Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng

Chương 52: Bánh Trung thu



Đồng Tuyết Lục nói xong câu này, đôi mắt hạnh đào của cô nhìn thẳng vào mắt anh. Bầu không khí trong bếp bắt đầu ấm lên, rõ ràng là mùa thu nhưng lúc này lại nóng đến khó hiểu.

Ôn Như Quy đỏ mặt, tai và cổ cũng đỏ theo. Anh nhìn Đồng Tuyết Lục, tim đập nhanh, trái tim gần như không thể kiểm soát chực chờ nhảy ra khỏi cổ họng.

Không phải Chu Diễm nói con gái người ta có vẻ xấu hổ sao? Sao trên mặt cô không hề thấy có chút ngượng ngùng nào thế? Anh cố tình đi vào bếp, vốn muốn tìm cơ hội để nói rõ quan hệ giữa hai người. Ai ngờ anh còn chưa kịp lên tiếng thì cô đã thắng thắn hỏi mình có phải thích cô hay không, giáng một đòn làm anh trở tay không kịp!

Tuy chuyện xảy ra ngoài dự đoán của anh, cũng làm rối sắp xếp của anh, nhưng nếu đã xác nhận tình cảm của mình dành cho cô thì anh chắc chắn sẽ không phủ nhận, cũng sẽ không lạt mềm buộc chặt ngay lúc này.

Ôn Như Quy hít một hơi thật sâu, đôi mắt đen nhìn cô và nói ra từng chữ.

"Đúng, tôi thích cô, đồng chí Đồng."

Giọng nói của anh trầm thấp trong trẻo, trong đêm như vậy lại càng lớn tiếng. Giống như sợi lông vũ gãi nhẹ vào quả tim khiến tim người ta ngứa ngáy, Đồng Tuyết Lục nhìn anh. Anh đứng dưới ngọn đèn sợi đốt, ánh sáng chiếu rọi tất cả ngũ quan của anh, hàng mi mỏng và dày, sống mũi cao, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.

Trước khi xuyên qua sách, cô từng nghe qua rất nhiều lời bày tỏ của đàn ông, cô cũng đã nghe lời tỏ tình nóng bỏng trực tiếp. So với họ, lời nói của Ôn Như Quy đơn giản và mộc mạc lại là lời tỏ tình lãng mạn nhất mà cô từng nghe, cũng là lời bày tỏ khiến cô rung động nhất.

Ban đầu ghẹo anh đã thành thói quen, nhưng cũng anh quá ưu tú. Sau đó, anh đối với mình ngày càng tốt, từng chút một, cô đều nhìn thấy trong mắt mình.

- -- Nếu cô nói mình không hề có cảm giác thì chắc chắn là gạt người rồi.

"Đồng chí Ôn..."

"Đồng chí Đồng..."

Hai người lên tiếng cùng lúc. Ôn Như Quy bị cô nhìn chằm chằm, cảm giác cả người căng thẳng, tim đập nhanh đến mức không thể chịu đựng được.

Anh định hỏi cô có bằng lòng làm đối tượng hẹn hò với mình hay không, không ngờ cô lại lên tiếng trước.

Ôn Như Quy hít một hơi thật sâu lần nữa, anh lịch sự nói: "Đồng chí Đông, cô nói trước đi."

Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu, đáy mắt mang ý cười nhìn anh: "Đồng chí Ôn, chúng ta quen nhau không nhằm mục đích giở trò lưu manh à?"

- -- Không nhằm mục đích giở trò lưu manh, không phải chính là mục đích kết hôn ư?

(*) Yêu đương mà lấy kết hôn làm mục đích, đều là công danh lợi lộc.Yêu đương mà không lấy kết hôn làm mục đích, đều là giở trò lưu manh.

"Ầm một tiếng.

Máu trong người đều dồn lên mặt, dường. như mặt của Ôn Như Quy đỏ đến mức chảy cả máu ra ngoài: "Ý của đồng chí Đồng là... đồng ý làm đối tượng hẹn hò với tôi phải không?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu, sau đó lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa thể tính là đối tượng hẹn hò chính thức. Trước khi chúng ta trở thành một cặp, đồng chí Ôn phải theo đuổi tôi trước."

