Đồng Tuyết Lục vừa mặc quần áo vừa hỏi: "Tiểu Cửu nói gì với em vậy?"
"Tiểu Cửu nói muốn Miên Miên làm vợ của cậu ấy, Miên Miên từ chối cậu ấy rồi."
"Phì..."
Đồng Tuyết Lục nghe vậy không nhịn được cười: "Tại sao em lại từ chối Tiểu Cửu? Không phải Tiểu Cửu rất đẹp trai sao? Làm vợ Tiểu Cửu tốt biết bao nha?"
Dứt lời, Cục Bột Nhỏ không trả lời đã nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Đồng Tuyết Lục đắp chăn cho cô bé rồi quay người ra ngoài làm bữa sáng.
Vừa mở cửa phòng, gió thu thổi đến, cô lại không nhịn được run cầm cập.
- -- Lạnh thật đấy.
Nhưng lạnh một chút cũng tốt, như vậy hạng mục tiếp theo của cô tung ra mới có thị trường.
Đồng Gia Minh đã dậy rồi, giống như bình thường, sau khi cậu nấu cháo xong thì đi đến phòng sách chuẩn bị bài.
So với Đồng Gia Tín thì cậu thật sự là vừa có tính kỷ luật vừa cần cù.
Đồng Tuyết Lục đi nhặt trứng gà do Tiểu Lục đẻ ra, Tiểu Lục nhìn thấy cô thì kêu cục tác, giống như đang tranh công nói "Cô nhìn xem tôi lại đẻ trứng rồi" vậy.
Đồng Tuyết Lục: "Biết rồi, lát nữa làm đồ ăn ngon mang đến cho cô."
Chú chó Nguyệt Bính diễn sâu phía sau nghe thấy ăn còn hưng phấn hơn Tiểu Lục, nhảy lên nhảy xuống, dọa cho Tiểu Lục sợ kêu cục tác.
Đồng Tuyết Lục cầm trứng gà đi để làm mấy quả trứng chiên, lại xào rau xanh, cũng coi như có chay có mặn.
Sau khi ăn cơm xong, cô đưa Đồng Miên Miên chưa ngủ đủ đi đến Ngụy gia, nhân tiện đưa tiền ăn tháng này.
Thẩm Uyển Dung lải nhải một lúc rồi mới nhận tiền.
===
Đến quán ăn, mấy người đám Mạnh Thanh Thanh đã đến rồi.
Không biết mấy người đang nói gì, Quách Xuân Ngọc cười đến mức đỏ ửng cả mặt, giọng nói vừa vang vừa lớn. Từ xa đã nghe thấy tiếng cười của cô ấy.
Quách Xuân Ngọc nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, cười trêu đùa nói: "Quản lý Đồng đến rồi, chúng tôi ở trước cửa uống gió Tây Bắc được một lúc rồi!"
Đồng Tuyết Lục cười mà không nói.
Cô cảm thấy trạng thái bây giờ rất tốt, không cần giống lúc trước vừa đến đã gặp khuôn mặt chữ điền của Đàm Tiểu Yến, thỉnh thoảng còn bị cô ta ầm ĩ một lúc.
Mở cửa đi vào, nhân lúc chưa quét dọn, Đồng Tuyết Lục nói với bọn họ.
"Bắt đầu từ hôm nay chúng ta phải chuẩn bị chiến đấu, tôi định trong vòng nửa tháng hồi phục định mức kinh doanh của quán ăn chúng ta về mức của lúc trước!"
Quách Xuân Ngọc: "Quản lý Đồng, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Mắt hạnh của Đồng Tuyết Lục nhìn lướt qua trên người bọn họ, nói từng chữ một: "Làm lẩu Oden!"
- -- Lẩu Oden?
Trong mắt của 3 người đám Mạnh Thanh Thanh hiện lên sự mơ màng.
