Siêu Cấp Tiên Y

Chương 550: Huyền thưởng lệnh giá trên trời



Trương Văn Trọng biết Lâm Phong nói không sai, hai yêu quái Ngạo, Sơn đang ẩn nấp trong chỗ tối, hành tung quỷ bí làm kẻ khác khó có thể phát hiện, dù đổ ra mấy vạn người tìm tòi trong Vân Thai thị hoặc những huyện chung quanh cũng chưa chắc có thể tìm ra bọn chúng.

Huống chi hai tên yêu quái còn có một thân tu vi cực cao.

Đệ tử Phong Sơn phái tuy rằng trải qua cuộc đấu giá tu chân lần này có được nhiều pháp bảo phù chú hộ thân không ít, sức chiến đấu có tăng lên, nhưng muốn bao vây tiêu trừ Ngạo, Sơn hai yêu quái, cũng thật sự trắc trở.

Một khi bao vây tiễu trừ không được, để hai tên yêu quái đột phá vòng vây chạy ra, còn muốn tìm được hình bóng bọn chúng, thật sự càng thêm khó khăn. Hơn nữa còn có khả năng làm bọn chúng tức giận, dẫn tới sự trả thù đáng sợ. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Tuy rằng hắn cũng không sợ bọn chúng trả thù, nhưng cũng không đại biểu cho dân chúng phổ thông không sợ.

Thế nhưng trận ôn dịch này nếu do hai yêu quái Ngạo, Sơn làm ra, như vậy bọn chúng là đầu nguồn truyền nhiễm. Nếu như không thể bài trừ tiêu diệt đầu nguồn, mặc dù hắn và những chuyên gia y học nghiên cứu ra phương pháp trị liệu ôn dịch, cũng không thể nào hoàn toàn ngăn chặn.

Chỉ cần hai yêu quái Ngạo, Sơn không chết, ôn dịch sẽ tiếp tục duy trì cùng lan tràn khuếch tán. Hơn nữa một khi hai yêu quái rời khỏi Vân Thai thị đi tới thành thị khác, trận ôn dịch đáng sợ này cũng sẽ đi theo khuếch tán đến thành thị nọ. Nếu như bọn chúng ở trong toàn quốc, thậm chí trong phạm vi toàn cầu truyền lưu trận ôn dịch này, nói như vậy sẽ tạo thành lực phá hoại không kém hơn trận bệnh than khủng khiếp toàn cầu thời Trung Cổ.

Kết cục như vậy hắn thật sự không muốn nhìn thấy.

Phải nghĩ ra một biện pháp, ở trong thời gian ngắn nhất tìm ra hai yêu quái Ngạo, Sơn diệt trừ, mới có thể cắt đứt được đầu nguồn trận ôn dịch này, đem kết cục xấu nhất bóp chết khi còn trong nôi.

Trương Văn Trọng cau mày trầm ngâm chốc lát, nói: "Lâm đội trưởng, anh ngoại trừ thỉnh cầu Phong Sơn phái chúng tôi viện trợ, lẽ nào không hướng những môn phái khác thỉnh cầu viện trợ sao? Trong hội đấu giá tu chân mấy hôm trước, tôi nhìn thấy nhiều tông phái xếp hạng trong Địa Tự Hào, đều có thực lực rất mạnh. Nếu như có thể thỉnh bọn họ ra mặt giúp đỡ, tìm tòi, bao vây tiễu trừ hai yêu quái Ngạo, Sơn, có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều chứ?"

Lâm Phong nở nụ cười khổ, thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Ngay khi chúng tôi vừa đem ánh mắt tập trung lên người hai yêu quái Ngạo, Sơn, tôi cũng từng thỉnh cầu những tông phái kia viện trợ. Chỉ bất quá khi nghe nói một ít tình báo về hai yêu quái Ngạo, Sơn, nhất là sự phân tích về thực lực của bọn chúng, những tông phái liền tìm đủ lý do từ chối, không muốn xuất thủ tương trợ."

Phản ứng của những tông phái này, cũng nằm trong sự dự liệu của Trương Văn Trọng.

Bởi vì hắn biết, có rất nhiều người tu chân, đều thích bày ra bộ dáng cao cao tại thượng. Ở trong mắt bọn họ, người thường chỉ nhỏ bé như con kiến hôi. Vô luận là chết hay sống, đều không liên hệ gì tới bọn họ. Bọn họ tựa hồ đã sớm lãng quên, chính bản thân họ cũng đâu phải tu chân từ thuở nhỏ trong bụng mẹ, bọn họ cũng xuất thân từ người thường, cha mẹ anh em của họ cũng đều là người thường...

Ngoài ra còn có một nguyên do.

