Siêu Cấp Tiên Y

Chương 514: Ai chiếm đại tiện nghi?



Thấy Tôn Đình Quân do dự, Trương Văn Trọng cũng không nóng nảy giục giã, chỉ ra dấu cho đệ tử Hoa Gian phái rót cho hắn thêm chén trà, vừa thưởng thức trà vừa đợi Tôn Đình Quân định giá. Nhưng Tô Hiểu Hồng lại đang vội vã muốn trở về thu phục Hắc Hùng Tinh, nên có chút gấp gáp khó dằn, lầm bầm nói: "Không phải chỉ cho ông ra giá hạt đào này sao? Sảng khoái một chút được không? Dây dây dưa dưa, lại còn nhăn nhó, không cảm thấy khó chịu à?"

Có thể câu nói của Tô Hiểu Hồng nổi lên tác dụng, cuối cùng Tôn Đình Quân cắn răng, khai ra một giá: "Ba mươi vạn nhất phẩm đan dược, được không?"

Vừa nghe được Tôn Đình Quân báo giá, Trương Văn Trọng còn chưa kịp mở miệng nói, Tô Hiểu Hồng cũng đã cau mày kêu lên: "Ba mươi vạn nhất phẩm đan dược? Ông đang hù người sao? Giá cả như vậy, đều có thể mua được một kiện ngũ phẩm linh khí, hạt đào của ông tuy rằng không bình thường, nhưng vô luận từ phương diện nào đến xem, cũng không thể đắt hơn ngũ phẩm linh khí nha?"

Vưu Giai cũng không hiểu nhiều về hạt đào, cho nên vẫn chưa nói, nhưng trong ánh mắt nhìn Tôn Đình Quân, lại bao hàm vẻ nghi vấn.

Lúc này Tôn Đình Quân xấu hổ không ngớt, kỳ thực hắn cũng hiểu được, giá cả ba mươi vạn nhất phẩm đan dược có chút khá cao, nhưng vấn đề là hắn vừa mới dùng một trăm năm mươi vạn nhất phẩm đan dược để mua Huyền Mộc chiết phiến. Nếu như hạt đào này không thể đổi được hơn mười vạn nhất phẩm đan dược, lần này hắn mời Trương Văn Trọng tới đây cũng đã không còn ý nghĩa nữa. Nếu không phải bởi vì biết hạt đào chứa đựng linh khí tinh thuần cực kỳ, lại không có được công dụng thực sự, chỉ sợ hắn còn có thể khai ra một cái giá cao hơn.

Lúc này, Tôn Đình Quân chỉ đành làm mặt dầy, ngoảnh mặt làm ngơ đối với câu nói của Tô Hiểu Hồng, hai mắt nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng, chờ đợi câu trả lời của hắn.

"Ba mươi vạn nhất phẩm đan dược sao?" Trương Văn Trọng buông xuống chén trà trong tay, không có nửa điểm do dự, thậm chí ngay cả giá cả cũng không để ý, trực tiếp gật đầu nói: "Tốt, vậy thì ba mươi vạn nhất phẩm đan dược."

Hiện tại Trương Văn Trọng cũng không hề xem nhất phẩm đan dược vào trong mắt mình.

Không nói đến đệ tử Phong Sơn phái dạo thời gian gần đây tu tập luyện đan thuật, luyện ra rất nhiều nhất phẩm đan dược, chỉ nói trong hội đấu giá tu chân ngày hôm nay, bán ra Huyền Mộc chiết phiến với giá một trăm năm mươi vạn nhất phẩm đan dược, những nhất phẩm đan dược này, đối với Trương Văn Trọng thậm chí đệ tử Phong Sơn phái, đều không có bao nhiêu tác dụng, giữ lại cũng chỉ để đó, còn không bằng đổi lấy thứ mình cần.

Huống chi, hạt đào của Dao Trì bàn đào, ở trong mắt Trương Văn Trọng, giá trị vượt xa ba mươi vạn nhất phẩm đan dược, thậm chí hắn đã chuẩn bị tâm lý Tôn Đình Quân sẽ định ra giá mấy trăm vạn nhất phẩm đan dược. Mà hiện tại, Tôn Đình Quân chỉ khai ra ba mươi vạn nhất phẩm đan dược, đây quả thực là chuyện vô cùng có lời, hắn làm sao lại đi cự tuyệt?

Người Hoa Gian phái không biết làm sao sử dụng hạt đào này, thế nhưng cũng không đại biểu Trương Văn Trọng cũng không biết làm sao sử dụng nó.

Theo Trương Văn Trọng xem ra, vô luận là đem hạt đào luyện đan hay luyện khí, đều vô cùng lãng phí. Hắn dự định đem hạt đào bỏ vào trong thế giới Càn Khôn Hồ, giao cho Thiềm Thử Tinh gieo trồng nuôi dưỡng. Tuy rằng Hoa Gian phái tiêu hao hơn mười năm cũng không thể làm hạt đào nảy mầm, nhưng cũng không đại biểu là hắn không thể.

