Mẹ Đồng nằm mơ thấy Đồng Chân Chân chịu khổ trong nông trường lao động cải tạo, hôm sau tỉnh lại thì trong lòng bà vô cùng khó chịu. Lúc đi làm, bà cứ nhớ đến giấc mơ tối qua, thế là bà dành thời gian gọi điện tới nông trường lao động cải tạo.
Tuy lần trước Đồng Chân Chân nói với bà là mình tự nguyện ở lại trại cải tạo nhưng đó vốn không phải lời thật lòng.
- -- Ai lại muốn ở lại cái nơi tồi tàn như trại cải tạo chứ?
Mỗi ngày đều mệt chết không nói, còn ăn không no ngủ không yên, giày vò hơn chính là lúc nào cũng bị giáo huấn một phen. Vốn dĩ Đồng Chân Chân nghĩ rằng, sau khi cô ta nói như vậy, cho dù cha mẹ không đưa cô ta về thì tốt xấu gì cũng sẽ nghĩ cách cải thiện hoàn cảnh của mình một chút.
Không ngờ là chẳng có gì xảy ra.
- -- Đúng là tức chết được.
Cho nên lúc này khi nghe máy, giọng điệu của cô ta không hề tốt chút nào: "Sao lúc này bà mới gọi điện tới? Tôi còn bận việc đồng áng nữa."
Mẹ Đồng nghe nói cô ta sẽ làm việc đồng áng, trong lòng càng thấy khó chịu: "Chân Chân, dạo này con sao rồi? Sức khoẻ đỡ chưa? Có ăn uống đầy đủ không?"
Vốn dĩ trước Trung thu, bà muốn nhờ người mang một số thứ sang bên chỗ nông trường lao động cải tạo, nhưng trước đó thì Hội Liên hiệp Phụ nữ tổ chức sự kiện, bà bận sấp mặt. Đợi tới ngày Trung thu hôm đó thì mới nhớ ra, nhưng đã không kịp nữa rôi.
Đồng Chân Chân trợn mắt: "Ở cái nơi như nông trường lao động cải tạo này mà còn khoẻ được sao? Đồ ăn thì hết sạch rồi."
Mẹ Đồng vội nói: "Lát nữa mẹ gửi một ít sang cho con, con muốn ăn gì?"
Đồng Chân Chân nghe vậy, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái một chút: "Mẹ, trong tay con không có tiền, mẹ có thể nhờ người gửi sang cho con một ít được không?"
Mẹ Đồng bèn đồng ý ngay, sau đó bà nói nhỏ cho cô ta nghe một tin tốt, nói là bây giờ tình hình ngày càng ổn định, nói không chừng có thể sớm đưa cô ta ra ngoài.
Đồng Chân Chân cũng không cảm thấy vui mừng khi nghe câu này, cô ta biết rõ hơn ai hết, tình hình chắc chắn sẽ ngày càng ổn định. Nhưng mà mẹ nó, cô ta vẫn phải ở trong nông trường lao động cải tạo những 9 tháng nữa, thật sự không thể chịu đựng được. Mẹ Đồng không biết suy nghĩ của cô ta nên cứ nói dong dài.
Đồng Chân Chân không có tâm trạng nghe bà kể lể, dứt khoát cắt ngang lời bà: "Me có đi thăm em trai em gái bên kia không?"
Mẹ Đồng siết chặt điện thoại trong tay, chậm rãi nói: "Đã đi rồi, bọn trẻ đã tha thứ cho con."
Đồng Chân Chân nghe tin này, cuối cùng trên mặt cũng hiện lên ý cười: "Mẹ, lát nữa mẹ có rảnh thì thay con đi thăm bọn trẻ. Cha mẹ nuôi không còn, một đám trẻ như chúng cũng khá là tội nghiệp."
Mẹ Đồng vội lên tiếng đồng ý, cúp máy xong, bà không nhịn được mà bĩu môi. Bà mới không tới thăm đám trẻ kia đâu.
Quan trọng là không muốn thấy Đồng Tuyết Lục, bao năm nay coi như bà đã nuôi một kẻ vong ân. Bình thường cũng không tới Đồng gia thì thôi đi, hôm qua Trung thu cũng không thấy cô tới, đúng là đồ không có lương tâm.
