Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng

Chương 32: Bánh bí đỏ.



Chương 32: Bánh bí đỏ.

--- 23/05/2022 ---

Nghe tin Tiểu Ngũ bị gϊếŧ, ông cụ Ôn tức giận đến mức suýt nữa trụy tim: "Rốt cuộc thằng nhãi ranh đó muốn làm gì?!"

Vấn đề này, chú Tông cũng muốn biết.

'Rõ ràng trước đó nói chỉ xin nghỉ 1 ngày, sau lại đột nhiên không tới, hỏi cậu ấy có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, cậu ấy nói chuyện căn cứ không thể nói. Sau đó 2 ngày nay đều thấy cậu ấy đi sớm về trễ, xuất quỷ nhập thần, thần long không thấy đuôi, bọn họ không dám nói cũng không dám hỏi. Ai ngờ cậu ấy còn gϊếŧ Tiểu Ngũ, Tiểu Lục cũng không biết bị đưa đi đâu, lần này có chút quá đáng rồi.'

Nhưng những lời này chú Tông không thể nói: "Xin tư lệnh bớt giận, Như Quy làm như vậy chắc chắn có lý do của cậu ấy, nói không chừng là yêu cầu của căn cứ."


Ông cụ Ôn tức giận đến râu cũng rung lên: "Yêu cầu chó má của căn cứ nào! Thằng bé nghiên cứu vật lý và cơ học, không phải bác sĩ thú y!"

Nhưng mà bác sĩ thú y cũng không thể không hỏi một tiếng mà đã gϊếŧ Tiểu Ngũ của ông cụ!

--- Điều quan trọng là ông cụ vẫn chưa được ăn một miếng thịt nào!

--- Rất quá đáng!

Chú Tông cũng không biết nên an ủi như thế nào: "Đợi buổi tối Như Quy về rồi hỏi cậu ấy thôi."

Ông cụ Ôn đã nghĩ kỹ rồi, nếu đến lúc đó Ôn Như Quy không thể cho ông cụ một lời giải thích, cụ ông sẽ dạy dỗ anh một trận.

--- Ai ngờ anh lại không! Về! Nhà!!!!

Khi ông cụ Ôn nhận được điện thoại, tức giận đến mức suýt chút nữa thì nuốt chửng điện thoại: "Thằng nhãi ranh, bây giờ cháu về nhà ngay cho ông!"

Ôn Như Quy: "Ông nội, đêm nay cháu về căn cứ, thời gian không còn sớm nữa."


Ông cụ Ôn nổi trận lôi đình: "Vậy cháu giải thích rõ ràng cho ông, rốt cuộc Tiểu Ngũ và Tiểu Lục là như thế nào?!"

Ôn Như Quy im lặng một chút: "Ông nội, Tiểu Ngũ và Tiểu Lục không về được, về nhà cháu sẽ bồi thường cho ông 2 con gà khác."

Ông cụ Ôn gõ cây gậy kêu cạch cạch: "Đó là chuyện hai con gà sao? Đó là Tiểu Ngũ và Tiểu Lục! Gà do một tay ông nuôi từ nhỏ đến lớn, giống như con ruột vậy!"

Đầu bên kia điện thoại im lặng.

Một hồi lâu sau âm thanh nhàn nhạt của Ôn Như Quy mới truyền tới: "Ông nội, lúc trước ông cũng nói Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ là con của ông, không phải là sau đó chúng nó đều bị ông nấu canh hoặc là thịt kho sao?"

"..."

Ông cụ Ôn bị nghẹn lại một chút, cứng cổ nói: "Chuyện đó có thể giống nhau sao? Mấy đứa Tiểu Nhất là Tiểu Tông nuôi lớn, chúng nó là con của Tiểu Tông, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục là do ông nuôi lớn!"


Chú Tông: "..."

--- Nà ní? Chẳng lẽ con ông ấy nuôi lớn thì có thể tùy tiện ăn sao?

Ôn Như Quy: "Ông nội, gà cháu tặng cho đồng chí Đồng rồi, hôm nay nhà cô ấy chuyển nhà, về nhà cháu sẽ bồi thường gà cho ông."

Ông cụ Ông nghe được lời này, không còn để bụng chuyện con gà nữa: "Cháu nói đồng chí Đồng? Là cô gái trẻ tuổi đó sao?"

