Lâm Phi đang nằm trên giường trong biệt thự của mình ngủ trưa thì điện thoại reo vang.
Hắn cầm điện thoại lên, nhìn thấy là Thánh nữ tà giáo Ám Phi Hoa gọi tới.
- Lâm Phi, nghe nói anh tham gia tranh tài Thiên Hạ Đệ Nhất trong Cơ
Giáp Đế Quốc rồi. Tôi đã sửa sang lại một phần tư liệu của những người
chơi Bách Thú Đế Quốc đây. Trong bọn họ, thực lực mạnh nhất là hoàng tử
Bách Thú Đế Quốc, Ngô Địch.
- Ngô Địch lịch luyện tại tiền
tuyến ba năm, sau đó trở về học viện Thú Vương tiềm tu. Là hoàng tộc,
nghe nói hắn nắm sát chiêu cận chiến cơ giáp mạnh nhất của hoàng gia -
Hoàng Cực Cửu Trảm. Đó là thần kỹ mà gần trăm năm nay không ai cản nổi
đó. Lâm Phi, lần này anh có nắm chắc đánh bại được hắn không?
- Yên tâm đi, Hoàng Cực Cửu Trảm trước mặt tôi không chịu nổi một đòn.
Chờ mười lăm ngày sau thi đấu, cô cứ đặt cho tôi thắng là được. Vì đại
nghiệp phục hưng Thánh giáo, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Lâm Phi nói vào điện thoại.
Nếu như là chiêu thức khác thì Lâm Phi còn có thể phải chuẩn bị một
chút nhưng Hoàng Cực Cửu Trảm thì Lâm Phi dưới sự trợ giúp của tiểu công chúa đã tập luyện gần hai năm rồi. Mỗi lần tỉ thí, Lâm Phi đều dùng một chiêu đánh bại.
Bởi vậy Hoàng Cực Cửu Trảm mà người ngoài
xem là chiêu thức công kích mạnh nhất, đối với Lâm Phi mà nói lại tuyệt
đối là chiêu thức công kích yếu nhất. Chín chín tám mươi một chiêu, mỗi
một chiêu có nhược điểm gì đều bị Lâm Phi biết rõ cả.
Lâm Phi đã nhốt Ngô Tiểu Man hơn một năm. Hoàng tử Bách Thú Đế Quốc hiện giờ
còn không biết là em gái mỗi ngày đều tập luyện miễn phí cho Lâm Phi.
Còn có mười lăm ngày nữa là Lâm Phi sẽ tham gia thi đấu, thu thập tiền
bạc cho Thánh giáo. Lâm Phi cảm thấy trọng trách trên người mình rất
nặng. Vì để hạ sát hoàng tử Ngô Địch của Bách Thú Đế Quốc trong thi đấu, Lâm Phi quyết định vài ngày này sẽ gia tăng huấn luyện đối kháng cơ
giáp cho Ngô Tiểu Man, mỗi ngày đều tiến hành đối kháng ảo với cô.
Nghĩ tới đây, Lâm Phi liền đi xuống tầng hầm.
Mở cửa lớn tầng hầm ra, Ngô Tiểu Man đang chuẩn bị cơm trưa. Tà Long
ngồi xổm rất trung thực bên cạnh cô, chẳng qua ánh mắt của hắn có vẻ tán loạn.
- Chủ nhân, anh tới rồi. Tà Long hình như bị bệnh. Tối hôm qua nó dùng hai chân trước ôm đầu, lăn lộn trên mặt đất.
Ngô Tiểu Man rất quan tâm tới sủng vật đầu tiên, thần thú hộ quốc của
Bách Thú Đế Quốc trong tương lai, thấy Lâm Phi tới liền lo lắng nói.
- Vậy sao? Vậy để tôi mang nó đi khám bác sĩ thú y. Mặc dù tôi cũng là bác sĩ nhưng không phải là thú y, ha ha ha.
Lâm Phi cười ha hả nói.
Tà Long ngồi chồm hỗm dưới đất thầm nghĩ:
- Lão đại à, tôi là người mà. Bệnh của tôi, bác sĩ thú y tuyệt đối không chữa nổi...
Tối hôm qua đầu hắn đau như bị kim châm, đau tới mức hắn phải giơ hai
chân trước ôm đầu. Theo Tà Long nghĩ, chắc đó là phản ứng do cơ thể và
đại não không thích nghi với nhau. Dù sao thì đây là cơ thể con chó,
không thích nghi với đại não của hắn cũng là rất bình thường.
Còn may là đau đớn như bị kim đâm kéo dài chỉ nửa giờ là biến mất.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Tà Long, Lâm Phi bắt đầu tiến hành huấn luyện cận chiến với Ngô Tiểu Man.
đánh một giờ, Lâm Phi thu tay lại, nói với Ngô Tiểu Man:
- Nào, chúng ta tiến hành đối kháng cơ giáp ảo nhé.
Trong đối kháng cơ giáp ảo, Lâm Phi rất nhẹ nhàng dùng một chiêu hạ sát cơ giáp của Ngô Tiểu Man.
Nhưng hắn cũng không kết thúc tỉ thí giống như thường ngày mà lại khiêu chiến Ngô Tiểu Man tiếp:
- Cô còn yếu quá, tiếp tục đi.