Hai yêu quái Ngạo, Sơn tu vi cao thâm, dù cả Âm Kiệt phái cũng cam tâm để bọn chúng sai khiến. Chém giết cùng bọn chúng, khó tránh gặp phải tử thương, điều này không thể nghi ngờ sẽ làm hao tổn thực lực của tông phái. Nếu làm như vậy, còn không bằng thà rằng không đếm xỉa đến. Có câu tục ngữ không phải đã nói: "Nhân bất vi kỷ" (Người nào không ích kỷ).

Trương Văn Trọng khẽ cau mày suy tư một lát, cuối cùng quyết định chủ ý, trầm giọng nói: "Nếu những tông phái kia muốn bảo tồn thực lực, cho nên mới không chịu đếm xỉa đến. Như vậy chúng ta cứ ưng thuận một phần thưởng thật cao, không tin bọn họ không đến hỗ trợ."

"Phần thưởng cao?" Lâm Phong cười khổ lắc đầu, nói: "Những tông phái xếp hạng trong Địa Tự Hào, đều có lịch sử đã lâu, nội tình thâm hậu. Là dạng ích lợi gì, có thể làm cho bọn hắn khó thể cự tuyệt chứ?"

Trương Văn Trọng hộc ra từng chữ: "Cửu Phẩm Tam Liên Đan."

"Cái gì?" Lâm Phong đầu tiên sửng sốt, lập tức thất thanh kinh hô lên. Bất quá hắn phát hiện thanh âm mình có chút lớn, vội vã đè thấp trở lại, sắc mặt kinh nghi, giọng nói gấp gáp dò hỏi: "Trương tổ phó, tôi không có nghe lầm đi? Anh vừa nói chính là Cửu Phẩm Tam Liên Đan? Chính là loại thất phẩm đan dược khiến cho dẫn ra oanh động cực lớn, có thể làm cho các chưởng môn, trưởng lão các tông phái vì muốn mua vào trong túi, đều suýt chút đánh nhau trong hội đấu giá tu chân?"

Mặc dù đoạn thời gian trước, Lâm Phong vẫn luôn bận rộn lùng bắt hai yêu quái Ngạo, Sơn, không tham gia tiếp hội đấu giá tu chân. Bất quá hắn cũng biết, lúc bán đấu giá Cửu Phẩm Tam Liên Đan, những chưởng môn, trưởng lão của các tông phái vì tranh đoạt nó mà suýt chút không quan tâm đến thân phận địa vị, giống như lưu manh du côn ngoài đầu đường, rút kiếm sống mái với nhau. Nếu không phải vì nữ tiên làm chỗ dựa cho Phong Sơn phái đột nhiên hạ phàm, ngăn lại bọn họ, chỉ sợ hiện tại tu chân giới đã rơi vào cảnh đánh nhau rối loạn.

Trải qua chuyện hôm đó, chuyện sau lưng Phong Sơn phái có tiên nhân làm chỗ dựa cũng đã được hoàn toàn xác định chính xác. Dù sao hơn vạn người tu chân trong sân bóng, đều từng tận mắt nhìn thấy phong tư của vị nữ tiên nhân kia. Mà cùng lúc đó, danh hiệu của Cửu Phẩm Tam Liên Đan, cũng đã truyền khắp toàn bộ tu chân giới. Có người nói, còn có người hiểu chuyện, đem chuyện các môn phái tranh đoạt Cửu Phẩm Tam Liên Đan viết thành kịch bản, dự định đầu tư quay thành phim điện ảnh.

Ngoài ra Lâm Phong còn biết, Cửu Phẩm Tam Liên Đan, đã sáng tạo ra kỷ lục giá tiền cao nhất trong suốt mấy trăm năm, một cái giá trên trời, dù là qua tiếp trăm năm cũng chưa chắc có thể bị đánh vỡ.

Thế nhưng hiện tại, Trương Văn Trọng lại nói, hắn nguyện ý xuất ra Cửu Phẩm Tam Liên Đan làm phần thưởng, để các đại tông phái xuất thủ tương trợ, diệt trừ hai yêu quái Ngạo, Sơn.

Đây...đây là thật vậy chăng? Ta không phải đang nằm mơ đi?

Lâm Phong ngơ ngác lăng lăng nhìn Trương Văn Trọng.

"Không sai, đúng là loại đan dược thất phẩm mà anh nói." Trương Văn Trọng cũng không để ý tới vẻ ngây ngốc của Lâm Phong, ánh mắt hắn lướt qua người Lâm Phong, thẳng nhìn những bệnh nhân vẻ mặt thống khổ đang nằm bên trong phòng bệnh, trầm giọng nói: "Lâm đội trưởng, Đặc Cần tổ hẳn có con đường đặc thù liên lạc với các đại tông phái phải không? Anh nói cho bọn họ, Trương Văn Trọng hiện tại muốn treo một giải thưởng phát lệnh truy nã, vô luận là ai, chỉ cần có thể giết chết một người trong hai yêu quái Ngạo, Sơn, sẽ thu được một viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan, nếu như có thể giết chết cả hai yêu quái Ngạo, Sơn, như vậy tôi sẽ cho hắn ba viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan, việc này Trương Văn Trọng nói được thì làm được, quyết không nuốt lời."

