Tuy rằng ở Bắc Kinh chưa có tuyết rơi nhưng khi thời tiết dần lạnh lẽo thì trở nên cực kỳ khô ráo.
Cách vài ngày Đồng Tuyết Lục lại hầm chè nấm tuyết cho người nhà uống. Sau một thời gian ngắn được bồi bổ, cô cảm giác sắc mặt và tinh thần của mình trở nên tốt hơn, trong sắc trắng hiện lên vẻ ửng hồng.
Mấy ngày nữa sẽ bước vào tháng 11, buổi sáng hôm nay đã lạnh hơn trước, vừa thở ra khí liền thành một làn khói trắng.
Đồng Tuyết Lục ngồi dậy, đi ra vườn rau hái một ít cải thìa và hành tây trở về, cô định, nấu mì sợi cải thìa ăn.
Đáng tiếc không có thịt dê, nếu không, ăn một chén canh thịt dê cay tê trong thời tiết này mới gọi là sảng khoái.
Đồng Gia Minh vẫn luôn dậy sớm, điều khiến cô ngạc nhiên là thế mà Đồng Gia Tin cũng dậy sớm.
Càng hiếm thấy hơn là, cậu ta rửa mặt xong còn đến phòng bếp giúp đỡ.
Chẳng qua phòng bếp vốn không lớn, không cần nhiều người như vậy, Đồng Tuyết Lục bảo 2 đứa đi quét dọn phòng khách và sân nhỏ.
Đồng Gia Minh vừa quét lá rụng vừa đốc thúc Đồng Gia Tin đọc thuộc lòng.
Đồng Gia Tín quét vài cái lá rụng, bắt đầu ấp úng ngâm nga: "Đầu giường ánh trăng trĩu."
Khóe miệng Đồng Gia Minh khẽ giật, đánh cậu ta một cái: "Đầu giường ánh trăng rọi."
Đồng Gia Tín bị đánh mông, đưa tay xoa mông đọc tiếp: "Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ cửa sổ phủ sương."
Cây chổi của Đồng Gia Minh lại đánh tới: "Cuối cùng em đã thuộc cái gì thế? Đọc 2 câu đều sai hết cả 2, em muốn trở về Bắc Hòa nhặt phân heo đúng không?"
Ngỡ mặt đất phủ sương. (Nghi thị địa thượng sương.)
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, (Cử đầu vọng minh nguyệt,)
Cúi đầu nhớ cố hương. (Đê đầu tư cố hương.)
Bài thơ: Tĩnh dạ tứ (靜夜思) – Lý Bạch (李白)
Đồng Gia Tín lắc đầu như trống bỏi: "Không phải, anh hai. Anh nói nhỏ một chút, đừng để chị nghe thấy, em cũng không biết vì sao mình lại không nhớ được!"
Đồng Tuyết Lục ở phòng bếp nghe thấy cuộc trò chuyện của 2 đứa, bật cười lắc đầu.
Mỗi người sẽ có những thiên phú không giống nhau, không đọc sách không có nghĩa là đầu óc ngu si. Ở trong sách, thiết kế của Đồng Gia Tín rất sáng tạo đấy.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi cô đến đây không có thay đổi tính cách của cậu ta, cô sợ nếu mình nhúng tay vào quá nhiều sẽ kiềm chế tính cách và linh cảm của cậu ta.
Những người làm nghệ thuật dù ít hay nhiều đều có tính cách không giống với người bình thường cho lắm.
Người ngoài cửa sổ vẫn còn tiếp tục đọc thuộc lòng. Còn bên trong, tay chân Đồng Tuyết Lục lanh lẹ, không lâu sau đã nấu xong một nồi mì sợi cải thìa.
Hôm nay Đồng Miên Miên cũng đặc biệt ngoan ngoãn, không cần người khác gọi đã bò dậy, còn tự mặc quần áo.
Đồng Tuyết Lục khen ngợi cô bé, khen đến mức mặt mũi của cục bột nhỏ ửng hồng, còn ưỡn ngực nói bắt đầu từ ngày mai bản thân sẽ tự thức dậy mặc quần áo, bởi vì cô bé đã là người lớn rồi.
Lúc đưa Đồng Miên Miên sang Ngụy gia sát vách, Thẩm Uyển Dụng cười nói với cô: "Đêm nay cháu đừng ăn tại tiệm ăn, hôm nay là sinh nhật anh của Châu Châu. Chúng ta tính tổ chức một buổi tiệc ở nhà để chúc mừng nó, mấy anh chị em cháu cũng tới tham gia nhé."
Đồng Tuyết Lục nghe vậy thì nhanh chóng đồng ý: "Dạ được, đêm nay cháu sẽ tan ca sớm một chút."
Trên đường đi làm, cô tự hỏi nên tặng gì cho Ngụy Nhiên - anh trai của Ngụy Châu Châu.
Ngụy Nhiên xếp thứ 2 từ dưới đếm lên ở Đại học Công Nông Binh, sang năm sau khi khôi phục lại kỳ thi đại học thì Đại học Công Nông Binh sẽ chấm dứt việc thu nhận học sinh.
Mà tương lai về sau, vị trí của sinh viên Đại học Công Nông Binh rất khó xử. Tuy rằng bằng cấp được rất nhiều đơn vị thừa nhận nhưng lại không được xem trọng. Rất nhiều địa phương tuyển chọn cán bộ còn trực tiếp hạn chế tuyển sinh viên Đại học Công Nông Binh.
