Ôn Như Quy chạy vội về nhà thì nhìn thấy có nhiều người lạ trong nhà.
Cặp mắt của đối phương lia qua lia lại trên người anh như nã súng tạch tạch tạch, trong mắt là vẻ đánh giá.
Mặc dù không quen biết đối phương, nhưng Ôn Như Quy vẫn rất lịch sự chào hỏi: "Xin chào ông!"
Bấy giờ trong mắt Tư lệnh Tiêu mới lộ ra một chút hài lòng.
Ông cụ Ôn hừ bảo: "Cháu khỏi cần chào ông ta, đây chính là kẻ vô liêm sỉ ở lì trong nhà chúng ta không đi!"
Ôn Như Quy: "..."
Tư lệnh Tiêu: "..."
Tư lệnh Tiêu giận đến đỏ mặt: "Lão già ngoan cố nhà ông đừng quên, hiện giờ tôi là ông nội ruột của Tuyết Lục đấy, nếu như tôi không đồng ý 2 đứa nó ở bên nhau, đến lúc đó mấy người đừng có khóc lóc đến xin tôi!"
Ôn Như Quy nghe thấy 3 chữ "ông nội ruột" thì lập tức sững ra: "Ông nội, có chuyện, gì xảy ra vậy ạ?"
Ông cụ Ôn lại hừ một tiếng bảo: "Mặc kệ ông ta, một ông nội giữa chừng thì có mặt mũi gì đế quản người khác chứ? Hơn nữa, vừa rồi Tuyết Lục bảo sẽ về nhà bàn bạc, người ta còn chưa xác định có nên nhận ông là ông nội hay không kia kìa!"
Tư lệnh Tiêu bị đâm một dao ngay ngực: "..."
Ôn Như Quy thấy 2 người tranh cãi mà không một ai giải thích với mình nên chỉ có thể cất bước đi vào nhà bếp.
Lúc này Đồng Tuyết Lục đang làm bánh bông lan cho chú Tông.
Chú Tông vui mừng như đứa trẻ 50 tuổi, đôi má ửng đỏ, trong lòng rất muốn làm lính cần vụ cho Đồng Tuyết Lục.
Ôn Như Quy vừa đi vào nhà bếp đã ngửi thấy một mùi thơm xông vào mũi: "Chú Tông, Tuyết Lục, 2 người đang làm gì thế?"
Nghe thấy tiếng nói của Ôn Như Quy, khóe miệng Đồng Tuyết Lục vô thức cong lên: "Anh về rồi à? Em đang làm bánh bông lan cho chú Tông."
Chú Tông bất chợt vô trán bảo: "Tôi quên cho Tiểu Bát và Tiểu Cửu ăn rồi, giờ tôi đi ngay."
Nói rồi ông ấy vội vàng chạy đi, để lại nhà bếp cho 2 người trẻ tuổi ít gặp nhau.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục lẳng lặng "thả tym" cho chú Tông.
Con người đen như mực của Ôn Như Quy nhìn cô: "Vừa nãy ở bên ngoài anh nghe thấy có đồng chí lớn tuổi bảo là ông nội ruột của em, có chuyện gì vậy?"
Đồng Tuyết Lục bèn kể cho anh nghe chuyện xảy ra trước đó.
Ôn Như Quy nghe chuyện Tôn Mạn Nhu vu khống cô 1 chân đạp 2 thuyền thì anh cau mày lại.
Đồng Tuyết Lục nhét một miếng thịt heo khô cắt lát vào miệng anh rồi hỏi: "Ban nãy anh về nhà vội à? Sao lại đổ mồ hôi?"
Ngón tay của cô thon nhỏ trắng ngần, khớp ngón tay rõ ràng, giống như hành lá vậy.
Thấy cô đút đồ ăn cho mình giống như đút cho con nít thì lỗ tai Ôn Như Quy đỏ ửng: "Trên đường anh về có gặp Tôn Mạn Nhu, cô ta ngã dưới đất nên bảo anh đỡ cô ta."
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Vậy anh có đỡ không?"
