Đến tám chín phần là phòng nghiên cứu ở đây rồi, nhảy xuống thôi.
Lâm Phi nói với Lam Bách Hợp rồi nhảy khỏi mai rùa trước, đi quanh cái ống kim loại xem xét.
- Anh vào trước, ba phút nữa nếu anh không gọi thì em vào nhé.
Lâm Phi nói rồi bắt đầu chui vào ống.
May là đoạn đường không dài, chỉ năm sáu mét là tới, nhưng chỗ đường ra có tới hơn hai mươi sĩ binh được trang bị đầy đủ đang chĩa súng về phía hắn.
- Kẻ xâm nhập, mọi hành động của ngươi và đồng bọn đều
đã bị máy giám sát ghi hình rồi, bọn ta đang đợi các ngươi đây. Hoa ăn
thịt của bọn ta hôm nay có đồ ăn mới rồi.
Kẻ đứng đầu nói với Lâm Phi, Lam Bách Hợp cũng vừa thò đầu khỏi thông đạo thì bị chĩa súng vào.
- Bọn tôi đến từ Thiên Long Liên Bang, tôi rất tinh thông sinh vật học
và di truyền học, anh và những binh sĩ phía sau anh chắc đều là bán thực vật rồi. Hãy để tôi vào phòng nghiên cứu của các anh, tôi sẽ tìm cách
cứu mọi người, cứu cả tinh cầu Địch Ca Lan này.
Lâm Phi nói.
- Dựa vào cái gì mà tôi tin được cậu tinh thông sinh vật học và di
truyền học. Dựa vào cái gì ma tin được cậu sẽ cứu bọn tôi. Ngươi trẻ như vậy, rất nhiều chuyên gia già đều không thể cứu.
Kẻ đứng đầu đám binh sĩ mặt kệ Lâm Phi, nhưng có giọng của lãnh đạo phòng nghiên
cứu vọng ra từ loa trong thông đạo, giọng của một ông già.
-
Vì các ông không còn sự lựa chọn nào khác. Tin tôi, các ông vẫn còn hy
vọng để sống. Không tin tôi các ông sẽ biến thành hoa ăn thịt xấu xí,
tôi cũng sẽ chết.
Lâm Phi nhún vai nói.
Người ki trầm mặc một hồi lâu rồi bảo binh sĩ đưa hai người Lâm Phi vào trong.
Mười phút sau, thông qua một vài cánh cửa kim loại, Lâm Phi và Lam Bách Hợp được đưa tới bên trong phòng nghiên cứu rộng lớn.
Bên trong có hơn chục cái khoang kính đặc thù hình bầu dục ngâm các loại hoa ăn thịt biến dạng và người bán thực vật.
Giữa phòng là một khoang kính lớn chứa một cô gái tầm mười lăm mười sáu tuổi, không mặc quần áo.
Trong phòng, mấy chục cỗ máy phân tích và hơn hai mươi nghiên cứu viên mặc áo choàng trắng đang vùi đầu bận rộn làm việc.
Ông già vừa nãy nói trong thông đạo tiến đến trước mặt Lâm Phi và Lam
Bách Hợp. Tay ông ta cầm một bản số liệu điện tử để kiểm tra xem Lâm Phi có thật sự là chân tài thực học không.
- Kẻ xâm nhập, cậu xem những số liệu này đi. Đây chính
là những thông số mới nhất của sự thay đổi trong hoa ăn thịt. Cậu có
phát hiện được gì không?
Ông ta có chút không tin tưởng nói với Lâm Phi.
Trước ánh mắt sợ sệt của Lam Bách Hợp, Lâm Phi nhận lấy số liệu rồi
đọc. Hắn không ngừng thi triển dị năng, chỉ trong một phút ngắn ngủi hắn đã trả lại số liệu trước ánh mắt kinh ngạc của ông già kia.
Lâm Phi nói:
- Không chỉ dân chúng ở ngoài kia, ngay các nghiên cứu viên ở đây cũng
đã bắt đầu thực vật hoá, nhưng có thể ban đầu các ông tiêm cho mình loại virus cao nên vẫn còn cảm xúc. Nhưng nhiều nhất là ba tháng nữa tất cả
mọi người ở đây đều sẽ thực vật hoá, không thể tránh được.