Kỳ thực, gieo trồng Dao Trì bàn đào cũng không có chỗ gì đặc biệt, then chốt duy nhất chính là phải trồng ở một địa phương có linh khí dư thừa, đồng thời mỗi ngày đều dùng đan dược điều hòa làm thành linh dịch tưới, như vậy mới có khả năng để hạt đào nảy mầm. Mà thế giới trong Càn Khôn Hồ, theo linh khí bên trong khôi phục, hiện tại cũng được xem như là một nơi dư thừa linh khí. Về phần dùng đan dược điều hòa thành linh dịch sao...Hiện tại Trương Văn Trọng không thiếu, chính là linh dược thấp phẩm, dùng để tưới Dao Trì bàn đào, hắn không hề xót ruột chút nào.

Tuy nói Dao Trì bàn đào ba ngàn năm nở hoa, ba ngàn năm kết trái, ba ngàn năm chín tới, tính hết thời gian phải chín ngàn năm mới có thể ăn được. Nhưng hắn tính toán cũng không phải ăn bàn đào Dao Trì.

Làm tiên quả quý trọng của tiên giới, Dao Trì bàn đào có thể nói toàn thân đều là bảo bối. Không chỉ có thể ăn trái đào, toàn thân trên dưới đều có thể dùng luyện đan, luyện khí, toàn bộ đều là linh tài liệu phẩm cấp siêu cao. Dù là con sâu sinh trưởng trên cây bàn đào, cũng đều có phẩm cấp cực cao, là linh tài liệu hiếm có thậm chí còn có khả năng có được linh thức, do đó tiến hóa thành yêu.

Chính bởi vì nhìn thấy những chỗ tốt này, Trương Văn Trọng mới không chút do dự đáp ứng giá cả của Tôn Đình Quân.

Mà khi thấy Trương Văn Trọng đáp ứng sảng khoái như vậy, Tôn Đình Quân cũng không khỏi sửng sốt, hắn vốn tưởng rằng Trương Văn Trọng sẽ cò kè mặc cả với hắn. Trong lúc nhất thời, hắn có chút hối hận: "Nếu như sớm biết Trương tiên sinh sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy, ta nên khai giá cao hơn một ít..."

Nhưng rất nhanh Tôn Đình Quân lại điều chỉnh tâm tình. Theo hắn xem ra, có thể bán hạt đào với giá ba mươi vạn nhất phẩm đan dược, đã là không tệ lắm. Nếu như kêu giá cao hơn, nói không chừng sẽ trực tiếp làm Trương Văn Trọng tức giận, làm cho hắn phẩy tay áo bỏ đi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Ngay khi Tôn Đình Quân âm thầm vui vẻ, Tô Hiểu Hồng vẻ mặt lo lắng khuyên bảo: "Lão sư, hạt đào này trả ba mươi vạn nhất phẩm đan dược thì hơi đắt nha? Thầy đừng bị người này gạt đó..."

"Tiểu muội, không sao." Trương Văn Trọng xua tay ngăn trở câu nói kế tiếp của Tô Hiểu Hồng, tuy rằng biết rõ mình đã chiếm tiện nghi, nhưng biểu tình đắc ý cũng không hề lộ ra, lúc này lại nhìn Tôn Đình Quân mỉm cười, nói: "Tôi và Tôn tiên sinh là bằng hữu, bằng hữu gặp trắc trở, xuất thủ tương trợ là chuyện nên làm."

Nét mặt của Tôn Đình Quân chợt đỏ lên, trong lòng tràn đầy xấu hổ nói thầm: "Xem ra, Trương tiên sinh hẳn đã biết sau khi Hoa Gian phái mua Huyền Mộc chiết phiến, trong túi có chút ngượng ngùng, cho nên mới không trả giá, đáp ứng giá cả mình đưa ra. Đúng là người tốt nhan, Trương tiên sinh thật là người tốt, so sánh với hắn, mình quả thật thành kẻ gian trá không biết xấu hổ..."

Trong lòng cảm khái, biểu tình hắn nghiêm túc, phát ra lời từ nội tâm: "Trương tiên sinh, lần này anh trượng nghĩa, Hoa Gian phái sẽ ghi khắc trong tâm khảm, trọn đời khó quên. Sau này có cần gì đến Hoa Gian phái, cứ phân phó, chúng tôi nhất định sẽ không cự tuyệt."

"Tôn tiên sinh thật sự quá khách khí." Trương Văn Trọng mỉm cười nói.

Dùng ba mươi vạn nhất phẩm đan dược, không chỉ mua được hạt đào Dao Trì bàn đào, còn để một tông phái xếp hạng mạnh trong Địa Tự Hào cảm động đến rơi nước mắt, thiếu hắn một đại nhân tình. Buôn bán như vậy, thật sự quá có lời. Dù trở lại thêm mấy lần, Trương Văn Trọng cũng sẽ không ngại nhiều.

