn phòng đã tràn ngập hương thơm.
Trác Thanh Liên đứng ngay sau lưng Xích Hà hít mạnh, kinh ngạc nói: "Thơm quá, sư tôn, đây là hương vị gì vậy?" Vừa nói nàng vừa thò đầu qua, muốn nhìn xem bên trong bình sứ trên tay Xích Hà đựng những vật gì, không ngờ có thể phát ra hương vị khiến cho tinh thần thư sướng đến như vậy.
Xích Hà đạo trưởng cũng cố sức hít mạnh một hơi, sau khi nhận rõ, trên mặt hắn nhất thời xuất hiện biểu tình chấn động, hoảng sợ kinh hô lên: "Hương vị này chẳng lẽ là..." Hắn nhanh tay đổ hết những gì bên trong bình sứ ra bàn tay trái của mình.
Đây là năm viên dược hoàn màu sắc khác nhau, duy nhất giống nhau chính là hương vị thấm tận ruột gan cùng linh khí tinh thuần thỉnh thoảng từ trong dược hoàn toát ra.
Trác Thanh Liên mở to hai mắt nhìn năm viên dược hoàn trong tay Xích Hà đạo trưởng, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Sư tôn, đây là đan dược gì? Sao con cảm giác trong đó ẩn chứa linh khí thậm chí so với Ngưng Khí Hoàn còn cao hơn không ít? Lẽ nào chúng là Như Ý Đan, Huyền Diệu Đan và Thập Toàn Hoàn hay sao?"
"Con nói không sai." Tuy rằng Xích Hà đạo trưởng đã kiệt lực kiềm chế sự kích động trong lòng, nhưng trong thanh âm của hắn vẫn mang theo một tia âm rung, hắn buông bình sứ trống xuống bàn, chỉ vào năm viên đan dược trong lòng bàn tay, giới thiệu cho Trác Thanh Liên: "Thanh Liên, con xem, đan dược màu đỏ này chính là Như Ý Đan, màu vàng chính là Huyền Diệu Đan, xanh lá mạ là Thập Toàn Hoàn, màu lam nhạt là Bát Bảo Đan, còn đen như mực này, di, màu đen như mực này lại là đan dược gì?" Những lời cuối cùng hắn muốn hỏi Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, hồi đáp: "Đây là Càn Khôn Đan!"
"Càn...Càn Khôn Đan?" Xích Hà đạo trưởng thật vất vả mới kiềm chế được kích động, nhất thời liền mãnh liệt bộc phát ra, hắn há to miệng thất thanh kinh hô: "Lẽ nào chính là Càn Khôn Đan trong truyền thuyết có thể làm cho tu vi gia tăng mạnh trong khoảng thời gian ngắn?"
"Không sai, chính là nó." Trương Văn Trọng nói: "Tuy rằng tu vi có thể gia tăng trong thời gian ngắn, nhưng sau khi hết dược hiệu sẽ làm người bị suy yếu."
Xích Hà đạo trưởng nhìn chằm chằm Càn Khôn Đan, cảm khái nói: "Không nghĩ tới a không nghĩ tới, Càn Khôn Đan quả nhiên chân thực tồn tại. Buồn cười trước đây tôi vẫn luôn tưởng rằng chỉ được ghi chép trong sách tạp lục mà thôi."
Phản ứng lúc này của Xích Hà đạo trưởng cũng có điểm ngoài Trương Văn Trọng dự liệu.
Trong mắt Trương Văn Trọng, Càn Khôn Đan tuy là đan dược đề thăng tu vi tạm thời, hiển nhiên không trọng yếu bằng bốn loại đan dược đề thăng tu vi chân chính mà không có phản ứng phụ kia. Thế nhưng trong mắt Xích Hà đạo trưởng, lại hoàn toàn có ý nghĩ khác hẳn với hắn.
Tô Hiểu Hồng bưng hai chén trà đi vào phòng, đưa cho Trác Thanh Liên và Xích Hà đạo trưởng. Sau khi hai người tiếp nhận, cũng không quan tâm nước trà nóng hay lạnh, đưa lên miệng uống ngay. Giờ khắc này bởi vì Trương Văn Trọng đem ra năm viên đan dược đã làm cả hai khiếp sợ đến khô cả miệng lưỡi, cần phải có nước uống để thấm giọng.