Đồng Tuyết Lục ở trong bếp hắt xì một cái, trong lòng nghĩ lẽ nào Ôn Như Quy đang nhớ đến cô? Thời đại này cũng không tiện, không có điện thoại, không có di động, khoảng cách của hai người cũng không hẳn là xa đến mức phải viết thư cho nhau. Thế là cô đành nghĩ như vậy.
Đúng lúc Quách Vệ Bình đi vào, Đồng Tuyết Lục nói với cậu ta: "Tiểu Quách, bắt đầu từ hôm nay em theo chị học nấu ăn đi."
Quách Vệ Bình kinh ngạc trợn to hai mắt, lúc hoàn hồn lại thì vội xua tay: "Không được, em không được đầu, cho tới giờ ngay cả cắt rau em cũng học không xong."
Đồng Tuyết Lục trợn mắt nhìn: "Cắt rau có thể từ từ học, chị dạy em mấy món xào đơn giản, rất dễ mà."
10 năm mài giũa của đầu bếp Mạnh đúng là quá chậm. Bây giờ trong tiệm ăn chỉ có một mình cô làm đầu bếp, muốn xin nghỉ cũng không tiện. Nếu cô không bồi dưỡng Quách Vệ Bình, sau này làm sao cô bỏ việc đi hẹn hò được chứ?
Có một số người hận không thể học lỏm, học hết các bản lĩnh của sư phụ, nhưng cho Quách Vệ Bình cơ hội thì cậu ta cũng không muốn học.
Đồng Tuyết Lục nói nhiều lời với cậu ta, cuối cùng cũng thuyết phục được. Đúng là lạc lối. Tuy Quách Vệ Bình không có năng khiếu nhưng học hành rất chuyên tâm. Hơn nữa, một khi quyết định phải họ thì cậu ta sẽ dốc hết 100% nỗ lực.
Đồng Tuyết Lục đánh giá cao cậu ta. Điều hiếm thấy hơn là tâm tư cậu ta đơn giản, là một người rất thuần khiết. Tới giờ trưa, một nhóm khách không mời đã đến tiệm ăn. Và những vị khách không mời này đều là người Đồng Tuyết Lục quen biết.
Một nhóm người đi vào, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Trẻ trung, xinh đẹp, dáng người cao ráo, mặc quân phục màu xanh, lúc tới còn đi 5-6 chiếc xe đạp tới đây. Hiệu ứng này giống như thời hiện đại đột nhiên có một nhóm Bạch Phú Mỹ lái một vài chiếc Maserati xuất hiện nhằm thu hút ánh mắt của người xung quanh.
Phương Tỉnh Viện đi trước nhất, thấy Đàm Tiểu Yến thì vẫy tay: "Nhân viên phục vụ, chỗ của mấy cô có người tên Đồng Tuyết Lục phải không?"
Đôi mắt sụp mí của Đàm Tiểu Yến quan sát Phương Tỉnh Viện, đáy mắt tràn đầy ngưỡng mộ và ganh tỵ: "Cô tìm Đồng Tuyết Lục làm gì? Hai người có quan hệ gì?"
Phương Tỉnh Viện nhìn cô ta rồi nói: "Tôi và cô ấy là bạn, cô ấy ở đâu? Cũng tới giờ cơm rồi, sao vẫn chưa thấy người?"
Nếu đổi lại là người khác, Đàm Tiểu Yến chắc chắn đã mắng một trận, nhưng trước mặt một nhóm "Bạch Phú Mỹ" này, khí thế của cô ta chợt hạ xuống.
Cô ta chỉ vào trong bếp: "Bây giờ cô ấy không còn làm nhân viên phục vụ, tạm thời thay đầu bếp vào nấu ăn trong bếp rồi."
- -- Đầu bếp?
Câu nói này khiến Phương Tỉnh Viện cảm thấy bất ngờ: "Đồng Tuyết Lục mà cô nói, với người mà tôi hỏi là cùng một người sao?"
- -- Đồng Tuyết Lục biết nấu ăn? Làm sao có thế?
Từ nhỏ tới lớn, cô ở Đồng gia cũng không biết dựng chai nước tương bị ngã lên chứ đừng nói tới chuyện nấu cơm.
Đàm Tiếu Yến không nhẫn nại lên tiếng: "Không tin thì cô tự mình vào xem đi, còn, muốn ăn cơm thì ngồi xuống, đừng có đứng trước cửa chặn người khác!"