Vì trận đấu mười lăm ngày sau, Lâm Phi quyết định làm nóng người một chút.
Một giờ sau, Lâm Phi liên tục đánh bại Ngô Tiểu Man trăm lần, kết thúc
đối kháng cơ giáp, bắt đầu huấn luyện thể năng cùng Ngô Tiểu Man.
Ngô Tiểu Man dưới sự chỉ dẫn của Lâm Phi, bắt đầu rèn lyện yoga. Lâm Phi chống đẩy, gập bụng, nhảy cóc như bay bên cạnh cô.
Tà Long im lặng nhìn ngó, tận mắt thấy tất cả.
Hắn không hiểu vì sao Lâm Phi lại nhốt công chúa đế quốc ở đây, hơn nữa còn huấn luyện như chiến sĩ siêu cấp thế này. Lấy ánh mắt sát thủ của
hắn nhìn lại thì hiện tại kỹ thuật cận chiến của Ngô Tiểu Man tuyệt đối
đã là hàng đầu rồi, cho dù chính hắn có thân thể người lại thì cũng khó
đánh thắng được nữ chủ nhân này.
Sau khi kết thúc một giờ rèn luyện cơ thể, Lâm Phi mang Tà Long ra khỏi cửa lớn của nhà tù dưới đất.
- Chủ nhân, anh nhất định đừng để Tà Long chết nhé. Phải tìm cho nó một bác sĩ thú y tốt, chữa khỏi cho nó.
Ngô Tiểu Man nói với bóng lưng của Lâm Phi.
- Ư ử.
Tà Long nghe thấy những lời này, hơi chuyển đầu chó, kêu lên hai tiếng với Ngô Tiểu Man.
- Tiểu Man, hiện tại tôi cho cô hai sự lựa chọn, cô sẽ chọn cái nào?
Thứ nhất là tôi chữa trị tốt cho Tà Long, mang nó trở về cho cô. Thứ hai là tôi trả tự do cho cô, mang cô trở về Bách Thú Đế Quốc. Nhưng tôi sẽ
nấu Tà Long.
Lâm Phi sau khi nghe Ngô Tiểu Man nói liền xoay người hỏi.
- Tôi...
Trong nháy mắt này, Ngô Tiểu Man không biết trả lời như thế nào. Cô do dự rồi.
Cô khát vọng tự do, mỗi ngày đầu khát vọng được trở về Bách Thú Đế
Quốc, trở lại bên cạnh cha mẹ. Trong cái nhà tù dưới đất này, cô rất cô
độc. Chỉ có một người có thể nói chuyện với cô, đó là Lâm Phi. Nhưng khi Tà Long xuất hiện, chơi đùa với cô, làm quả cầu tuyết bằng lông của cô, dù chỉ là một con chó ngu ngốc nhưng Ngô Tiểu Man lại rất vui vẻ. Thời
gian Tà Long xuất hiện dù ngắn nhưng nó đã trở thành bạn chơi tốt nhất
của cô. Cô không muốn nó chết.
- Cái tên đại bại hoại nhà anh, đại bại hoại...
Ngô Tiểu Man kêu lớn với Lâm Phi.
- Người tốt không sống lâu mà. Yên tâm đi, tôi sẽ chữa khỏi cho Tà Long. Ha ha, vừa rồi chỉ là nói đùa thôi.
Lâm Phi nói xong liền mang Tà Long rời khỏi nhà tù dưới đất.
Lâm Phi mang Tà Long lên biệt thự, đi tới dưới cây đào.
- Nào, nói cho tôi biết tình trạng của cậu đi.
Lâm Phi nói với Tà Long.
- Lão đại, anh ngàn vạn lần đừng nấu tôi nhé. Vài ngày nay mặc dù tôi
có ở riêng với chị cả nhưng tôi có thể thề, tuyệt đối tôi không có tiếp
xúc thân mật gì với chị hết. Đầu tôi tối hôm qua bắt đầu đau đớn kịch
liệt, đau tới nửa giờ.
Trước mặt Lâm Phi, Tà Long dùng chân chó mà miêu tả trên mặt đất.
- Cậu chỉ cần nghe lời thì tôi sẽ không giết cậu. Hơn nữa một năm sau
tôi còn có thể biến cậu thành người. Vừa rồi chỉ là nói đùa thôi.
Lâm Phi cười ha hả nói.
- Cậu có biết cây đào này tại sao lại lớn thế này không? Bởi vì dưới đó có chôn một thi thể. Thi thể đó từng là tiểu đệ của tôi, nhưng lại dám
phản bội tôi, dùng súng bắn tôi, muốn giết tôi. Bởi vậy tôi giết hắn,
chôn dưới cây này. Tôi biết cậu là người thông minh cho nên sẽ không
phản bội tôi. Tôi sắp dẫn cậu đi gặp một bác sĩ, một bác sĩ có y thuật
vô cùng cao. Nhưng cậu không thể nói chuyện thân thế của mình và Thánh
giáo ra được. Cậu không thể cho bà ấy biết cậu là tội phạm bỏ trốn của
ngục giam Tạp Nhĩ. Hiểu chưa?