Trước khi xuyên sách, cô đã từng xem qua tài liệu về chuyện này. Cuối cùng những sinh viên Đại học Công Nông Binh đều không có chỗ đứng tốt. Bọn họ tập hợp lại một chỗ kể lại oan ức của bản thân những năm đó, lại nói tiếp đây cũng xem như là sai lầm của thời đại.
Mặc dù Ngụy gia có bối cảnh và quan hệ tốt, nhưng trong tương lai chắc chắn bằng cấp này sẽ trở thành trở ngại của Ngụy Nhiên.
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ hồi lâu, quyết định làm cho cậu ta một ít thức ăn. Ngoài ra còn tặng một bộ sách tuyển tập toán lý hóa, ám chỉ cậu ta nên tiếp tục học tập.
Bây giờ đồ dùng học tập ở Đại học Công Nông Binh rất ít, phần lớn thời gian bọn họ đều học Chính trị, học Nông, học Công, học Quân, rất ít đề cập đến kiến thức chuyên ngành.
Nếu như năm nay cậu ta không bắt đầu chuẩn bị kỹ, vậy kỳ cuộc thi đại học sang năm chưa chắc cậu ta có thể thi được.
===
Sau khi mở cửa tiệm ăn, Đồng Tuyết Lục vẫn như cũ dẫn theo Quách Vệ Bình đi mua sắm.
"Quản lý Đồng, đây là hạt óc chó vừa tới sáng hôm nay, lần trước cô vừa nói ra miệng là tôi đã nhớ kỹ."
Bước vào hợp tác xã cung tiêu, thế mà hôm nay lại về rất nhiều hạt óc chó tươi mới, quản lý hợp tác xã cung tiêu vừa thấy cô đến đã nhanh chóng mang ra.
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục sáng lên: "Cảm ơn chú, quản lý Chân. Đều nói "quý nhân hay quên" nhưng đầu óc quản lý Chân còn tốt hơn cả người trẻ, khiến cho người khác vô cùng hâm mộ!"
Chuyện này đúng là đang ngủ gật thì có người đưa gối đầu, cô còn đang định làm một ít bánh táo đỏ óc chó gửi cho Ôn Như Quy đây.
Tính ra thì bọn họ đã không gặp nhau gần một tháng rồi, cô có hơi nhớ anh.
Quản lý Chân được nghe khen đến thoải mái cả người: "Quản lý Đồng, tôi nghe nói sư phụ Hoàng bán thịt bò được lên bảng vàng danh dự của các cô hả?"
Đồng Tuyết Lục nghe 1 biết 10, trong chốc lát đã hiểu ý của quản lý Chân: "Đúng vậy, sư phụ Hoàng và quản lý Chân giống nhau, đều là người nổi bật số một số 2 trong nghề nghiệp của mình. Tất nhiên những nhân vật tiêu biểu như 2 người phải lên bảng vàng danh dự của chúng tôi rồi."
Cuối cùng nụ cười trên mặt quản lý Chân vẫn không giấu được: "Nói vậy là quản lý Đồng cũng muốn phỏng vấn tôi?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Tất nhiên rồi, bảng vàng danh dự của chúng tôi sao có thể thiếu đi nhân vật như quản lý Chân đây được!".
Nơi khóe mắt quản lý Chân đã có nếp nhăn, ông ta cười thành một đóa hoa: "Quản lý Đồng mới là trò giỏi hơn thầy, là tấm gương của các chị em phụ nữ, sau này quản lý Đồng muốn mua cái gì cứ tới tìm tôi!"
2 người mua bán và thổi phồng lẫn nhau một hồi, Đồng Tuyết Lục đồng ý ngày mai qua đây phỏng vấn ông ta rồi mang theo một đống đồ lớn gồm nhiều loại khác nhau rời khỏi hợp tác xã cung tiêu.
Quách Vệ Bình nhìn thấy một màn này nhưng lại không hề hoảng sợ.
Trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ, đó chính là đi theo quản lý Đồng sẽ có thịt ăn!
Về sau cậu ta phải theo sát bước chân của quản lý Đồng, tranh thủ ăn thịt cả đời.
Đồng Tuyết Lục không biết bản thân đã biến thành đùi vàng trong lòng Quách Vệ Bình.
===
Lúc mua sắm xong trở về tiệm ăn, cô thấy tài xế lái xe của Bộ Thương mại qua đây để đón cô sang bên kia một chuyến.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục khẽ đánh tiếng. Cô biết, có lẽ chuyện dự thi của mình đã có tiến triển rồi.
Mấy người Mạnh Thanh Thanh thấy Bộ Thương mại cho xe qua đón Đồng Tuyết Lục thì ánh mắt nhìn cô đều tràn đầy sùng bái.
Quản lý Đồng thật tài giỏi, mới làm quản lý chưa được bao lâu đã có xe đưa đón, trước đây quản lý Lưu làm rất nhiều năm vẫn không làm được đến mức này!
Khi tới Bộ Thương mại, lúc này bộ trưởng Lâm đang thuyết phục đám người lãnh đạo trong phòng hội nghị.
Thư ký Trác không biết đã đi đâu, chờ một lúc cũng không thấy người.