Ôn Như Quy lắc đầu như trống bỏi: "Không có, anh quay đầu chạy luôn."
Đồng Tuyết Lục ngơ ngác, cô không nhịn được bật cười: "Tại sao anh lại quay đầu chạy luôn?"
Ôn Như Quy nhìn cô: "Anh không thích cô ta, lần trước cô ta nói xấu em."
Lần trước Tôn Mạn Nhu nói cô làm đầu bếp với một đám đàn ông, lại nói bóng nói gió rằng tính cách cô khó gần, anh rất ghét những lời nói đó.
Hơn nữa anh không thích chạm vào người phụ nữ khác, cũng không muốn người phụ nữ khác chạm vào anh.
Trong mắt cô hiện lên ý cười, cô nhìn thoáng qua bên ngoài nhà bếp, ông cụ Ôn và Tư lệnh Tiêu ở bên ngoài vẫn đang cãi cọ mà không biết mệt.
Cô nhích lại gần rồi nhón chân lên, sau đó khẽ "chụt" một cái vào trên mặt anh: "Đây là thưởng cho anh!"
"Bùm" một tiếng. Gương mặt của Ôn Như Quy dần đỏ ửng, nhưng thấy đôi mắt cô sáng rực thì lòng anh tràn đầy vui sướng.
Hóa ra từ chối người phụ nữ khác có thể nhận được khen thưởng, vậy sau này anh sẽ càng không chạm vào người phụ nữ khác nữa!
Đồng Tuyết Lục vừa chạm đã rời, cô cười nói: "Tiệm ăn bọn em được hạng nhất rồi, đợi lắp đặt điện thoại xong em sẽ gọi điện cho anh."
Trong mắt Ôn Như Quy toát ra tình cảm dịu dàng: "Được."
Quy mô hiện tại của tiệm ăn bọn họ chưa đủ lớn, phải nâng cấp và chọn lựa địa chỉ lần nữa, không biết nên xây dựng lại tiệm ăn trên cơ sở ban đầu hay là chọn một căn nhà hiện có để làm tiệm ăn.
Chuyện này phải đợi sau khi bên Bộ Thương mại hội họp bàn bạc mới có thể quyết định, nhưng bắt đầu từ tháng sau đã có thể tăng lương, tuần sau cũng sẽ có người đến lắp đặt điện thoại.
Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy 2 người trai đơn gái chiếc ở trong nhà bếp, Tư lệnh Tiêu lo cháu gái sẽ chịu thiệt nên muốn vào đó làm bóng đèn.
Ông cụ Ôn làm sao chịu, vì để có thể nhanh chóng bế chắt trai, ông cụ ra sức ngăn cản, suýt chút nữa là cả 2 đã đánh nhau dữ dội.
Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy ở trong này nghe thấy thì đưa mắt nhìn nhau, cả 2 đều mang vẻ mặt bất đắc dĩ.
Sau khi làm bánh bông lan xong, Đồng Tuyết Lục định chuẩn bị đi về.
Ôn Như Quy muốn đưa cô về, nhưng lại lòi ra một chướng ngại vật.
Mặt Tư lệnh Tiêu hầm hầm: "Không cần cậu đưa, Tiểu Dương đang đợi chúng tôi bên ngoài, chúng ta ngồi xe hơi về là được!"
Trong mắt Ôn Như Quy hiện lên sự mất mát, nhưng hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh, nghĩ đến việc Đồng Tuyết Lục khỏi phải bị gió thổi thì trong lòng anh lại chẳng mất mát nữa.
Ông cụ Ôn thấy vậy nên càng nhìn không vừa mắt lão già cổ hủ Tư lệnh Tiêu này, ông cụ vội vàng trợ giúp: "Như Quy, cháu không thấy Tuyết Lục mặc ít đồ quá à? Còn không mau cởi áo khoác của cháu ra cho con bé đi?"
Đồng Tuyết Lục mặc áo bông toàn thân: "..."
- -- Cháu không lạnh mà.
Ôn Như Quy bị ông nội lườm đến da đầu tê dại, anh đành phải cởi áo khoác ra.
