Đồng Tuyết Lục nói xong thì dừng một chút, không đúng, vừa rồi Ôn Như Quy gọi là gì?
- -- Ông nội?
Đồng Tuyết Lục trừng to mắt, nhìn ông cụ trước mặt, rồi lại quay đầu nhìn Ôn Như Quy.
Bởi vì ông cụ Ôn đã lớn tuổi, trên mặt có nếp nhăn lại để râu, cho nên trước đó cô mới không liên tưởng tới mối quan hệ của ông cụ với Ôn Như Quy.
Bây giờ 2 người đứng chung một chỗ, cô mới phát hiện 2 người trông có mấy phần giống nhau.
Chẳng lẽ ông cụ trước mắt chính là ông nội của Ôn Như Quy, Ôn Như Quy chính là "đứa cháu trai đầu gỗ" trong miệng ông ấy sao?
Đồng Tuyết Lục sửng sốt.
Ông cụ Ôn cũng sửng sốt.
- -- Đây là cái quỷ gì vậy?!
Suýt chút nữa thì ông cụ đã thành công khiến cô bé trẻ tuổi này gọi ông cụ là ông nội rồi, thằng nhóc thối Ôn Như Quy này về lúc nào thì không về, lại về đúng lúc này!
- -- Đầu gỗ, quả nhiên là đầu gỗ.
Ông cụ Ôn càng nghĩ càng tức giận, tức giận đến run cả râu.
Ôn Như Quy đi vào, gọi ông cụ Ôn một tiếng ông nội nữa, sau đó nói với Đồng Tuyết Lục: "Ừm, anh nghỉ."
Tính một chút, khoảng 3 tuần rồi tuần anh chưa được gặp cô.
Lúc này nhìn thấy mặt cô, mới biết mình nhớ cô như thế nào.
Trong miệng giống như bị người ta nhét một viên ô mai mơ chấm đường, vừa chua vừa ngọt.
Ánh mắt anh dừng lại ở trên mặt cô, không nỡ rời đi.
Lúc này sự chú ý của Đồng Tuyết Lục đều ở trên tiếng Ông nội" kia: "Ông cụ này là ông nội của anh?"
Ôn Như Quy chưa kịp lên tiếng, thì thấy ông cụ Ôn gật đầu nói: "Đồng chí Đồng nói không sai, đây chính là đứa cháu đầu gỗ mà tôi vừa nói!".
"Ha ha ha ha........"
Cuối cùng Đồng Tuyết Lục không nhịn được cười ra tiếng.
Nếu như người bình thường gặp loại trường hợp bị bắt quả tang khi quay ngựa kiêm nói xấu người khác, chắc chắn sẽ rất chột dạ rất xấu hổ.
Nhưng ông cụ Ôn thì ngược lại, không cảm thấy mất mặt xấu hổ, ngược lại còn đúng lý hợp tình, không thẹn với lương tâm khiến người khác buồn cười.
- -- Đúng là một ông cụ đáng yêu.
"Ừm, đây là ông nội của anh." Ôn Như Quy thở dài ở trong lòng: "Ông nội, sao ông lại ở đây?"
Ông cụ Ôn trừng mắt: "Vì sao ông không thể tới đây? Không phải tiệm cơm mở ra là để mọi người tới ăn cơm sao? Cháu tới đây làm gì?"
Lần đầu tiên trong đời Ôn Như Quy có loại xúc động muốn trợn mắt: "Ông nội, đồng chí Đồng là bạn gái của cháu."
- -- Ông đừng diễn nữa, chắc chắn ông đã biết từ lâu rồi.
Ông cụ Ôn trừng lớn 2 mắt, bày ra vẻ khiếp sợ: "A a, thì ra bạn gái của cháu chính là đồng chí Đồng sao?"
"Chào đồng chí Đồng, ông là ông nội của Ôn Như Quy, sau này cháu cũng gọi ông là ông nội giống Ôn Như Quy là được!".
- -- Ha ha ha, quả thực là diễn quá sâu!
Đồng Tuyết Lục thật sự không ngờ người lạnh lùng như Ôn Như Quy lại có ông nội thích diễn sâu như vậy.
Cô biết nghe lời gọi một tiếng: "Chào ông Ôn ạ."
Ông cụ Ôn bĩu môi, cảm thấy thật ra hoàn toàn không cần thêm chữ "Ôn".
Nhưng mà Cỏ Non là cô gái tốt như vậy, ông ấy cũng không thể dọa người ta, ông Ôn thì ông Ôn.