"Vâng."

Sau đó ông cụ Ôn càng tức giận: "Vậy vì sao cháu không nói trước cho ông?!"

'Hương vị cá hầm cải chua hôm đó ngon miệng như vậy, dù là mang Tiểu Ngũ nấu canh hay là làm thịt kho chắc chắn sẽ càng ngon hơn! Nhưng bởi vì như vậy nên cháu mới giấu ông.'

Ôn Như Quy tự nói ở trong lòng.

Cuối cùng việc này không giải quyết được gì.

Mấy ngày sau đó sắc mặt ông cụ Ôn vẫn chưa tốt.

Ai không biết còn tưởng rằng ông ấy đang thương xót Tiểu Ngũ và Tiểu Lục, chỉ có chú Tông biết, ông cụ đang tức giận vì không được ăn thịt Tiểu Ngũ do cô gái trẻ tuổi đó làm.
===

Cúp điện thoại, Ôn Như Quy quay người lại thì bắt gặp đôi mắt sáng hơn cả đèn điện của Phác Kiến Nghĩa.

Phác Kiến Nghĩa: "Ôn Như Quy, anh rất lạ!"

Ôn Như Quy cầm túi bánh táo đỏ: "Thời gian không còn sớm nữa, anh đưa tôi tới bến xe Hưng Nghĩa, tới đó rồi đồng nghiệp của tôi sẽ qua đón tôi."

Lúc này đã không còn xe đi qua căn cứ, cho nên anh mới đến Cục Công An tìm Phác Kiến Nghĩa, nhờ anh ta đưa mình đi một đoạn.

Phác Kiến Nghĩa đặt một tay ở trên vai anh ta, cười lưu manh nói: "Không phải là không thể đưa anh đi, nhưng anh phải nói cho tôi biết chuyện của anh và đồng chí Đồng."

Mặt Ôn Như Quy không biểu cảm đẩy anh ta ra: "Chuyện vay tiền..."

Phác Kiến Nghĩa tức giận đến dậm chân: "Nào nào nào, tôi không hỏi là được chứ gì?"

'Anh chàng này đúng là càng ngày càng xấu tính, trước kia anh ta nào có như vậy chứ!'
Đột nhiên trong đầu anh ta hiện lên hình ảnh hôm đó Đồng Tuyết Lục lừa anh ta, trong lòng lộp bộp một tiếng.

'Ôn Như Quy biến thành như vậy, chẳng lẽ là bởi vì gần mực thì đen?'

Nhưng bởi vì mình có nhược điểm ở trong tay anh, anh ta không dám truy hỏi anh nữa, lái xe đơn vị đưa anh đến bến xe Hưng Nghĩa.

Sau khi Ôn Như Quy cảm ơn anh ta, cầm túi bỏ chạy lấy người, không nói nửa câu mời anh ta ăn bánh táo đỏ.

Phác Kiến Nghĩa nhìn bóng dáng anh ta nghênh ngang rời đi, đầu lưỡi chọc chọc rãnh răng, ngứa răng thật đấy.

===

Ôn Như Quy nhờ đồng nghiệp Chu Diễm tới đón anh.

Vừa lên xe, bắt gặp ánh mắt soi mói của Chu Diễm.

Anh giả vờ không hiểu: "Cảm ơn cậu đã tới đây đón tôi."

Chu Diễm "Ôi" một tiếng: "Như Quy, chuyện mấy ngày nay là như thế nào? Sao xin nghỉ nhiều ngày như vậy? Không phải là quay về ra mắt nữa chứ?"
Ôn Như Quy mím môi: "Không phải."

Hiển nhiên Chu Diễm không tin câu trả lời này: "Nhìn dáng vẻ này của anh, chắc chắn lại không vừa ý con gái nhà người ta! Theo tôi , nh đừng chọn nữa, dù sao anh cũng không nhớ được mặt đối phương, là ai thì không phải cũng giống nhau sao?"

Ôn Như Quy nhàn nhạt nói: "Đương nhiên là không giống rồi."

'Nếu không nhớ được mặt đối phương, thì tìm hiểu đối phương như thế nào? Hơn nữa, hôn nhân không chỉ là để nối dõi tông đường, mà nên là sự kết hợp của hai tâm hồn.'