"Nếu đồng chí Ôn vượt qua kiểm tra của tôi, chúng ta sẽ tiến đến là đối tượng hẹn hò. Đồng chí Ôn, anh có đồng ý không?"

Đàn ông như loài chó, tình cảm dễ dàng có được thì họ thường không trân trọng. Huống hồ cô cũng chưa hiểu rõ Ôn Như Quy, càng không biết gì về người nhà của anh. Cho anh cơ hội theo đuổi mình, đồng thời cũng để mình hiểu thêm về con người, anh.

Ôn Như Quy gật đầu lia lịa: "Tôi đồng ý!"

"Hì hì..."

Cụm từ "tôi đồng ý" vừa dứt khoát lại kiên định khiến Đồng Tuyết Lục nhớ tới lời hứa trong hôn lễ, nhất thời không nhịn được nên bật cười ra tiếng.

Mặt của Ôn Như Quy càng đỏ. Anh không biết cô cười chuyện gì, anh chỉ biết cô cười lên trông rất đẹp. Đẹp hơn hoa, dịu dàng hơn nắng ban mai, và rạng rỡ hơn mặt trời, khiến anh không thể rời mắt.

Đêm thu dài đằng đẵng, bên ngoài có tiếng của côn trùng không biết từ đầu tới réo lên, hòa cùng tiếng gió khiến một đêm như vậy càng thêm ấm áp. Có một con sâu bướm nhỏ bay tới đậu trên tóc của Ôn Như Quy.

Đồng Tuyết Lục nghiêng người sang, cô kiễng chân lên một chút. Anh cảm thấy nghẹt thở, mùi cỏ thơm trên người cô phả vào mũi, tóc trên đỉnh đầu cô lướt qua cằm anh khiến anh hơi ngứa. Anh muốn vươn tay ra gãi, lại sợ dọa cô.

Trong chốc lát, cả người anh cứng đờ như một pho tượng điêu khắc.

Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu, hất côn trùng trên tóc anh bay đi, cô khẽ nhếch môi: "Trên tóc anh có côn trùng, nhưng tôi giúp anh hất đi rồi."

Cả người của Ôn Như Quy căng thẳng, anh cứng ngắc nói: "Cảm ơn cô!"

Đồng Tuyết Lục thấy dáng vẻ căng thẳng của anh, lại không nhịn được muốn trêu anh, nhưng ngày tháng còn dài, cô vẫn nên kiềm chế thì hơn.

Cô nói xong, lùi về sau vài bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: "Đồng chí Ôn, chúng ta cùng làm bánh Trung thu đi."

- -- Hoá ra chỉ là hất côn trùng đi...

Trong lòng của Ôn Như Quy có một cảm giác thất vọng khó tả, khoé môi mím lại và nói: "Được."

Anh nói xong, lại bổ sung thêm một câu: "Tôi ra ngoài rửa tay."

Tay anh toàn là mồ hôi, nếu bị cô thấy thì mất mặt lắm. Trong nhà có nước, cần gì phải ra ngoài rửa tay?

Đồng Tuyết Lục nhìn bóng lưng anh tháo chạy như vậy, khoé miệng không nhịn được nhếch lên.

===

Vì nguyên liệu có hạn, Đồng Tuyết Lục chỉ làm bánh Trung thu nhân thịt kiểu Tô Châu và nhân đậu đỏ. Ngoài việc chuẩn bị cho Ôn Như Quy và những người khác thì còn chuẩn bị cho Ngụy gia sát vách và Đồng gia ở bên kia nữa.

Sau khi nhào bánh Trung Thu xong, Ôn Như Quy làm theo lời dặn của Đồng Tuyết Lục, đặt khay bánh Trung thu lên nướng trên ngọn lửa nhỏ. Lúc này lạp xưởng trong nồi to cũng đã chín, mùi thịt kho thơm phưng phức lan khắp nơi trong bếp.

Đồng Tuyết Lục định bưng ruột heo kho lên, Khương Đan Hồng cầm 2 đĩa sủi cảo đã gói xong đi vào: "Đồng chí Đồng, sủi cảo xong rồi, nấu ở đâu đây?"

Đồng Tuyết Lục cũng không khách sáo với cô ấy: "Dùng cái nồi này đi, nhưng nồi này vừa kho ruột heo nên phải rửa sạch mới được."

