Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 77: Nhân Cách Và Sức Hút



- Dùng đạn đạo bắn tan Thiên Hạ Đệ Nhị.

Phía dưới video có người chơi của Bách Thú Đế Quốc viết comment.

- Thiên Hạ Đệ Nhị chỉ gặp may mà thôi, chưa gặp phải cao thủ.

Một người chơi Bách Thú Đế Quốc trả lời.

Cùng lúc đó công ty Giải Trí Tinh Tế nhận thấy cơ hội kinh doanh, lập tức liên hệ với bộ phận kinh doanh của Cơ Giáp Đế Quốc, chuẩn bị cá cược cho thắng lợi của trận chiến tiếp theo của Thiên Hạ Đệ Nhị.

Người chơi Bách Thú Đế Quốc và người chơi Thiên Long Liên Bang bắt đấu bỏ tiền ra cá cược.

Sau chiến thắng, Lâm Phi lại đi tới phòng huấn luyện, điều khiển cơ giáp tiến hành luyện tập đâm thẳng.

Cơ giáp dưới sự điều khiển của hắn, không ngừng vung kiếm đâm thẳng. Mỗi ba phút hắn lại thi triển dị năng trở lại. Sau hơn 2000 lần, Lâm Phi đã huấn luyện với thời gian kinh khủng là 6000 phút, đổi ra cũng là 100 giờ rồi.

Giống như chiến sĩ cơ giáp bình thường, mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ huấn luyện 10 giờ. Lâm Phi có dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy) cho nên thời gian luyện tập cũng nhiều gấp mười lần người khác. Lâm Phi tin tưởng rằng nỗ lực thật nhiều thì nhất định sẽ được báo đáp. Chỉ có không ngừng mạnh mẽ lên thì mới miễn phải chết trong những nhiệm vụ kỳ quái điên cuồng không biết lúc nào Hệ Thống Chiến Thần biến thái kia sắp xếp.

Huấn luyện đâm thẳng mặc dù buồn tẻ nhưng Lâm Phi vẫn cố gắng. Hắn muốn trở nên mạnh mẽ, mạnh tới mức dù gặp phải cao thủ hàng đầu tại Bách Thú Đế Quốc thì cũng chỉ cần một chiêu là hạ gục đối thủ. Hắn muốn mạnh tới mức không sợ bất kỳ nhiệm vụ biến thái nào của Hệ Thống Chiến Thần.

0,96 giây, đâm một cái. Hôm nay hẳn luyện tập điều khiển cơ giáp đâm thẳng 100 giờ nhưng hệ thống cho thấy thời gian đâm vẫn là 0,96 giây, không giảm xuống một chút nào. Nhưng Lâm Phi tin rằng chỉ cần hắn không ngừng luyện tập thì sẽ có một ngày hắn điều khiển cơ giáp công kích đâm thẳng sẽ không còn địch thủ.

Huấn luyện tới khi hơi choáng váng, Lâm Phi mới ngừng sử dụng dị năng, lại luyện thêm hai giờ nữa. Sau đó cơ thể mệt mỏi, Lâm Phi mới ra khỏi phòng huấn luyện thể năng, xem một chút thì đã là mười một giờ trưa rồi. Hắn dùng chậu nước và ống nước tắm rửa, sau đó đi tới phòng ăn ăn trưa.

Mà Áo Đinh Đặc cũng tắm giặt xong, thay quần áo sạch, đi tới phòng ăn của học viện.

Áo Đinh Đặc tương đối thích ăn mì phở, bởi vậy chọn một chén mì thịt bò lớn, trả tiền, bưng bát tới ngồi ở bàn ăn.

Ăn mì cần dùng đũa. Nhưng khi tay phải Áo Đinh Đặc cầm vào chiếc đũa, chuẩn bị ăn mì, hắn phát hiện ra tay mình run rẩy rất mạnh, căn bản không thể gắp nổi.