Đương nhiên loại lời nói này anh không có ý định nói với đối phương.

Hiển nhiên Chu Diễm cũng không có ý định nói tiếp chủ đề này.

Cái mũi anh ta ngửi ngửi giống như chó rồi nói: "Anh mang theo món ăn ngon gì từ trong nhà tới đây vậy?"

Tay Ôn Như Quy cầm bánh táo đỏ cứng lại: "Bánh táo đỏ."
"Hô, tôi nói sao lại ngửi được mùi hương táo đỏ chứ!" Chu Diễm nhếch miệng nở nụ cười: "Vừa hay tối nay tôi chưa ăn no, anh mau lấy một miếng ra cho tôi ăn."

Bàn tay Ôn Như Quy cầm túi tay càng chặt hơn mấy phần, từ chối: "Không được."

--- Không, không được?!

Chu Diễm khiếp sợ đến mức không khép miệng lại được: "Như Quy, anh trở nên nhỏ mọn như vậy từ khi nào thế? Một miếng bánh táo đỏ thôi mà, nửa đêm ngàn dặm xa xôi mà tôi đã tới đây đón anh, vậy mà anh lại không cho tôi ăn một miếng bánh, anh như vậy được sao?"

Ôn Như Quy: "Ngày mai tôi mời anh tới nhà ăn ăn cơm."

"Ai muốn tới nhà ăn chứ?!"

Thật ra không ăn một miếng bánh táo đỏ cũng không sao cả, chỉ là thái độ này của Ôn Như Quy thật sự quá quái lạ.

Chu Diễm quay đầu nhìn anh mấy cái: "Tôi nói này Như Quy, làm người không thể không có lương tâm như vậy, bánh táo đỏ trong tay anh không ít, cho tôi ăn 1 miếng anh sẽ mất đi 1 miếng thịt sao?"
Ôn Như Quy lại từ chối lần nữa: "Nếu anh không muốn tới nhà ăn, vậy thì tôi mời anh tới tiệm ăn nhà nước."

"..."

Chu Diễm buồn bực.

Anh ta quen biết Ôn Như Quy đã nhiều năm, đối phương luôn luôn rất hào phóng, mang đồ ăn ngon từ trong nhà tới đây đều sẽ chia cho đồng nghiệp trong căn cứ, sao lần này lại keo kiệt như vậy?

Anh ta cảm thấy vấn đề có lẽ là ở trên bánh táo đỏ kia.

Thế nhưng mãi cho đến khi về tới căn cứ, anh ta vẫn không thể lấy được một miếng bánh táo đỏ từ trong tay Ôn Như Quy.

Rất hấp dẫn.

===

Sân hậu cần.

Lúc ăn cơm tối, mẹ Đồng và người Đồng gia nói về những thay đổi của Đồng Chân Chân, người Đồng gia đều không tin.

Thái Xuân Lan gắp một miếng thịt mỡ bỏ vào trong miệng nói: "Mẹ, mẹ nói thật sao? Sao con nghe mà không tin được chứ?"

Trước khi Đồng Chân Chân bị đưa tới trang trại, bọn họ đều tới trại giam thăm cô ta.
Dáng vẻ lúc ấy cô ta nguyền rủa tất cả người Đồng gia xuống địa ngục vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt, cho nên lúc này nghe mẹ Đồng nói, không ai tin cả.

Mẹ Đồng nhìn liếc mắt nhìn con dâu thứ hai một cái: "Loại lời nói này mẹ còn có thể bịa ra để lừa con sao? Lúc trước Chân Chân chỉ nhất thời không nghĩ thông suốt mà thôi, sau này con không được ra ngoài nói lung tung nữa!"

Con dâu thứ hai vẫn luôn rất nhiều chuyện, trước kia khi Đồng Tuyết Lục ở đây, cô ta ra ngoài nói xấu Đồng Tuyết Lục với người ta, sau này Đồng Tuyết Lục thật sự xảy ra chuyện, cô ta lại nói xấu Đồng Chân Chân.

Bà cũng không ngờ, cô ta nói xấu người nhà khắp nơi như vậy, người khác sẽ nghĩ về bà như thế nào, đúng là ngu ngốc mà không tự biết!