Đồng Tuyết Lục nghe câu nói này thì bèn đi từ trong bếp ra, cảm thấy Đàm Tiểu Yến cũng quá ư là ngầu. Đối với ai cũng đớp chát như thế!
Phương Tỉnh Viện chau mày một lúc, định quật ngược lại, sau đó cô ấy thấy Đồng Tuyết Lục đi ra.
Cô ấy liếc nhìn, chỉ vào Đồng Tuyết Lục và ngạc nhiên nói: "Chắc không phải cô thật sự làm đầu bếp ở đây chứ?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đúng, nhưng chỉ là tạm thời thôi."
Phương Tỉnh Viện cũng không có hứng thú với chuyện cô làm tạm thời hay không, điều mà cô ấy quan tâm là nấu ăn: "Cô biết nấu ăn sao? Không đúng, món cô nấu ra có ăn được không đây?"
"Món cô ấy nếu không thể ăn được, lẽ nào món cô nấu thì ăn được sao?"
Đồng Tuyết Lục còn chưa lên tiếng, Đàm Tiểu Yến bên cạnh đã nói móc lại cô ấy. Đồng Tuyết Lục xém chút phì cười. Cô nhớ tới câu nói mình từng đọc trên mạng trước khi xuyên qua sách, chính là nói kiểu người giống Đàm Tiểu Yến, thay vì tức tối trong nhà thì chi bằng trút giận lên người khác.
Bình thường Đàm Tiểu Yến giận thì sẽ cảm thấy rất bức bối, lúc này thấy cô ta chọc tức Phương Tĩnh Viện, cô chợt thấy có chút sảng khoái. Phương Tĩnh Viện cứng họng.
Nếu không phải sợ ảnh hưởng không tốt, cô ấy chắc chắn phải dạy dỗ nhân viên phục vụ này một trận. Những người khác trong đoàn văn công tới, từ từ tìm chỗ ngồi xuống.
Phương Tỉnh Viện đi tới chỗ của Đồng Tuyết Lục và nói: "Lần trước chuyện cô nhờ tôi làm, tôi đã làm rồi. Đám người kia đều tới giúp cô làm tuyên truyền. Họ nói muốn nhờ cô thiết kế kiểu tóc cho họ, cô không được quyt đâu đó."
Đồng Tuyết Lục nói: "Yên tâm, một lời đã nói thì không thể thu lại được. Nhưng bây giờ là thời gian ăn trưa, tôi phải chờ tới giờ nghỉ trưa thì mới rảnh được."
Phương Tĩnh Viễn ra vẻ mình đã hiểu, sau đó cô ấy quay lại chủ đề trước: "Cô thật, sự biết nấu ăn hả? Cô học từ lúc nào thế?"
Đồng Tuyết Lục lại thở dài, lộ ra dáng vẻ bị thương: "Con nhà nghèo phải quán xuyến việc nhà từ lâu, cô cũng biết tình hình của nhà tôi, em trai em gái đều còn nhỏ, tôi không học nấu nướng thì ai tới nấu đây?"
Phương Tĩnh Viện: "..."
Giọng điệu của cô bất lực và yếu ớt, nghe có vẻ đáng thương vô cùng. Người nghe cũng khó tránh xót xa. Cô ấy và Đồng Tuyết Lục quen nhau từ nhỏ, cho dù bị đánh ngã cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của cô.
Phương Tỉnh Viện có vẻ không tự nhiên: "Vậy lúc đầu sao cô lại rời khỏi Đồng gia? Ý tôi là Đồng gia kia, dì Đồng và chú Đồng thương cô như vậy, cho dù có không đi, họ cũng sẽ không đuổi cô."
"Cô không hiểu cái cảm giác ăn nhờ ở đậu nhà người khác đâu."
Giọng của Đồng Tuyết Lục lại trầm xuống, âm lượng rất nhỏ, dường như còn mang theo vẻ nghẹn ngào.
Giọng của Đồng Tuyết Lục lại trầm xuống, âm lượng rất nhỏ, dường như còn mang theo vẻ nghẹn ngào.
