- Mọi người đã trở thành bán thực vật, hoa ăn thịt sẽ không tấn công mọi người, vậy sao còn phải đốt nhiều đuốc trên tường thành vậy?
Lâm Phi nghĩ một chút rồi hỏi.
- Đuốc không phải dùng để chặn hoa ăn thịt vào thành mà để ngăn chặn
con rùa bay. Từ phòng nghiên cứu bí mật của tinh cầu Địch Ca Lan thả ra
một con rùa bay khổng lồ ăn hoa ăn thịt. Những người bán thực vật bọn em cũng là thức ăn của nó. Cũng may chúng sợ lửa, nếu không mọi người đã
bị nó ăn hết rồi.
Cô bé giải thích.
- Phòng nghiên cứu tinh cầu Địch Ca Lan, họ nghiên cứu gì? Nghiên cứu thứ virus khiến con người thực vật hoá sao?
Lâm Phi hỏi.
- Em nghe người khác nói về phòng nghiên cứu đó thôi, mà người đó đã
biến thành hoa ăn thịt lâu rồi. Thôi, hôm nay em nói nhiều rồi, không
muốn nói gì nữa, em phải nghỉ ngơi.
Cô bé nói rồi quay người bỏ đi.
Lâm Phi và Lam Bách Hợp đứng nhìn nhau.
Lam Bách Hợp lên tiếng:
- Em đã hoàn thành nhiệm vụ trinh thám tinh cầu Địch Ca Lan rồi, nhưng
vấn đề lúc này là làm thế nào để rời khỏi đây. Mọi tín hiệu liên lạc ở
tinh cầu Địch Ca Lan đều đã bị chặn, căn bản không thể liên lạc với phi
thuyền của Thiên Long Liên Bang ở bên ngoài. Cũng không lấy được tàu con thoi, nó đang nằm giữa đám hoa ăn thịt ngoài kia, đi ra đó là chết. Lâm Phi, anh định thế nào?
- Tinh cầu Địch Ca Lan đã có phòng
nghiên cứu, họ lại nghiên cứu được thứ có uy lực như con rùa bay. Chúng
ta đi tìm phòng nghiên cứu đó, ở đấy sẽ có cách rời khỏi tinh cầu này.
Hình như không ai biết vị trí của phòng nghiên cứu trong truyền thuyết,
anh nghĩ cách duy nhất là thông qua con rùa bay đấy. Đợi khi nó bay đủ
rồi sẽ có lúc bay về phòng thí nghiệm. Chúng ta phải trở lại lưng nó, để theo nó về phòng nghiên cứu.
Cùng anh lên tường thành dập
tắt tất cả đuốc đi, chắc nơi này nhiều người bán thực vật như vậy chắc
sẽ thu hút được con rùa bay. Chỉ cần trước khi bị hoa ăn thịt ăn, chúng
ta lên được mai rùa thì sẽ có cơ hội đến phòng thí nghiệm.
Lâm Phi nói.
- Được, chúng ta đi. Nhưng vẫn nên giữ lại một ngọn đuốc, nếu chúng ta
bị hoa ăn thịt tấn công trước thì nó có thể cứu chúng ta.
Lam Bách Hợp nhớ đến đàn lúc nhúc hoa ăn thịt, nhắc nhở Lâm Phi.
- Hoa ăn thịt và rùa bay đều sợ lửa, nếu để lại thì con rùa có thể sẽ
do dự. Chúng ta đóng cái hố hoả táng này vào trước rồi dập tắt đuốc trên tường thành, không để lại bất cứ ngọn lửa nào. Hãy liều một phen xem
rùa bay tới trước hay hoa ăn thịt đến trước.
Lâm Phi rất tự tin đáp, hắn nghĩ dù sao cũng có dị năng ba phút, nếu bị hoa ăn thịt bao vây thì quay lại quá khứ châm lửa.
Lam Bách Hợp đồng ý với kiến nghị của hắn.