Mấy người Mạnh Thanh Thanh nhìn thấy trường hợp này, hoàn toàn ngây ngốc, miệng mở to, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Ông cụ "tiền nhiều như nước" này là ông nội của bạn trai quản lý Đồng?
Hơn nữa, bạn trai của quản lý Đồng cũng quá đẹp trai phải không?
Mạnh Thanh Thanh đỏ mặt.
Cô ấy cảm thấy bạn trai của quản lý Đồng là người đẹp trai nhất mà cô ấy đã từng gặp trên đời này, quá xứng đối với quản lý Đồng.
Nếu biết đối phương là ông nội của Ôn Như Quy, tất nhiên Đồng Tuyết Lục không thể không bày tỏ.
Co đích thân xuống bếp làm một cái bánh táo đỏ hấp cho ông cụ Ôn, khiến ông cụ Ôn vui tới mức run cả râu, luôn miệng khen cô là cô gái tốt.
Ông cụ Ôn: "Tiểu Lục à, không biết thì thôi, nếu đã biết cháu là bạn gái của Như Quy rồi, vậy khi nào cháu rảnh rỗi thì tới nhà chơi một chút nhé?"
- -- Tiểu Lục?
Khoé miệng Đồng Tuyết Lục run rẩy một chút: "Ông Ôn, ông gọi cháu là Tuyết Lục là được, không biết khi nào thì Như Quy về?".
Ôn Như Quy: "Ngày kia."
Kỳ nghỉ của anh quá ít, căn cứ lại cách Bắc Kinh quá xa.
Lần đầu tiên trong đời, Ôn Như Quy cảm thấy mình lựa chọn vật lý hình như có chút sai lầm.
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu nói: "Vậy ngày mai nhé, cháu sẽ tới trước buổi trưa ngày mai, ngày mai ông Ôn có tiện không?"
Ông cụ Ôn gật đầu như gà mổ thóc: "Tiện tiện, cháu qua bất cứ lúc nào cũng được."
Đồng Tuyết Lục nói: "Vậy ngày mai nhé."
Ông cụ Ôn nhớ Tiểu Thất, Tiểu Bát trong nhà đều đã lớn rồi, rất muốn để Cỏ Non hầm chúng nó, vừa hay, 1 con nấu canh, 1 con làm thịt kho.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ mà thôi, lần đầu tiên con gái nhà người ta tới chơi, sao lại có thể để con gái người ta nấu cơm chứ?
- -- Chuyện đầu gỗ như vậy ông cụ không làm được!
Chung quy lại, tiệm ăn là nơi kinh doanh, sau khi ăn no ông cụ Ôn cũng không thể ngồi mãi ở tiệm ăn.
Vì thế nói Ôn Như Quy cầm bánh táo đỏ hấp hài lòng đi về.
Thật ra Ôn Như Quy rất không muốn đi, nhưng thấy dáng vẻ ông cụ Ôn "cháu không đi ông cũng không đi", hơn nữa tiệm cơm thật sự không phải là nơi để nói chuyện, anh đành phải rời đi.
Nghĩ đến ngày mai là có thể gặp cô, tâm trạng anh không khỏi cảm thấy mong đợi.
Ông cụ Ôn và Ôn Như Quy vừa đi khỏi, Mạnh Thanh Thanh lập tức xông tới.
"Quản lý Đồng, bạn trai của cô thật là đẹp trai, rất xứng đối với cô!".
Quách Vệ Bình ở một bên gật đầu như gà mổ thóc.
Quách Xuân Ngọc cười nói: "Quản lý Đồng ưu tú xuất sắc tài giỏi như vậy, phải kết hợp với bạn trai ưu tú như vậy, thế mới gọi là trời sinh một đôi!"
Mạnh Thanh Thanh nghe vậy, cũng gật đầu như giã tỏi.
Ý của cô ấy chính là như vậy, chỉ là cô ấy không biết nói lời dễ nghe như chị Xuân Ngọc mà thôi.
Khoé miệng Đồng Tuyết Lục đầy ý cười: "Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy anh ấy rất tốt."
Tuy rằng Ôn Như Quy không biết ăn nói, tuy rằng anh quá đơn thuần lại thích đỏ mặt, nhưng chính vì anh như vậy, khiến cô cảm thấy rất kiên định.
3 người nghe được lời này, không khỏi ngẩn ra một chút.