Đồng Tuyết Lục phổ cập khoa học nói: "Lẩu Oden chính là xiên thịt và rau lên que tre, cùng thả vào nước canh gia vị rồi nấu chín. Thanh Thanh, cô có mang đồ mà tôi bảo cô mang đến không?"
Mạnh Thanh Thanh vội vàng gật đầu, lấy một túi que tre lớn ra: "Cha tôi nói bây giờ chỉ có từng này, 2 ngày nữa sẽ mang đến đây một lô nữa."
Quách Xuân Ngọc và Quách Vệ Bình tiến lại gần, vẻ mặt tò mò nhìn que tre bên trong túi.
Đồng Tuyết Lục lấy que tre ra kiểm tra, sau đó hài lòng gật đầu.
Kích thước lớn nhỏ của que tre được làm rất đều, bề ngoài trơn bóng, hoàn toàn không sợ lúc ăn sẽ rạch vào môi.
- -- Kỹ năng của người làm thủ công bây giờ thật sự rất giỏi!
Hôm đó đi họp ở Bộ Thương mại quay về thì cô nhớ đến việc dùng cách lẩu Oden này.
Lúc trước cô cũng từng nghĩ đến lẩu, nhưng rất nhanh cô đã từ bỏ suy nghĩ đó, vì lẩu quá tốn nồi.
Bây giờ tiệm ăn chỉ có mấy cái nồi nên lẩu không thiết thực.
Nhưng làm lẩu Oden đơn giản hơn nhiều, chỉ cần làm tốt nguyên liệu và gia vị.
Hơn nữa hoàn toàn không chiếm dụng công cụ và không gian.
Vì vậy hôm đó quay về tiệm ăn, cô hỏi cha của Mạnh Thanh Thanh có thể làm que tre không?
Lúc trước cô từng nghe Mạnh Thanh Thanh nói cha cô ấy dùng tre để làm các loại đồ dùng trong nhà, có rất nhiều người của đội sản xuất đều đến nhờ vả ông để làm việc.
Lúc đó Mạnh Thanh Thanh vừa nghe đã gật đầu, làm que tre so với làm đồ dùng trong nhà thì quá đơn giản.
Đồng Tuyết Lục: "Rất tốt, cô quay về bảo cha cô dựa vào hình dạng này làm thêm một lô nữa."
Cái này thuộc loại mua sắm bình thường, lấy danh nghĩa tiệm ăn nhà nước để mua sắm đồ của đội sản xuất. Vì vậy không cần lo sẽ bị người khác báo cáo lén lút giao dịch.
Ánh mắt của Mạnh Thanh Thanh phát sáng, liên tục gật đầu: "Được, tôi quay về sẽ nói với cha tôi."
Lần trước cô ấy vì chuyện từ chối Lưu Đông Xương, hại mẹ của cô ấy bị bắt vào nhà từ rất nhiều ngày. Lại vì không còn con rể tương lai Lưu Đồng Xương nên công việc của anh nhỏ cô ấy cũng không được chuyển sang chính thức.
Ông nội cô ấy cũng vì vậy mà có ý kiến rất lớn với cô ấy, bây giờ tiệm ăn nhà nước mua que tre của cha cô ấy. Như vậy cũng coi như tạo thu nhập cho gia đình.
- -- Như vậy, chắc ông nội sẽ không còn thấy cô chướng mắt nữa nhỉ?
Đồng Tuyết Lục đặt que tre xuống nói: "Bây giờ tôi phải đi mua nguyên liệu nấu ăn, có hơi nhiều đồ. Tiểu Quách, em đi cùng chị để xách đồ đi!"
Quách Vệ Bình vội vàng gật đầu.
Quách Xuân Ngọc và Mạnh Thanh Thanh cảm thấy không công bằng, đợi sau khi Đồng Tuyết Lục đi, 2 người bắt đầu quét dọn vệ sinh.