Thái Xuân Lan không ngờ mẹ chồng lại đột nhiên làm khó dễ mình như vậy, gương mặt sưng lên đỏ bừng như bánh nướng: "Con không nói lung tung mà."
Mẹ Đồng không để ý tới cô ta, dặn dò hai con trai và con dâu cả: "Nếu Chân Chân đã biết sai rồi, sau này các con cũng không thể giữ chặt việc này không buông, đã biết chưa?"

Anh cả nói: "Mẹ nói đúng, suy nghĩ tỉnh ngộ của Chân Chân có sự tiến bộ rất lớn, con cảm thấy đưa nó tới trang trại là đúng đắn."

Thấy anh cả cũng đã nói như vậy, lúc này mọi người mới không thể không tin.

Cụ Đồng vui mừng nói: "Mẹ các cháu nói đúng, Chân Chân đã biết sai rồi, các cháu là anh trai và chị dâu nó, các cháu phải bao dung nó hơn, dù sao nó mới là em gái ruột của các cháu!"

Hai con trai và con dâu vội vàng đáp vâng.

Sau đó mẹ Đồng lại nói chuyện Đồng Chân Chân nhờ bà, bà định đợi nghỉ rồi qua Đồng gia bên kia.

Nói đến Đồng gia bên kia, mẹ Đồng lại nhớ tới Đồng Tuyết Lục.

Trước kia khi chưa biết chuyện nhầm con, bà thương Đồng Tuyết Lục tận sâu dưới đáy lòng, sau này Đồng Chân Chân trở lại, bà cảm giác mình như bị chém thành hai nửa, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.
Tuy rằng Đồng Tuyết Lục không phải con gái ruột của bà, nhưng dù sao cũng yêu thương nhiều năm như vậy, trong lòng bà vẫn rất không nỡ.

Cho đến khi cô và Đồng Chân Chân xảy ra xung đột, Đồng Chân Chân lại bị đưa đến trang trại, tâm lý bà mới dần dần thay đổi.

Đặc biệt là ngày hôm nay nhìn thấy Đồng Chân Chân gầy trơ cả xương, gương mặt tiều tụy, bà đau lòng không chịu được.

Bà biết đây không phải Đồng Tuyết Lục sai, nhưng tâm lý vẫn cảm thấy không thoải mái lắm.

Đương nhiên lời này bà sẽ không nói cho bất cứ người nào biết.

===

Lúc này Ngụy gia cũng đang nói tới mấy chị em Đồng Tuyết Lục.

Thẩm Uyển Dung nói với bạn già: "Hàng xóm mới bên cạnh chính là mấy đứa bé, đứa bé nhỏ nhất mới chỉ 3,4 tuổi, nhưng vẫn chưa nhìn thấy cha mẹ bọn trẻ, chỉ sợ là không còn nữa."
Nếu như cha mẹ vẫn còn trên đời, dù như thế nào cũng sẽ không giao chuyện lớn như chuyển nhà cho mấy đứa bé choai choai, bọn họ lại ở phía sau không xuất hiện.

Ngụy Chí Quốc để hạt dẻ đã bóc vỏ xong vào trong bát bà ấy và cháu gái: "Vậy bọn trẻ dọn đến đây như thế nào? Nhân phẩm không có vấn đề gì chứ?"

Sống gần nhau như vậy, nếu như nhân phẩm của đối phương có vấn đề, ông ấy lo sẽ ảnh hưởng đến cháu gái.

Nghe được lời này, khuôn mặt béo tròn của Ngụy Châu Châu từ trong bát nâng lên: "Đương nhiên là không có vấn đề rồi, mấy anh chị Đồng xinh đẹp như vậy, chắc chắn đều là người tốt!"

Ngụy Chí Quốc không cảm thấy lạ với lời này của cháu gái: "Người tốt người xấu không viết ở trên mặt, không phải nhìn xinh đẹp thì là người tốt, khó coi sẽ là người xấu, Châu Châu cháu nhớ kỹ lời ông nội nói chưa?"
Nguỵ Châu Châu trong trẻo đáp: "Nhớ kỹ ạ! Nhưng mấy anh chị Đồng chính là người tốt!"

Nói xong cô bé bỏ đũa xuống, trượt xuống bàn ăn đi đọc sách cho trẻ em.

Ngụy Chí Quốc bất đắc dĩ.