Thời buổi này ai nghe người khác khích lệ mình hoặc là người nhà mình, đều sẽ rất khiêm tốn nói "Anh ấy không tốt như vậy đâu" hoặc là "Thật ra anh ấy rất ngốc" hoặc là sẽ kể ra một đống tật xấu.
Thẳng thắn thừa nhận bạn trai mình tốt như Đồng Tuyết Lục, đúng là lần đầu tiên, thấy.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, bọn họ cũng không cảm thấy cô làm như vậy là không đúng, ngược lại còn cảm thấy rất tự nhiên rất tốt.
Còn tốt như thế nào, bọn họ cũng không thể nói nên lời.
===
Bởi vì Ôn Như Quy trở về, cả ngày nay tâm trạng Đồng Tuyết Lục rất tốt.
Nhưng lại có người giống như phân gà, chạy tới tiệm cơm khiến người khác ghế tởm.
Buổi tối, tiệm cơm có mấy vị khách không mời mà đến, trong đó người đi đầu không phải ai khác, đúng là Thái Xuân Lan.
Thái Xuân Lan đi tới, lớn giọng nói: "Tuyết Lục à, chị đưa mọi người nhà mẹ đẻ chị tới đây, em sắp xếp một bàn cho chị nhé!"
Nói xong cô ta muốn vào thẳng tiệm cơm.
Mọi người xếp hàng ở bên ngoài lập tức bất mãn.
"Cô là ai vậy? Tới muộn như vậy sao không xếp hàng?".
"Đúng vậy, nào có ai như cô chứ, mau quay lại xếp hàng đi!"
Thái Xuân Lan như đứng chống nạnh như com-pa: "Tôi là chị dâu của quản lý tiệm cơm này, tôi vào ăn cơm cần phải xếp hàng gì chứ?"
Mọi người vừa nghe vậy, tiếng phàn nàn lập tức nhỏ đi không ít.
Nhưng vẫn có người không phục.
"Chị dâu của quản lý thì ghê gớm à, chị dâu của quản lý thì không cần xếp hàng sao?"
"Đúng vậy, nếu có thể tùy tiện xen hàng, vậy thì sau này tôi không bao giờ tới tiệm cơm này ăn nữa!"
"Tôi cũng vậy!"
Thái Xuân Lan ưỡn ngực như con gà trống già, bĩu môi nói: "Tôi không cần biết các người có thích tới hay không, nhưng tôi không cần xếp hàng, Đồng Tuyết Lục là con gái nuôi Đồng gia chúng tôi, nếu không có Đồng gia chúng tôi, không biết nó đã bị bọn bắt cóc kia bắt cóc từ lâu rồi! Bây giờ tôi ăn một bữa cơm của nó thì sao chứ?"
Đồng Tuyết Lục vẫn luôn lạnh mặt nhìn cảnh này.
Thấy bọn họ nói xong mới lạnh lùng lên tiếng: "Chị Xuân Ngọc, đuối đám người này ra ngoài cho tôi, nếu như bọn họ dám động thủ, lập tức tới đồn cảnh sát tố cáo!"
"Vừa hay Thái Xuân Lan làm việc ở đồn cảnh sát, là đầy tớ của nhân dân lại một lòng muốn làm sâu mọt tham ô tài sản của đất nước, tôi muốn xem xem đồn công an sẽ xử lý con sâu mọt như chị ta thế nào!"
Mọi người xếp hàng nghe được lời này, nhao nhao vỗ tay.
"Quản lý Đồng nói rất hay!"
"Tôi biết quản lý Đồng không phải cái loại người không biết phân biệt công tư!"
"Tôi cũng thấy như vậy, quản lý Đồng không chỉ nấu ăn ngon, hơn nữa xử sự rất công bằng, sau này tôi sẽ tới đây ăn cơm thường xuyên!"
"Tôi cũng vậy!"
Không vui vẻ như mọi người xung quanh, Thái Xuân Lân nghẹn đến đỏ bừng cả mặt.
Cô ta xoay người như trừng mắt như ếch xanh nhìn Đồng Tuyết Lục: "Đồng Tuyết Lục, quả nhiên cô là kẻ vô ơn kẻ vong ân phụ nghĩa, Đồng gia nuôi có nhiều năm như vậy, cô không trả ơn cũng được thôi. Bây giờ tôi cũng chỉ muốn tới ăn một bữa cơm, như vậy mà cô cũng không cho, lương tâm của cô bị chó ăn rồi sao?"
Đồng Tuyết Lục cười lạnh: "Đồng gia nuôi tôi nhiều năm thì liên quan rắm gì tới cô chứ? Cô họ Đồng sao? Từ nhỏ đến lớn cô cho tôi một xu tiền để tiêu sao?"