Đầu tiên, Đồng Tuyết Lục đưa Quách Vệ Bình đến hợp tác xã cung tiêu.
Đến đó, 2 công nhân bán thịt nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Đồng Tuyết Lục cũng không để ý, đi qua đó nói: "Sư phụ Võ, thịt của tiệm ăn chúng tôi đã chuẩn bị xong chưa?"
Tiệm ăn nhà nước và hợp tác xã cung tiêu vẫn luôn có quan hệ hợp tác, tiệm ăn nhà nước có quyền lợi ưu tiên mua hàng.
Sư phụ Võ hướng cằm về hướng bên trong bàn, nói: "Đều ở trong đó."
Đồng Tuyết Lục nhìn qua đó, chỉ thấy trên bàn đặt mấy miếng xương lợn và một miếng thịt nhỏ. Hơn nữa vừa nhìn miếng thịt đó đã biết là miếng thịt lợn kém nhất.
Quách Vệ Bình thấy vậy, mặt sưng đến mức đỏ ửng, trên mặt viết một dòng chữ: Đúng là bắt nạt người khác quá đáng!
Sư phụ Võ và một công nhân khác dùng dư quang ở khóe mắt nhìn Đồng Tuyết Lục, trong ánh mắt tràn ngập ý cười.
Lông mi dài của Đồng Tuyết Lục khẽ chớp, trên mặt không có một chút tức giận nào, xoay người nói: "Sư phụ Võ, tôi có chuyện muốn nhờ bác."
Sư phụ Võ thấy cô không tức giận, ngây người một lúc nói: "Chuyện gì? Tôi đã nói trước với cô rồi, nếu như cô muốn thịt tốt thì tôi cũng hết cách. Hợp tác xã cung tiêu của chúng tôi cũng không phải chỉ có một tiệm ăn của cô đến đây mua đồ!"
Ngoại trừ tiệm ăn của Đồng Tuyết Lục, gần đây còn có một tiệm cơm nhà nước cũng mua thịt lợn ở hợp tác xã cung tiêu này
Lúc trước khi Lưu Đông Xương ở đây, 2 tiệm ăn không phân thắng bại. Bây giờ Lưu Đông Xương để lại một cục diện rối rắm rồi.
Danh tiếng của tiệm ăn đã bị hủy hoại rồi, cộng thêm gần đây không có việc làm ăn nên hợp tác xã cung tiêu để lại thịt tốt cho tiệm ăn nhà nước còn lại.
Nụ cười trên khuôn mặt của Đồng Tuyết Lục không đối: "Chuyện tôi muốn nói không phải là chuyện thịt lợn, tôi nghe nói sư phụ Võ đã làm trong ngành này gần 20 năm rồi, là người nổi bật trong giới giết mổ lợn. Cho nên tôi muốn phỏng vấn sư phụ Võ, sau đó viết câu chuyện khó khăn gian khổ của sư phụ Võ thành bài văn dán ở trong tiệm ăn của chúng tôi."
"Công nhân tuyến đầu tiên tiến giống như sư phụ Võ, chắc trong quá khứ có rất nhiều câu chuyện gian khổ nhưng lại vĩ đại. Nếu như để càng nhiều người biết đến câu chuyện của sư phụ Võ, như vậy có thể cổ vũ những người khác, để mọi người cùng học tập tinh thần chịu khổ của sư phụ Võ. Đồng thời cùng nhau góp một phần nhỏ công sức vào sự nghiệp xây dựng tổ quốc!"
Một người đàn ông cao to hơn một mét tám như sư phụ Võ, sau khi nghe thấy những lời này thì ánh mắt lập tức đỏ ửng.
Lúc này cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong lòng ông ấy, cảm giác chua xót trong mũi, ông ấy có rất nhiều lời muốn nói.
Làm ngành này của ông ấy, mọi người đều cảm thấy rất sung sướng vẻ vang, muốn ăn bao nhiêu thịt thì ăn bấy nhiêu nhưng con mẹ nó chứ, ai nhìn thấy sự vất vả của bọn họ?
