Lâm Phi vừa huấn luyện tiểu công chúa xong, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.
Nhận được điện thoại của Ám Phi Hoa, Lâm Phi chưa kịp trả lời thì tiếng của hệ thống Chiến Thần đã nhanh như chớp giật “ding doong” một tiếng.
Nghe thấy âm thanh này là Lâm Phi biết sắp có nhiệm vụ chết tiệt nào đó
rơi xuống người mình rồi.
- Quét nội dung ký chủ vừa nghe được, phù hợp 77% nhiệm vụ, nhiệm vụ trong quá trình hình thành.
Tên nhiệm vụ: Bồi dưỡng tiểu đệ.
Giới thiệu: 182 tù nhân Ca Nhĩ được ký chủ cứu ra và đưa tới Thánh
Giáo, nhưng họ không nghe lời, đã chạy trốn rồi. Đây là sự sỉ nhục với
nhân cách của người kế thừa Chiến Thần là ngươi. Vì thế, ký chủ cần phải thể hiện mị lực nhân cách, đi cảm hoá những tiểu đệ này để họ ngoan
ngoan ở lại Thánh Giáo.
Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: Trong
30 ngày, dùng mị lực nhân cách cảm hoá 182 tiểu đệ đến từ nhà tù Ca Nhĩ, khiến họ trung thành với Thánh Giáo, với ký chủ, nỗ lực để lật đổ liên
bang hủ bại.
Điều kiện nhiệm vụ thất bại: Trong ba mươi ngày, trong số 182 tù nhân vẫn có người không trung thành với Thánh Giáo và
ký chủ.
Phần thưởng: Lần này nhiệm vụ là cảm hoá tiểu đệ của
chính mình, có thủ hạ trung thành đã là phần thưởng lớn nhất với ký chủ
rồi.
Trừng phạt: Sau ba mươi ngày, nếu vẫn còn người không
trung thành thì có nghĩa là mị lực nhân cách của ký chủ cần phải được
nâng cao. Hệ thống sẽ khống chế ký chủ giết 182 người này rồi đưa ra
nhiệm vụ khác, đến nhà tù Ca Nhĩ chiêu mộ tiểu đệ nghe lời.
Nhắc nhở: Nhiệm vụ lần này là thể hiện mị lực nhân cách nên ký chủ không được dùng vũ lực giết tù nhân không nghe lời. Để trợ giúp ký chủ hoàn
thành nhiệm vụ, hệ thống có toạ độ của những tù nhân chạy trốn giúp ký
chủ tìm được họ.
Nghe xong nhiệm vụ, Lâm Phi biết mình lại
phải bận rộn rồi. Không được giết 182 tù nhân này mà còn phải khiến họ
tuyệt đối trung thành với Thánh Giáo.
Lâm Phi trả lơi Ám Phi Hoa:
- Cô không cần hạ lệnh truy sát, cũng không cần cho người tìm họ, tôi
sẽ đưa họ về. Cô giúp tôi trông coi những người còn lại, đừng để họ chạy mất.
Nói xong Lâm Phi ngắt máy.
Hắn ngồi trên
giường bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để khiến 182 tội phạm hung ác tuyệt
đối trung thành với mình và Thánh Giáo.
Dùng cách bồi dưỡng
Áo Đinh Đặc, giam họ vào nơi giống như căn phòng cao su kia, tuy cách
này có thể bồi dưỡng ra thủ hạ trung hành nhưng tỷ lệ tử vong quá cao.
Nghe bà Phùng Hợp nói, Áo Đinh Đặc là thí nghiệm thể duy nhất sống sót.
Nếu dùng vũ lực uy hiếp thì những tội phạm này không phải loại dễ doạ,
mà Lâm Phi hắn không thể lúc nào cũng ở Thánh Giáo được, khi hắn rời đi
là họ lại không nghe lời nữa.
- Trời ạ, cả chính phủ liên
bang còn không có cách nào khiến những tù nhân kia thay đổi, làm người
lại từ đầu. Hệ thống chết tiệt ngươi lại bắt ta một tháng khiến họ trung thành với ta và Thánh Giáo. Có thể sao?
Lâm Phi bắt đầu cằn nhằn.
- Ký chủ có từ bỏ nhiệm vụ không? Nếu từ bỏ hệ thống sẽ khống chế ký
chủ giết hết 182 tù nhân rồi đưa ra nhiệm vụ mới, trở về nhà tù Ca Nhĩ
thu nhận tù nhân nghe lời.
