Lúc nhận được thông báo, cả người Đồng Tuyết Lục đờ đẫn.
Cô cho rằng sau khi Lưu Đông Xương gặp chuyện không may thì chính phủ sẽ phải những người khác tới trông coi tiệm cơm, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, người này sẽ là mình.
Dù sao thì với tuổi tác và lại lịch của cô thì bất luận như thế nào cũng không tới phiên cô được.
- -- Chẳng lẽ là Ôn Như Quy lợi dụng quan hệ giúp cô?
Tuy nhiên rất nhanh cô đã bác bỏ suy đoán này.
Ôn Như Quy giúp cô giải quyết khó khăn, nhưng sẽ không dựa vào quan hệ giúp cô giành chức vị.
Hơn nữa với quan hệ trước mắt của 2 người, nếu như anh thật sự làm như vậy thì sẽ nói trước với cô.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô lại nhớ tới Tô Việt Thâm.
Tuy rằng cô không biết Tô Việt Thâm có thân phận gì, nhưng những năm 60, 70 mà có chuồng bò thì đều là những người rất lợi hại.
Đám người bị sửa án kia càng là lợi hại trong lợi hại.
Bây giờ là năm 1976, vậy 10 năm sau mới có thể tuyên bố kết thúc, nhưng bây giờ Tô Việt Thâm đã sửa lại án rồi, có thể thấy thân phận và địa vị của anh ấy không đơn giản.
Cô cứu con của anh ấy, vậy nên anh ấy dùng chức vụ quản lý tiệm cơm làm quà tạ lễ cô.
Đồng Tuyết Lục nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy suy đoán này là gần với hiện thực nhất.
Quyết định bổ nhiệm cũng ra rồi, cô chắc chắn sẽ không từ chối.
Thay vì có người tới quản mình, còn không bằng mình làm quản lý tiệm cơm để quản lý người khác!
Nhận được quyết định bổ nhiệm, điều đầu tiên Đồng Tuyết Lục muốn làm là nói cho Ôn Như Quy biết.
Cô sắp xếp một chút, sau đó dẫn theo Đồng Miên Miên cùng ra ngoài.
Đi tới bưu điện, cô bấm gọi vào dãy số đã khắc ghi trong tim.
Điện thoại kết nối rất nhanh, vẫn là giọng nữ trước đó, đối phương nghe được giọng của cô hình như cũng nhận ra.
Lần này Ôn Như Quy tiếp rất nhanh.
"Là anh."
Đồng Tuyết Lục vừa nghe thấy giọng của anh, khóe miệng lập tức không nhịn được cong lên: "Anh đoán xem em gặp chuyện tốt lành gì?"
Khóe miệng Ôn Như Quy cũng cong lên: "Không đoán được."
Nếu đổi thành hiện đại thì Đồng Tuyết Lục còn có thể làm nũng hay đùa giỡn với Ôn Như Quy một chút.
Nhưng bây giờ có người đang nhìn chằm chằm cô gọi điện thoại, xung quanh cũng có không ít người, quan trọng nhất chính là một phút một mạo tiền!
Vì vậy nên cô chỉ có thể tốc chiến tốc thắng: "Em vừa được bổ nhiệm làm quản lý của tiệm cơm nhà nước!"
Ôn Như Quy ngơ ngác một chút: "Chúc mừng em, anh tin em có thể đảm nhiệm tốt!"
Đồng Tuyết Lục cong môi: "Em cũng cho là như vậy. Đúng rồi, em định ngày mốt mời mọi người ăn một bữa cơm, anh có thể trở về không?"
Ôn Như Quy không chút nghĩ ngợi nói: "Có thể."
Niềm vui nơi đáy mắt của Đồng Tuyết Lục càng đậm: "Vậy em chờ anh trở về."
Ôn Như Quy "Ừ" một tiếng, đợi đầu kia điện thoại cúp máy anh mới lưu luyến không rời đặt điện thoại xuống.
2 con mắt của An Nguyệt Mai vẫn nhìn chằm chằm vào Ôn Như Quy.
Nhìn thấy anh cúp điện thoại thì đột nhiên cả gan nói: "Nhân viên Ôn, vừa rồi là đối tượng của anh gọi điện thoại tới sao?"