3, 4 giờ là bọn họ phải đi đến nơi giết mổ để mổ lợn, sau khi mổ xong lại phải vội vàng quay về hợp tác xã cung tiêu bán thịt.
Giết mổ lợn không chỉ là một công việc cần phải có kỹ thuật mà còn là một việc tốn sức. Sau khi giết mổ lợn xong thì bọn họ mệt đến mức không muốn động đậy nữa.
Đặc biệt là mấy năm nay tuổi tác của ông ấy càng ngày càng lớn, ông ấy lo lắng thêm vài năm nữa thì mình sẽ không thể giết mổ nữa.
- -- Nhưng bây giờ cuối cùng cũng có người hiểu cho sự vất vả của ông ấy, ông ấy có thể không cảm động sao?
Sư phụ Võ ép nước mắt quay về, ho khan một tiếng nói: "Quản lý Đồng, cô nói chuyện này là thật sao?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đương nhiên là thật, sau này tôi còn phải làm thành một chuỗi chuyên phỏng vấn những công nhân tiên tiến giống như sư phụ Võ, không tiên tiến tôi tuyệt đối sẽ không phỏng vấn đâu!"
Sư phụ Võ càng ngày càng kích động: "Vậy quản lý Đồng muốn phỏng vấn lúc nào, bây giờ người tôi có hơi bẩn. Hay là đợi tôi đi về thay quần áo rồi quay lại?"
Đồng Tuyết Lục xua tay: "Sư phụ Võ đừng vội, tôi còn phải đi mua những thứ khác. Hôm nay tôi cũng khá bận, ngày mai đi, chiều ngày mai tôi sẽ lại đến."
Nói xong, cô xoay người định xách chỗ thịt trên bàn.
Sư phụ Võ đi nhanh đến, ngăn cản cô nói: "Quản lý Đồng, chỗ thịt này bị làm nhầm rồi, đây là cho người khác. Thịt của cô tôi vẫn chưa làm."
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Hóa ra là như vậy à. Vậy làm phiền sư phụ Võ cho tôi một ít xương to, còn có gan lợn nội tạng lợn, thịt ba chỉ và thịt nạc chỗ thắt lưng, số lượng không cần quá nhiều."
Sư phụ Võ đồng ý liên tục, hành động vừa nhanh vừa chuẩn, đưa hết chỗ thịt để lại cho tiệm ăn còn lại cho Đồng Tuyết Lục. Hơn nữa tất cả đều là chỗ tốt nhất.
Đồng Tuyết Lục đưa tiền và phiếu rồi định đi.
Công nhân Tiểu Tôn còn lại nhanh chóng đi đến cười nịnh bợ, nói: "Quản lý Đồng, tôi cũng có rất nhiều câu chuyện gian khổ có thể nói..."
Còn chưa nói xong đã bị sư phụ Võ ngắt lời: "Cậu giết mổ lợn còn chưa đến 10 năm, cậu có câu chuyện gian khổ cứt chó nào chứ?"
Đúng là trò cười, chỉ có công nhân gian khổ nhất tiên tiến nhất mới có tư cách được phỏng vấn. Ví dụ như ông ấy.
- -- Cái tên Tiểu Tôn này đến góp vui cái gì!
Nếu như câu chuyện của họ đặt cạnh nhau, vậy không phải là hạ thấp trình độ của ông ấy à?
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Lần sau đi, lần này phải phỏng vấn, trong mỗi ngành có một nhân vật đại diện là được rồi."
- -- Một nhân vật đại diện của mỗi ngành!
Sư phụ võ nghe thấy lời này, trong nháy mắt càng ngày càng đắc ý và tự tin. Ưỡn ngực giống như một con gà trống thường xuyên giành chiến thắng.