Phương Tĩnh Viện nghe xong, tâm trạng càng thêm phức tạp. Đột nhiên cô ấy nhớ lần trước em trai cố xảy ra chuyện, cô nhờ vả mình, vốn không đi cầu xin Đồng gia bên kia.
Điều càng lạ hơn là, sau khi Đồng gia bên kia biết nhưng hình như họ cũng làm ngơ, không đi đòi lại sự công bằng cho cô.
Lẽ nào đây chính là nguyên nhân tại sao ban đầu cô rời khỏi Đồng gia? Nghĩ tới lúc đó, mình còn cười nhạo cô, trong lòng của Phương Tỉnh Viện chợt cảm thấy áy náy.
"Cô..." Phương Tỉnh Viện áy náy, chợt không biết nói gì.
"Hôm nay có món gì, tất cả mang ra mỗi thứ một phần giúp tôi."
Đồng Tuyết Lục đồng ý rồi quay lại nhà bếp. Các món ăn của hôm nay có thịt xào ớt xanh, trứng chiên cà chua và canh trứng rong biển.
Đồng Tuyết Lục bảo Quách Vệ Bình đang đứng một bên quan sát học hỏi, động tác nhanh nhẹn nấu xong 3 món ăn đem ra. Phương Tỉnh Viện đã chuẩn bị tư thế ăn "thức ăn cho heo", không ngờ món ăn còn chưa mang tới, một luồng hương thơm không ngừng bay ra từ bên cửa sổ, đột nhiên khiến người bên ngoài lập tức nuốt nước bọt.
"Thơm quá! Trước giờ tôi chưa từng ngửi thấy mùi thơm thế này!"
"Đây thật sự đều là món do Đồng Tuyết Lục nấu ư? Sao tôi thấy hoài nghi thế nhỉ?"
"Tôi cũng vậy, quen biết với Đồng Tuyết Lục lâu vậy rồi, chưa từng nghe nói cô ấy biết nấu ăn."
Phương Tĩnh Viện: "Lúc trước cô ấy quả thật không biết, sau này về gia đình bên kia học thì biết nấu ngay. Lát nữa mọi người đừng nhắc chuyện lúc trước."
- -- Tránh làm cô kích động.
Đám đông hiểu ý của Phương Tỉnh Viện, nghĩ tới tình hình gia đình bây giờ của Đồng Tuyết Lục, vài người nhịn không được thấy sống mũi cay xè. Họ đảm bảo sẽ không nhắc tới, những "ân oán" lúc trước với Đồng Tuyết Lục coi như xoá sạch.
===
Một lúc sau, món ăn được bưng lên. Nhiều người thấy món thịt heo xào ớt tươi mềm, bóng mỡ, trứng cà chua đỏ xen sắc vàng, còn món canh trứng rong biển, ai nấy đều nuốt nước bọt ừng ực.
- -- Thơm thật!
Lúc nãy mùi hương thoang thoảng bay ra đã cảm thấy rất thơm rồi, bây giờ món ăn trước mặt, chỉ cảm thấy mùi hương càng trở nên hấp dẫn cực kỳ. Nhiều người bất chấp, cầm đũa lên gắp món ăn cho đã.
Thịt heo xào ớt có cay có mặn, chất thịt bóng mềm, hương thơm phức, rất hợp để ăn cơm.
Món trứng chiên cà chua chua chua ngọt ngọt, trơn mịn dễ nuốt, rất thích hợp ăn với cơm.
Món canh, trứng rong biển thanh đạm, đúng lúc làm dịu cơn khát và vị cay từ món thịt xào ớt.
- -- Đúng là ngon quá đi!
Họ làm sao cũng không ngờ Đồng Tuyết Lục không những biết nấu ăn, mà còn nấu ăn ngon thế này. Thật sự nằm ngoài dự đoán của họ. Sau khi ăn hết sạch các món, nét mặt của một nhóm người nhìn Đồng Tuyết Lục không những ấm áp mà còn mang vẻ sùng bái.
Nhất là Phương Tỉnh Viện, lúc trước cô ấy rất ghét Đồng Tuyết Lục, tìm mọi cách để ngăn cô gả cho anh cả của mình. Nhưng lúc này, trong lòng cô ấy lại có chút hối hận.
Nếu biết trước cô nấu ăn ngon như thế, cô ấy đã không ngăn cản rồi. Nếu cô gả cho anh cả của mình, vậy chẳng phải ngày ngày cô ấy cũng được ăn những món ngon thế này sao?