Đáy mắt Ôn Như Quy hiện lên vẻ như tình, gật đầu: "Ừ, là đối tượng của tôi."
- -- Đối tượng của tôi.
Anh cảm thấy 4 chữ kia là những chữ tốt đẹp nhất trên đời.
Nói xong, khóe miệng của anh mang theo một nụ cười nhàn nhạt xoay người bước đi.
An Nguyệt Mai há miệng thành hình chữ "O", cho đến khi Ôn Như Quy biến mất ở góc mới phản ứng lại được.
Lần này cô ta kích động đến đổi quên cầm cả cái cốc tráng men mà đã vọt thẳng vào văn phòng sát vách.
"Trời ạ, các người nhất định không biết vừa rồi tôi đã nghe được cái gì đâu!"
"Cái gì?"
An Nguyệt Mai gằn từng chữ một: "Nhân viên Ôn nói anh ấy có ĐỐI. TƯỢNG. RỒI!"
"Không thể nào? Cô nói thật sao?"
"Tôi còn định giới thiệu em họ của tôi cho anh ấy đấy!",
"Tôi cũng vậy, lần trước em họ của tôi tới nhìn thấy anh ấy còn bảo tôi giới thiệu cho nó!"
An Nguyệt Mai gật đầu thật mạnh: "Tất cả đều là thật, là chính miệng nhân viên Ôn thừa nhận đó!"
Bầu không khí trong văn phòng lập tức trở nên bị thương.
Có An Nguyệt Mai báo tin, rất nhanh toàn bộ căn cứ đều biết Ôn Như Quy có đối tượng!
Rất nhiều người đàn ông độc thân còn chạy tới hỏi Ôn Như Quy làm sao tìm được đối tượng, tuy nhiên càng có nhiều người tò mò không biết đối tượng của Ôn Như Quy có dáng vẻ như thế nào hơn!
Mọi người phỏng đoán có phải cô có 3 đầu 6 tay hay không? Nếu không thì làm sao lại có thể thu phục Ôn Như Quy được?
===
Đồng Tuyết Lục ngoại trừ gọi cho Ôn Như Quy thì còn gọi điện thoại cho Phác Kiến Nghĩa, Khương Đan Hồng và Phương Tĩnh Viện
Tuy nhiên cô không nói với bọn họ chuyện mình được bổ nhiệm làm quản lý, chỉ nói muốn mời khách ăn cơm, hỏi bọn họ có muốn đi hay không.
3 người đều nói nhất định sẽ tới.
Đồng Tuyết Lục nấu cơm ngon như vậy, cho dù bọn họ không rảnh cũng muốn tìm cơ hội tới!
Về đến nhà cô cũng không nói với mọi người chuyện này, Ngụy gia sát vách cũng không nói gì.
Cô làm như vậy là để phòng ngừa sau này có thay đổi.
Khi Phương Tỉnh Viện về nhà lúc khuya đã nói chuyện ngày mốt sẽ đến nhà Đồng Tuyết Lục ăn cơm với người trong nhà, để trong nhà không cần nấu phần của mình.
Mẹ Phương: "Đến lúc đó con đừng đi tay không tới, nhớ mua ít đồ đến!"
Phương Tỉnh Viện chu môi: "Mẹ, mẹ đừng coi con là đứa trẻ 3 tuổi, đạo lý đơn giản như vậy sao con lại không hiểu?"
Mẹ Phương: "Nếu con hiếu thì mấy ngày trước Tuyết Lục xảy ra chuyện lớn như vậy sao con không nói cho mọi người biết?".
"Là Tuyết Lục không cho con nói với mọi người đấy."
Phương Tĩnh Viên nói xong thì hung hăng trưng anh trai mình một cái..
Lông mày Phương Văn Viễn nhíu chặt lại, hoàn toàn mất hứng ăn uống.
===
Lúc Đồng Tuyết Lục vẫn chưa mời mọi người ăn cơm thì Lại Mộ Thanh đã từ Đại Tây Bắc trở về.
Trở về sau 10 ngày vật lộn, cả người cô ta gầy đi trông thấy, hình như còn có chút tiều tuỵ.