Có lúc bạn quá khách sáo với một người, ngược lại sẽ khiến đối phương thấy không tự nhiên.

Quả nhiên, thấy Đồng Tuyết Lục không xem cô ấy là người ngoài, vẻ mặt nghiêm túc của Khương Đan Hồng giãn ra rất nhiều. Cô ấy đặt sủi cảo sống lên bếp, bưng cái nồi to ra ngoài rửa sạch.

Chẳng mấy chốc đã nấu xong sủi cảo, rau trộn giá cũng làm xong, cuối cùng có thể ăn được rồi.

Phác Kiến Nghĩa cười toe toét: "Đồng chí Đồng, chúc cô sinh nhật vui vẻ!"

Món quà anh ta tặng là một chiếc âm nước lớn màu đó có in hoa mẫu đơn vàng và trắng. Nhìn thấy tuy xấu nhưng lại có không khí vui tươi, cảm giác rất cổ xưa, nhưng rất thực dụng. Nhà họ đang thiếu một cái ấm nước, mùa đông sắp tới mà không có ấm nước thì rất bất tiện.

Khương Đan Hồng cũng mang đồ ra chúc mừng cô: "Tuyết Lục, chúc em sinh nhật vui vẻ!"

Lúc nãy 2 người làm quen trong nhà bếp, nói rõ là gọi tên nhau, không cần dùng từ đồng chí qua lại. Cô ấy tặng một cây bút nhãn hiệu Anh Hùng, đây cũng là một món quà rất có giá trị trong thời đại ngày nay.

"Cảm ơn chị, chị Đan Hồng."

Đồng Tuyết Lục không ngờ cô ấy lại tặng món quà quý giá thế này, trong lòng cô cũng thấy ngại. Nhưng cô không từ chối nhận vì với người có lòng tự trọng khá mạnh mẽ giống như Khương Đan Hồng nếu cô nói không nhận thì sẽ khiến cô ấy nghĩ nhiều.

Quả nhiên, thấy Đồng Tuyết Lục nhận quà thì khóe miệng của Khương Đan Hồng cong lên, nở một nụ cười tươi.

Phác Kiến Nghĩa nhìn Khương Đan Hồng, rồi lại nhìn sang Đồng Tuyết Lục và cười: "2 người trở nên thân nhau như vậy từ lúc nào thế?"

Khương Đan Hồng trước giờ cũng không nể nang anh ta, nghe anh ta nói vậy thì cô ấy coi như chưa từng nghe qua.

Đồng Tuyết Lục phát hiện 2 người này có gì đó sai sai, trong lòng cô tò mò nên hỏi: "Giữa phụ nữ với nhau, đương nhiên có nhiều để nói hơn là giữa đàn ông với nhau, chuyện này thì có gì lạ đâu?"

Phác Kiến Nghĩa lại "xì" một tiếng: "Hoá ra là vậy à, như vậy thì tốt, cô khuyên đồng chí Khương đi, kêu cô ấy từ bỏ việc kiện cha chồng và chồng mình đi."

Anh ta nói xong, bầu không khí trong phòng khách chợt lạnh xuống. Nét mặt của Khương Đan Hồng cũng tối sầm, đáy mắt như muốn phun ra lửa giận.

Đồng Tuyết Lục không ngờ Phác Kiến Nghĩa lại nói toạc móng heo như vậy, cô xụ mặt: "Tại sao tôi phải khuyên chứ? Chưa nếm trải nỗi khổ của người khác, thì đừng khuyên người khác hướng thiện. Anh chưa từng trải đau khổ của chị ấy thì dựa vào đâu bắt chị ấy phải hiền lành và rộng lượng?"

Phác Kiến Nghĩa lộ vẻ ngượng ngùng, anh ta giải thích: "Không phải, ý tôi chính là..."

"Chính là cái đồ quỷ nhà anh ấy!" Đồng Tuyết Lục không khách sáo cắt ngang lời anh ta: "Nếu có một ngày anh bị một người đàn ông đột ngột cường qua hậu môn. Mà bên trên đối phương có mẹ già 7-8 chục tuổi, bên dưới lại có đứa nhỏ 3 tuổi, vợ anh ta xin anh tha cho anh ta, anh sẽ tha hay sao?"

Phác Kiến Nghĩa: "..."

Ôn Như Quy: "..."

Khương Đan Hồng: "..."