Đồng Tuyết Lục hơi buồn chán nên đi tới cửa phòng hội nghị, đúng lúc bên trong truyền ra giọng nói của bộ trưởng Lâm:
"Tại sao tôi phải đưa ra đề nghị để cho tiệm ăn cấp 2 tham gia cuộc thi lần này? 6 năm trước, nước chúng ta đã lấy lại vị trí hợp pháp ở Liên Hợp Quốc, mấy năm nay nước chúng ta cũng khôi phục quan hệ ngoại giao với rất nhiều nước bên ngoài. Về sau, chúng ta sẽ phải chiêu đãi càng ngày càng nhiều khách nước ngoài hơn."
"Nhưng trong mấy năm nay, tiệm ăn của chúng ta vẫn duy trì cách thức hoạt động như cũ, cho dù là cách nấu nướng hay thức ăn đều không theo kịp bước chân của thời đại. Cho nên chúng ta phải mạnh dạn sáng tạo cái mới, rót máu mới vào. Để cho tiệm ăn cấp 1 có cảm giác nguy cơ, như vậy thì bọn họ mới có thể tiến bộ được!".
- -- Ồ, đây không phải là lời cô ghi trong bản kế hoạch à?
Đồng Tuyết Lục hơi nhíu mày sau đó lặng lẽ rời đi, quay về bên ngoài tiếp tục chờ đợi.
Khoảng nửa tiếng sau, bộ trưởng Lâm hăng hái đi ra khỏi phòng hội nghị. Thấy Đồng Tuyết Lục, ông ấy còn chủ động chào hỏi: "Quản lý Đồng, cháu qua đây rồi hả?"
Đồng Tuyết Lục vừa nhìn thấy dáng vẻ này của ông ấy biết rõ chuyện đã thành công.
Cô mỉm cười: "Đúng vậy, tài xế qua đón cháu nên cháu lập tức đến đây. Không thể làm chậm trễ chuyện của bộ trưởng Lâm được."
Bộ trưởng Lâm nghe vậy, cơ thể và tinh thần càng thêm thoải mái: "Cháu vào đây với bác, bác nói với cháu chuyện dự thi."
Đồng Tuyết Lục vội vàng dạ vâng.
Bộ trưởng Lâm ngồi xuống ghế sô pha, nếp nhăn trên mặt đều giãn ra: "Quản lý Đồng, lần này vì để cháu được dự thi mà bác tốn không ít sức đấy."
- -- Vì cô?
Đồng Tuyết Lục cười: "Bộ trưởng Lâm hoàn toàn là vì sự phát triển của Bộ Thương mại. Cháu chỉ là quản lý một tiệm ăn nho nhỏ, chẳng qua được dính một ít ánh sáng của Bộ Thương mại và bộ trưởng Lâm mà thôi."
Lúc này bộ trưởng Lâm mới phát hiện ra mình nói sai: "Cháu nói rất đúng, tất cả đều vì sự phát triển của Bộ Thương mại. Chuyện dự thi của quản lý Đồng không còn là vấn đề nữa, chẳng qua quản lý Đồng nắm chắc bao nhiêu phần sẽ lấy được hạng nhất?"
Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ khó khăn: "Chuyện này khó mà đoán trước được, tục ngữ nói rất đúng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nhưng hiện tại, chưa nói đến kiến, thức của cháu về việc dự thi chỉ là nửa vời. Cháu hoàn toàn không biết quán cơm, nào sẽ tham gia, nên không dám khoác loác về chuyện này!".
Nghe lời cô nói, bộ trưởng Lâm hơi ngừng lại: "Như vậy đi, lát nữa bác sẽ bảo thư ký Trác sửa lại một phần tài liệu về vấn đề dự thi rồi đưa qua cho cháu."
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục sáng lên: "Cám ơn bộ trưởng Lâm, dưới sự lãnh đạo sáng suốt của bộ trưởng Lâm, nhất định Bộ Thương mại chúng ta sẽ càng ngày càng phát triển."
Trong văn phòng bộ trưởng Lâm truyền ra tiếng cười đầy vui vẻ.
Đồng Tuyết Lục nhếch môi, quả nhiên từ xưa đến nay không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của việc được tâng bốc.
===
Rời khỏi Bộ Thương mại, Đồng Tuyết Lục trở về tiệm ăn tiếp tục làm việc.
Đến buổi trưa, cái người trẻ tuổi cao lớn lần trước lại đến. Thỉnh thoảng ánh mắt của anh ta vẫn dừng lại trên người cô, chẳng qua không nói điều gì cả.
Đồng Tuyết Lục không thèm để ý anh ta, trời sắp tối thì cô xin phép tan ca trước.
Về đến nhà, cô làm một phần bánh táo đỏ hạt óc chó, sau đó trở về phòng cầm một quyển toán lý hóa dành cho học sinh cấp ba đi sang Ngụy gia.
Ngụy Nhiên nhận quyển sách cô đưa, trên mặt có nét mơ màng: "Chị Tuyết Lục, có phải chị lấy sai rồi không. Hiện tại tôi đang là sinh viên Đại học Công Nông Binh, không cần học mấy thứ này."
Đồng Tuyết Lục: "Người xưa có câu việc học không có giới hạn, tuy rằng cậu đã vào Đại học Công Nông Binh tại Bắc Kinh nhưng học thêm nhiều thứ luôn có ích với cậu."
Ngụy Chí Quốc ở bên cạnh nghe được, cũng gật đầu: "Tuyết Lục nói rất đúng, ông nghe nói mấy đứa đi học không phải học tư tưởng chính trị thì học nông ở nhà xưởng hoặc nông thôn, ngược lại không học mấy thứ chuyên ngành."