Thẩm Uyển Dung nhìn bạn già, nhoẻn miệng cười: "Mấy đứa bé đó thật sự xinh đẹp, đặc biệt là cô chị gái đó, còn đẹp hơn cả hoa sen trong nước, nhưng mà nhìn cô bé em luôn cảm thấy đã từng gặp ở đâu đó, nhưng mà nghĩ như thế nào cũng không ra."

Ngụy Chí Quốc: "Đừng sốt ruột, loại chuyện này em càng nghĩ thì càng không ra, nói không chừng một ngày nào đó tự em nhớ đến."

Nói xong ông ấy đưa mặt tới gần, hôn một cái ở trên mặt bà ấy.

Gương mặt Thẩm Uyển Dung lập tức đỏ như tôm chín, đẩy ông ấy ra hờn dỗi nói: "Anh muốn chết sao, nếu như bị Châu Châu nhìn thấy thì anh còn mặt mũi không?"
Ngụy Chí Quốc cười rạng rỡ lộ ra hàm răng trắng: "Châu Châu sẽ không nhìn thấy."

Thẩm Uyển Dung giận dỗi liếc nhìn ông ấy một cái.

===

Ôn Như Quy đi về, chị em Đồng Tuyết Lục cũng không tiếp tục dọn dẹp nữa, sau khi từng người đi tắm xong, thì lên giường ngủ sớm.

Trước đó Đồng Gia Tín rất vui sướng khi có phòng riêng của mình, đến khi thật sự buồn ngủ, cậu ta lại sợ, ăn vạ ở phòng Đồng Gia Minh không chịu đi.

Cuối cùng hai anh em vẫn ngủ chung ở một phòng.

===

Ngày hôm sau trời quang mây tạnh.

Đồng Tuyết Lục vẫn còn một ngày nghỉ, nhưng cô không có ý định vội đi làm.

Trong sân còn rất nhiều đồ đạc phải dọn dẹp, cô định hoàn thành hết mọi việc trong ngày hôm nay.

Bữa sáng là do Đồng Gia Minh làm, cháo trắng kèm dưa chua.

Sau khi Đồng Tuyết Lục dậy, lại làm thêm mấy quả trứng chiên cho mọi người.
Nhìn thấy trứng chiên, Đồng Gia Tín đang nhăn mày lúc này mới giãn ra.

Vừa ăn bữa sáng xong, cửa gỗ trong sân truyền đến tiếng gõ cửa:

"Chị Đồng, anh Gia Minh, em Miên Miên, em tới tìm mọi người chơi đây!"

Đồng Gia Tín nghe thấy cả nhà được gọi tên, chỉ duy nhất không có tên của cậu ta, cái mũi lập tức 'hừ' một tiếng.

Đồng Tuyết Lục dẫn Đồng Miên Miên đi ra ngoài mở cửa.

Vừa mở cửa gỗ ra, thân hình mũm mĩm của Ngụy Châu Châu vọt vào: "Chị Đồng, buổi sáng tốt lành, mọi người ăn bữa sáng chưa?"

Đồng Tuyết Lục cười đáp: "Bọn chị vừa mới ăn xong, em ăn chưa?"

Ngụy Châu Châu sờ sờ cái bụng nhỏ tròn vo của mình: "Em cũng ăn no rồi, em đã muốn tới tới tìm mọi người chơi từ lâu rồi, nhưng bà nội nói tới đây sớm quá không tốt."

Đồng Tuyết Đồng xoa xoa đầu cô bé: "Không có gì không tốt cả, em và Miên Miên cùng đi chơi đi."
Cô cảm thấy tuy rằng Nguỵ Châu Châu có hơi diễn sâu, nhưng vẫn lễ phép lại biết nghe lời khuyên của người khác, không phải đứa bé hư hỏng.

Ngụy Châu Châu vui vẻ nắm tay Đồng Miên Miên: "Em gái, chúng ta cùng đi chơi nhé."

Đồng Miên Miên gãi gãi cái đầu nhỏ, non nớt nói: "Chị Châu Châu, em dẫn chị đi xem Tiểu Lục."

Ngụy Châu Châu tò mò: "Tiểu Lục là ai?"

Đồng Miên Miên: "Tiểu Lục là gà mái nhà em nuôi, nó ở chỗ đó."