Đồng Gia Minh đỏ mặt. Hai người Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên tỏ ra hoang mang.

Đồng Miên Miên nghiêng đầu, hỏi với giọng non nớt: "Chị à, hậu môn là gì? Cường qua hậu môn thì sẽ thế nào?"

Phác Kiến Nghĩa: "..."

Nghe thấy câu hỏi của cục bột nhỏ, Đồng Tuyết Lục xém chút phá lên cười: "Hậu môn chính là cửa phía sau, nổ rồi thì không thể dùng được."

(*) Hậu môn (hậu – phía sau, môn – cửa): cửa phía sau. (Nghĩa khác: lỗ đuýt)

(*) Cường ( - Bào): cưỡng bức, hung bạo.

(*) Nổ ( – Bào): nổ tung.

Đồng Miên Miên suy nghĩ một lúc, hình như đã hiếu, cô bé quay đầu nói với Phác Kiến Nghĩa: "Chú Phác, vậy chú phải canh chừng cho kỹ hậu môn nha!"

Phác Kiến Nghĩa: "..."

"Ha ha..."

Đồng Tuyết Lục không nhịn được mà cười ra tiếng.

Khương Đan Hồng nghe lời nói ngây thơ trẻ con này, gương mặt cũng nguôi giận. Mặt của Phác Kiến Nghĩa cũng biến thành màu gan heo, dường như cuối cùng cũng nhận ra lời mình nói không thoả đáng, anh ta gãi đầu: "Được rồi, sau này tôi không nói nữa. Xin lỗi đồng chí Khương, tôi thật lòng xin lỗi cô."

Anh ta nói xong, đứng lên chào kiểu quân đội với Khương Đan Hồng. Cô ấy cũng vẫn không nể nang gì anh ta.

Vẻ mặt của Phác Kiến Nghĩa ngượng ngùng, quay đầu nói với Đồng Miên Miên: "Bạn nhỏ à, em gọi người kia là anh Ôn, gọi anh là chủ Phác, có phải có nhầm lẫn gì rồi, không? Anh còn nhỏ tuổi hơn người anh trai này đó."

Đồng Tuyết Lục làm ra vẻ kinh ngạc: "Anh nhỏ tuổi hơn đồng chí Ôn?"

Phác Kiến Nghĩa: "Sao vậy, lẽ nào không nhìn ra hả? Tôi cảm thấy gương mặt của mình còn non lắm đấy."

Đồng Tuyết Lục trợn mắt: "Tôi đúng là không nhìn ra, anh không nói thì tôi còn tưởng năm nay anh 35 tuổi đấy."

Vốn không khoa trương đến mức này, nhưng gương mặt của Ôn Như Quy rất non, quả thật trông anh còn trẻ hơn anh ta vài tuổi.

Phác Kiến Nghĩa: "..."

Anh ta bị đả kích sâu sắc, tiếp theo cũng không lên tiếng nói gì, biến đau buồn và tức giận thành cảm giác thèm ăn. Món ruột heo không giống món trước đây anh ta ăn, không có mùi hôi, mềm dẻo và thơm, có vị béo nhưng không ngấy, càng nhai càng thơm, rất được mọi người ưa chuộng.

===

Sau khi ăn xong, mọi người chung tay dọn dẹp bàn sạch sẽ.

Đồng Tuyết Lục bưng thau ra khỏi phòng khách, Khương Đan Hồng đi theo phía sau: "Lúc nãy cảm ơn em đã nói giúp chị."

Đồng Tuyết Lục nhếch môi: "Không phải em nói giúp chị, em chỉ nói sự thật thôi. Trong chuyện này, trừ chị Đan Hồng có tư cách nói hai chữ "tha thứ" thì những người khác đều không được."

Haruki Murakami từng nói: "Ví dụ nơi này có một bức tường cao kiên cố và một quả trứng đập vào đấy, tôi luôn chọn đứng về phía quả trứng. Vâng, mặc cho bức tường, có lý đến thế nào đi nữa, mặc cho quả trứng có sai lầm đến đâu đi nữa, tôi cũng vẫn đứng về phía quả trứng."