Tiểu Tôn nghe vậy, nuối tiếc nói: "Vậy sau này quản lý Đồng muốn phỏng vấn thì nhất định phải nghĩ đến tôi đấy."
Đồng Tuyết Lục vội vàng tỏ vẻ nhất định sẽ ưu tiên suy nghĩ đến anh ta, lúc này Tiểu Tôn mới nở một nụ cười tươi.
Từ hợp tác xã cung tiêu ra ngoài, Quách Vệ Bình xách thịt lợn, 2 mắt đờ đẫn.
- -- Quản lý Đồng cũng quá lợi hại rồi đấy?
Lúc trước cậu ta cũng cùng Lưu Đông Xương đến đây mua đồ, nhưng ngay cả Lưu Đông Xương nhìn thấy 2 sư phụ bán thịt cũng phải lấy lòng bọn họ.
Nhưng cho dù như vậy, có lúc tiệm ăn cũng không thể lấy được loại thịt tốt nhất.
Nhưng quản lý Đồng mới nói dăm ba câu đã khiến cho 2 sư phụ bán thịt tự nguyện đưa loại thịt tốt nhất cho tiệm ăn của họ.
- -- Quá giỏi!
Đồng Tuyết Lục không để ý đến ánh mắt kính phục của Quách Vệ Bình, đưa cậu ta đến trạm rau mua rau.
Cô bắt chước làm theo một lần nữa, cũng thu phục được quản lý Châu của trạm rau.
===
Quay về tiệm ăn, cô bắt đầu làm lẩu Oden.
Hôm nay là ngày đầu tiên, cô chỉ cần làm số lượng nhỏ là được rồi.
1 là đây là đồ ăn mới xuất hiện, 2 là bây giờ mọi người còn chưa chấp nhận lại tiệm ăn.
Cho nên người đến đây chắc cũng không quá đông.
Đồng Tuyết Lục bảo Mạnh Thanh Thanh và Quách Xuân Ngọc vào giúp đỡ rửa rau. Sau đó xiên rau và thịt vào que tre.
Đồ mà cô chuẩn bị có đậu phụ tẩm dầu, các loại nấm, mộc nhĩ và nội tạng lợn như gan và rau.
Sau này đợi mọi người chấp nhận thì cô sẽ cho thêm viên thịt và viên cá.
Sau khi làm xong những thứ này, Đồng Tuyết Lục bắt đầu nấu nước lẩu đỏ mà lẩu Oden cần phải có.
Bước này cô không để những người khác giúp đỡ.
Thật ra lẩu Oden không có kĩ thuật nào đáng nói, bí quyết duy nhất chính là nguyên liệu.
Mặc dù cô cảm thấy nhân phẩm của mấy người đám Quách Vệ Bình cũng không tệ nhưng không thể thiếu sự đề phòng.
Vì để tránh rắc rối, tạm thời cô không định để cho họ biết.
Nguyên liệu nấu nước lẩu đỏ có rất nhiều, có vài thứ không mua được ở hợp tác xã cung tiêu, cô đã nhờ đồng chí Ngụy bên cạnh giúp đỡ từ trước.
Đồng chí Ngụy có bạn lúc trước trong nhà là bác sĩ Đông y, mặc dù bây giờ không khám bệnh nữa nhưng trong nhà vẫn có các loại thảo dược.
Đồng Tuyết Lục thông qua Ngụy Quốc Chí mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn thảo dược của bọn họ, ví dụ như sa nhân và vỏ quê.
Sau khi mọi người ăn cơm trưa xong, Đồng Tuyết Lục bảo mấy người đám Quách Vệ Bình giúp đỡ chuyển bếp lò và nồi xẻng ra ngoài cửa.
Tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa, Đồng Tuyết Lục bắt đầu nấu lẩu Oden.
Nồi lớn đặt trên bếp lò, hương thơm trong lúc nấu không ngừng bay ra.
