PS: Hai chương này bên Quidi, bản gốc của tác giả bị thiếu một đoạn, và lại trùng lặp nhau. Mong các bạn thông cảm.
Hồng hoang yêu thú huyết sắc cùng lôi long tử sắc hung hăng đánh vào nhau, tốc độ chém giết của song phương cực nhanh, hơn nữa lại ôm khí thế trước nay chưa từng có, toàn lực hướng đối phương phát động tiến công. Trong mấy phút ngắn ngủi, sự va chạm của song phương không dưới trăm lần.
Sự va chạm kịch liệt hơn trăm lần sản sinh ra tiếng nổ vang đinh tai nhức óc liên tiếp.
Tiếng nổ vang liên miên không dứt, giống như tiếng sấm liên hoàn của đêm mưa ngày hè, không chỉ làm chấn động lỗ tai đau đớn, thậm chí ngay cả mặt đất cũng bị chấn đến rung động lên.
Không chỉ như vậy, Cửu Oán Ác Huyết Kiếp và Cửu Tiêu Lôi Kiếp cứng đối cứng sản sinh sóng xung kích thật mạnh, còn dùng uy thế sét đánh không kịp bưng tai hướng bốn phương tám hướng lan tràn khuếch tán. Không chỉ làm mặt đất trong nháy mắt hiện ra vô số cái hố, thậm chí cả một dãy biệt thự phong cách cổ Trung Quốc sừng sững một bên, cùng tiểu viện kiểu Châu Âu, đã trong chớp mắt đã bị sóng xung kích mạnh mẽ thôn phệ, hóa thành một đống phế tích hoàn toàn đổ sụp.
Một mảnh đá vụn cùng bụi bặm mù mịt bốc lên, che phủ toàn bộ hội sở Mục Mã Trường, làm ảnh hưởng đường nhìn của mọi người hoàn toàn.
Cửu Oán Ác Huyết Kiếp biến ảo thành hồng hoang yêu thú lui về phía sau mấy bước, huyết sắc trên người ảm đạm hơn trước rất nhiều. Hiển nhiên, giao phong vừa rồi tuy rằng chỉ ngắn ngủi vài phút, nhưng sự hung hiểm kịch liệt cũng khá cao. Dù là Cửu Oán Ác Huyết Kiếp khiến cho bao người tu chân nghe danh đều phải sợ mất mật cũng bởi vậy mà tổn thất không ít yêu lực.
Nhưng tình huống của Trương Văn Trọng bọn họ cũng không hơn được bao nhiêu.
Lần giao phong vừa rồi, không chỉ làm tiêu hao rất nhiều đan dược cao phẩm, cùng linh tài liệu luyện hóa ra linh khí. Đồng thời hai kiếp số va chạm sản sinh sóng xung kích cực mạnh, chấn đến mức vùng ngực Trương Văn Trọng bọn họ đau đớn, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Bất chấp chà lau vết máu nơi khóe miệng, Trương Văn Trọng lại lấy thêm vài món linh tài liệu cao phẩm ném vào trong Hỗn Độn Lô, để mau chóng bù đắp linh khí vừa bị hao tổn khi va chạm, ứng phó thế tiến công tiếp theo của Cửu Oán Ác Huyết Kiếp.
Một hồi giao phong vừa rồi, làm Trương Văn Trọng nhìn thấy được hi vọng. Hắn tin tưởng chỉ cần kiên trì tiếp tục, không bao lâu, có thể đem sự cuồng bạo cùng yêu lực bất thường ẩn chứa trong Cửu Oán Ác Huyết Kiếp tiêu hao sạch sẽ. Tới lúc đó, Cửu Oán Ác Huyết Kiếp cũng sẽ tự nhiên tiêu tán.
Ngay khi Trương Văn Trọng vội vàng luyện hóa linh khí, những người tu chân khống chế pháp bảo phi hành tứ tán trốn chạy khỏi hội sở, cũng quay đầu lại sau tiếng va chạm kinh thiên động địa, nhìn về phía bụi mù tung đầy trời.
Những người này vừa rồi chỉ lo trốn chạy, cũng không nhìn thấy một màn Cửu Tiêu Lôi Kiếp đối kháng Cửu Oán Ác Huyết Kiếp. Cho nên theo bọn họ xem ra, Trương Văn Trọng bọn họ đã chết dưới trận huyết kiếp kinh thế hãi tục kia. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.xyz
Những người tu chân này, tuy rằng cùng Trương Văn Trọng tiếp xúc thời gian cũng không nhiều, nhưng đã sớm bị nhân cách cùng thực lực của hắn thuyết phục. Lúc này vừa nghĩ hắn đã chết dưới kiếp số, bọn họ không khỏi cảm thấy rất thất vọng và thương cảm: "Trương tiên sinh không chỉ tu vi tinh thâm, nắm giữ nhiều phương pháp luyện chế đan dược, pháp bảo phù chú, khó được nhất chính là nhân phẩm của hắn cũng rất tốt. Một kỳ tài ngút trời như vậy, không ngờ phải chết dưới Cửu Oán Ác Huyết Kiếp. Quả nhiên là trời kỵ anh tài, là tổn thất lớn của tu chân giới a..."