Hai người tìm hai cái máy ủi sập hai căn nhà nhỏ rồi dùng bùn đất và cát lấp đầy hố lửa.
Sau đó họ chạy lên tường thành bắt đầu dập tắt từng ngọn đuốc. Khi dập
được một phàn ba, sáu bảy người bán thực vật phát hiện ra hành động của
họ.
Những người này không có biểu cảm gì, không quan tâm đến việc ngoài,
nhưng thấy Lâm Phi và Lam Bách Hợp dập đuốc, họ biết như vậy sẽ dụ rùa
bay tới, thế là họ ngăn cản hai người Lâm Phi.
Lâm Phi bảo Lam Bách Hợp tiếp tục, còn hắn cầm súng năng lượng bắn vỡ đầu ba người bán thực vật tiến lên trước.
Những người còn lại chạy đi tìm trợ giúp, Lâm Phi không đuổi theo.
Mười phút sau, bên tường thành tập trung lượng lớn người bán thực vật
cầm rìu sắt, gậy gỗ chuẩn bị tấn công hai người Lâm Phi, dù rằng họ cũng sợ lửa.
Khi Lâm Phi đang suy nghĩ nên giết hết dân ở đây
dùng thi thể họ dụ rùa bay hay là tránh đi thì từ phía xa, ba con rùa
bay khổng lồ bay tới.
Một lần tới liền ba con rùa bay, đám
người bán thực vật vội vàng chạy trốn. Lâm Phi và Lam Bách Hợp mỗi người cầm một cây gậy gỗ dài đã chuẩn bị sẵn, khi quà bay đâm vào tường thành hai người sẽ dựa vào gậy nhảy lên lưng rùa.
- Á!
Lâm Phi nhảy lên mai rùa thành công nhưng hướng của Lam Bách Hợp hơi
lệch một chút, thời gian tính hơi sai một chút, bị ngã xuống tường
thành, sống chết chưa biết.
- Trở về ba mươi giây trước.
Lâm Phi lập tức phát động dị năng, cảnh tượng trước mắt thay đổi, con rùa bay sắp đâm vào tường thành.
- Lam Bách Hợp, đợi lát nhảy về bên phải, làm theo anh.
Lâm Phi nhắc nhở.
Vút vút!
Khi rùa bay đâm vào thành, hai người Lâm Phi đều nhảy thành công.
Ba con rùa khổng lồ lần lượt đáp xuống ba hướng trong toà thành, há mồm ăn những người bán thực vật đang chạy trốn.
Cả mặt đất phơi đầy dịch thể màu xanh lục, xương cốt, chân tay còn sót
lại. Ba con rùa như ba con ác ma nhập thành, chỉ trong chưa tới nửa
tiếng đã biến cả toà thành thành nơi chết chóc.
Lam Bách Hợp nhìn hơn mười phút thì nhắm mắt lại nằm trong lòng Lâm Phi không nỡ nhìn.
- Không sao, em cứ coi như chúng đang ăn táo. Em nghĩ xem, con người
hàng ngày đều ăn hoa quả và động vật, động vật thỉnh thoảng ăn hoa quả
cũng là bình thường, chỉ là khẩu vị của ba con rùa này quá tốt.
Lâm Phi an ủi Lam Bách Hợp.
Lâm Phi không nói còn được, vừa nói xong thì Lam Bách Hợp nôn thốc nôn tháo, sắc mặt tái trắng.
Lâm Phi đỡ Lam Bách Hợp sang chỗ khác ngồi.
Cứ thế đến hai ngày sau, con rùa này sau hai ngày bay thì dừng lại ở
phía trên một vách núi cao, hơn nữa cách đó không xa còn có mấy chục con rùa khác.
Lâm Phi thấy trên vách núi có kiến trúc kim loại
do con người tạo ra, còn có một cái ống kim loại giống như ống nước,
chắc là đường vào.