Nhưng hối hận thì cũng đã rồi, cô ấy biết bây giờ trong lòng của Đồng Tuyết Lục, cố chỉ xem anh cả của cô ấy là đồ hèn hạ.
- -- Sao anh cả của cô ấy lại không biết phấn đấu gì hết vậy?
===
Giờ ăn trưa đã qua, Đồng Tuyết Lục mới đi từ trong bếp ra. Thật ra làm đầu bếp cũng không bận lắm, rửa rau rửa bát cũng có người khác làm, cô chỉ nấu mấy món thôi. Điều tốt nhất chính là cô có thể lén giấu một ít thịt lại, dạo này ngày nào trong nhà họ cũng có thịt ăn. Gương mặt của Đồng Miên Miên cũng có thịt, mũm mĩm véo rất thích.
"Tuyết Lục, mấy món cô nấu quả thật ngon quá đi."
"Đúng đó, cô học sao mà hay vậy? Sao có thể nấu ra mấy món ngon chỉ trong thời gian ngắn thế?"
Khoé môi của Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên: "Có thể do tôi thông minh bẩm sinh."
Đám người: "..."
Quả nhiên vẫn là Đồng Tuyết Lục của ngày trước, thích khoe khoang!
Đột nhiên đám đông cảm thấy thân thiết hơn, cô một câu tôi một câu mà nói ra yêu cầu của mình, Thật ra nói đi nói lại, chính là họ không vừa ý với kiểu tóc của mình nên muốn thay đổi cho đẹp hơn.
Đồng Tuyết Lục điều chỉnh cho từng người tương ứng với hình dạng khuôn mặt của họ. Đương nhiên lần này cô cũng sẽ không đi với họ đến tiệm cắt tóc, dù gì cô cũng không có nhiều thời gian.
Nhưng đám đông đều tỏ ra mình đã hiểu. Sau khi giải quyết xong chuyện kiểu tóc, nhóm người cũng trở về đoàn văn công làm việc.
Phương Tỉnh Viện đi cuối cùng, cô ấy nhìn Đồng Tuyết Lục, ấp úng nói: "Chuyện là... Ừm... Sau này có rảnh thì tôi có thể qua nhà tìm cô được không?"
Đồng Tuyết Lục nhìn thấu mục đích của cô ấy qua ánh mắt, muốn ăn chực uống ké. Nhưng cô cũng không chán ghét Phương Tĩnh Viện, hơn nữa lần này có thể giải quyết chuyện ở trường, quả thật cũng nhờ cô ấy và Phương gia.
Cô gật đầu và nói: "Được thôi, cô rảnh thì cứ tới."
Đôi mắt của Phương Tỉnh Viện sáng rỡ: "Quyết định vậy đi nha!"
===
Đợi nhóm người đi khỏi, Đồng Tuyết Lục quay người trở lại nhà bếp, đối mặt với gương mặt chữ điền của Đàm Tiểu Yến khiến cô bị doạ một phen.
"Đang yên đang lành sao cô lại đứng phía sau tôi thế? Lẽ nào cô không biết doa người có thể làm chết người sao?"
Đàm Tiểu Yến ngước cằm lên nói: "Cô giúp tôi tạo một kiểu tóc đi!"
Đồng Tuyết Lục trợn mắt: "Cô như vậy thì làm kiểu tóc gì cũng vô ích."
- -- Dù sao cũng xấu đều.
Nếu cô ta nói năng tử tế, nói không chừng tâm trạng cô tốt thì có thể hướng dẫn côi ta. Nhưng dáng vẻ ban ơn này làm cho ai nhìn đây!
Đàm Tiểu Yến nhìn bóng lưng của Đồng Tuyết Lục, tức muốn xì khói.
Lúc này còn một người dõi chặt theo bóng lưng cô, người này chính là Lưu Đông Xương.
Trong thời gian này, anh ta rất sầu não. Anh ta do dự giữa hai người phụ nữ, không biết nên chấp nhận người nào trong 2 cô mới tốt.
Chấp nhận Đồng Tuyết Lục, anh ta lại lưu luyến điều kiện gia đình của Mạnh Thanh Thanh. Hơn nữa tính cách của cô ấy cũng dịu dàng, càng thích hợp làm vợ hơn.