Ai ngờ Tư lệnh Tiêu lại nhảy ra: "Khỏi cần, ông cũng có áo khoác, mặc của ông là được rồi!"
Ông cụ Ôn chỉ vào mũi ông ấy mà chửi bới: "Trên người ông toàn là mùi người già, ông không sợ làm Tuyết Lục ngạt thở?"
Tư lệnh Tiêu: "..."
Ông cụ Ôn không vì như thế mà bỏ qua cho ông ấy, ông cụ tiếp tục bổ thêm một dao mà nói: "Vả lại tuổi ông cũng lớn rồi, đừng để về bị gió thổi 2 phát là lại bệnh ra đấy, đến lúc đó còn liên lụy Tuyết Lục phải chăm sóc cho ông!"
"Ông vốn là ông nội xuất hiện giữa đường, trước giờ chưa từng chăm sóc mấy anh em Tuyết Lục, bây giờ ông lại không biết thẹn mà đi vạ lây bọn nó à? Ông thật không biết xấu hổ!"
Tư lệnh Tiêu: "..."
Đồng Tuyết Lục suýt chút nữa không nhịn được phì cười, miệng ông cụ Ôn thật lợi hại.
Nhìn Tư lệnh Tiêu bị mình mắng đến mức câm như hến, ông cụ Ôn đắc ý, nếu phía sau ông cụ có cái đuôi thì lúc này chắc chắn đang vểnh cao.
Cuối cùng Đồng Tuyết Lục vẫn mặc áo khoác của Ôn Như Quy.
Ôn Như Quy tiễn họ đến cổng lớn, nhìn bọn họ lên xe mới lưu luyến bịn rịn quay lại.
===
Trở vào trong nhà, anh lập tức nói với ông cụ về chuyện của Tôn gia.
Gương mặt của ông cụ Ôn lập tức sầm xuống: "Thật không ngờ con bé đó tính toán nhiều như vậy, thế thì lúc nó nói với ông làm phỏng vấn, có lẽ là có ý riêng!"
Ôn Như Quy gật đầu: "Cháu lo cô ta và Tôn Võ Dương sẽ gây hại cho Tuyết Lục."
Hiện tại 2 người đều không có việc làm, ai biết bọn họ có vì thế mà phát điên hay không?
Phần lớn thời gian của anh đều ở căn cứ, nếu như Tuyết Lục xảy ra chuyện gì, anh cũng không thể đến bên cạnh cô ngay lập tức.
Anh chẳng hề muốn trông thấy cô xảy ra chuyện,
Ông cụ Ôn trầm ngâm một chút rồi nói: "Cháu nói có lý, 2 người này suốt ngày ở khu tập thể, trước sau gì cũng là một tai họa, không biết chừng ngày nào đó sẽ gây hại cho bên Tuyết Lục."
Hiện giờ cha mẹ của Tôn Võ Dương vẫn đang ở Tây Bắc, còn chưa được chính thức điều động sang đây, chuyện này nên để lão già cổ hủ Tiêu Chấn Đình kia ra tay là dễ nhất.
Chẳng qua là Tôn gia có ơn đối với Tiêu Chấn Đình, cho dù ân tình này nhỏ nhặt không đáng kể. Nhưng nếu ông ấy ra tay với Tôn gia thì chắc chắn sẽ có người nói ông ấy bạc bẽo vong ân phụ nghĩa.
Lão già cố hủ thì ông cụ không lo, nhưng ông chỉ lo sẽ liên lụy đến mấy anh em Tuyết Lục.
- -- Vậy nên chuyện này phải đến Ôn gia bọn họ ra tay.
Nếu Tôn gia đã là một tai họa, vậy thì để bọn họ mãi mãi cũng không về được Bắc Kinh!
===
Chẳng hiểu sao có thêm một ông nội ruột, trong lòng Đồng Tuyết Lục ít nhiều cũng cảm thấy hơi lạ thường.
Tư lệnh Tiêu thấy cô im lặng thì lo là mình quá nghiêm túc khiến cô sợ hãi.