"Hơn nữa, Đồng gia nuôi tôi, chẳng lẽ nhà tôi không nuôi con gái Đồng gia sao? Mọi người mỗi bên nuôi một người, không ai nợ ai, đừng nói là ấm ức như thế nào! Cho dù muốn ấm ức, cũng không tới lượt con dâu như cô phải ấm ức!"
Đúng lúc này, một chiếc xe đạp dừng lại ở cửa tiệm cơm
Phương Tĩnh Viện nhìn Thái Xuân Lan nói: "Chị Xuân Lan, sao chị lại ở đây? Vừa rồi nghe chị mắng quản lý Đồng là kẻ vô ơn? Không thể nào không thể nào?"
"Sau khi cha mẹ quản lý Đồng qua đời, Đồng gia không có một chút động tĩnh gì. Lúc quản lý Đồng một thân một mình nuôi 3 người em, Đồng gia cũng chưa từng có bất cứ sự giúp đỡ nào."
"Mấy lần khi quản lý Đồng gặp khó khăn, Đồng gia các chị nhiều lần giả chết, chưa từng có suy nghĩ đưa tay giúp đỡ một chút, chị không biết xấu hổ mà nói quản, lý Đồng là kẻ vô ơn sao?"
Vừa rồi có một số người nghe Thái Xuân Lan nói xong, trong lòng cũng hơi cảm thấy Đồng Tuyết Lục thật sự có chút vô ơn.
Nhưng bây giờ nghe Phương Tỉnh Viện nói, lập tức hiểu ra, cán cân trong lòng lập tức nghiêng về phía Đồng Tuyết Lục.
"Tôi nhổ vào, thấy cô ta nói đúng lý hợp tình như vậy, tôi còn còn tưởng cô ta rất có lý! Thì ra cả nhà đều là kẻ vô ơn!"
"Đúng vậy, ghê tởm chết người, vậy mà còn có mặt mũi tới ăn không uống không, còn đưa cả gia đình tới đây nữa, đúng là cả nhà đều xấu xa!".
"Không phải nói cô ta là người của đồn công an nào sao? Ngày mai tôi muốn đi tố cáo cô ta! Người như vậy có tư cách gì làm đầy tớ của nhân dân chứ?"
Người nhà mẹ đẻ Thái Xuân Lan nghe được lời này, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, hận không thể đào một cái lỗ chui vào ngay tại chỗ.
Thái Xuân Lan tức giận đến mức lồng ngực đập phập phồng, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi.
- -- Nếu như ngày mai thực sự có người đi tố cáo mình thì phải làm sao?
Đều là do con khốn Đồng Tuyết Lục này, nếu như nó để mình vào, không phải sẽ không có chuyện gì xảy ra hay sao?
Đồng Tuyết Lục lười quan tâm tới cô ta, bảo Quách Xuân Ngọc đuổi cô ta ra ngoài.
Thật ra vừa rồi cô rồi có thể giả vờ đáng thương như lần trước để mọi người đồng tình với mình, nhưng nếu cô làm như vậy, cũng sẽ mang đến hậu quả rất tệ.
Mọi người sẽ cảm thấy cô quá nhu nhược, vừa gặp chuyện là rớt nước mắt.
Bây giờ cô là quản lý của một tiệm cơm, hơn nữa cô còn chưa đến mười chín tuổi, một khi cô tạo cho người ta ấn tượng quá nhu nhược, như vậy sẽ có rất nhiều người tới đây dẫm một chân.
- -- Vậy nên cô mới dùng cách cứng rắn nhất để đáp trả lại.
Nếu không phải Phương Tỉnh Viện tới kịp thời, có lẽ sẽ khiến nhiều người cảm thấy cô là kẻ vô ơn, nhưng kẻ vô ơn tốt hơn người nhu nhược.
Hiện giờ thân phận của cô đã khác, cô muốn nói cho mọi người, cô không phải một đóa hoa mềm mại, cô là một đóa hoa có gai.
- -- Nếu ai dám bắt nạt cô, vậy thì tới đây thử xem!
Thái Xuân Lan giận đến hộc máu, nhưng có nhiều người chỉ vào mặt mắng cô ta như vậy, cô ta không còn mặt mũi ở lại, cắm đầu cắm cổ bỏ đi.
Thái Xuân Lan vừa đi, lúc này mọi người lại tiếp tục gọi món ăn.