Đồng Tuyết Lục ở bên cạnh nghe vậy mới biết con gà mái kia còn có tên.

Thẩm Uyển Dung nhìn cháu gái cười nói: "Ngày hôm qua sau khi về nhà đứa nhỏ này vẫn luôn nói mãi muốn tới tìm các cháu, bình thường mặt trời lên cao 3 sào con bé vẫn chưa muốn rời giường, hôm nay lại không cần ai thúc giục đã tự mình dậy rồi."

"Đúng rồi, bà mang cho các cháu quả bí đỏ và mấy túi hạt giống, một lát nữa cháu gieo hạt giống ở trong sân, sau này không cần đi ra ngoài mua đồ ăn mãi nữa."
Nói xong bà ấy lấy bí đỏ và mấy túi hạt giống ra.

Đồng Tuyết Lục đang có ý định trồng chút rau xanh ở trong sân: "Thật tốt quá, cảm ơn bà Thẩm, nhưng mà bí đỏ bà cứ mang về ăn đi."

Thẩm Uyển Dung: "Bí đỏ là nhà bà tự trồng trong sân, có rất nhiều quả, đều không ăn hết, cháu đừng khách sáo với bà."

Đồng Tuyết Đồng suy nghĩ một chút: "Vâng, vậy thì cháu nhận, bà Thẩm, bà vào phòng khách ngồi một chút, cháu đi làm chút bánh bí đỏ cho mọi người."

Đôi mắt Thẩm Uyển Dung lập tức sáng lên: "Cháu biết làm bánh bí đỏ? Bà có thể vào xem một chút không?"

Đồng Tuyết Lục nhìn dáng vẻ tò mò của bà ấy, cười gật đầu: "Đương nhiên là được rồi, bình thường bà Thẩm không làm bánh sao?"

Thẩm Uyển Dung mỉm cười: "Bình thường nhà bà đều là ông nội Châu Châu nấu cơm, bà chưa bao giờ xuống bếp."
--- Đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị cho ăn cơm chó.

Hai mắt Đồng Tuyết Lục đảo qua ngón tay bà ấy, trắng nõn tinh tế, hoàn toàn không có đốm đồi mồi hoặc là thô ráp của người già mà tuổi này bà ấy nên có, có lẽ cả đời đều được người khác nuông chiều.

--- Đúng là người phụ nữ hạnh phúc.

Sau đó Đồng Tuyết Lục nói hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín rửa bát, xới đất trong sân lên, sau đó ôm bí đỏ cùng đi vào phòng bếp với Thẩm Uyển Dung.

Cô bỏ vỏ bí đỏ sau đó cắt thành từng miếng, cho vào trong lồng hấp hấp chín, sao khi hấp xong thì nghiền nhuyễn bí đỏ, sau đó đổ đường trắng và bột nếp vào, cuối cùng trộn thành bột bí đỏ.

Cô cắt cục bột thành mấy chục miếng nhỏ, vo tròn rồi ép dẹp lép, sau đó có thể cho vào nồi chiên.

Thẩm Uyển Dung nhìn Đồng Tuyết Lục tay chân nhanh nhẹn, thật lòng khích lệ cô: "Tay nghề của cháu thật tốt! Trước kia bà cũng từng làm bánh bí đỏ, nhưng làm bột bánh bí đỏ dính lại với nhau thành từng khối thì không nói, cho vào nồi chưa được một lúc bí đỏ đã chuyển sang màu đen, cuối cùng không thể ăn được một miếng nào."
Nhưng Đồng Tuyết Lục chiên được bánh bí đỏ thành màu vàng, tròn tròn được bày với nhau, đẹp mắt không chê vào đâu được.

Đồng Tuyết Lục cười nói: "Bà Thẩm quá khen rồi, cháu cũng phải làm mấy lần mới quen được."

Thẩm Uyển Dung thấy Đồng gia vẫn không có bóng dáng người lớn, dừng một chút rồi nói: "Cô bé, cháu đừng chê bà già này lắm miệng, sao cha mẹ cháu không dọn tới đây với cháu?"

Đồng Tuyết Lục đoán được bà ấy sẽ hỏi vấn đề này, khóe miệng nhếch lên, tỏ vẻ đau lòng nói đơn giản tình hình Đồng gia một chút.