"Cháu nhận đi, bình thường rảnh rỗi thì lật ra làm. Người có nhiều tài nghệ thì khả năng tồn tại càng cao hơn, tóm lại học thêm càng nhiều sẽ càng tốt cho cháu!".
Ngụy Nhiên do một tay ông bà nội nuôi lớn, luôn xem lời nói của ông là chân lý: "Dạ, vậy thì cháu sẽ nhận, cám ơn chị Tuyết Lục."
Ngụy Nhiên nhỏ hơn Đồng Tuyết Lục 1 tuổi, lần đầu tiên thấy cô còn xấu hổ không dám đối mặt. Đồng Tuyết Lục bảo cậu ta gọi cô là chị, sau này quen thuộc hơn nên đã đỡ lắm rồi.
Trẻ con luôn thích tiệc sinh nhật, mặc kệ là sinh nhật người khác hay sinh nhật của mình, tóm lại có ăn là có vui.
Mấy đứa trẻ ăn đến miệng đầy dầu mỡ, líu ra líu ríu vô cùng vui vẻ.
Mấy anh em Đồng Gia Minh cũng tặng quà cho Ngụy Nhiên, có kẹo, có cả ná cao su.
Trong đó có Ngụy Châu Châu tặng quà hỗ anh trai nhất: "Anh trai, đây là phiếu nguyện vọng em tặng cho anh. Em đã nghĩ thật lâu, cảm thấy món quà này là thứ anh cần nhất đấy.
Ngụy Nhiên nhận mảnh giấy em gái đưa, mở ra nhìn xem thì khóe miệng co giật mãnh liệt.
Chỉ thấy trên đó viết: "Chúc anh trai sang năm sẽ không xấu nữa."
Ngụy Châu Châu nhìn vẻ mặt ghét bỏ của anh trai thì ngay lập tức không vừa lòng: "Anh trai, biểu cảm này của anh là gì thế? Đây là em thật lòng suy nghĩ cho anh đấy. Anh nói xem, anh lớn lên xấu như vậy, sau này lấy vợ như thế nào đây?"
Ngụy Nhiên: "..."
Đồng Miên Miên ở bên cạnh nghiêng đầu, sau đó quay sang dùng tiếng con nít ngây ngô nói với Đồng Gia Tín: "Anh ba, sau này đến sinh nhật anh, em cũng sẽ tặng cho anh phiếu chúc phúc, để anh không xấu như vậy nữa!"
Đồng Gia Tín: "..."
- -- Cùng một thế hệ, cùng có một em gái chỉ biết đào hố anh trai mình.
Mọi người nghe lời nói ngây ngô đó thì bật cười lớn, trong phòng đầy ắp tiếng cười vui vẻ.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Ngụy Nhiên nghiến răng nghiến lợi đi mở cửa, lúc đi vào thì phía sau còn có một người đi cùng.
Đồng Tuyết Lục nhìn sang, ánh mắt sáng rực: "Như Quy, anh về rồi hả?",
Ôn Như Quy vừa bước vào cửa, ánh mắt chính xác dừng trên người cô trong rất nhiều người.
Thấy cô bước qua, đáy mắt anh tràn đầy sự dịu dàng: "Ừ, căn cứ cho bọn anh nghỉ 3 ngày."
- -- Thật tốt quá!
Đồng Tuyết Lục không hề ngại ngùng, đứng dậy nói: "Bà nội Thẩm, ông nội Ngụy, cháu về trước nhé."
Trên mặt Thâm Uyển Dung hiện lên vẻ "bà hiểu rõ mà", cười nói: "Đi đi, chắc đồng chí Ôn vẫn chưa ăn gì, cháu mang một ít bánh táo đỏ óc chó về đi."
Đồng Tuyết Lục cũng không từ chối, cầm 2 miếng bánh rồi rời đi cùng với Ôn Như Quy.
Đồng Gia Minh thấy thế thì nhanh chóng dẫn em trai, em gái mình về luôn.
Trai chưa vợ gái chưa chồng ở chung một chỗ, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho danh tiếng của chị, không thể để 2 người họ ở riêng được.
Đồng Gia Minh cảm thấy mình đúng là có lòng tốt, nhưng cậu ta hoàn toàn không biết trong lúc vô tình đã biến bản thân trở thành bóng đèn sáng rực.
Ánh trăng trắng bạc chiếu xuống phiến đá xanh, bóng cây 2 bên đường trở nên to lớn, nhìn qua giống y hệt yêu quái.
Đồng Tuyết Lục quay đầu hỏi anh: "Anh đến Bắc Kinh khi nào vậy?"
Mặt Ôn Như Quy ửng đỏ: "Vừa mới đến."
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: "Vừa về lại đến đây, anh không trở về khu quân sự?"
Khuôn mặt Ôn Như Quy càng nóng hơn, khẽ gật đầu: "Ừm."
Ôn Như Quy nhanh nhẹn đưa tay nhận lấy, ai ngờ lúc chạm vào bánh táo đỏ óc chó thì lòng bàn tay anh bị cô nhẹ nhàng khều một cái.
Lòng anh khẽ run, trái tim này lên bình bịch.
Nơi bị cô khều qua có cảm giác tê dại, giống như có dòng điện xẹt qua cả người.
Đồng Tuyết Lục không đưa bánh ngọt cho anh mà nhân cơ hội này nhét tay mình vào tay anh.
Cả người Ôn Như Quy run lên nhưng phản ứng lại không hề chậm, theo bản năng nắm chặt tay cô.