===
Tới khi thấy bảng hiệu đóng cửa, Phương Tĩnh Viện mới đi lên phía trước: "Tôi có chuyện muốn nói với cô."
Đồng Tuyết Lục thấy cô ấy lén lút, giao đồ cho mấy người Mạnh Thanh Thanh thu dọn, sau đó đi đến một góc với Phương Tỉnh Viện.
"Vừa rồi cảm ơn cô."
Phương Tỉnh Viện xua xua tay: "Chúng ta là chị em, khách sáo cái gì chứ? Thật sự không ngờ chị Xuân Lan lại là người ham món lợi nhỏ như vậy, về nhà tôi phải nói với mọi người!"
Đồng Tuyết Lục không nói gì.
Phương Tỉnh Viện cẩn thận nhìn xung quanh rồi nói: "Tôi có chuyện muốn hỏi cô, nếu người nhà cô giới thiệu cho cô một người xem mắt, cô không thích đối phương, cô sẽ từ chối như thế nào?"
Đồng Tuyết Lục hơi nhướng mày: "Vì sao cô không thích đối phương?".
Phương Tỉnh Viện bĩu môi: "Anh ta trông khó coi, giống như củ khoai tây vậy."
Đồng Tuyết Lục suýt chút nữa thì bật cười: "Vậy anh ta thích kiểu con gái gì?"
Phương Tỉnh Viện chớp chớp mắt: "Anh ta thích kiểu con gái gì thì có liên quan tới tôi sao? Tôi chỉ biết tôi không thích anh ta!".
Đồng Tuyết Lục: "Đương nhiên là có liên quan rồi, nếu cô không muốn anh ta thích cô, thì cô phải học theo kiểu con gái anh ta ghét nhất."
"Ví dụ như nếu anh ta thích con gái dịu dàng chu đáo, vậy thì cô làm người nói chuyện bừa bãi khiến người khác khó xử, nếu anh ta thích con gái đáng yêu ngọt ngào, thì cô làm cọp mẹ, dù sao thì trái ngược với loại con gái anh ta thích là được."
Phương Tĩnh Viện nghe vậy, mắt sáng rực lên: "Tuyết Lục, cô đúng là quá thông minh! Sao tôi không nghĩ ra việc này chứ?"
Đồng Tuyết Lục: "Còn chuyện gì khác không?"
Phương Tĩnh Viện lắc đầu: "Không còn nữa, tôi phải nhanh chóng quay về, chờ tôi đá tên khoai tây đó xong, tôi lại đến tìm cô!".
Nói xong, cô ấy ngồi lên xe đạp, chân dẫm bàn đạp vèo cái biến mất.
Đồng Tuyết Lục dở khóc dở cười lắc đầu.
===
Buổi tối về đến nhà, cô đi thẳng phòng bếp làm đồ ngọt.
Khi Đồng Miên Miên bị ốm, cô đã đồng ý với cô bé làm đồ ăn ngon cho cô bé, nhưng mà cô nhóc hơi ho khan, cô không dám cho cô bé ăn đồ nóng.
Bởi vậy buổi sáng khi đi làm, cô đã lấy một ít đậu xanh đi ngâm.
Bây giờ vừa đúng lúc thích hợp làm bánh đậu xanh.
Bởi vì ngày mai phải tới Ôn gia, cô làm nhiều hơn một chút, rồi làm thêm một ít bánh quy.
Mấy ngày nay cô vừa làm xong một ít chà bông và bò viên, ban đầu định ngày mai tới cục bưu chính gửi cho Ôn Như Quy, xem ra bây giờ không cần nữa, ngày mai đưa thẳng cho anh là được.
Đồng Miên Miên nhìn thấy đồ ăn, vui vẻ đến mức lộ ra 2 cái lúm đồng tiền, cười vô cùng ngọt ngào.
"Chị, em thích chị nhất."
Đồng Tuyết Đồng thấy cô bé bị bệnh, khuôn mặt nhỏ cũng gầy đi không ít, rất đau lòng: "Chị cũng thích Miên Miên nhất."
Đồng Gia Tín vừa ăn bánh đậu đỏ, vừa lắc mông đi tới: "Miên Miên, không phải lúc trước em nói thích anh hai nhất sao? Ôi, anh biết rồi, em thay lòng đổi dạ, em là cô bé hư!"
Đồng Miên Miên há to miệng thành hình chữ "O", giống như đang nói "Thì ra em là cô bé hư, phải làm sao đây?".