(*) "Ẩn dụ này còn có ý nghĩa sâu xa hơn. Xin nghĩ như thế này: Mỗi một người chúng ta, không nhiều thì ít, là quả trứng ấy. Mỗi chúng ta là một linh hồn có một không hai, không thể thay thế, được bao bọc trong một lớp vỏ dễ vỡ. Điều này đúng với bản thân tôi, và đúng với mỗi người trong quý vị nữa." (H. Murakami trong diễn từ Jerusalem).

Chuyện này quả thật không phải người khác có thể quyết định, tha thứ hay không cũng chẳng phải sự chuyển động của môi trên và môi dưới.

Chuyện mà Khương Đan Hồng trải qua vốn đã đủ khổ rồi, những người không quan trọng, không phải người trong cuộc thì dựa vào cái gì để khuyên cô ấy tỏ ra rộng lượng?

Khương Đan Hồng nghe cô nói vậy, khoé miệng mím chặt thành một đường thẳng, hốc mắt hơi đỏ lên. Ngoài Ôn Như Quy thì Đồng Tuyết Lục là người đầu tiên lan toả thiện ý dành cho cô ấy.

===

Sau khi ăn xong, Đồng Miên Miên có vẻ buồn ngủ, Đồng Tuyết Lục bế cô bé vào phòng ngủ. Đầu của cục bột nhỏ vừa đặt xuống gối là ngủ say ngay.

Đồng Gia Minh Mẫn Đồng Gia Tín đến phòng sách làm bài tập. Thấy thời gian vẫn còn sớm, Đồng Tuyết Lục đề nghị chơi một trò chơi.

Cô lấy một chai thuỷ tinh từ trong nhà bếp và nói với mọi người: "Trò chơi này có tên gọi là "sự thật hay mạo hiểm", luật chơi rất đơn giản."

"Người đầu tiên quay chai, miệng chai xoay đến phía ai thì người đó thua, cần phải trả lời một câu hỏi của người quay và không được nói dối. Nếu từ chối trả lời thì người quay chai có thể đánh vào lòng bàn tay của đối phương."

Nói xong, cô lại lấy ra một tấm ván gỗ khác, tấm ván không dày nhưng khi đánh vào lòng bàn tay như thế này thì rất đau.

Phác Kiến Nghĩa trước giờ chưa từng chơi qua trò này, miệng cười tâng bốc, vẻ mặt háo hức. Ôn Như Quy và Khương Đan Hồng cũng không có ý kiến.

Trò chơi bắt đầu.

Đồng Tuyết Lục quay chai đầu tiên, cái chai xoay một vòng, cuối cùng dừng tại chỗ của Phác Kiến Nghĩa.

Anh ta đơ ra, hào hứng nói: "Đồng chí Đồng, cô hỏi đi, tôi chuẩn bị xong rồi."

Đồng Tuyết Lục nhếch khoé môi, lộ ra nụ cười gian xảo: "Đồng chí Phác, nếu anh bị đàn ông cưỡng qua hậu môn, anh có tha thứ cho anh ta không?"

Phác Kiến Nghĩa: "..."

- -- Mẹ nó, đây là câu hỏi gì vậy?

Ôn Như Quy và Khương Đan Hồng đồng thời ngơ ngác, sau đó hai người hiểu ra Đồng Tuyết Lục muốn chỉnh Phác Kiến Nghĩa.

Anh ta cũng không phải ngốc, cắn răng nói: "Cô đánh đi, tôi từ chối trả lời câu hỏi của cô."

Đồng Tuyết Lục cầm tấm ván gỗ lên, hung hăng đánh xuống lòng bàn tay của anh ta. Lòng bàn tay truyền đến cơn đau đớn, đột nhiên Phúc Kiến Nghĩa hít một hơi.

- -- Người phụ nữ này tàn nhẫn thật. Chẳng qua anh ta lỡ miệng nói một câu thôi mà.

- -- Sao lại nhẫn tâm ra tay thế này?

Tiếp theo tới lượt Khương Đan Hồng. Hết lần này tới lần khác, miệng chai lại dừng ngay chỗ của Phác Kiến Nghĩa.

Khương Đan Hồng: "Đồng chí Phác, nếu anh bị đàn ông cưỡng qua hậu môn, anh có tha thứ cho anh ta không?"

Câu hỏi giống y hệt của Đồng Tuyết Lục.

Khoé miệng của Phác Kiến Nghĩa co giật dữ dội: "..."