Hệ thống Chiến Thần dùng giọng nói lạnh băng nói.
- Không. Giết họ thì có ích gì? Chưa nói việc đưa hơn một trăm tù nhân
vượt ngục khó thế nào, dù ta có quay lại thì liệu ở đó có người hoàn
toàn trung thành không?
Lâm Phi phản bác.
- Việc
này không nằm trong phạm vi tính toán của hệ thống. Khi mị lực nhân cách của ký chủ đủ lớn thì ác ma cũng sẽ ngoan ngoãn thần phục dưới chân
ngươi.
Hệ thống đáp.
- Ngươi độc lắm, ác ma so với ngươi thì chắc có thể lắp cánh vào mà bay lên thiên đường làm thiên sứ ấy chứ.
Lâm Phi lầm bầm, hệ thống không đáp lại lời hắn.
Lâm Phi nằm trên giường bắt đầu suy nghĩ cách khiến 182 tội phạm kia trung thành với mình và Thánh Giáo.
Hệ thống có gợi ý toạ độ, bắt những kẻ chạy trốn không khó, khó là làm thế nào để cảm hoá họ.
Nghĩ cả một đêm Lâm Phi vẫn chưa nghĩ được cách.
Sáng hôm sau, Lâm Phi lại đi siêu thị mua hai túi thức ăn lớn đem xuống mật thất cho Ngô Tiểu Man. Hắn quyết định đi bắt năm kẻ chạy trốn kia
trước.
- Chủ nhân lại đi à? Lần này có thể đưa ta đi với không?
Ngô Tiểu Man thấy Lâm Phi vác hai túi thức ăn vào, cô rất sợ cô đơn nên nói.
- Tôi sẽ cố gắng về sớm nhất có thể. Đưa cô đi không tiện, thân phận cô đặc biệt mà.
Lâm Phi vừa mang túi thức ăn vào phòng bếp vừa nói. Ngô Tiểu Man là
công chúa của Bách Thú Đế Quốc, nếu thân phận bị bại lộ, Thú Vương của
Bách Thú Đế Quốc biết được con gái hắn chưa chết mà bị học sinh liên
bang bắt đi thì chắc chắn hắn sẽ không tiếc binh lực và tài lực để cứu
Ngô Tiểu Man.
Đến lúc đó, ngày nào Lâm Phi cũng sẽ phải đối
mặt với sát thủ tới từ Bách Thú Đế Quốc, hơn nữa những sát thủ này có lẽ đều là chuyên nghiệp.
- Chủ nhân, thế anh nói xem tại sao lần này lại đi xa?
Ngô Tiểu Man hỏi.
- Tôi vừa thu nhận một số thủ hạ, đưa họ tới một nơi để huấn luyện,
nhưng gần đây họ không nghe lời, tôi phải đến quản giáo họ. Vừa hay giờ
tôi chưa nghĩ được cách, cô nghĩ giúp tôi đi. Ở Bách Thú Đế Quốc gặp thủ hạ không nghe lời thì xử lý thế nào?
Lâm Phi nói.
- Thủ hạ của phụ hoàng, nếu vi phạm quân kỷ thì căn cứ tội nặng nhẹ,
nặng thì tử hình, nhẹ thì giam giữ, giáng cấp hoặc cho làm dân thường.
Ngô Tiểu Man đáp.
- Những cái đó tôi cũng nghĩ được, còn cách nào không?
- Không. Chủ nhân, anh cứ đi để tôi một mình ở đây cô đơn lắm. Có thể mang về cho tôi một chú chó không? Tôi muốn nuôi chó.
Ngô Tiểu Man nói.
- Tại sao lại nuôi chó? Nuôi con khác không được sao? Chó thường chỉ
sống được mười năm, tuổi thọ ngắn quá, nuôi được vài năm lại chết thì
không hay. Hay là nuôi rùa đi, rùa sống lâu.
Lâm Phi nói.
- Không, tôi thích chó, chó là động vật trung thành nhất với người.
Ngô Tiểu Man kiên quyết .
Nghe câu cuối cùng của Ngô Tiểu Man “chó là động vật trung thành nhất với người”, Lâm Phi đột nhiên nghĩ ra cách giải quyết.
- Được, đợi tôi quay về sẽ mang cho cô một con chó.