Mười ngón tay của 2 người đan vào nhau.
- -- Thình thịch! Thình thịch!
Nhịp tim của Ôn Như Quy đập nhanh đến nỗi suýt không khống chế được nữa, mặt mày đỏ ửng tận mang tai. Anh cảm giác mỗi bước chân của mình cứ như đang đi trên mây vậy.
Đồng Gia Tín ở phía sau trừng to mắt, chỉ vào 2 người bọn họ: "Anh hai, anh nhìn xem... Bọn họ..."
Cậu ta còn chưa nói xong hết cậu đã bị Đồng Gia Minh che mắt.
"Anh hai, anh làm gì mà che mắt em thế, mau thả em ra!"
Cùng bị che mắt còn có Đồng Miên Miên: "Anh hai, Miên Miên không nhìn thấy cái gì hết."
Đồng Gia Minh: "Miên Miên đừng sợ, chờ thêm chút nữa thôi."
Cho đến khi 2 người Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy đã đi vào sân nhỏ, Đồng Gia Minh mới buông mắt của em trai và em gái mình ra.
Đồng Gia Tín lấy lại tinh thần nhìn qua: "Hừ! Chẳng còn cái gì nữa!"
===
Đồng Tuyết Lục làm mì sợi cho Ôn Như Quy, 2 người hôn nhẹ, nói chuyện thân mật một lúc lâu trong phòng bếp rồi mới đi ra ngoài.
Bởi vì trong nhà có 3 cái bóng đèn nên 2 người không thể làm gì được.
Chẳng qua đối với Ôn Như Quy, chỉ nắm tay thôi đã đủ khiến anh như nai con chạy loạn rồi.
===
Khu quân sự.
Tôn Mạn Nhu nói với Tôn Võ Dương: "Anh ba, hôm nay anh lại đi đến tiệm cơm kia hả?"
Tôn Võ Dương "ừ" một tiếng.
Tôn Mạn Nhu hỏi: "Sao anh lại đi qua đó?".
Tôn Võ Dương đỏ mặt: "Biết người biết ta, anh đi xem thử, coi có thể nghe ngóng được nhiều tin tức hơn không."
Tôn Mạn Nhu nhìn anh ta đầy nghi ngờ: "Sao anh ba lại xấu hổ thế? Anh nói dối đúng không? Mỗi lần anh nói dối đều đỏ mặt!"
"Không thể nào, anh có gì mà xấu hổ." Tuy nói như vậy nhưng mặt anh ta lại càng đỏ hơn, đúng là chưa đánh đã khai.
Tôn Mạn Nhu che miệng: "Anh ba, không phải... là anh coi trọng đồng chí Đồng đó chứ?"
Lần này cả 2 lỗ tai của Tôn Võ Dương cũng đỏ rực: "Em đừng có nói nhảm!"
Ánh mắt Tôn Mạn Nhu sáng lên: "Đồng chí Đồng lớn lên xinh đẹp như vậy, anh ba thích cô ấy cũng là chuyện bình thường mà."
Nếu anh ba của cô ta theo đuổi được Đồng Tuyết Lục, để Đồng Tuyết Lục chủ động chia tay với Ôn Như Quy. Như vậy thì cô ta ở bên này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Ai ngờ Tôn Võ Dương lại nói: "Anh không thích cô ta, chỉ cảm thấy cô ta làm cơm rất ngon thôi. Nếu anh tìm người yêu thì chắc chắn sẽ không tìm người như cô ta."
Với bối cảnh như Tôn gia của bọn họ, nhất định người yêu của anh ta phải môn đăng hộ đối, Đồng Tuyết Lục lớn lên rất đẹp nhưng bối cảnh gia đình lại quá kém.
Vì vậy, chẳng qua anh ta chỉ đi xem thôi, về phần rung động là chuyện không có khả năng.
Lúc này Tôn Mạn Nhu mới nhớ đến vấn đề này: "Cũng đúng, cho dù anh ba đồng ý thì bác cả và bác gái cũng sẽ không chấp nhận."
Tôn Võ Dương: "Em chuẩn bị cho buổi tiệc tối ngày mai như thế nào rồi? Không có vấn đề gì chứ?"
Ngày mai Không quân, Hải quân và quân bộ bên đại viện và khu quân sự cùng tổ chức một buổi tiệc liên hoan cỡ lớn.
Một mặt để chúc mừng 27 năm ngày thành lập nước, mặt khác là cho đám đàn ông độc thân trong quân đội có cơ hội làm quen với các cô gái.
Hoạt động này đã chuẩn bị rất lâu, vốn dĩ 2 người Tôn Võ Dương và Tôn Mạn Nhu trở về muộn như vậy, sẽ không có cơ hội lên sân khấu biểu diễn.
Nhưng vì để Tôn Mạn Nhu bộc lộ tài năng trên sân khấu, cũng để cho ông cụ Ôn thấy được sự tài giỏi của cô ta, nên Tôn Võ Dương đã lợi dụng mạng lưới quan hệ của Tôn gia.
Đúng lúc tư lệnh Tiêu cũng về Bắc Kinh, Tôn Võ Dương nhân cơ hội này nói Tôn Mạn Nhu muốn nhảy một bài tặng cho ông nội nuôi.
Chỉ sắp xếp nhiều hơn một tiết mục mà thôi, không phải là chuyện lớn gì quá lớn, đoàn văn công nể mặt mũi của tư lệnh Tiêu và Tôn gia nên đã gật đầu đồng ý.