Trong lòng cô ta tràn đầy sự oan ức quay về Cố gia, vốn dĩ muốn phàn nàn một phen. Ai ngờ vừa bước vào cửa đã thấy Tiểu Cửu ngồi trong lòng Cố Dĩ Lam.
Vì quá khiếp sợ nên cô ta trừng mắt lên gắt gao nhìn Tiểu Cửu, trên mặt trắng bệch không còn một giọt máu nào.
Người trong Cố gia thấy cô ta cũng không lên tiếng.
Toàn bộ đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy hoảng hốt.
Lại Mộ Thanh cảm thấy có gì đó bất thường, nhịp tim cũng bắt đầu tăng lên.
Cô ta bật khóc rồi vội vã chạy tới trước mặt Tiêu Cửu:" Tiểu Cửu, cuối cùng cháu cũng trở về rối, làm cô lo cho cháu chết đi được!"
Ai ngờ Tiểu Cửu trước kia rất bám lấy cô ta lúc này lại vùi mặt vào trong ngực mẹ, không thèm đếm xỉa tới.
Trên mặt Lại Mộ Thanh vẫn còn vương một giọt nước mắt, hiện giờ không biết nên khóc hay nên cười tiếp đây.
Lúng túng thật đấy.
Người của Cố gia cũng không ai ra chào hỏi, hơn nữa đến nhìn cũng không dám đối mặt với cô ta.
Trong lòng Lại Mộ Thanh càng thêm luống cuống: "Sao mọi người đều không nói gì? Các người có biết lần này tôi thảm đến nhường nào không? Tôi vượt ngàn dặm xa xôi đi đến Đại Tây Bắc nhưng cả nhà em rể đều rời đi rồi!"
Đại sảnh vẫn không có ai lên tiếng như cũ.
Lại Mộ Thanh cau mày, đang định tiếp mục mở miệng thì thấy Tô Việt Thâm từ trong phòng bước ra, đôi mắt sắc bén nhìn cô ta.
Lại Mộ Thanh cảm giác ánh mắt kia như báo săn mồi, toàn thân run lên: "Em rể... Cậu... cậu đã trở về rồi sao?"
Tô Việt Thâm lạnh lùng cười: "Con của tôi đều bị cô và bọn buôn người bắt cóc rồi, tôi có thể không trở lại sao?"
Sắc mặt Lại Mộ Thanh trắng nhợt, cơ thể không khống chế nổi mà run bần bật: "Em, em rể đang nói gì thế, chị nghe không hiểu chữ nào?"
Tô Việt Thâm lạnh lùng cười: "Cô có biết Trần Quế Phương bây giờ đang ở đâu không?"
Sắc mặt Lại Mộ Thanh khi cười còn khó coi hơn cả lúc khóc: "Ở đâu?"
"Trong phòng giam, còn có 1 cháu trai giúp một tay cũng đang bị nhốt ở trong phòng giam!".
Lại Mộ Thanh mặt cắt không còn giọt máu, hàm răng cũng trở nên run rẩy.
Tô Viết Thâm đi tới trước mặt túm lấy cổ áo cô ta lên: "Lại Mộ Thanh, cô lấy dũng khí ở đâu mà dám ra tay với con trai tôi?"
Cô áo Lại Mộ Thanh bị kéo lên, cổ họng ngay lập tức bị nghẹn lại: "Sao em rể lại nói như vậy? Chị xem Tiểu Cửu giống như con của mình, sao có thể làm thằng bé bị thương được chứ?"
"Trần Quế Phương đã nói tất cả mọi chuyện rồi! Bây giờ cô mau rời khỏi Cố gia cho tôi, tôi sẽ cho người đưa cô đi một đội sản xuất nào đó ở Bắc Hòa. Về sau nếu như không có sự cho phép của tôi thì không được rời khỏi đội sản xuất!"
Tô Việt Thâm nói xong liền dùng sức hất ra. Lại Mộ Thanh lùi về sau 2 bước, ngã bệt xuống đất.
Tim trong lồng ngực Lại Mộ Thanh đập dữ dội, cô ta bất chấp đau đớn đứng lên nào qua mẹ Cố: "Dì ơi cứu cháu với, cháu không làm gì cả, cháu không muốn rời khỏi Cố gia!"