- -- Cô ấy cố tình hay là vô tình vậy hả?

Cuối cùng Phác Kiến Nghĩa vẫn từ chối trả lời, Khương Đan Hồng cầm tấm ván gỗ lên, hung hăng đánh xuống tay của anh ta. Cô ấy đã làm việc ở nông thôn hơn 10 năm, lực cũng mạnh hơn nhiều so với Đồng Tuyết Lục. Cú đánh lần này khiến lòng bàn tay của Phác Kiến Nghĩa sưng đỏ cả lên.

- -- Anh ta bắt đầu hối hận khi chơi trò này rồi.

Lượt tiếp theo tới Ôn Như Quy. Anh nhẹ nhàng xoay chai, cái chai quay một vòng, cuối cùng dừng trước mặt Đồng Tuyết Lục

Cô chớp mắt nhìn anh: "Đồng chí Ôn, anh muốn hỏi tôi chuyện gì?"

Ôn Như Quy nhìn vào mắt cô, trong lòng thấy ngứa ngáy nhưng không thể gãi được: "Đồng chí Đồng, cô thích ăn món gì nhất?".

Đồng Tuyết Lục vẫn chưa lên tiếng, Phác Kiến Nghĩa phản đối: "Câu hỏi này của anh cũng đơn giản quá rồi, đổi câu khác đi."

- -- Phản đối vô hiệu.

Đồng Tuyết Lục nói: "Bít tết, tôi thích bít tết được chế biến đủ kiểu."

Ôn Như Quy âm thầm ghi nhớ câu trả lời của cô vào lòng. Không khí tràn ngập bong bóng màu hồng những người khác có thể nhìn thấy. Sau đó, cuối cùng tới lượt của Phác Kiến Nghĩa.

Anh ta liếm môi, ánh mắt nhìn sang Đồng Tuyết Lục và Khương Đan Hồng, chuẩn bị triển khai kỹ năng của mình. Anh ta dùng sức quay chai một vòng, cái chai quay điện cuồng, cuối cùng cũng dừng lại trước mặt Đồng Tuyết Lục.

Phác Kiến Nghĩa cười hi hi: "Đồng chí Đồng, có phải đã nói trước là câu hỏi nào cũng có thể hỏi đúng không?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đúng vậy."

Anh ta lại cười: "Đồng chí Đồng, cô thích kiểu người như đồng chí Ôn Như Quy không?"

Anh ta vừa nói xong, phòng khách yên tĩnh vài giây. Phác Kiến Nghĩa nghĩ Đồng Tuyết Lục chắc chắn là ngại trả lời, tới lúc đó anh ta có thể báo thừ lại. Ai ngờ Đồng Tuyết Lục không hề thấy xấu hổ chút nào.

Chỉ thấy cô gật đầu: "Chắc chắn rồi, đồng chí Ôn đẹp trai như vậy, tâm địa lương thiện, tri thức uyên bác, hoàn toàn khác với cái miệng thích ba hoa và cuống cuồng như đồng chí Phác. Người ưu tú như vậy, tôi tin chỉ cần không phải là người mù thì đều sẽ thích anh ấy."

Phác Kiến Nghĩa: "..."

Mẹ nó, hôm nay anh ta tới chịu ngược hay sao vậy? Đang nói bình thường sao lại dính dáng tới anh ta nữa rồi? Anh ta già chỗ nào? Người không mù đều sẽ thích Ôn Như Quy, lẽ nào người thích anh ta đều là kẻ mù hay sao?

"Bùm", mặt của Ôn Như Quy lại đỏ bừng, lúc đám đông không để ý, khoé miệng hơi nhếch lên.

Khương Đan Hồng không để ý đến bong bóng màu hồng giữa Đồng Tuyết Lục và Ôn, Như Quy, cô ấy suy nghĩ về lời nói của cô, trong lòng càng khẳng định. Cô ấy cảm thấy Ôn Như Quy ưu tú hơn Phác Kiến Nghĩa gấp 100 lần, không, 1.000 lần, 10.000 lần.

Màn tiếp theo không biết có phải trùng hợp hay Phác Kiến Nghĩa quá xui xẻo, 6 trong 10 lần miệng chai đều quay về phía anh ta. Một buổi tối này, hai lòng bàn tay của anh ta sưng tấy cả lên.