Tô Hiểu Hồng nhìn thấy liền vội vã nói: "Là nước trà nóng..." Thật đáng tiếc, nàng đã nói quá muộn, hai người kia đều đã nuốt chửng vào miệng.
Trác Thanh Liên còn hoàn hảo, thể chất trời sinh của nàng căn bản không sợ nóng. Thế nhưng Xích Hà không có năng lực như vậy, bị nước trà nóng hổi làm nóng đến sắc mặt đều thay đổi, gương mặt khổ sở thở hổn hển, một lát mới phun ra được một câu: "Nóng...bỏng chết ta rồi! Ôi má ơi, đây là bỏng chết trư nha? Nếu không phải sợ làm hư hao năm viên đan dược này, ta đã phun ra mất rồi." Hắn cẩn thận đem năm viên đan dược bỏ vào bình sứ, rất sợ không cẩn thận sẽ làm hư hao chúng nó, lúc đó sẽ làm hắn hối hận đến chết.
Sau khi hít sâu một hơi để tâm tình của mình có thể khôi phục bình tĩnh, Xích Hà mới cẩn thận nhìn Trương Văn Trọng dò hỏi: "Trương tiên sinh, năm loại đan dược này, các vị có bao nhiêu?"
Trương Văn Trọng uống một ngụm trà, hồi đáp: "Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Xích Hà khó nén kích động trong lòng, lại hỏi: "Như vậy không biết các vị định giá năm loại đan dược này như thế nào?"
Trương Văn Trọng nói: "Tôi nghĩ hẳn Trác tiểu thư đã đem yêu cầu của tôi nói qua cho ông rồi chứ?"
"Ác, đúng, đúng, xem tôi này, quá kích động nên đã quên mất cả chuyện đó."
"Các vị có thể luyện chế ra năm loại đan dược này, đích xác có thể bán rất dễ dàng. Sau khi trở lại, Hà Phi Quan chúng tôi nhất định sẽ đem ra tuyên truyền, tôi hoàn toàn có thể dự đoán giá trị của chúng sẽ rất cao. Chỉ là giá hoa hồng..."
Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, nói: "Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi các vị. Như vậy đi, tôi cho các vị hai lựa chọn, một, lấy một phần mười tiền lãi mỗi lần giao dịch làm hoa hồng. Hai, mỗi khi bán ra mười viên đan dược, thì cho các vị chọn một viên trong đó. Rốt cục tuyển chọn thế nào, do chính các vị làm chủ."
Xích Hà đạo trưởng không có chút do dự, vội vàng nói: "Đó còn cần suy nghĩ sao? Đương nhiên là tuyển cách thứ hai." Hắn rất sợ Trương Văn Trọng thay đổi chủ ý, liền nhanh miệng nói: "Trương tiên sinh, chúng tôi đương nhiên tuyển chọn phương thức thứ hai." Cùng lúc đó ở trong lòng hắn cũng đang nói thầm: "Linh tài liệu gì đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ cần tốn chút tâm tư là có thể mua được. Nhưng năm loại đan dược, ngoại trừ Trương tiên sinh, chỗ nào cũng không mua được nha."
Loại thái độ gấp gáp này của Xích Hà đạo trưởng làm Trương Văn Trọng nhịn không được nở nụ cười, nói: "Đã như vậy, chúng ta đã bàn xong rồi. À, được rồi, tôi còn có một yêu cầu."
Xích Hà nhanh miệng tỏ thái độ: "Có yêu cầu gì xin để ý phân phó, chỉ cần Hà Phi Quan chúng tôi làm được, chúng tôi tất nhiên sẽ không để Trương tiên sinh thất vọng!"
Trương Văn Trọng nói: "Vô luận như thế nào, các vị cũng không thể tiết lộ đan dược do chúng tôi đem ra bán. Thế nào, Xích Hà đạo trưởng, chuyện này các vị có thể làm được không?"
Xích Hà không khỏi nở nụ cười, nói: "Tôi còn tưởng là chuyện gì, nguyên lai là chuyện này. Trương tiên sinh, mời các vị yên tâm, các vị đã muốn điệu thấp, chúng tôi khẳng định sẽ khóa chặt mồm, sẽ không tiết lộ về các vị."