Lời này của những người tu chân, làm Trần Hi và những đệ tử giận tím mặt. Bọn họ trừng đôi mắt đỏ bừng, căm tức nhìn những người tu chân chung quanh, tê thanh kiệt lực gầm rú: "Không có khả năng, tông chủ không có khả năng chết ở chỗ này. Bọn người các ngươi, đều đang nói bậy, nói bậy."
Lúc này Lục Hòe đang ở bên người bọn họ, nhìn thấy dáng dấp tâm tình kích động của họ, bùi ngùi thở dài nói: "Ai...Chư vị huynh đệ Phong Sơn phái, ta biết tâm tình các ngươi không dễ chịu. Nói thật, trong lòng ta cũng khó chịu như các ngươi..." Lời của hắn còn chưa hạ xuống, một đạo gió lạnh thổi qua, thổi tung bụi mù bao phủ hội sở Mục Mã Trường. Cũng làm cho một ít người sáng mắt nhìn thấy rõ tình huống bên trong hội sở.
Lúc này có người kinh hô lên: "Mau nhìn, các ngươi mau nhìn, Trương tiên sinh chưa chết."
"Cái gì? Trương tiên sinh (tông chủ) chưa chết?"
Tin tức thình lình xảy ra này, làm mọi người đều nhanh đưa ánh mắt nhìn về phía hội sở Mục Mã Trường. Quả nhiên Trương Văn Trọng và Minh Xà, Tiêu Đồ còn có ngũ độc yêu đều vẫn còn đứng thẳng. Hơn nữa từ linh lực phát ra ở trên người bọn họ, bọn họ đều còn sống, hơn nữa rất tốt, cũng không có dấu hiệu bị trọng thương.
"Ha ha, tông chủ quả nhiên còn sống." Trần Hi đầu tiên sửng sốt, sau đó thoải mái phá lên cười: "Ta đã biết, cho dù là Cửu Oán Ác Huyết Kiếp, với năng lực của tông chủ, cũng sẽ bình an vô sự."
Lúc này Lục Hòe cũng há to miệng, không thể tin được một màn nhìn thấy trước mắt, hắn nỉ non nói: "Trương tiên sinh không ngờ kháng cự được Cửu Oán Ác Huyết Kiếp? Đó là Cửu Oán Ác Huyết Kiếp kinh khủng ác độc nha, ai có thể nói cho ta biết, Trương tiên sinh...hắn làm sao làm được?"
Không chỉ có Lục Hòe, những người tu chân còn lại đồng dạng cũng bị một màn làm chấn kinh. Ở trong mắt bọn họ, ngoại trừ chấn kinh thật sâu, còn có hoang mang, mờ mịt cùng không thể tin được.
Bọn họ thế nào cũng nghĩ không ra, Trương Văn Trọng đến tột cùng dùng loại phương pháp thần kỳ nào lại có thể kháng cự được Cửu Oán Ác Huyết Kiếp.
"Chẳng lẽ là mượn lực lượng của phù trận, kháng cự huyết kiếp?" Có người nhìn thấy hắn bày ra Cửu Huyền Chuyển Linh phù trận, trong lòng tràn đầy kinh ngạc suy đoán nói.
Thế nhưng suy đoán này rất nhanh bị người phủ quyết: "Không thể nào? Phù trận này tuy rằng rất tinh diệu, nhưng từ linh khí nó phóng xuất mà xem, phẩm cấp hẳn không cao. Một phù trận như vậy, dù lực phòng ngự kinh người, có thể kháng cự thế tiến công của người tu chân Luyện Hư kỳ hay Hóa Thần kỳ, nhưng muốn kháng cự thế tiến công của Cửu Oán Ác Huyết Kiếp, căn bản là vô căn cứ."
Cách nói như vậy, chiếm được đại bộ phận người tu chân tán thành.
Rất nhanh, lại có người đưa mắt nhìn Hỗn Độn Lô ngay trước người hắn, kinh hô: "Trời ạ, không ngờ là một kiện chuẩn tiên khí? Tính thêm hai kiện trước đó, chuẩn tiên khí trong tay Trương tiên sinh, không ngờ có ba kiện? Tông phái tầm thường, nếu có được một kiện chuẩn tiên khí, cũng đã rất khó lường, sao có thể giống như Trương tiên sinh, xoát một chút đã lấy ra ba kiện chuẩn tiên khí, các ngươi nói, Trương tiên sinh có phải đang mượn lực lượng của chuẩn tiên khí để kháng cự huyết kiếp?"
Suy đoán này đồng dạng cũng xuất hiện trong đầu không ít người. Bởi vì bọn họ đều nhìn thấy Trương Văn Trọng đang liên tục bỏ vào đủ loại đan dược cao phẩm, linh tài liệu ném vào trong Hỗn Độn Lô. Tuy rằng bọn họ không hiểu ý của Trương Văn Trọng là gì, nhưng nghĩ đến cũng có quan hệ tới việc đối kháng Cửu Oán Ác Huyết Kiếp.