Chọn Mạnh Thanh Thanh, trong lòng anh ta cũng thấy không thoải mái, dù gì Đồng Tuyết Lục cũng quá xinh đẹp, đi ra ngoài chung với anh ta thì cũng có thể diện.
Anh ta so sanh đi so sánh lại giữa hai người họ, đau đầu không chịu được. Nhưng bây giờ, cuối cùng anh ta đã hạ quyết tâm.
Tuy Đồng Tuyết Lục phải gánh vác em trai em gái, đây là khuyết điểm lớn nhất của cô. Nhưng cô cũng có cha mẹ nuôi làm quan, hơn nữa còn quen biết nhiều người có bối cảnh gia đình ngầu như vậy.
Ví dụ đám người của đoàn văn công lúc này, người nào mà không xuất thân từ gia đình cán bộ? Nếu anh ta cưới Đồng Tuyết Lục, tài nguyên này đều thuộc về anh ta.
Nghĩ tới đây, anh ta kéo tóc, đi vào trong bếp định hẹn cô đi xem phim.
Nhưng lúc anh ta vừa vào bếp thì thấy Đồng Tuyết Lục cầm chổi quét thứ gì đó dưới đất. Giống như đánh golf, thứ dưới đất bay lên, đúng lúc đập vào mặt của Lưu Đông Xương.
Như vậy thì cũng thôi đi, vấn đề là thứ có lông kia còn biết nhúc nhích. Chỉ thấy thứ kia giống như bị hoảng sợ, móng vuốt cào lên mặt anh ta vài đường, sau đó lại rơi xuống đất rồi bay chạy thật nhanh.
So với chuột thì Lưu Đông Xương lại bị sốc hơn. Anh ta vừa mới đi vào, thì thấy một con chuột từ trên trời bay tới, đúng lúc đập vào mặt anh ta.
- -- Ôi má ơi, chuột!
Chưa kịp chờ anh ta phản ứng, con chuột vẫn cào mấy phát lên mặt. Lưu Đông Xương hít một hơi thật sâu, tức đến mức muốn chết ngay tại chỗ.
- -- Không khí yên lặng, xấu hổ vài giây.
Đồng Tuyết Lục nhìn mặt của Lưu Đông Xương và nói lời xin lỗi:" Xin lỗi quản lý Lưu, tôi không thấy anh đi vào, thật lòng xin lỗi anh!"
Cũng may mặt anh ta không chảy máu, chắc không bị nhiễm trùng. Nếu không thì ở thời đại này, không biết có vaccine để chích không nữa.
Lưu Đông Xương nhìn mặt cô, nén cơn giận xuống, kéo tóc mình rồi nói: "Không sao, cô cũng nói không phải cố ý mà, chắc chắn tôi không giận cô đâu."
Anh ta nói xong thì quay người đi khỏi, vì còn không đi thì anh ta không nhịn được màu mắng chửi mất.
Đồng Tuyết Lục:?
Lạ lắm à nha, từ lúc nào mà Lưu Đông Xương trở nên khoan dung như vậy?
Đàm Tiểu Yến ở sảnh lớn nhìn thấy ảnh này cũng cảm thấy có gì đó sai sai, cô ta hung tợn nhìn Đồng Tuyết Lục.
===
Lần này Ôn Như Quy trở về căn cứ, chỉ cần người không bị mù thì cũng có thể cảm giác được tâm trạng của anh rất tốt.
Thật ra mà nói, anh vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt như trước. Nhưng bây giờ anh đi đường cũng có phong cách, đôi mắt cứ sáng lấp lánh khiến người khác nhìn cũng cảm thấy tâm tình vui tươi.
Chu Diễm hỏi anh vài lần, hỏi anh có phải gặp chuyện gì rồi không. Ôn Như Quy đĩ nhiên sẽ không nói, bây giờ họ vẫn chưa xác định quan hệ mà.
Sau khi Chung Thư Lan từ khu chuồng bò quay về, rất thích con người của Ôn Như Quy, luôn muốn bảo anh làm con rể mình. Bà ấy nói bóng gió ra hiệu với chồng mình vô số lần, rõ ràng lần trước ông ấy đã đồng ý tự nguyện đi thăm dò Ôn Như Quy.