Me Cố tâm tình phức tạp nhìn cô ta: "Mộ Thanh, vì sao cô phải làm như vậy? Chúng ta từ nhỏ coi cô như con gái ruột, cô còn có gì không hài lòng sao?"
Lại Mộ Thanh biết tình hình này đã không thể khống chế được rồi.
Cô ta nhíu mày lại, 2 hàng nước mắt tuôn ra: "Chị Phương nói cô ta chỉ tạm thời mang Tiểu Cửu đi, đợi đến khi em rể về sẽ đưa Tiểu Cửu cho cháu đế cháu mang thằng bé về. Như vậy cháu sẽ trở thành ân nhân của Cố gia, sẽ không còn cảm giác ăn nhờ ở đậu nữa!"
"Di à cháu biết sai rồi, cháu không nên ngu ngốc tin lời chị Phương nói như vậy, dì tha cho cháu lần này đi!"
Mẹ Cố không nghĩ tới nguyên nhân này, trong nội tâm bà ấy không khỏi có chút dao động.
Thế nhưng Tô Việt Thâm lại không cho bà ấy có cơ hội dao động đã lạnh lùng nói: "Đi thôi, hiện giờ tôi sẽ bảo người tiễn cô rời đi!"
Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Mẹ Cố: "Nhanh như vậy sao? Bây giờ đưa đi luôn sao?"
Tô Việt Thâm: "Không đưa cô ta đi chẳng lẽ muốn đợi cô ta bán Tiểu Cửu một lần nữa sao?"
Mẹ Cố ngượng ngùng, không dám lên tiếng nữa.
Lại Mộ Thanh cuống cuồng: "Di, cháu không đi đâu, cháu thật sự biết sai rồi!"
Mẹ Cố nào còn dám mở miệng nữa liền quay mặt đi chỗ khác.
Lại Mộ Thanh lại bổ nhào vào Cố Dĩ Lam: "Dĩ Lam, em xin em rể đi, chị thật sự biết sai rồi, em giúp chị lần này!"
Rõ ràng Dĩ Lam trong lòng không nỡ nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh như băng của chồng mình thì chỉ có thể nói khéo: "Chị nên nghe lời Việt Thâm đến đội sản xuất đi."
Lại Mộ Thanh còn muốn khóc nhưng Tô Việt Thâm đã không còn kiên nhẫn được nữa: "Cho cô 2 lựa chọn, đi đến đội sản xuất hoặc là đi vào tù làm bạn với Trần Quế Phương!"
Lại Mộ Thanh trừng muốn rách cả mí mắt, cô ta nhìn mẹ Cố rồi lại nhìn Cố Dĩ Lam, cuối cùng nhìn hết đám người Cố gia.
Nhưng không ai vì cô ta mà đứng ra nói chuyện.
- -- Trong nội tâm cô ta hận đến muốn chết!
Nói cái gì mà coi cô ta như con gái ruột, cô ta nhổ vào, nếu gặp chuyện không may thì không phải sẽ đá cô ta ra đầu tiên hay sao!
Lại Mộ Thanh lau mắt, khóc đến đặc biệt đáng thương: "Thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi Cố Dĩ Lam, thực sự xin lỗi Tiểu Cửu, thực sự xin lỗi Cố gia!"
"Là tôi có lỗi với mấy người, nếu sự có mặt của tôi làm mấy người khó xử thì hiện tại tôi sẽ rời đi."
Mẹ Cố cảm thấy trái tim mình như muốn tan nát rồi, một mặt bà ấy hận cô ta là con sói mắt trắng, một mặt lại không nỡ bỏ mặc cô ta.
Nhưng có Tô Việt Thâm ở đây nên bà ấy cũng không dám nói một lời.
===
2 giờ sau, Lại Mộ Thanh bị đưa lên xe lửa đi Bắc Hoài.
Người nhà Cố gia mang tâm trạng nặng nề nhìn xe đi sau đó rời ra về.
Mãi cho tới khi Lại Mộ Thanh không nhìn thấy bóng người nữa mới trở lại chỗ ngồi, vẻ mặt âm trầm suy nghĩ.
Vừa rồi lợi dụng thời điểm chỉnh trang lại hành lý, cô ta đã thuyết phục dì của mình.