Mùi hương đó vừa nồng đậm vừa thu hút người khác, khiến cho người qua đường không nhịn được nuốt nước miếng.
"Tiệm ăn này đang nấu cái gì thế? Sao lại thơm như vậy?"
"Cô nhìn các que xiên trên bàn đi, sao lại kì lạ như thế, trước đây tôi chưa từng nhìn thấy cách ăn này."
"Tôi cũng vậy, nhưng có thêm hơn nữa cũng không thể vào, bớt ăn một chút mới có thể bảo toàn tính mạng!"
Những lời như vậy thỉnh thoảng lại lọt vào tai.
Mấy người đám Mạnh Thanh Thanh thấy vậy thì vô cùng sốt ruột, hận không thể đi lên giải thích.
Vẻ mặt của Đồng Tuyết Lục thản nhiên, vẫn không sốt ruột.
Tình huống này là điều bình thường, qua mấy ngày nữa là được.
Một lúc sau, có 5, 6 chiếc xe đạp dừng ở trước cửa tiệm ăn, từ trên xe đạp đi xuống một nhóm các cô gái xinh đẹp trẻ tuổi.
Phương Tĩnh Viện đi lên phía trước: "Tuyết Lục, chúng tôi đến ủng hộ cho cô đây!""
Đồng Tuyết Lục nhìn nhóm người đoàn văn công, nở nụ cười: "Các cô đến đúng lúc lắm, hôm nay tôi làm một món mới, các cô có thể thử xem."
Phương Tĩnh Viện đã ngửi thấy mùi thơm từ lâu, 2 mắt sáng lấp lánh lại gần: "Món mới mà cô nói là cái này đúng không? Xiên bằng que tre để ăn à?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Cái này gọi là lẩu Oden, cô xem các cô muốn ăn gì? Tôi sẽ nấu cho các cô, có thêm cay hay không thì tùy ý."
Phương Tỉnh Viện ngửi mùi hương đập thẳng vào mặt, bụng kêu ùng ục: "Tôi muốn ăn, cái này cái này, còn có cái này nữa. Tôi có thể mỗi loại đều lấy một phần không?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đương nhiên có thể, ở đây còn có mì. Nếu sợ ăn không no, còn có thể gọi mì để nấu cùng."
Phương Tĩnh Viện gọi mỗi loại một phần, còn muốn cả mì: "Tôi muốn cay, cả hành nữa."
Tiếp theo những người khác cũng đến, cũng muốn một chút như vậy.
3 người Mạnh Thanh Thanh thấy vậy, cười không khép được miệng: Cuối cùng cũng có khách rồi!
Vốn dĩ nhóm người đoàn văn công nể mặt Phương Tĩnh Viện đến cổ vũ, lại nể mặt Đồng Tuyết Lục thử món mới một chút.
Nhưng họ không ngờ cái thứ gọi là lẩu Oden này lại ngon như thế!
Vị cay tê mặn thơm, vị canh đậm đà, cả đường đi xe đạp đến đây, 2 tay đã bị đông cứng lại rồi.
Sau khi ăn lẩu Oden xong, trên đầu đều đổ mồ hôi, cả người ấm áp.
Bình thường ăn thịt phải gọi một đĩa, 1, 2 người ăn không hết, quan trọng là đắt!
Bây giờ tốn ít tiền hơn so với bình thường là có thể ăn được thịt và rau khác nhau.
- -- Đúng là quá lời!
Có vài người gọi ít, ăn xong lại gọi thêm một chút.
Có vài người thấy người của đoàn văn công đi vào, hơn nữa còn ăn ngon như thế, rục rịch ở bên ngoài.
Có người do dự rất lâu muốn đi đến mua một phần nhưng đáng tiếc hết rồi.
Vốn dĩ Đồng Tuyết Lục chuẩn bị không nhiều, số lượng của mấy người đam Phương Tĩnh Viện cũng không ít, thoáng cái đã bán hết luôn.