Chỉ là ngày hôm qua tư lệnh Tiêu lại gọi điện về, nói tạm thời có việc bận nên không đến Bắc Kinh được. Thật ra, tiết mục của Tôn Mạn Nhu đã sắp xếp xong xuôi. Càng đừng nói đến, ngay từ đầu cô ta cũng không phải thật sự muốn biểu diễn vì tư lệnh Tiêu.
Cô ta là vì muốn biểu diễn cho ông cụ Ôn xem, nên tiết mục đó vẫn sẽ tiến hành như cũ.
Khóe miệng Tôn Mạn Nhu nhếch lên thành một nụ cười tự tin: "Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì?"
Trước khi làm việc tại tòa soạn báo, cô ta chính là bông hoa trong đoàn văn công Tây Bắc, về khả năng nhảy nhót không có mấy người sánh được với cô ta!
Mấy ngày nay ngoại trừ đi làm, mỗi ngày về đến nhà cô ta đều khẩn trương tập luyện, cô ta muốn khiến cho tất cả mọi người phải lau mắt mà nhìn.
Tôn Võ Dương hài lòng gật đầu: "Anh luôn yên tâm về thực lực của em, đáng tiếc Như Quy không trở về, nếu về thì tốt hơn rồi.
Tôn Mạn Nhu cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Ai ngờ sáng hôm sau, cô ta lại nhận được một tin tức tốt, Ôn Như Quy đã trở về từ căn cứ!
Tôn Mạn Nhu nghe được tin này, vui mừng như mở cờ trong bụng. Cô ta cảm thấy chắc chắn Ôn Như Quy vì muốn xem buổi biểu diễn của mình nên mới cố ý trở về
Nhất định đêm nay cô ta phải trình diễn thật tốt, khiến cho tất cả mọi người phải rung động!
===
"Em có muốn tham dự không? Nếu muốn đi thì trước khi trời tối anh sẽ qua đón em."
Ngay lúc này, Ôn Như Quy cũng nói chuyện buổi liên hoàn của quân khu cho Đồng Tuyết Lục.
"Được, em thấy khá thú vị."
Trước kia cô đã từng nghe ông cụ Ôn nói qua rồi, vốn dĩ cô không hề có hứng thú với hoạt động này, chẳng qua hiện tại cô đã thay đổi suy nghĩ.
Lúc trước cô không biết đến sự tồn tại của trà xanh Tôn Mạn Nhu, cộng với việc Ôn Như Quy chưa trở về nên không muốn đi.
Nhưng bây giờ Ôn Như Quy đã trở về, cô muốn xem anh sẽ xử lý chuyện trà xanh họ Tôn kia như thế nào.
Ôn Như Quy: "Buổi tối anh qua đón em."
Bởi vì Đồng Tuyết Lục còn phải đi làm nên 2 người không thể không tách ra.
Ôn Như Quy trở về khu quân sự.
Ông cụ Ôn thấy anh về thì hơi ngẩn ra: "Cháu về lúc nào vậy?"
Sắc mặt Ôn Như Quy đầy bình tĩnh: "Buổi sáng hôm nay."
Ông cụ Ôn không nói gì, chỉ xua tay để anh vào cửa.
Cả chú Tông ở bên cạnh cũng không nhìn ra anh đang nói dối.
===
Trời vừa mới sập tối, Ôn Như Quy đã lấy xe đạp đi đón Đồng Tuyết Lục.
Cô chỉ rửa mặt, sấy lại đầu tóc rồi ngồi xe đạp của Ôn Như Quy tham gia tiệc liên hoan buổi tối với anh.
Bởi vì tiệc liên hoan được tổ chức ở quảng trường bên ngoài, hơn nữa buổi tối gió rất lớn nên Đồng Tuyết Lục không hề vì phong cách mà mặc quần áo đẹp đẽ mỏng manh.
Cô mặc một cái áo bông thật dày, dưới chân đi giày vải, cũng may là khuôn mặt cô lớn lên xinh đẹp, nếu không có thật sự muốn bùng nổ.
Chẳng qua trong mắt Ôn Như Quy, cô mặc cái gì cũng đều dễ nhìn.
Lúc 2 người đi tới quảng trường, tiệc tối vẫn chưa bắt đầu.
Ôn Như Quy dẫn Đồng Tuyết Lục đến chào hỏi ông cụ Ôn.
Ông cụ Ôn thấy cô tới thì vui vẻ, cười tít cả mắt.
Người xung quanh thấy thế thì rối rít đi tìm hiểu thân phận của Đồng Tuyết Lục.
Sau khi biết cô là người yêu của Ôn Như Quy, ngoài miệng ai nấy đều chúc mừng 2 người nhưng trong lòng vẫn không nhịn được thở dài.
- -- Sao Ôn Như Quy lại im hơi lặng tiếng có người yêu rồi thế?
- -- Vốn dĩ bọn họ còn muốn giới thiệu cho anh với mấy đứa trẻ trong nhà bọn họ mà!
Từ trước đến nay Ôn Như Quy không thích những nơi như thế này, chẳng qua hiện, tại lại cảm thấy nơi này rất tốt.
Anh cúi đầu nhìn Đồng Tuyết Lục đi bên cạnh mình, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Đôi mắt của Đồng Tuyết Lục dò xét khắp nơi, nhìn các anh lính đi qua đi lại, trong lòng không ngừng "chậc chậc" tán thưởng.