Đồng Tuyết Lục nhìn dáng vẻ ngây ngốc đáng yêu của cô bé, trái tim cũng nhũn ra.
Sau khi ăn bánh xong, cô đưa mấy anh em tới phòng sách học tập.
Lần này cô xem kỹ sách giáo khoa cấp hai một cách đứt quãng, tiến độ hơi chậm, chậm, nhưng dù sao cũng tiêu hoá hết.
Cô lấy sách giáo khoa cấp ba ra, ban đầu cô cho rằng rất đơn giản, sau đó lập tức ngơ ngẩn.
Chương trình học cấp ba hiện giờ hoàn toàn không giống trước kia, tuy rằng không khó, nhưng muốn thi kiến thức thì rất nhiều điểm không giống.
Mấu chốt là cô đã quên rất nhiều kiến thức cấp ba, mặc dù năm đó cô là một học sinh giỏi, hiện giờ cũng không thể không đối mặt với sự thật mình phải bắt đầu lại từ đầu.
Cũng may sang năm mới bắt đầu thi đại học, cô có nhiều thời gian để chuẩn bị.
Đương nhiên cô cũng không thể quá thiếu cảnh giác, trong lịch sử, lần đầu tiên thi đại học có tới 5.700.000 người đăng ký, nhưng chỉ có 270.000 người trúng tuyển, đó mới là vô số quân lính chen nhau qua cầu thật sự.
Cho nên thời gian sau này cô vẫn phải kiên trì luyện tập, học thuộc kiến thức.
Khi 2 mắt Đồng Tuyết Lục đảo qua sách giáo khoa vật lý, trong lòng rung động.
Khó khăn lắm mới được gặp Ôn Như Quy một lần, ngày mai để anh dạy mình vật lý thôi.
Nghĩ đến dáng vẻ Ôn Như Quy thẹn thùng đỏ mặt, khóe miệng cô không nhịn được nhếch lên trên.
===
Khu tập thể gia đình.
Ông cụ Ôn về đến nhà, lập tức đi khoe khoang với ông cụ Khương hàng xóm bên cạnh.
Khoe tới khi ông cụ Khương mất hết kiên nhẫn đuổi ông cụ đi, lúc này ông cụ mới vui vẻ ôm bánh táo đỏ hấp về nhà.
Ôn Như Quy về đến nhà thì bắt đầu quét dọn vệ sinh với chú Tông.
Tuy rằng nhà không bấn, nhưng ngày mai là lần đầu tiên Đồng Tuyết Lục tới nhà, anh không muốn có bất cứ sự cố gì.
Chú Tông cũng có suy nghĩ như vậy.
Chỉ có ông cụ Ôn là vô cùng đắc ý, còn đi tìm Tiểu Thất Tiểu Bát nói chuyện một lát, cũng nói với chúng nó, không lâu nữa chúng nó sắp sửa bị ăn luôn rồi.
Tiểu Thất, Tiểu Bát sợ tới mức run bần bật, đêm đó không ăn cả lương thực.
===
Tới ngày hôm sau, sau khi Đồng Tuyết Lục tới tiệm cơm mua sắm, làm lẩu Oden xong, sau đó mới xin nghỉ rồi rời đi..
Tuy rằng trình độ của Quách Vệ Bình vẫn chưa thể thành nghề, nhưng món ăn bình thường như vậy, cậu ta vẫn có thể chắp vá làm được.
Đồng Tuyết Lục vừa ra khỏi tiệm cơm đã nhìn thấy Ôn Như Quy ngồi trên xe đạp đứng chờ trước cửa tiệm.
Ánh nắng ấm áp đầu đông chiếu lên trên người anh, chiếu xuống mái tóc vàng rực rỡ của anh, giống như mạ lên cho anh một vòng ánh sáng.
Anh ở bên trong vòng ánh sáng tươi cười với cô, vừa ấm áp vừa đẹp trai.
Đồng Tuyết Lục nhìn thấy anh, khóe miệng không nhịn được cũng nhếch lên: "Anh đến rồi?"
Ôn Như Quy nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, tim đập nhanh: "Ừm, anh tới đón em."
Nói xong anh xuống xe, tự nhiên nhận lấy đồ trong tay cô.
Đồng Tuyết Lục cũng không ngại, treo tất cả đồ đạc lên đầu xe anh, sau đó nhảy lên sau xe.
Ôn Như Quy nhớ tới hình ảnh lần đó cô ôm eo mình ở trong con ngõ nhỏ, trong lòng có chút trống rỗng.