Sau khi khách sáo vài câu, Tôn Đình Quân xoa tay, có chút khẩn cấp nói: "Vậy...Trương tiên sinh, nếu như có thể, chúng ta nên đem chuyện giao dịch này hoàn thành cho xong nhé?"

Tuy nói Trương Văn Trọng đã đồng ý với chuyện giao dịch này, nhưng ba mươi vạn nhất phẩm đan dược còn chưa tới tay, Tôn Đình Quân vẫn chưa thể yên tâm. Chỉ khi lấy được ba mươi vạn nhất phẩm đan dược vào tay, hắn mới có thể thả lỏng khẩu khí.

Trương Văn Trọng đoán được suy nghĩ trong lòng Tôn Đình Quân, mỉm cười nói: "Tốt, tôi gọi điện thoại cho người đưa nhất phẩm đan dược tới."

"Tốt, tốt..." Tôn Đình Quân liên tiếp gật đầu, trên mặt lộ nụ cười lấy lòng.

Trương Văn Trọng lập tức lấy ra điện thoại, gọi cho Trần Hi, đem địa chỉ khách sạn Tôn Đình Quân đang ở cùng số phòng báo cho hắn, bảo hắn mau nhanh đem theo năm mươi vạn nhất phẩm đan dược đưa tới.

Trương Văn Trọng vừa cắt đứt điện thoại, Tô Hiểu Hồng vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Lão sư, hạt đào không phải trả giá ba mươi vạn thôi sao? Vì sao thầy lại bảo Trần Hi mang theo tới năm mươi vạn?"

Vẻ mặt Tôn Đình Quân cũng tràn đầy kinh nghi, chỉ là hắn không tiện mở miệng hỏi, lúc này nghe Tô Hiểu Hồng hỏi trước, hắn vội vã dựng lỗ tai, muốn nghe câu trả lời của Trương Văn Trọng.

Trương Văn Trọng cười giải thích: "Ba mươi vạn mua hạt đào, hai mươi vạn đưa tiền đặt cọc mua Hoa Gian trà." Nói đến đây hắn đưa mắt nhìn Tôn Đình Quân: "Tôi tin tưởng, qua một phen thương nghị của Tôn tiên sinh với chưởng môn cùng trưởng lão của quý phái, bút buôn bán này nhất định có thể làm thành. Để biểu hiện thành ý của tôi, trước tiên tôi sẽ giao tiền đặt cọc cho quý phái."

"Vậy..." Tôn Đình Quân do dự một lát, cuối cùng vẫn không mở miệng cự tuyệt. Hiện tại Hoa Gian phái đang cần đan dược, hai mươi vạn nhất phẩm đan dược, có thể nói là trợ lực lớn. Huống chi theo Tôn Đình Quân xem ra, tiền lời khi Hoa Gian phái trồng thêm Hoa Gian trà, cũng là một chuyện rất tốt.

"Xem ra, ta phải nghĩ đủ biện pháp, thuyết phục chưởng môn và các trưởng lão đồng ý trồng thêm Hoa Gian trà mới được..." Tôn Đình Quân thầm nói.

Hiệu suất làm việc của Trần Hi rất nhanh, từ lúc Trương Văn Trọng gọi điện thoại cho hắn đến lúc hắn dẫn theo hai đệ tử Phong Sơn phái khiêng hai rương lớn đi vào phòng Tôn Đình Quân, chỉ dùng mười phút thời gian.

Trương Văn Trọng chỉ vào hai cái rương do đệ tử Phong Sơn phái đưa đến, nói: "Tôn tiên sinh, năm mươi vạn nhất phẩm đan dược đã đưa đến, có cần kiểm tra không?"

"Kiểm tra gì chứ? Chẳng lẽ tôi còn không tin Trương tiên sinh sao?" Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng Tôn Đình Quân vẫn phái đệ tử Hoa Gian phái tiến lên kiểm tra. Sau khi xác định bên trong hai rương đựng năm mươi vạn nhất phẩm đan dược, miệng hắn cười toét, vội vã đem hạt đào nhét vào trong tay Trương Văn Trọng, rất sợ hắn cự tuyệt đổi ý.

Chuyện nơi này đã xong, Trương Văn Trọng liền hướng Tôn Đình Quân cáo từ, dẫn Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng rời khỏi khách sạn.

"Lần này thực sự để họ Tôn kia chiếm đại tiện nghi." Thẳng đến lúc này, Tô Hiểu Hồng vẫn có chút căm giận bất bình.

Nhưng Vưu Giai lại bật cười, lắc đầu nói: "Tiểu muội, lần này em nói sai rồi. Theo chị thấy, người kiếm tiện nghi, hẳn nên là lão sư của em mới đúng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.