Bán hết, Đồng Tuyết Lục bảo mấy người đám Quách Vệ Bình thu dọn đồ đạc vào trong.
Những người do dự kia lập tức cảm thấy hối hận.
Phương Tĩnh Viện ăn no đến mức bụng căng tròn, lúc đi còn chép miệng: "Ngày mai tôi lại đến, nhớ để lại cho tôi một ít." Những người khác cũng nhanh chóng đặt trước.
Đến tối, Đồng Tuyết Lục không bán lẩu Oden nữa.
Đồ phải hiếm mới quý, không mua được mới làm cho người ta ngứa ngáy trong lòng.
Ngày đầu tiên mặc dù vẫn không có những khách khác đến nhưng có người đến hỏi giá, cũng coi như là có tiến bộ nhỏ.
Hôm nay, tất cả mọi người trong tiệm ăn đều vui mừng, phấn khởi như đón Tết.
===
Tô gia bị coi là phần tử phản động, tất cả tài sản và bất động sản trong nhà đều bị sung vào công quỹ.
Sau khi Tô Việt Thâm quay về thì càng tăng cường xử lý những chuyện này.
Cuối cùng tranh thủ lúc người nhà quay về Bắc Kinh, mua lại ngôi nhà.
Lúc trước nhà bọn họ ở trong một tổ hợp viện có vườn hoa, diện tích rất lớn.
Sau khi bị sung vào công quỹ bị chính phủ cho thuê, ngôi nhà có chỗ bị phá hủy đến mức không còn hình dạng.
Lúc này anh ấy bận đến mức chân không chạm đất, chính là vì chuyện tu sửa nhà.
Hôm nay cuối cùng người Tô gia cũng chuyển vào ngôi nhà xa cách 4 năm.
Cha Tô và mẹ Tô nhìn khung cảnh quen thuộc, không nhịn được rơi nước mắt.
Đợi sau khi cảm xúc ổn định lại, mẹ Tô hỏi Tô Việt Thâm nói: "Lúc nào thì con đi đón Dĩ Lam và cháu trai của mẹ về đây?"
Tô Việt Thâm nói: "Lát nữa con đi đón Tiểu Cửu qua đây."
Cha Tô và mẹ Tô lập tức nghe ra chỗ không đúng.
"Vậy Dĩ Lam thì sao? Con không định đi đón con bé quay về à?"
Tô Việt Thâm đẩy cái kính trên mũi, giọng nói thản nhiên: "Một khoảng thời gian nữa con sẽ đi đón cô ấy."
Cha Tô và mẹ Tô nghe vậy nhìn nhau một cái.
Mẹ Tô nhíu mày nói: "Việt Thâm, chắc con không phải là không muốn tái hôn với Dĩ Lam chứ? Con không thể làm chuyện vô lương tâm như thế!"
Mấy năm nay bọn họ ở trong chuồng trâu, là do Dĩ Lam một mình nuôi con. Nếu bạn họ có việc bất trắc thì Tiểu Cửu chính là đời sau duy nhất của Tô gia.
Có rất nhiều nam nữ sau khi bị phán quyết là phần tử phản động đều chủ động xin ly hôn. Năm đó Dĩ Lam không muốn ly hôn định vào ở trong chuồng trâu với bọn họ.
Là bọn họ khuyên can mãi mới khuôn được cô ấy, mấy năm nay Cố gia cũng thường xuyên nhờ người gửi ảnh cho bọn họ.
Cho nên tính tình của cả Cố gia đều hơi yếu lòng, cũng quá vô dụng trong chuyện của Tiểu Cửu. Nhưng làm người không thể quên gốc, bà ấy tuyệt đối không cho phép con trai làm ra chuyện ăn cháo đá bát!
Cha Tô không nói gì, với sự hiểu biết của ông ấy đối với con trai. Ông ấy biết con trai làm bất cứ chuyện gì đều là đi 1 bước nhìn 3 bước.