Bao gồm cả chuyện vợ chồng Đồng Đại Quân xảy ra chuyện, Tạ Kim Hoa "Phát điên", mình đổi công việc với người khác đến bên cạnh tiệm cơm nhà nước.

Nhưng mà lại không nói chuyện cô bị người ta bế nhầm con, bởi vì không cần thiết.

Thẩm Uyển Dung đoán được có lẽ là Đồng gia có sự cố, chỉ là không ngờ sự cố này lại bi thảm như vậy.
"Một mình cháu phải nuôi mấy em trai em gái thật sự không dễ dàng." Thẩm Uyển Dung dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô: "Đúng rồi, ngày mai cháu phải bắt đầu làm việc rồi, hai em trai cũng phải đi học, vậy Miên Miên phải làm thế nào?"

Đồng Tuyết Lục nói: "Cháu muốn đưa em ấy đi làm cùng."

Thẩm Uyển Dung: "Như vậy cũng được sao? Ngày đầu tiên cháu bắt đầu làm việc đã dẫn theo trẻ con qua đó, chỉ sợ quản lý sẽ có ý kiến với cháu."

Đồng Tuyết Lục cười nhạt: "Cháu cũng không thể để một mình Miên Miên ở nhà."

Tình huống Thẩm Uyển Dung nói cô đã nghĩ tới từ lâu, nhưng ngoại trừ cách đưa Đồng Miên Miên đi làm cùng, cô không có cách nào khác tốt hơn.

Thẩm Uyển Dung suy nghĩ một chút rồi nói: "Châu Châu nhà bà và Miên Miên chơi rất hợp nhau, nếu cháu thấy yên tâm, ngày mai có thể đưa tới nhà bà, bà trông cho cháu."
Khuôn mặt Đồng Tuyết Lục chân thành: "Cảm ơn bà Thẩm, nhưng mà lá gan Miên Miên hơi nhỏ, bình thường lại thích dính lấy cháu, một lát nữa cháu hỏi con bé xem con bé có đồng ý hay không."

Tất nhiên là Đồng Tuyết Lục rất cảm kích vì Thẩm Uyển Dung chủ động đưa ra lời muốn giúp đỡ.

Nhưng hai người vừa mới quen biết nhau, cô sẽ không dễ giao Đồng Miên Miên cho đối phương.

Cô định một lát nữa đi ra ngoài hỏi thăm hoàn cảnh nhà họ Nguỵ một chút, nếu như nhân phẩm không có gì đáng ngại, thì có thể xem đây là một biện pháp tốt.

Rất nhanh bánh bí đỏ đã được làm xong, màu vàng bóng loáng, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy rất muốn ăn.

Thẩm Uyển Dung cầm lấy một cái nếm thử, hương vị mềm mại ngọt dịu, mang theo mùi hương thơm ngát của bí đỏ, sau khi ăn xong cả miệng đầy vị ngọt, khiến người ta ăn một cái rồi lại muốn ăn thêm ăn một cái nữa.
Thẩm Uyển Dung lại khen ngợi lần nữa: "Ngọt mà không ngấy, bà đã từng ăn bánh bí đỏ nhiều lần như vậy, bánh cháu làm là ngon nhất!"

Mấy đứa bé Nguỵ Châu Châu và Đồng Miên Miên cũng rất thích ăn.

Bởi vì làm ra nhiều, tới khi Thẩm Uyển Dung ra về, cô cầm bánh bí đỏ tặng cho mấy nhà trong con ngõ nhỏ khác.

Mấy nhà khác cách hơi xa một chút, nhưng bọn họ vẫn biết hoàn cảnh nhà họ Nguỵ.

Đồng Tuyết Lục uyển chuyển nghe được cả Ngụy gia đều là quân nhân, Thẩm Uyển Dung có hai người con trai, người con trai nhỏ bây giờ đang làm sĩ quan ở Đại Tây Bắc.

Con trai lớn đã hy sinh từ nhiều năm trước khi làm nhiệm vụ, là gia đình liệt sĩ, lúc ấy con dâu cả không chịu đựng được rất nhanh cũng đi theo.