Chỉ là một kiện chuẩn tiên khí thực sự có thể kháng cự được Cửu Oán Ác Huyết Kiếp có uy lực kinh khủng hay sao?
Những người tu chân không hẹn mà cùng lắc đầu, theo bọn họ xem ra, đừng nói là một kiện chuẩn tiên khí, dù là mười kiện tám kiện chuẩn tiên khí, cũng chưa chắc kháng cự nổi huyết kiếp.
Nếu như không phải dựa vào chuẩn tiên khí kháng cự, Trương tiên sinh lại dựa vào cái gì để chống lại trận huyết kiếp này?
Nghi vấn như vậy đều xuất hiện trong đầu những người tu chân.
Có thể xuất phát từ lòng hiếu kỳ, cũng có thể xuất phát từ nguyên nhân khác, toàn bộ người tu chân, cũng không tự chủ được thả chậm tốc độ trốn chạy. Bọn họ đều muốn nhìn xem, Trương Văn Trọng đến tột cùng dùng thủ đoạn nào để chống lại trận huyết kiếp làm ai nghe cũng biến sắc.
Ngay lúc này, Trương Văn Trọng đem linh khí được luyện hóa trong Hỗn Độn Lô, truyền vào trong ba mươi sáu lôi châm. Chín con lôi long dữ tợn cực lớn, lần thứ hai từ trong ba mươi sáu lôi châm gào thét bay ra, hướng hồng hoang yêu thú do Cửu Oán Ác Huyết Kiếp biến ảo đánh tới.
Lần này, Trương Văn Trọng muốn đem sự phòng thủ bị động, biến thành chủ động tiến công. Hắn cần tiến công mãnh liệt, ở trong thời gian ngắn nhất làm tiêu hao sạch sẽ yêu lực ẩn chứa trong huyết kiếp.
Chín con lôi long hiện thân, cùng khí thế cường thế cùng bá đạo từ trên người chúng phóng xuất ra, lập tức để người tu chân nhận ra đó chính là Cửu Tiêu Lôi Kiếp hiển hách uy danh.
Trương Văn Trọng không ngờ triệu hồi ra được Cửu Tiêu Lôi Kiếp?
Nguyên bản những người tu chân cũng đã cực độ chấn kinh, lúc này đã triệt để trợn tròn mắt há hốc nhìn chín con lôi long uy phong lẫm lẫm, đừng nói là kinh hô hay hét lên, trong óc họ hoàn toàn đang trống rỗng. Thậm chí còn có một số người vì quá khiếp sợ mà quên thúc đẩy linh lực duy trì pháp bảo phi hành, ở trong trời đêm ngã xuống tới. May là thân thể bọn họ đủ rắn chắc, bằng không sẽ bởi vậy mà ngã chết.
Mãi cho đến khi Cửu Tiêu Lôi Kiếp và Cửu Oán Huyết Kiếp va chạm lần thứ hai, dây dưa cùng nhau, mới có người từ trong khiếp sợ hồi tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, môi run nói: "Cửu Tiêu Lôi Kiếp? Đây...đây thật là Cửu Tiêu Lôi Kiếp?" Trong thanh âm của hắn, lộ vẻ hoài nghi và không thể tin được.
Càng ngày càng nhiều người vừa tỉnh lại, kiềm chế không được lòng khiếp sợ, đều kinh hô lên:
"Ta không nhìn lầm chứ? Cửu Tiêu Lôi Kiếp...Trương tiên sinh thật sự triệu hồi ra Cửu Tiêu Lôi Kiếp?"
"Điều...điều này sao có thể? Cửu Tiêu Lôi Kiếp chính do linh khí thiên địa sinh thành kiếp số, đừng nói là một người tu chân, dù là tiên nhân cũng không khả năng triệu hồi ra Cửu Tiêu Lôi Kiếp đi? Nhưng khí tức của chín con lôi long này, rõ ràng là khí tức của Cửu Tiêu Lôi Kiếp a. Đây...rốt cục đang xảy ra chuyện gì?"
"Pháp thuật như vậy cũng thật thái quá, quá nghịch thiên đi thôi?"
"Đây nhất định là tiên pháp, các ngươi đừng quên, Trương tiên sinh là đệ tử thân truyền của tiên nhân, pháp thuật triệu hoán Cửu Tiêu Lôi Kiếp tất nhiên là tiên pháp huyền diệu đến cực điểm, sư phụ của Trương tiên sinh khẳng định không phải là tiên nhân bình thường. Nói không chừng là một vị thiên tiên, thần tiên, hay Đại La Kim Tiên..."
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Trương Văn Trọng và Minh Xà, Tiêu Đồ cùng ngũ độc yêu cũng không tự chủ được cắn chặt răng, trên trán nổi đầy gân xanh.
Tình huống tựa hồ có chút không đúng.