Khi quay lại cô ta sẽ viết mấy bức thư khóc lóc kể lể, lấy cái tính cách mềm yếu nhu nhược kia của người Cố gia thì nhất định bọn họ sẽ mềm lòng, đến lúc đó cô ta lại có thể quay trở về
Đúng lúc này, cửa toa xe bị mở ra.
2 vị công an đi đến trước mặt cô ta, không nói 2 lời liền trở tay tóm lấy cánh tay. cô ta.
Lại Mộ Thanh vừa sợ vừa giận: "Mấy người làm cái gì vậy? Thả tôi ra, nếu không tôi sẽ hô lên đó."
1 trong 2 người công an đó nói: "Lại Mộ Thanh, cô bị nghi ngờ lừa bán trẻ em trái phép, bây giờ chúng tôi muốn bắt cô lại để truy án!"
Lại Mộ Thanh trừng muốn rách cả mí mắt, dốc sức liều mạng giãy giụa: "Không, chồng của em họ đã từng nói sẽ không báo án tôi. Cậu ta đã nói như vậy mà?"
Nhưng 2 viên công an đó không để ý tới lý luận của cô ta, trực tiếp túm lấy cô ta sau đó đưa xuống ở nhà ga tiếp theo.
Sau đó Lại Mộ Thanh chịu tội danh lừa bán trẻ em rồi chịu hình phạt 10 năm, bị đưa đi tới nông trường Đại Tây Bắc gian khổ nhất trong các nông trường lao động cải tạo.
Người Cố gia còn tưởng cô ta đi tới đội sản xuất làm cô giáo. Mặc dù trong lòng có chút áy náy nhưng cảm thấy đội sản xuất cũng không tệ, ít nhất so với đi tới nông trường lao động cải tạo còn tốt hơn.
===
Rất nhanh đã đến hôm Đồng Tuyết Lục mời khách.
Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa là 2 người tới sớm nhất.
Thầm Uyển Dung có lòng giúp đỡ nhưng lại không rành chuyện trong bếp cho lắm nên bà ấy chỉ có thể trông giúp mấy đứa trẻ.
Ôn Như Quy lần này tới không trực tiếp vào thẳng phòng bếp giúp đỡ như mọi lần nữa.
Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa là 2 người tới sớm nhất.
Thâm Uyển Dung có lòng giúp đỡ nhưng lại không rành chuyện trong bếp cho lắm nên bà ấy chỉ có thể trông giúp mấy đứa trẻ.
Ôn Như Quy lần này tới không trực tiếp vào thẳng phòng bếp giúp đỡ như mọi lần nữa.
Lúc này anh đang nói chuyện với Phác Kiến Nghĩa ở đại sảnh.
Phác Kiến Nghĩa liếm môi nói: "Như Quy, về điểm này thì anh không có đạo đức chút nào. Lúc anh và đồng chí Đồng xác định mối quan hệ thì không nói với tôi. Hiện tại cần tôi hỗ trợ lại không biết xấu hổ mà mở miệng nhờ!"
Ôn Như Quy: "Chuyện anh mượn tiền..."
Phác Kiến Nghĩa thiếu chút nữa tức hộc máu: "Anh có thể đừng lấy chuyện khác ra uy hiếp tôi không vậy?"
Ôn Như Quy: "Cách này hữu hiệu nhất."
Phác Kiến Nghĩa nghiến răng nói: "Được, anh nói đi, anh muốn tôi giúp anh làm cái gì?"
Lông mi đen nhánh của khẽ run lên: "Sinh nhật của tôi sắp đến rồi nhưng đồng chí Đồng còn không biết."
Phác Kiến Nghĩa ngơ ngác: "Vậy anh trực tiếp nói cho cô ấy biết là được rồi, chẳng lẽ anh còn muốn tôi đi nói cho cô ấy biết sao?"
Ôn Như Quy dừng một chút nói: "Tôi cảm thấy trực tiếp nói cho cô ấy biết thì lại không hay, giống như tôi đang ép cô ấy mừng sinh nhật cho tôi vậy."
Phác Kiến Nghĩa nhíu mày nói: "Vậy anh muốn thế nào?"
Ôn Như Quy: "Chờ chút nữa cô ấy tới, cậu nói lớn tiếng chút, nói thứ năm là sinh nhật của tôi."