Nếu như xung quanh không có người thì tốt quá, như vậy cô có thể ôm mình.
Gạt bỏ sự tiếc nuối trong lòng, Ôn Như Quy giẫm mạnh chân, chở Đồng Tuyết Lục đi đến khu tập thể đội gia đình.
Hôm nay trời vô cùng trong xanh, vạn dặm xanh mướt, khiến tâm trạng người ngắm cũng tốt lên theo.
Đồng Tuyết Lục đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, có phải anh có một đồng nghiệp tên Chu Diễm không?"
Ôn Như Quy gật đầu: "Ừm, sao vậy?".
Đồng Tuyết Lục cười kể chuyện gặp anh ta ở cục bưu chính cho anh nghe: "Nhưng không biết Chu Diễm trong miệng đồng chí nữ kia có phải Chu Diễm anh quen hay không."
Khoé miệng Ôn Như Quy giật giật: "Đúng là anh ta, lần trước anh ta viết thư cho bạn gái anh ta, viết nhầm "từ bỏ" qua thành "đánh rắm", bạn gái anh ta tức giận sau đó ầm ĩ đòi chia tay với anh ta."
Đông Tuyết Lục nghe xong không nhịn được cười ha ha, vậy mà lại có chuyện buồn, cười như vậy.
Cả đoạn đường, đều là tiếng cười của cô.
Ôn Như Quy ở phía trước nghe tiếng cười của cô, cảm giác tâm trạng giống như đang bay bay ở trên không trung.
Rất nhanh đã đến khu tập thể đội gia đình, bảo vệ cánh cửa nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, lập tức nhận ra ngay.
Ôn Như Quy không giới thiệu với anh ta, kiêu ngạo chở người đi vào.
===
Hôm nay ông cụ Ôn thức dậy sớm hơn ngày thường, còn tranh nhà vệ sinh với Ôn Như Quy.
Ôn Như Quy muốn tắm rửa gội đầu, ông cụ cũng muốn tắm rửa gội đầu, chú Tông thấy vậy thì liên tục lắc đầu.
Theo như ông cụ Ôn nói, Ôn Như Quy phải sửa soạn để gặp bạn gái, chẳng lẽ ông ấy gặp cháu dâu tương lai thì không cần sửa soạn sao?
Có lẽ là mấy chữ "Cháu dâu tương lai" làm Ôn Như Quy vui vẻ, nên anh tự động nhượng quyền ưu tiên sử dụng nhà vệ sinh cho ông cụ.
Đi vào nhà, Đồng Tuyết Đồng vừa xuống xe thì nhìn thấy ông cụ Ôn và một người đàn ông khác đang tươi cười rạng rỡ.
Cô dừng lại một chút, nhớ ra người này là chú Tông, là lính cần vụ của ông cụ Ôn.
Ông cụ Ôn: "Tuyết Lục cháu tới rồi, mau vào trong nhà ngồi đi."
Đồng Tuyết Lục lấy đồ ăn cô mang theo từ đầu xe đạp ra: "Ông Ôn, cháu làm một chút đồ ăn vặt, hy vọng nó hợp khẩu vị của ông."
Mắt ông cụ Ôn sáng rực lên, cười càng rạng rỡ: "Hợp, chắc chắn là hợp!
- -- Chỉ cần là cháu dâu tương lại làm, cái gì cũng hợp!
Đồng Tuyết Lục đưa đồ cho chú Tông, lúc này mới có thời gian quan sát căn nhà trước mặt.
- -- Ái chà chà, quả nhiên Ôn gia không đơn giản.
Đầu năm nay dù sống trong căn nhà nhỏ, tuy rằng chỉ là 2 tầng, nhưng đã tương đương với biệt thự đời sau.
Trước cửa còn có một cái vườn nhỏ, các loại rau dưa và hoa cỏ, được chăm sóc vô cùng tốt.
Sau khi vào trong, liếc mắt một cái là cô nhìn thấy TV trên ngăn tủ.
Lại lần nữa khẳng định năng lực của Ôn gia –– Người có tiền.
Ông cụ Ôn và chú Tông vô cùng nhiệt tình, nói cô cứ coi đây như nhà mình, đừng khách sáo.
Đồng Tuyết Lục đã chuẩn bị sẵn tinh thần bọn họ sẽ hỏi thăm tình trạng gia đình mình, không ngờ ông cụ Ôn lại không hỏi chút nào.