Nghe xong lời hắn nói, Lâm Phong càng thêm chấn kinh. Sau thoáng ngơ ngác nhìn Trương Văn Trọng, miệng hắn không ngừng lẩm bẩm: "Cửu Phẩm Tam Liên Đan...Trời ạ, anh bỏ được Cửu Phẩm Tam Liên Đan treo làm giải thưởng? Nhưng còn là ba viên? Tôi...tôi không có nghe lầm chứ?"

"Lâm đội trưởng...Lâm đội trưởng..."

Thấy dáng dấp vẻ mặt dại ra của Lâm Phong, cũng không biết hắn có nghe được lời mình nói hay không, Trương Văn Trọng không khỏi lắc đầu, kêu hắn vài tiếng.

Lâm Phong lên tiếng, lúc này mới phục hồi lại tinh thần. Nhưng hắn cũng không lập tức dựa theo lời phân phó của Trương Văn Trọng hành sự, mà gương mặt do dự nói: "Trương tổ phó, anh thực sự muốn lấy Cửu Phẩm Tam Liên Đan ra làm giải thưởng sao? Theo tôi được biết, đan dược này vô cùng trân quý. Ba viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan, thế nhưng có thể đổi được một đống lớn linh tài liệu, cao phẩm pháp bảo, thậm chí là cao phẩm pháp thuật bí tịch..."

Trương Văn Trọng xua tay ngắt lời Lâm Phong, trầm giọng nói: "Ý tôi đã quyết, cứ làm theo lời tôi đi." Lập tức hắn liền thở dài một hơi, chỉ tay về hướng những bệnh nhân nằm trên giường bệnh, sinh mạng tùy thời đều nguy hiểm, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần có thể cứu được những bách tính vô tội này, đừng nói là ba viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan, dù là ba mươi viên, ba trăm viên, tôi dù phải đập nồi bán sắt, cũng sẽ đem ra đánh đổi."

Ngày trước, hắn tổng cộng luyện chế ra mười sáu viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan. Trong đó Trần Nhàn bọn họ đều tự dùng một viên là sáu viên, hắn tự dùng ba viên, Tô Hiểu Hồng dùng một viên, còn lại một viên bán trong hội đấu giá tu chân. Tính toán lại trong tay hắn chỉ còn năm viên.

Mà hiện tại, hắn chỉ thoáng mắt đã lấy ra ba viên làm giải thưởng.

Một phần giải thưởng như vậy, ở trong tu chân giới hiện nay, có thể nói là sang quý nhất.

Thế nhưng hắn cũng không cảm thấy đáng tiếc.

Cửu Phẩm Tam Liên Đan tuy rằng trân quý, thế nhưng so sánh với trăm vạn mạng người, thậm chí là ngàn vạn mạng người, lại vô cùng bé nhỏ không gì đáng kể.

Chỉ cần cứu được tính mạng của họ, nỗ lực một ít đan dược thì có là gì?

Thanh âm của hắn tuy thấp, nhưng Lâm Phong nghe vào, lại giống như tiếng chuông vang rền, chấn điếc cả tai.

Hắn cũng không tiếp tục khuyên bảo, gật đầu đáp: "Tôi sẽ đem lời Trương tổ phó nói, nhắn nhủ cho các đại tông phái. Tin tưởng có lời này của Trương tổ phó, có phần thưởng cực cao như Cửu Phẩm Tam Liên Đan, những tông phái kia cũng sẽ không tiếp tục từ chối. Có bọn họ xuất thủ tương trợ, tìm tòi bao vây tiễu trừ hai yêu quái Ngạo, Sơn, xác suất thành công cũng sẽ đề thăng rất cao."

"Việc này không nên chậm trễ, mau đi đi." Dứt lời hắn cũng không hề để ý tới Lâm Phong, cất bước đi về hướng phòng bệnh có Nhạc Tử Mẫn bọn họ đang chờ.

"Trương tổ phó..." Lâm Phong đột nhiên gọi Trương Văn Trọng.

"Còn có chuyện gì sao?" Trương Văn Trọng dừng chân lại, xoay người nhìn hắn.

Lâm Phong hướng hắn khom người chào thật sâu, hai hàng nước mắt tràn mi ra, nói: "Tôi thay mặt trăm vạn dân chúng Vân Thai thị, cảm tạ ân cứu mạng của ngài."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.