"Vậy là tốt rồi." Trương Văn Trọng vươn tay phải, mỉm cười nói: "Mong muốn chúng ta có thể hợp tác khoái trá. Xích Hà đạo trưởng, tôi có thể cam đoan với ông, chỉ cần các vị làm đúng như lời tôi nói, như vậy từ nay về sau sẽ có càng nhiều đan dược cho các vị làm đại lý bán ra."
Xích Hà nhanh nhẹn bắt tay Trương Văn Trọng, cười toe toét: "Hợp tác khoái trá, hợp tác khoái trá." Hắn hoàn toàn có thể đoán được, kết giao với Đan Đỉnh đại phái thần bí sau lưng Trương Văn Trọng, địa vị của Hà Phi Quan tại tu chân giới sẽ bay lên chín tầng trời. Không hề nghi ngờ, trong cuộc sống tương lai, phàm là ai muốn có đan dược tốt nhất, thân phận địa vị ra sao, đều phải lấy lòng hắn và Hà Phi Quan. Nếu như vận tác thật tốt, Hà Phi Quan nói không chừng từ môn phái tu chân tam lưu trở thành tu chân đại phái nhất lưu!
Đối với thời gian tới, Xích Hà đạo trưởng tưởng tượng ra thập phần mỹ hảo.
Nếu sinh ý đã bàn xong, hơn nữa lúc này đã có bác sĩ hộ sĩ đến làm việc, Xích Hà và Thanh Liên liền hướng Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng cáo từ, chuẩn bị rời đi. Nhưng ngay khi bọn họ vừa cất bước, Trương Văn Trọng chợt gọi lại bọn họ: "Chờ một chút."
Xích Hà đạo trưởng và Trác Thanh Liên vội dừng chân lại, biến thành cung kính hỏi: "Trương tiên sinh, còn có chuyện gì muốn phân phó?"
"Thứ này cho các vị." Trương Văn Trọng tiện tay cầm bình sứ ném cho bọn họ.
Xích Hà đạo trưởng bị hành động của Trương Văn Trọng làm hoảng sợ nhảy dựng, rất sợ bình sứ bị rơi vỡ, sẽ làm hư hao đan dược bên trong, nhanh luống cuống tay chân tiếp lấy miệng không ngừng nói thầm: "Ôi uy, ngàn vạn lần đừng vỡ." Sau đó hắn bỗng nhiên giật mình, mở to hai mắt, trợn mắt líu lưỡi nhìn Trương Văn Trọng, lắp bắp nói: "Trương tiên sinh, anh nói thật sao? Không phải nói cho chúng tôi hài lòng chứ? Anh thực sự muốn cho chúng tôi năm viên đan dược này?"
Trương Văn Trọng nói: "Thế nào? Không muốn lấy? Vậy trả lại cho tôi!"
"Không, không, muốn, chúng tôi đương nhiên là muốn, chỉ có kẻ ngu si mới không lấy." Xích Hà rất sợ Trương Văn Trọng lấy lại năm viên đan dược, liền nắm chặt bình sứ trong tay. Bởi vì cố sức quá độ, lộp bộp một tiếng đã bóp vỡ bình sứ. May là hắn phản ứng nhanh, tiếp được năm viên đan dược, lúc này mới không làm chúng rơi xuống đất.
Sau khi thu hồi cẩn thận năm viên đan dược, Xích Hà vẻ mặt cảm kích nói: "Trương tiên sinh, các vị xuất thủ đúng là chuyên gia nha! Nếu các vị đã chuyên gia như vậy, chúng tôi tự nhiên sẽ không làm các vị thất vọng! Còn mời các vị yên tâm, Hà Phi Quan chúng tôi sẽ toàn lực vận tác việc này."
Trương Văn Trọng mỉm cười, khách sáo vài câu.
Năm viên đan dược, tuy rằng làm Xích Hà đạo trưởng xem như chí bảo, thế nhưng đối với Trương Văn Trọng mà nói, cũng chẳng phải là vật trân quý gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLĐừng nói hắn chẳng đáng dùng năm loại đan dược này, dù trong mắt Tô Hiểu Hồng cùng đám yêu quái trong nhà cũng không cần dùng tới.
Ngay khi Trác Thanh Liên cùng Xích Hà đạo trưởng rời khỏi phòng y tế, trên mái nhà tòa lầu dạy học cao mười sáu tầng đối diện gần bên phòng y tế, có hai người đang dùng kính viễn vọng giám thị một màn này.