Thế là ông ấy cong khóe môi, cố gắng làm ra dáng vẻ hiền từ: "Tuyết Lục, ông nghe ông Ngụy bảo nhà ở hiện tại của các cháu là nhà thuê, đúng vậy không?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Dạ đúng ạ."
Tư lệnh Tiêu nói: "Thuê nhà người ta rất tốn tiền, khi về ông sẽ mua cho mấy anh em các cháu căn nhà tứ hợp viện ở Bắc Kinh, đến lúc đó các cháu dọn sang đi."
Tiếu Dương đang lái xe: "..."
- -- Chẳng lẽ mua tứ hợp viện không tốn tiền sao?
Hơn nữa anh ta đi theo Tư lệnh Tiêu mấy năm, trước giờ chưa từng thấy dáng vẻ này của ông ấy, rõ ràng nét mặt nghiêm túc, lại muốn làm ra biểu cảm đôn hậu hiền từ.. nhìn sao cũng thấy kỳ quặc.
Nhưng mà anh ta không dám nói ra lời này, nếu bị Tư lệnh Tiểu biết được thì khi về anh ta sẽ thảm lắm.
Đồng Tuyết Lục nói: "Đến lúc đó rồi tính a."
Mua tứ hợp viện tất nhiên là được, nhưng chuyển nhà rất phiền phức, hơn nữa chỉ e rằng không có hàng xóm tuyệt vời như bà nội Thẩm.
Những ngày qua thật may là có Ngụy gia, không thì một mình cô thực sự chẳng chăm sóc nối 3 anh em.
Tư lệnh Tiêu thấy nét mặt hờ hững của cô, trong lòng càng cảm thấy cô hiếm có.
Nếu người bình thường biết mình có ông nội làm Tư lệnh thì đã sáp lại lấy lòng từ lâu rồi.
Nhưng cô vừa gặp mặt đã không sợ quyền thế, còn chất vấn mình "tôi là cha của ông", tính nết nóng nảy thế này cũng giống mình thật!
Nhưng cô càng không đòi hỏi, ông ấy càng muốn bù đắp cho mấy anh em bọn cô.
Mạn Chi chết rồi, con trai và con dâu cũng không còn, chỉ còn lại mấy đứa cháu trai cháu gái thôi, ông ấy nhất định phải chăm sóc cho bọn nó thật tốt.
Hiện tại chức vị của ông ấy vẫn còn bên khu vực Tây Bắc, muốn chuyển sang đây chỉ sợ không dễ.
Nhưng mà có không dễ đi nữa thì ông ấy cũng phải chuyển sang, cùng lắm là không làm Tư lệnh thôi!
Năm đó sau khi chia xa với Mạn Chi, ông ấy đã mất hết ý chí, về sau còn bị tốn thương mệnh căn của đàn ông trên chiến trường nữa.
Ông ấy cũng đã thành ra thế này, đương nhiên không thể kết hôn hại người khác, tất nhiên ngoại trừ nguyên nhân này thì cũng do trong lòng ông ấy vẫn không thể quên được Mạn Chi.
Ông ấy còn tưởng rằng đời này mình sẽ cô độc đến cuối đời, không ngờ sắp già còn xuất hiện mấy đứa cháu trai cháu gái, là ông trời thương tiếc ông ấy.
- -- Chỉ tiếc là Mạn Chi không còn nữa.
Đồng Tuyết Lục đến tiệm ăn một chuyến trước, thấy tiệm ăn vẫn ổn thì mới về nhà.
Mọi người ở tiệm ăn thấy cô ngồi xe hơi đến và lại ngồi xe hơi đi thì ngạc nhiên đến mức không ngậm được miệng.
Quản lý Đồng của bọn họ đúng là càng ngày càng lợi hại, không chỉ nâng cấp tiệm ăn, thành tiệm ăn hạng nhất, giờ đây còn ngồi xe hơi đi đi về về.
- -- Thật khiến người ta vừa khâm phục vừa hâm mộ.
===
Trở về nhà, Đồng Gia Tín vẫn chưa về.