Nhưng không biết tại sao, ông ấy vừa ra ngoài một chuyến thì đã đổi ý. Điều này khiến bà ấy rất buồn khổ.
Vì chuyện cả đời của con gái, bà ấy quyết định tự mình ra tay. Đương nhiên, bà ấy cũng ngại khi hỏi thẳng Ôn Như Quy. Bà ấy suy đi nghĩ lại, định ra tay từ chỗ bạn bè anh, Chu Diễm.
Ở căn cứ, tình cảm của Chu Diễm và Ôn Như Quy rất tốt. Nếu bà ấy có thể khiến Chu Diễm nói lời tốt đẹp về con gái mình trước mặt anh, khuyên nhủ Ôn Như Quy, thì càng tốt hơn so với việc bà ấy chủ động nói.
Bà ấy càng nghĩ thì càng cảm thấy cách này hay. Thế là sau đó, bà ấy biết cổ họng của Chu Diễm khó chịu, bà ấy tặng hạt đười ươi cho anh ta.
Trong nhà nấu món nào ngon, ngoài việc đem tặng cho Ôn Như Quy thì cũng tặng một phần cho Chu Diễm. Thậm chí hôm đó nhìn thấy đồ của anh ta bị rách, bà ấy còn chính tay giúp anh ta khâu lại.
Trải qua một khoảng thời gian sống chung, bà ấy và Chu Diễm trở nên thân thiết. Thậm chí anh ta nhiều lần muốn bái bà ấy làm mẹ nuôi.
Thấy vậy, bà ấy linh hoạt nói chuyện con gái mình tuổi đã lớn mà chưa có đối tượng, trong lời nói lại ám chỉ nhân phẩm của đối tượng mà được như Ôn Như Quy thì tốt rồi.
Chu Diễm rất biết điều, bày tỏ chuyện sẽ giúp bà ấy nói những điều tốt đẹp.
===
Lại qua 2 ngày, Chung Thư Lan cảm thấy thời cơ đã chín muồi, thế là chủ động đi tìm Ôn Như Quy. Bà ấy lấy cớ tặng đồ ăn để tìm anh, nói một vài chuyện thường ngày.
Bà ấy nói với đôi mắt đỏ hoe: "Cả đời này của cô cảm thấy có lỗi nhất chính là Uẩn Thi. Nếu không phải nhà mẹ đẻ của cô, tuổi còn nhỏ, con bé cũng sẽ không tới khu chuồng bò với 2 vợ chồng cô. 10 năm nay, con bé chưa hề sống một ngày tốt đẹp nào cả."
Ôn Như Quy: "Cô đừng đau buồn, bây giờ cô và thầy đoàn tụ, ngày tháng sau này sẽ tốt đẹp lên thôi."
Chung Thư Lan lau nước mắt và gật đầu: "Em nói rất đúng. Ngày tháng sau này sẽ tốt đẹp lên thôi. Chỉ là Uẩn Thi tuổi đã lớn nhưng bây giờ con bé vẫn chưa có đối tượng, Như Quy, em..."
Nhưng bà ấy còn chưa nói hết câu thì bị anh cắt ngang. Ôn Như Quy trước giờ sẽ không làm chuyện mất lịch sự là cắt ngang lời nói của người khác, nhưng lần này anh phải làm vậy.
Anh nghiêm túc nhìn Chung Thư Lan: "Cô à, em hiểu nỗi lo của cô, cũng hiểu cô tình mẹ con chân thành của cô dành cho con gái mình. Nhưng Chu Diễm đã có đối tượng, cho dù cô có hài lòng với anh ta đi chăng nữa, cô cũng không thể làm vậy được."
"Lẽ nào cô muốn Chu Diễm đá đối tượng của mình và ở bên cạnh đồng chí Tiêu ư? Nếu anh ta thật sự làm vậy, anh ta là người có thể để cô giao phó cả đời sao? Hơn nữa, chuyện này đồn ra ngoài cũng có ảnh hưởng không tốt với đồng chí Tiêu. Sau này cô đừng nên nhắc chuyện này nữa."
Chung Thư Lan đơ ra. Cả người giống như bị sét đánh trúng vậy.
- -- Rốt cuộc anh đang nói cái quái gì vậy hả?
Bà ấy nói mình thích Chu Diễm làm con rể của mình từ lúc nào?