Con trai lớn để lại một cô con gái vẫn luôn được hai vợ chồng Thẩm Uyển Dung chăm sóc.
Bởi vì cháu trai lớn thi đậu đại học Công Nông Binh ở Bắc Kinh, hai ông bà không yên tâm nên đã đưa cháu gái cùng lên Bắc Kinh để chăm sóc cháu trai lớn.

Đồng Tuyết Lục hỏi thăm xong, lập tức quyết định giao Đồng Miên Miên cho Ngụy gia chăm sóc giúp.

--- Người ta là gia đình có xuất thân tốt như vậy, cô còn có gì không yên tâm?

===

Buổi tối trước khi đi ngủ, coi ngâm đậu xanh vào trong nước, ngày hôm sau ngày mới vớt lên làm bánh đậu xanh.

Sau khi ăn bữa sáng xong, cô mang bánh đậu xanh và Đồng Miên Miên đến Ngụy gia.

Thẩm Uyển Dung thấy cô còn cố ý làm bánh đậu xanh mang tới đây, không khỏi nhẹ giọng trách: "Lần này thì bỏ qua, sau này cháu đừng làm đồ ăn mang tới đây nữa."

Tuy rằng bà ấy chưa từng xuống bếp, nhưng cũng biết làm bánh đậu xanh rất tốn đường trắng, tình trạng nhà bọn họ như vậy, tất nhiên có thể tiết kiệm một chút thì nên tiết kiệm.
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Làm không khó lắm, hơn nữa Miên Miên cũng thích ăn."

Nói xong cô đưa phiếu gạo nửa tháng và tiền cơm cho bà ấy.

Thẩm Uyển Dung vốn định không nhận, nhưng thấy dáng vẻ kiên trì của cô, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Đồng Tuyết Lục ngồi xổm xuống xoa xoa đầu Đồng Miên Miên: "Hôm nay em ngoan ngoãn ở trong nhà bà Thẩm chơi với chị Châu, chờ chị tan làm sẽ đón em về, được không?"

Đêm qua cô đã nói trước việc này với Đồng Miên Miên.

Cô bé rất hiểu chuyện, nhưng vẫn có chút không nỡ xa chị.

Đồng Miên Miên ôm lấy cô, khuôn mặt nhỏ cọ cọ ở trên mặt cô: "Vậy chị phải nhanh chóng trở về, không thể để Miên Miên lo lắng."

Cô bé non nớt nói, đôi mắt to tròn đầy ỷ lại vào cô, khiến trái tim người khác cũng run lên.

Đồng Tuyết Lục hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô bé một cái rồi nói: "Được, chị làm xong việc sẽ về, nhất định sẽ không để Miên Miên phải lo lắng."
===

Sau khi vẫy tay tạm biệt Đồng Miên Miên và người Ngụy gia, Đồng Tuyết Lục đi đến tiệm cơm nhà nước.

Chỗ cô ở hiện giờ cách tiệm cơm nhà nước khoảng 40 phút đi đường, không có xe buýt để đi.

Cũng may tới chỗ này đã lâu nên cô đã quen với việc đi lại.

Lúc trước từng nghe Tô Tú Anh nói, bình thường mười giờ tiệm cơm nhà nước mới mở cửa, bọn họ phải đến tiệm cơm nhà nước trước 9 giờ.

Bây giờ là cuối mùa hè, đi trên đường, Đồng Tuyết Lục hơi chảy mồ hôi.

Đồng Tuyết Lục đến cửa tiệm cơm nhà nước, phát hiện cửa vẫn chưa mở, bên trong im ắng.

Cô chỉ có thể chờ ở cửa.

Đợi khoảng 10 phút, một bóng người béo lùn mới chậm rì rì đi tới tiệm cơm nhà nước.

Vừa thấy Đồng Tuyết Đồng, cô ta ai da một tiếng: "Đồng chí Đồng, cô xinh đẹp như vậy, nếu như là ở cũ xã hội, cô thích hợp đi bán rẻ tiếng cười hơn."
--- Ôi đờ mờ!

Đàm Tiểu Yến này có bệnh à?!

Đồng Tuyết Lục quan sát cô ta từ trên xuống dưới đánh giá một cái cười nói: "Theo như cô nói, cô lùn như vậy, chẳng phải là cô nên đi bán bánh bao sao?"

.

[HẾT CHƯƠNG 32]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.