Anh ta thấy mình xui như chó.

===

Đêm đã về khuya, mọi người chuẩn bị ra về.

Đồng Tuyết Lục vội vàng gói bánh Trung Thu cho họ mang về nhà. Phác Kiến Nghĩa chẳng mấy chốc phát hiện có gì đó không đúng, Ôn Như Quy và Khương Đan Hồng mỗi người 4 cái, anh ta chỉ có 2 cái.

Phác Kiến Nghĩa dùng đầu lưỡi ép vào răng hàm sau, vẻ mặt như đau răng: "Đồng chí Đồng, tại sao tôi chỉ có 2 cái, có phải cô cố tình trả thù tôi không?"

Đồng Tuyết Lục không hề có ý che đậy, gật đầu thẳng thắn nói: "Không sai, vì lúc trước anh nói sai, người không tôn trọng phụ nữ có gia đình giống như đồng chí Khương, cơ bản không xứng ăn bánh Trung thu. Nếu không phải nể tình cái ấm nước của anh thì 2 cái bánh này tôi cũng không muốn tặng anh nữa."

Phác Kiến Nghĩa: "..."

Được rồi, anh ta đáng đời, sau này anh ta cũng không nói mấy chuyện này nữa.

Khương Đan Hồng cảm kích nhìn sang Đồng Tuyết Lục, trong lòng chợt thấy ấm áp. Giống như cô ấy mệt mỏi đi một mình trong đêm lạnh lẽo, đột nhiên có người nhét túi nước ấm vào tay mình.

Ôn Như Quy đứng bên cạnh nhìn Đồng Tuyết Lục mà không lên tiếng, đáy mắt lóe lên tia tự hào. Cô hiền lành thế này, xứng đáng với mọi thứ tốt đẹp trên thế giới này.

Lúc đi ra cửa, đột nhiên bước chân anh ngày càng chậm dần.

Đồng Tuyết Lục đảo mắt nói: "Đồng chí Ôn, anh chờ tôi một lát. Tôi quên là có thứ này phải trả cho anh."

Ôn Như Quy ngơ ngác, vận may đến thì người linh hoạt hơn, anh ho khan một tiếng: "Kiến Nghĩa, phiền anh đưa đồng chí Khương về trước, thời gian không còn sớm, 2 người không cần chờ tôi đâu."

Nơi ở của Khương Đan Hồng và Ôn Như Quy vốn không chung hướng, họ nghe vậy thì cũng không nói gì.

"Được."

Phác Kiến Nghĩa nhìn Ôn Như Quy, thầm cảm thấy 2 người họ có gì đó không đúng. Nhưng căn cứ vào lời nói sai lúc nãy, giờ đây anh ta cũng không dám nói lung tung nữa.

Đợi Phác Kiến Nghĩa và Khương Đan Hồng đi khỏi, Ôn Như Quy mới quay người nhìn Đồng Tuyết Lục: "Đồng chí Đồng, sinh nhật vui vẻ."

Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu nhìn anh: "Lúc nãy anh chúc rồi mà."

Ôn Như Quy hơi đỏ mặt: "Tôi muốn nói lại lần nữa." Anh bổ sung thêm cho câu nói lúc nãy.

Đồng Tuyết Lục: "Đồng chí Ôn, lần sau nghỉ lễ là lúc nào vậy?"

"Không có nghỉ lễ."

Đồng Tuyết Lục chớp mắt: "Nói vậy thì, đồng chí Ôn không có thời gian gặp mặt tôi hả? Vậy đáng tiếc quá, tôi còn muốn mặc váy sợi tổng hợp cho đồng chí Ôn ngắm, bây giờ xem ra không còn cơ hội rồi."

Hàng mi của Ôn Như Quy khẽ run, tim đập như sấm rền: "Tôi có thể xin nghỉ phép."

Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu, tỏ ra ngây thơ: "Như vậy không tốt lắm nhỉ?"

Ôn Như Quy vội lắc đầu: "Không đâu, tôi sẽ xử lý mọi chuyện ở căn cứ xong rồi mới nghỉ phép."

Nếu anh nói muốn hẹn hò, nói không chừng viện trưởng sẽ cho anh nghỉ nửa tháng luôn.