Đột nhiên cô nhớ tới Phương Tỉnh Viện cũng thuộc đoàn văn công, không biết đêm nay cô ấy có lên sân khấu biểu diễn không.
Kể từ lần trước, sau khi Phương Tỉnh Viện hỏi cô làm thế nào để vứt bỏ đàn ông cặn bã thì đến nay chưa nghe được tin tức gì.
Ôn Như Quy lấy tay che chở Đồng Tuyết Lục, không để người khác đụng vào cô.
Đúng lúc này, có một nam một nữ đi về phía bọn họ.
"Như Quy, anh đã trở về!" Tôn Võ Dương bước tới, khoác tay lên vai anh.
Vẻ mặt Ôn Như Quy bình tĩnh, lùi về sau một bước: "Ừm."
Nụ cười trên mặt Tôn Võ Dương trở nên gượng gạo, sau đó chỉ vào Đồng Tuyết Lục hỏi: "Nghe nói anh có người yêu rồi, không phải là vị đồng chí nữ này đó chứ?"
Ôn Như Quy: "Ừm."
Đồng Tuyết Lục nghe được giọng nói của anh ta, cô xoay người lại. Nhìn thấy Tôn Võ Dương thì cô hơi giật mình, ngay lập tức nơi đáy mắt ngập tràn sự lạnh lẽo.
Hóa ra cảm giác trước kia của cô không sai, tên đàn ông này thật sự có vấn đề.
Tôn Mạn Nhu thấy Đồng Tuyết Lục, đáy mắt hiện lên vẻ ghen ghét nhưng ngoài mặt thân thiết: "Đồng chí Đồng, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Đồng Tuyết Lục hờ hững: "Ừm."
Hốc mắt Tôn Mạn Nhu ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn Ôn Như Quy: "Đồng chí Ôn, tôi thật sự rất thích người có năng lực như đồng chí Đồng. Cô ấy có thể nấu cơm, lại có thể cùng chỗ với một đám đàn ông kinh doanh tiệm ăn, tôi thì không làm được."
"Từ lần đầu tiên nhìn thấy đồng chí Đồng, tôi đã rất muốn trở thành bạn tốt của cô ấy, lại không biết vì sao mà dường như cô ấy đối xử với tôi rất lạnh nhạt."
Đồng Tuyết Lục quay đầu nhìn Ôn Như Quy, xem anh sẽ tiếp chiêu như thế nào.
Ôn Như Quy nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ không vui: "Cô là ai?"
Tôn Mạn Nhu: "..."
Tôn Võ Dương: "..."
Đồng Tuyết Lục cũng ngơ ngác.
Lẽ nào anh không quen biết trà xanh họ Tôn. Không đúng, theo như cách nói của cô ta thì 2 người đã quen biết biết chứ.
Tôn Mạn Nhu lúng túng, mặt đỏ bừng: "Tôi là Tôn Mạn Nhu, đồng chí Ôn, anh thật là hóm hỉnh. Chúng ta đã gặp nhau mấy lần rồi, hơn nữa anh còn từng cứu mạng tôi, sao mỗi lần gặp nhau anh đều ra vẻ như mới gặp thế?",
Nói xong, cô ta cố ý làm ra vẻ đắc ý liếc mắt nhìn Đồng Tuyết Lục.
Ôn Như Quy: "Thực xin lỗi, tôi không nhớ được khuôn mặt của cô nên mỗi lần gặp cô, tôi đều nhận không ra cô là ai."
Tôn Mạn Nhu: "..."
Đồng Tuyết Lục xém chút nữa đã cười phá lên.
Cô không biết Ôn Như Quy lại có bệnh mù mặt, còn tưởng rằng anh cố ý nói như vậy nên trong lòng len lén cho anh 100 điểm.
Mặt mày Tôn Mạn Nhu lúc đỏ lúc trắng, suýt nữa đã bật khóc.
Tôn Võ Dương thấy vậy, nhanh chóng đứng ra giải vây cho em gái: "Tiếu Nhu, sắp tới lượt em biểu diễn rồi kìa, em mau vào hậu trường chuẩn bị đi."
Tôn Mạn Nhu hít một hơi thật sâu, lại bày ra dáng vẻ tươi cười lần nữa: "Được, vậy em đi trước đây."
Chờ Tôn Mạn Nhu rời đi, Tôn Võ Dương mới nói với Ôn Như Quy: "Như Quy, bên kia có mấy người anh em tốt của chúng ta, anh đi theo tôi qua bên đó đi."
Ôn Như Quy lắc đầu: "Không được, anh tự đi đi."
Tôn Võ Dương nào chịu từ bỏ dễ dàng như vậy: "Người ta nói anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo. Như Quy, không phải anh sẽ không cần cả anh em chứ?",
Ôn Như Quy dừng một chút rồi nói tiếp: "Anh nói không sai, anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo."
Tôn Võ Dương nghe được lời này, trên mặt lập tức hiện lên vẻ đắc ý.
Nhưng mà anh ta còn chưa kịp mở miệng đã nghe Ôn Như Quy nói tiếp: "Nhưng không có tay chân thì con người vẫn sống được, còn nếu không có quần áo thì anh có dám đi ra khỏi cửa không?"
Tôn Võ Dương: "..."
"Ha ha ha..."
Rốt cuộc Đồng Tuyết Lục nhịn không nổi nữa, bật cười thành tiếng.
- -- Ôi chao, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Ôn Như Quy độc miệng như thế, thật sự quá đáng yêu!