Đồng Tuyết Lục nói với Đồng Gia Minh về chuyện ông nội ruột ở trước cửa số.
Trước đó Đồng Gia Minh đã biết một vài chuyện, nhưng tiêu hóa cả buổi trưa mà vẫn còn sợ hãi.
Đồng Tuyết Lục nói: "Em nghĩ thế nào? Có muốn nhận người ông nội này không?"
Đồng Gia Minh im lặng đôi chút rồi nói: "Em nghe theo chị."
Đồng Tuyết Lục cảm thấy kể từ sau khi bị bệnh lần đó, dường như cậu càng thêm ý. lại vào mình.
- -- Chẳng lẽ ông trùm thương nghiệp bề ngoài thánh thiện nội tâm hiểm ác trong tương lai, lại bị cô xử gọn như thế sao?
- -- Đó thực sự là điều đáng vui và bất ngờ ngoài mong đợi.
Cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Thôi được, vậy chúng ta nhận đi."
Đồng Gia Tín cũng nghe theo lời của anh 2 cậu ta, miễn là Đồng Gia Minh không có ý kiến, đương nhiên cậu ta cũng không có ý kiến.
Thật ra ban đầu Đồng Tuyết Lục có hơi bài xích Tư lệnh Tiêu, bởi vì ông ấy là ông nội nuôi của Tôn Mạn Nhu.
Tuy nhiên vừa rồi thấy ông ấy không thiên vị Tôn Mạn Nhu, cũng không xảy ra tình thế khó xử, cuối cùng cũng loại bỏ được điều khúc mắc trong lòng cô.
Tư lệnh Tiêu ngồi ở phòng khách, tâm trạng cực kỳ thấp thỏm.
Kể từ sau khi ông ấy lên làm Tư lệnh, đã rất lâu rồi chưa thấy bất an đến thế, nhưng lần này ông ấy lại đứng ngồi không yên như kiến bò trên chảo nóng.
Đồng Tuyết Lục đi vào, trông thấy ông ấy đã đổ mồ hôi lạnh đầy đầu thì không khỏi hết hồn: "Ông nội, ông không sao đó chứ?"
"Ông không..."
Tư lệnh Tiêu nói được nửa chừng thì đôi mắt mở to: "Cháu vừa mới gọi ông là gì?"
Đồng Tuyết Lục cười bảo: "Cháu gọi ông là ông nội, sao ông lại đổ mồ hôi đầy đầu thế kia?"
Tư lệnh Tiêu lập tức vui sướng ngất ngây, nếp nhăn nơi khóe mắt kéo thành một đường: "Ha ha ha, ông không sao cả, cháu gọi ông là ông nội, ha ha ha, ông có cháu gái rồi!"
Tư lệnh Tiêu cười, mũi và đôi mắt bắt đầu cay cay.
Nhưng vì để không xấu mặt trước mặt cháu gái, ông ấy cố kìm nén nước mắt: "Tốt tốt, nói vậy các cháu đều đã bằng lòng nhận ông là ông nội rồi ư?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu, lại vẫy vẫy tay gọi Đồng Miên Miên lại đây: "Miên Miên, đây là ông nội của chúng ta, mau gọi ông đi."
Từ nãy đến giờ Đồng Miên Miên luôn nấp sau cánh cửa lẳng lặng quan sát ông cụ xa lạ trước mặt này, trông thấy dáng vẻ ông ấy rất hung dữ nên cô bé cũng không dám lại đây.
Lúc này nghe thấy chị gái gọi ông ấy là ông nội, cô bé sáp lại thì thầm nói vào tai chị gái: "Chị ơi, ông ấy có đánh Miên Miên không ạ, trông ông ấy hung dữ quá à!"
- -- Trông ông ấy rất hung dữ
Tư lệnh Tiêu nghe thấy lời nói của cháu gái thì trong lòng lập tức sốt ruột, cố gắng cong khóe miệng nở ra một nụ cười mà tự ông ấy cho là "hiền từ".
Đồng Miên Miên xoay đầu sang, đúng lúc đối diện với nét mặt dữ tợn của ông ấy thì "òa" một tiếng bật khóc: "Em không cần ông nội đâu, ông nội đáng sợ quá!"