Mỗi lần cầm tới đũa là Áo Đinh Đặc lại nhớ tới tối hôm qua nhớ tới cảnh. La Thiên bị hai mươi sáu chiếc đũa ghim lên vách tường.

- Qua rồi, qua rồi. Tôi phải tỉnh táo, phải tỉnh táo lại.

Áo Đinh Đặc đặt đôi đũa lại mặt bàn, nhắm hai mắt, yên lặng nói với bản thân. Nói xong hắn hít sâu ba hơi, để mình bình tĩnh lại.

Sau đó hắn lại vươn tay phải ra cầm đũa trên bàn. Nhưng kết quả vẫn vậy. Tay phải hắn vừa cầm vào đũa liền bắt đầu run rẩy rất mạnh.

Áo Đinh Đặc bất đắc dĩ phải buông đũa xuống.

Hắn lại nhắm hai mắt lần nữa, hít sâu, tiếp tục thử cầm đũa. Kết quả vẫn thế, bàn tay run tới mức không gắp nổi mì.

Như vậy Áo Đinh Đặc thử ba lần nữa, cuối cùng kết quả giống nhau, bàn tay mình một khi đụng tới đũa là bắt đầu run rẩy mạnh.

- Đáng chết.

Áo Đinh Đặc vỗ mạnh đôi đũa xuống bàn, đứng dậy đi ra chỗ cửa bán cơm:

- Cho tôi một cái dĩa ăn.

- Không có. Cậu có mua cơm tây đâu hả?

Bác gái bán cơm trả lời không hề khách sáo.

- Vậy thì có cái gì?

- Có đũa với thìa thôi.

- Vậy cho tôi một cái thìa đi.

Áo Đinh Đặc cầm thìa, trở lại chỗ ngồi, bắt đầu cúi đầu dùng thìa ăn mì thịt bò.

Nhìn người thú cường tráng Áo Đinh Đặc không ngờ lại dùng thìa ăn mì, bác gái bán cơm thầm nghĩ ba chữ "đồ thần kinh".

- Thật sự sợ thế sao?

- A, không mà.

Áo Đinh Đặc vừa ngẩng đầu lên đã hét khẽ, run rẩy cúi đầu xuống.

- Sao lại như vậy chứ? Lại gặp mặt rồi. Satan à, người tha cho tôi đi.

Áo Đinh Đặc vừa mới khôi phục sắc mặt một chút, giờ lại bị dọa trắng bệch.

- Không nhìn thấy, không nhìn thấy, hắn không nhìn thấy tôi.

Áo Đinh Đặc thì thầm nho nhỏ.

Lâm Phi đi dép lê, từng bước cố vào phòng ăn. Sử dụng dị năng rất tốn tinh thần. Sau khi tắm nước lạnh xong hắn phải đi ăn một chút, về phòng ngủ một giấc. Lâm Phi chọn thức ăn xong tìm chỗ ngồi thì lại nghe thấy có người gọi hắn.

- Lâm Phi, bên này, tới đây đi.

Cũng tới phòng ăn ăn cơm, lại ngồi ngay gần chỗ Lâm Phi, Lam Linh Nhi thấy ông anh rể nợ tiền này rốt cục xuất hiện, ngay lập tức vẫy tay gọi hắn.

Lâm Phi đi tới ngồi đối diện với Lam Linh Nhi.

- Lâm Phi, tiền hôm trước anh đưa tôi mua khoang hình trứng chưa đủ đâu. Anh đưa tôi hai vạn tiền liên bang một khoang hình trứng giá mười vạn đấy. Còn thiếu tôi tám vạn, mau trả cho tôi đi.

Lam Linh Nhi nói với Lâm Phi đang ngồi đối diện.

- Buổi tối tôi trả cho cô nhé. À, đợi chút. Tôi thấy tiểu đệ của tôi. Để tôi nhờ hắn trả tiền cho cô. Áo Đinh Đặc, lại đây nào. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Lâm Phi đang chuẩn bị nói tối hắn mang tiền tới trả thì lại thấy Áo Đinh Đặc đang ngồi một góc, cúi đầu ăn mì, lập tức gọi to.