Con rùa bay ngoài kia có thể là sản phẩm phụ gia khi các ông chế tạo thứ virus kia, nó chuyên ăn hoa ăn thịt. Các ông đã hiểu nhầm về loại virus hoa ăn thịt này. Trong ghi chép, nó được phát hiện ở di tích hoàng
cung, các ông tưởng rằng nó là loại thuốc tăng cường thể lực và khai
thác nghiên cứu đồng thời mở rộng nó.
Nhưng giai đoạn cuối
của loại virus này trong cơ thể người sẽ thay đổi. Có thể nói tất cả
những người bị nhiễm virus trên tinh cầu Địch Ca Lan đều là sản phẩm
thất bại, một khi sợi cây kết hợp với tế bà não thì sẽ đến giai đoạn
cuối của thực vật hoá, cũng chính là lúc các ông phải chết.
Đến bây giờ chưa ai miễn dịch được virus này, chỉ cô gái trong khoang
kia bên trong cơ thể có kháng thể đặc biệt miễn dịch được.
Cô ấy dù có bị tiêm virus cũng sẽ không bị nhiễm, đặc biệt là cả hoa ăn
thịt và rùa bay đều không tấn công cô ấy. Hướng nghiên cứu của các ông
sai rồi, kháng thể trong người cô gái này rất ít, là kháng thể được di
truyền từ mấy đời trước, đã hoàn toàn kết hợp với thân thể cô ấy. Với
cách thức hiện nay của mọi người, dù lấy ra được kháng thể cũng không
thể đảo ngược được tình cảnh hiện nay.
- Vậy thì phải làm sao? Cậu có cách gì không?
Ông già kia nói, có chút đồng ý với những gì Lâm Phi hiểu về hoa ăn thịt.
- Đánh thức cô gái này dậy, tôi muốn nói chuyện với cô ấy. Có thể những thông tin cô ấy cung cấp sẽ cứu được các ông.
Lâm Phi đáp.
Sau đó Lâm Phi nói chuyện với cô gái kia dưới sự giám sát của ông già.
Từ cô gái, Lâm Phi biết được, sau khi cô bị tiêm thuốc, nguyên nhân
khiến cô không bị nhiễm và không bị hoa ăn thịt tấn công là vì, nghe
tiền bối nói gia tộc bọn họ là hoàng tộc đã bị diệt vong ở tinh cầu Địch Ca Lan nhiều trăm năm trước. Đặt vào hoàn cảnh trước đây, thân phận của cô chính là công chúa.
Mà thứ virus kia căn bản không phải
thuốc tăng cường thể chất cho con người mà là thứ thuốc độc diệt tộc mà
luyện kim thuật sĩ thời đó nghiên cứu ra dùng để trừng phạt phạm nhân.
Mà người hoàng tộc từ khi sinh ra đã miễn dịch với thứ thuốc đó, dù đã qua vài đời nhưng cô cũng không bị nhiễm bệnh.
- Đã là thuốc độc thì nhất định có thuốc giải. Nếu không có người chẳng may bị, truyền ra ngoài, những người thống trị các cô không thể để mặc
cho hoa ăn thịt hỷ hoại thành phố của họ.
Lâm Phi nói với cô gái.
- Tôi không biết thuốc giải ở đâu. Tôi chỉ biết các anh sẽ biến thành hoa ăn thịt và con rùa sẽ ăn các anh,
Cô gái chậm rãi đáp.
Lâm Phi nghe thế trầm tư, hắn bắt đầu nghĩ:
- Đúng, còn có rùa bay, rùa bay cũng là sản vật phụ được nghiên cứu ra
ăn hoa ăn thịt thì mình nên nghiên cứu nó một chút. Cô gái này đã bị
nghiên cứu lâu như vậy cũng không nghĩ ra cách giải quyết. Mình có
nghiên cứu cô ta, tỉ lệ chế ra thuốc giải cũng không cao.
- Có thể bắt cho tôi một con rùa không? Có lẽ chúng là hy vọng cuối cùng giải cứu các ông.
Lâm Phi nói.
Ông già kia lập tức bảo thủ hạ bắt một con rùa bay nhỏ, dù là rùa nhỏ
nhất cũng cao bằng hai người, mấy chục binh sĩ mới chuyển nó tới phòng
thí nghiệm được.
Lâm Phi lập tức tham gia giải phẫu rùa bay,
trong quá trình nghiên cứu hắn không ngừng dùng dị năng, chỉ đạo hướng
nghiên cứu.