Tư lệnh Tiêu: "..."
Khó khăn lắm mới dỗ được cục bột nhỏ, Đồng Tuyết Lục lấy 2 viên kẹo bảo cô bé vào phòng sách chơi với Nguyệt Bính, sau đó cô mới hỏi chuyện mà mình quan tâm nhất.
"Ông nội, vừa rồi ông đối xử với Tôn Mạn Nhu như thế có vấn đề gì không ạ? Mặc dù cô ta chỉ khóc lóc 2 tiếng, nhưng để người khác biết, phải chăng sẽ nói ông vong ân phụ nghĩa?"
Tư lệnh Tiêu xua tay: "Mấy năm qua Tôn gia dựa vào ông kiếm được rất nhiều lợi ích, chỉ cần bọn họ không làm đến mức quá đáng, ông cũng mắt nhắm mắt mở. Như con trai cả Tôn gia đấy, nếu không phải quân đội xem quan hệ của ông thì cậu ta cũng sẽ không được thăng chức nhanh như vậy!"
Hơn nữa năm đó vừa bình phục, ông đã mua rất nhiều thứ để tặng cho Tôn gia, phải trả ơn thì cũng đã trả xong xuôi từ lâu rồi.
Đồng Tuyết Lục nghe vậy mới yên tâm: "Vậy chuyện của bà nội ruột cháu thì sao? Cháu cảm thấy chuyện khi ấy không đơn giản như vậy."
Tư lệnh Tiêu nhìn cô một cách tán thưởng: "Cháu yên tâm, ông sẽ xử lý tốt chuyện Đồng gia ở quê!"
Năm đó Đồng Mạn Chi chết có oan hay không, với lại chuyện 2 nhà Đồng Tạ mơ tưởng muốn giả mạo chuyện con trai mình lần này, ông ấy sẽ tính sổ hết từng chuyên một với bọn họ.
Đồng Tuyết Lục thấy ông ấy không phải người chịu bị ức hiếp, lập tức càng yên tâm hơn.
===
Sau khi Ngụy gia biết Tư lệnh Tiêu và mấy anh em Đồng Tuyết Lục nhận nhau thì cũng cảm thấy vui vẻ thay bọn họ.
Thẩm Uyển Dung: "Hồi đó lần đầu tiên tôi gặp Tuyết Lục đã cảm thấy con bé rất quen mặt, sau đó nhớ ra giống với bà cụ nhà ông, chỉ là lúc ấy không ngờ rằng con bé lại, là cháu gái ông!"
Nếu biết từ đầu, bà ấy chắc chắn sẽ nói sớm, Đồng Tuyết Lục cũng không cần cực khổ như thế.
Tư lệnh Tiêu cũng cảm thấy bùi ngùi: "Có ai nghĩ đến đâu."
Ngụy Chí Quốc: "Chuyện nhận tổ quy tông không thể qua loa như thế được, ngày mai phải đãi mâm cỗ ăn mừng mới được."
Tư lệnh Tiêu nói: "Chuyện nhân tố quy tông tôi từng nghĩ rồi, mấy đứa nó phải tách biệt khỏi đám người quê Đồng gia, nhưng mà tôi không muốn để 2 đứa nhỏ đổi họ, vẫn theo họ bà nội tụi nó."
Ngụy Chí Quốc và Thẩm Uyển Dung nghe thấy vậy thì đều giật mình.
Ngụy Chí Quốc nói: "Ông nghĩ kỹ rồi à?"
Mặc dù ông ấy là người thương vợ, nhưng thời buổi này chỉ có đàn ông ở rể mới để thế hệ đời sau theo họ vợ.
Tư lệnh Tiêu nói: "Nghĩ kỹ rồi, những năm qua tôi không biết tới sự tồn tại của tụi nó, lại chưa từng nuôi tụi nó, khi tụi nó xảy ra chuyện và cần đến tôi mà tôi cũng không ở bên cạnh. Bây giờ tụi nó chịu nhận tôi là ông nội thì tôi đã rất mãn nguyện rồi."