Đồng Tuyết Lục nhếch môi: "Vậy thì thật là tốt quá, chủ nhật tuần sau chúng ta gặp lại nhé?"

Thình thịch, thình thịch!

Nhịp tim của Ôn Như Quy đập càng nhanh, mặt nóng bừng, anh nói: "Được, chủ nhật tuần sau chúng ta gặp lại."

Đồng Tuyết Lục thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh thì không nhịn được cười: "Đồng chí Ôn, anh chờ một lát."

Cô nói xong thì chạy vào trong lấy 4 cái bánh Trung thu ra.

"Mấy cái bánh này anh mang về cho ông nội và chú Tông ăn đi."

Đôi mắt của Ôn Như Quy sáng rỡ, lúc nãy anh còn lo mang bánh Trung thu thì chỉ có thể ăn được một cái. Bây giờ anh có thể giấu chúng rồi từ từ ăn.

===

Sau khi anh đi, Đồng Tuyết Lục mới đóng cửa lại.

Cô đi tới phòng khách thì thấy 3 anh em Đồng Gia Minh đứng ngay ngắn bên cạnh bàn, thấy cô đi vào thì đồng thanh nói: "Chị, chúc chị sinh nhật vui vẻ!"

3 người nói xong thì mạnh ai người nấy lấy quà mình tặng ra. Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tin cùng nhau mua một chiếc gương. Quà của Đồng Miên Miên là 19 viên kẹo, là cô bé đã tích bao lâu nay.

Đồng Tuyết Lục nhìn họ, trong lòng cảm thấy ấm áp: "Cảm ơn mấy đứa, chị rất thích mấy món quà này."

Mọi người nghe vậy thì đều nở nụ cười vui vẻ. Đồng Miên Miên đá đôi chân ngắn, chạy về phía cô, ôm lấy mặt của Đồng Tuyết Lục và hôn lên mấy cái: "Miên Miên thích chị nhất."

Đôi mắt to ngấn nước của cục bột nhỏ chợt sáng rực, gương mặt trắng mịn có vài nếp nhăn do mới ngủ dậy.

"Chị cũng thích Miên Miên nhất."

Đồng Gia Minh đứng bên cạnh nhìn họ, trong lòng nghĩ hoá ra chữ "chị" này vốn, không khó nói ra miệng như vậy.

===

Hôm sau là ngày Trung thu, Đồng Tuyết Lục vốn muốn đến Đồng gia bên kia để tặng quà, không ngờ trời còn chưa sáng thì đã bắt đầu mưa.

Mưa ngày càng to, hoàn toàn không cách nào ra ngoài. Cô đành bỏ cuộc. Cô cầm ô đưa bánh Trung thu sang Ngụy gia bên cạnh, Ngụy gia tặng lại một con cá cho cô.

Vì trời mưa, ngày lễ Trung thu cũng không có hương vị đặc biệt của ngày lễ gì cả, rất nhiều người không thể ra ngoài ngắm trăng.

Lúc này, ông cụ Ôn ngồi trên ghế sô pha, ăn bánh Trung thu nhân thịt và cảm thán: "Đang yên lành sao lại mưa thế này?"

Nhận bánh Trung thu của cô gái trẻ, ông cụ vốn muốn bảo Ôn Như Quy mang vài món quà tốt sang trả lễ cho cô gái người ta. Bây giờ trời mưa quá to nên cũng đành thôi.

Chú Tông rất thích bánh Trung thu nhân đậu đỏ: "Trời mưa thì cũng đành hết cách, nhưng tay nghề của cô gái trẻ này đúng là cừ khôi. Lúc trước tư lệnh nói muốn nhận cô ấy làm cháu gái nuôi, tôi cảm thấy chuyện này được đó!"

Nếu tư lệnh nhận cô ấy làm cháu gái nuôi, sau này ông ấy có lộc ăn rồi.

Ông cụ Ôn nhìn sang Ôn Như Quy: "Nếu ai kia không biết phấn đấu, vậy tôi đành phải nhận người ta làm cháu gái nuôi thôi."

Ôn Như Quy cắn một miếng bánh Trung thu, khoé miệng nhẹ nhàng giương lên.

Tuần sau anh sắp hẹn hò với đối tượng của mình rồi. Ông cụ nói ai không biết phấn đấu chứ! Hừ!

[HẾT CHƯƠNG 52]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.