Nếu không phải ở đây có nhiều người như vậy thì cô đã hôn một cái thật mạnh lên, mặt anh rồi!
Sắc mặt Tôn Võ Dương đen như đáy nồi, nhanh chóng kiếm cớ rời đi.
Người đáng ghét vừa đi, bầu không khí xung quanh nhanh chóng trở nên trong lành hơn.
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu hỏi anh: "Anh thật sự không nhận ra vị đồng chí Tôn kia à?"
Ôn Như Quy gật đầu: "Ừ, anh trời sinh không nhớ được mặt của người khác. Đối với một vài người, anh có thể thông qua qua đặc trưng trên người họ để nhớ kỹ, còn có một ít người làm thế nào cũng không nhớ được."
Tôn Mạn Nhu chính là loại người không thể nhớ được kia.
Lần này đến lượt Đồng Tuyết Lục giật mình: "Vậy anh có nhận ra khuôn mặt của em không?"
Vành tai Ôn Như Quy đỏ ửng: "Có thể."
Anh cũng nói không rõ vì sao, nhưng mà anh đã lớn như vậy rồi, cô là người duy nhất, khiến anh nhớ kỹ.
Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã nhớ kỹ, rõ ràng khuôn mặt cô.
Đồng Tuyết Lục chưa bao giờ biết chuyện Ôn Như Quy có bệnh mù mặt, cũng không biết anh chỉ nhớ kỹ mỗi khuôn mặt của cô thôi.
- -- Có phải việc này đã nói rõ cô là sự tồn tại đặc biệt nhất đối với anh không?
Cảm giác này rất kì diệu, lại có một chút ngọt ngào không nói thành lời.
===
Nửa tiếng sau, tiệc tối bắt đầu.
Sau một màn lời dạo đầu, tiết mục thứ nhất bắt đầu trong tràng pháo tay của mọi người.
Đồng Tuyết Lục không nghĩ tới tiết mục thứ nhất lại là của trà xanh họ Tôn.
Chậc chậc, xem ra trà xanh họ Tôn này vì muốn hấp dẫn ánh mắt của đàn ông Ôn gia mà liều mạng rồi.
Thiết bị sân khấu ở hiện tại không thể so sánh được với thời của cô. Sân khấu được trang trí rất đơn sơ, nhưng hoàn toàn không ngăn cản nổi sự nhiệt tình của quần, chúng khán giả.
Giữa tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay của mọi người, một đạo cụ giống như cái thang được đẩy lên sân khấu.
Mọi người phía dưới cảm thấy vô cùng mới lạ, tập trung hết sự chú ý lên sân khấu.
Tôn Mạn Nhu mặc một bộ trang phục biểu diễn màu đỏ rực, dưới ánh mắt hâm mộ của khán giả bước lên sân khấu.
Khóe miệng cô ta nở nụ cười, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, trong mắt toát lên sự tự tin.
"Nghe nói đồng chí nữ này muốn biểu diễn lộn người, chính là lộn ngược từ trên cái thang này ra phía sau đó!"
"Không thể nào, lộn người từ trên thang về sau rất dễ xảy ra chuyện không may!"
"Chắc chắn người ta có bản lĩnh nên mới dám lên sân khấu biểu diễn đấy!".
"Anh nói vậy cũng đúng, nghe nói vị đồng chí nữ này làm việc ở tòa soạn báo, vẫn chưa có người yêu..."
Trong tiếng "xì xào" của mọi người, Tôn Mạn Nhu tự tin đi lên đỉnh cái thang.
Sau đó xoay người đứng thẳng, đưa lưng về phía người xem.
Người chủ trì sân khấu lớn tiếng nói: "Tiếng vỗ tay ở đâu rồi? Mau cho một trang pháo tay cổ vũ cho đồng chí Tôn nào!"
Tiếng vỗ tay lại lần nữa vang lên như thủy triều.
Tôn Mạn Nhu hít sâu, nhón chân muốn lộn về phía sau.
Ai ngờ cô ta trượt chân, mắt cá chân bị treo sang một bên, cả người ngã ra phía sau.
Ngay lập tức mông của cô ta đập vào bậc thang, sau đó từng tiếng ngã dập mông vang lên.
Bịch!
- -- 1 cái ngã dập mông!
Bịch!
- -- 2 cái ngã dập mông!
Bịch! Bịch! Bịch!
- -- 3, 4, 5 cái ngã dập mông...
Mọi người ở phía dưới sân khấu hoảng sợ, không phải nói muốn biểu diễn lộn ngược ra sau à? Sao lại biến thành ngã dập mông rồi?
- -- Chẳng lẽ đây chính là kỹ thuật biểu diễn có 1.0.2 mà người chủ trì nói đến?
Sau khi Tôn Mạn Nhu bị ngã ra phía sau, Đồng Tuyết Lục nhiệt tình ngồi ở dưới đếm giúp cô ta.
Tổng cộng cái thang có 9 bậc, Tôn Mạn Nhu đã bị ngã dập mông đủ 9 lần!
- -- Giỏi thật, chỉ thêm một cái nữa thôi thì sẽ mười phân vẹn mười rồi.
- -- Không biết hiện tại mông cô ta như thế nào nhỉ, có đau hay không?
Cuối cùng Tôn Mạn Nhu cũng té xuống sân khấu, phần mông truyền đến cảm giác nóng rát đau nhức, giống như muốn vỡ ra.