Ngồi được một lúc, ông cụ Ôn nói Ôn Như Quy đưa Đồng Tuyết Lục đi tham quan khắp nơi một chút, ông cụ có chút việc phải ra ngoài.
Ôn Như Quy và chú Tông lập tức hiểu ra.
Ông cụ lại muốn đi ra ngoài khoe khoang, lỗ tai ông cụ Khương lại sắp bị tra tấn rồi.
Sau khi ông cụ Ôn cầm đồ ăn đi ra ngoài, chú Tông cũng đi theo.
Khó có dịp ngày đầu tiên Đồng Tuyết Lục tới nhà, anh chuẩn bị cơm trưa, phải làm đồ ăn ngon một chút mới được.
Ôn Như Quy vốn định đưa Đồng Tuyết Lục đi dạo ở khu tập thể gia đình một vòng.
Không ngờ Đồng Tuyết Lục nói: "Mặt trời quá nóng, em không muốn đi ra ngoài, đúng rồi, em có mấy câu về vật lý muốn hỏi anh, phòng của anh ở chỗ nào?"
Hôm nay cô tới đây, mục đích quan trọng nhất là tham quan phòng của Ôn Như Quy.
Ôn Như Quy nhìn vào đôi mắt lấp lánh như thu thủy của cô, trái tim đập thình thịch: "Phòng của anh ở tầng 2, anh đưa em lên."
Nói xong anh dẫn đường ở phía trước.
Đi vào phòng Ôn Như Quy, Đồng Tuyết Lục quan sát một vòng.
Giống như cô nghĩ, sạch sẽ đơn giản, căn phòng vô cùng nam tính.
Ôn Như Quy nhìn biểu cảm của cô, thấy trên mặt cô không lộ ra vẻ thất vọng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Em muốn hỏi anh bài vật lý gì?"
Đồng Tuyết Lục đã chuẩn bị sẵn, cô lấy sách vở trong túi quân đội ra đưa cho Ông Như Quy.
Sau khi Ôn Như Quy ngồi xuống bàn, rất nghiêm túc phân tích cho cô.
Thật ra những đề bài đó Đồng Tuyết Lục đều biết làm, chỉ là cô muốn mượn cơ hội để ở chung với anh nhiều hơn một chút.
- -- Đáng tiếc thẳng nam một lòng giải đề.
- -- Khiến cô không nhịn được muốn trợn trắng mắt.
Nhưng cô cũng sợ ông cụ Ôn và chú Tông sẽ trở về bất cứ lúc nào, cho nên cũng không dám làm chuyện xấu.
Dù sao thì Ôn Như Quy quá dễ đỏ mặt.
2 người vai dựa vai, ngây thơ bàn về vật lý.
Một lúc lâu sau, Đồng Tuyết Lục cảm thấy chân mình tê rần vì ngồi sai tư thế.
"Ai da chân của em, Như Quy anh mau giúp em mát xa chân một chút, chân tệ quá."
Ôn Như Quy nghe vậy thì ngẩn ra, tim đập thịch thịch thịch.
Ánh mắt dừng ở trên cẳng chân cô, suýt chút nữa thì ngừng thở.
Anh hít sâu mấy cái, rồi mới ngồi xổm xuống đặt tay ở trên cẳng chân cô.
Anh vừa mới chạm vào, Đồng Tuyết Lục đã kêu lên: "Ừm, anh nhẹ một chút."
Ôn Như Quy đỏ bừng cả mặt, bàn tay nắm chân cô nhẹ nhàng run rẩy.
Chú Tông lên lầu, vốn định hỏi Đồng Tuyết Lục có kiêng ăn gì không, ai ngờ đi được một nửa đường vừa đúng lúc nghe thấy âm thanh như vậy.
- -- Chú Tông ngẩn người.
- -- Chú Tông tái mặt.
- -- Chú Tông run rẩy.
Ông cụ Ôn từ bên ngoài trở về, nhìn thấy chú Tông run rẩy giống như bị động kinh ở trên cầu thang.
Không khỏi cảm thấy kỳ lạ, ông cụ đi tới đang muốn hỏi ông ấy bị làm sao.
Đột nhiên trên lầu truyền đến một loạt âm thanh: "Ai nha, anh nhẹ một chút... Đau quá..."
- -- Ông cụ Ôn trừng lớn 2 mắt.
- -- Ông cụ Ôn sắc mặt xanh lét.
- -- Ông cụ Ôn 2 tay run rẩy.
Ban ngày ban mặt Ôn Như Quy lại dám ở trong phòng làm con gái người ta...