Áo Đinh Đặc nghe thấy tiếng gọi của Lâm Phi, cả người run run. Thấy Lâm Phi tiến vào phòng ăn, hắn vẫn cúi thấp đầu, không ngờ vẫn bị đối phương nhận ra. Bị Lâm Phi gọi đích danh, hắn không dám không đi tới.

- Cậu giúp tôi trả cho Lam Linh Nhi tám vạn tiền liên bang đi.

- Vâng.

Áo Đinh Đặc không dám chần chừ chút nào, rút ví ra, nhanh nhẹn đếm tám vạn tiền liên bang, đưa hai tay cho Lam Linh Nhi.

Thấy cảnh tượng này, đầu Lam Linh Nhi lập tức cảm thấy quay vòng vòng.

Áo Đinh Đặc này không phải mấy ngày trước đi giới thiệu, bị Lâm Phi đánh ngất sao? Hiện giờ sao lại nghe lời Lâm Phi rồi?

Mang theo lòng hiếu kỳ, Lam Linh Nhi liền hỏi Lâm Phi và Áo Đinh Đặc.

- Lâm Phi, các ngươi là sao thế?

- Tôi nhận Áo Đinh Đặc làm tiểu đệ rồi.

- Làm tiểu đệ sao?

- Đúng, làm tiểu đệ.

- Thế cũng được à?

Lam Linh Nhi kinh ngạc nói.

- Chẳng còn cách nào nhân cách và sức hút của tôi quá lớn mà. Có phải không hả Áo Đinh Đặc.

Lâm Phi nói.

- Đúng vậy. Năng lực điều khiển cơ giáp của lão đại rất lợi hại, cho nên tôi muốn bái sư hắn, tập điều khiển cơ giáp.

Áo Đinh Đặc vội vàng thành khẩn nói.

- Hóa ra là như vậy.

Ăn cơm xong, Áo Đinh Đặc tự mình đi về biệt thự. Phải nhanh chóng rời khỏi ác ma Lâm Phi này mới được Lam Tinh Linh bỗng nhiên chạy tới.

- Áo Đinh Đặc, chờ một chút. Áo Đinh Đặc, tôi có chuyện muốn nói với anh.

- chuyện gì?

- Tôi cảm thấy anh vẫn còn hy vọng theo đuổi chị tôi. Nếu anh muốn thử thì tôi sẽ hẹn giúp anh. Thế nào?

Lam Tinh Linh nói. Theo cô thấy thì Áo Đinh Đặc có thể dựa dẫm tốt hơn Lâm Phi. Gia đình Áo Đinh Đặc lại tốt, lớn lên cũng đẹp trai, lại cường tráng. Vài ngày trước Lâm Phi trong phòng huấn luyện cao su, không ngờ để cho người cao su đánh, cô cảm thấy người này không đáng tin lắm.

- Đừng mà. Ngàn vạn lần đừng nói nữa.

Áo Đinh Đặc nghe thấy liền giơ hai tay lên vung loạn xạ, cả người run rẩy hô, phản ứng hết sức kịch liệt.

Trả lời xong, Áo Đinh Đặc liền cất bước bỏ chạy, cũng không dám ở lại với Lam Tinh Linh một giây nào nữa.

- La Thiên chỉ không thích hợp làm tiểu đệ của hắn mà đã bị ác ma kia dùng đũa ghim lên vách tường, giết chết rồi. Nếu tôi mà cướp bạn gái của hắn thì tuyệt đối sẽ chết còn thảm hơn La Thiên. Không được, hiện tại tôi phải bỏ chạy thôi, ở lại học viện quân sự này, mỗi ngày gặp ác ma này thì quá nguy hiểm, sớm muộn gì cũng khó giữ tính mạng. Hôm nay đi thôi, rời khỏi chỗ này thôi.

Áo Đinh Đặc vừa chạy vừa nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.