Anh ấy làm như vậy nhất định là có lý do của mình.
Tô Việt Thâm nói: "Mẹ yên tâm đi, con biết làm như nào."
Tái hôn thì nhất định sẽ tái hôn, nhưng trước khi tái hôn, anh ấy phải xoay chuyển thái độ của cả Cố gia.
Nếu không sau này nhất định sẽ có càng nhiều rắc rối hơn.
===
Căn cứ.
3 con gà mờ trong tình yêu ở căn cứ tụ tập lại với nhau.
Sau khi Chu Diêm từ nội thành quay về thì lập tức thay đổi thành dáng vẻ sa sút tinh thần oán giận của lúc trước.
Cả người giống như cây khô gặp mùa xuân, từ đầu đến cuối tỏa ra 2 chữ: Cợt nhả.
Chu Diễm xoa đầu, đắc ý khoe khoang nói: "Tiểu Vân đã tha thứ cho tôi rồi, tối qua cô ấy còn đặc biệt để lại phao câu gà cho tôi ăn!"
Ôn Như Quy: "..."
Hoàng Khải Dân: "..."
Chu Diễm: "Các anh có biểu cảm gì thế kia? Tôi nói cho 2 anh biết, phao câu gà rất ngon, lần sau 2 anh thử thì sẽ biết tôi không lừa 2 anh!"
Hoàng Khải Dân lắc đầu: "Thôi bỏ đi, nhưng hôm qua người yêu tôi gọi điện cho tôi rồi, cô ấy nói hôm nay sẽ gửi một ít đồ ăn đến đây cho tôi."
Lúc nói câu này, vẻ mặt của Hoàng Khải Dân giống hệt Chu Diễm, chính là sự khoe khoang sáng loáng.
Ôn Như Quy đặt đũa xuống, tai hơi ửng đỏ: "Người yêu tôi tự mình đến căn cứ đưa đồ ăn cho tôi, còn làm mì trường thọ cho tôi nữa."
Chu Diễm: "..."
Hoàng Khải Dân: "..."
- -- Bọn họ thua rồi.
Người yêu của bọn họ từ trước đến nay chưa từng đến căn cứ thăm họ!
Mấy ngày nay, Ôn Như Quy đúng là vô cùng nổi bật.
Bây giờ trong căn cứ ai không biết anh có một cô người yêu vừa xinh đẹp vừa biết nấu ăn lại còn chu đáo dịu dàng cơ chứ?
Chu Diễm và Hoàng Khải Dân đều đang nghĩ làm thế nào để làm hòa ván này thì lại bị người đến sau là Ôn Như Quy vượt qua khiến cho họ rất mất mặt.
Ôn Như Quy: "Lúc trước tôi từng đọc một cuốn sách, trong sách nói nếu 2 người yêu nhau thu hút lẫn nhau là có thể ngửi thấy mùi hương trên người đối phương, các anh có không?"
Hoàng Khải Dân nhướng mày: "Còn có cách nói này à? Khó trách tôi luôn cảm thấy trên người của người yêu tôi rất thơm. Lúc trước tôi hỏi cô ấy có phải là đã bôi cái gì không, cô ấy luôn nói không có. Tôi còn tưởng rằng cô ấy lừa tôi."
"Cô ấy nói trên người tôi có mùi hương của cỏ tươi."
Lúc nói câu này, vẻ mặt của Hoàng Khải Dân vô cùng đắc ý. Sau đó lại hỏi Chu Diễm: "Chu tiêu chảy, người yêu của anh nói anh là mùi gì?"
Vẻ mặt của Chu Diễm có hơi khó coi.
Người yêu của anh ta đã nói mấy lần trên người anh ta ngửi thấy mùi mồ hôi và mùi chân thối.
- -- Mùi thối, chắc cũng coi như một loại sức hút đúng không?