Trong lòng ông ấy cảm thấy có lỗi với Đồng Mạn Chi, vậy nên muốn dùng cách này để bù đắp.
4 đứa cháu trai cháu gái, 2 đứa theo họ ông ấy và 2 đứa vẫn họ Đồng như cũ. như thế thì huyết thống của 2 nhà đều có người kế tục.
Ngụy Chí Quốc suy nghĩ một chút: "Nếu ông đã quyết định rồi, vậy cứ làm theo cách nghĩ của ông đi."
===
Ngày hôm sau, Tư lệnh Tiêu bèn nói suy nghĩ này với mấy anh em Đồng Tuyết Lục.
Sau khi Đồng Tuyết Lục nghe xong thì hơi giật mình, nhưng ấn tượng đối với người ông nội Tư lệnh Tiêu này lại tốt hơn đôi chút.
Sau khi mọi người bàn bạc, quyết định để 2 đứa Đồng Gia Minh và Đồng Miên Miên, đổi thành họ Tiêu, còn Đồng Tuyết Lục và Đồng Gia Tín sẽ giữ nguyên họ ban đầu.
Bởi vì Tư lệnh Tiêu phải vội về Tây Bắc, mà mấy anh em Đồng Tuyết Lục vẫn còn trong gia phả quê Đồng gia, vậy nên không mở tiệc chiêu đãi. Ông ấy dự định đợi sau khi phân rõ ranh giới với quê Đồng gia mới ăn mừng.
===
Sau khi Tư lệnh Tiêu rời đi, Ôn Như Quy bên này cũng chuẩn bị về căn cứ.
Khi Đồng Tuyết Lục tiễn anh lên xe thì chợt nghĩ đến một chuyện.
Ở trong sách, mấy anh em Đồng gia không hề nhận nhau với Tư lệnh Tiêu, từ đầu đến cuối trong sách cũng chưa từng xuất hiện nhân vật Tư lệnh Tiêu này.
Giống vậy, từ đầu đến cuối cũng chưa từng xuất hiện nhân vật Ôn Như Quy này.
Cô đột nhiên rất tò mò, ở trong thế giới song song đó, Ôn Như Quy không gặp gỡ cô sẽ kết hôn với ai.
Ôn Như Quy nhận thấy ánh nhìn của cô, lỗ tại anh hơi đỏ: "Trên mặt anh có vết bẩn à?"
Đồng Tuyết Lục lắc lắc đầu: "Không có, em chỉ đang nghĩ nếu như anh không gặp em, phải chăng anh sẽ yêu đương với người khác?"
Ôn Như Quy chẳng hề nghĩ ngợi đã lắc đầu: "Không đâu."
Trước khi gặp được cô, anh luôn không nhớ nối gương mặt của nữ đồng chí khác.
Ngay cả mặt cũng không nhớ nối, thì khỏi phải nói đến việc rung động với các cô ấy.
Đồng Tuyết Lục cong môi, nhìn xung quanh thấy không có ai bèn len lén nắm tay anh một chút: "Lần sau về sẽ thưởng cho anh!"
- -- Khen thưởng!
Đôi mắt của Ôn Như Quy sáng rực, lỗ tai cũng đỏ ửng, anh nhắc nhở: "Anh... Còn chưa tự chứng minh sự trong sạch."
Đồng Tuyết Lục ngẩn ra đôi chút rồi mới nhớ ra chuyện lần trước cô đổ oan anh hôn mình, cô không khỏi bật cười thành tiếng: "Được, lần sau để anh tự chứng minh sự trong sạch!"
- -- Ôi, người yêu của cô thật là đáng yêu!
Ôn Như Quy nhìn cô cười đến hiện má lúm thì trong mắt tràn đầy dịu dàng.
===
Bên này Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy tình tứ thắm thiết, phía Tôn gia lại ảm đạm u sầu.
Kể từ sau khi 2 anh em Tôn Mạn Nhu và Tôn Võ Dương 1 người bị đơn vị sa thải, 1 người bị tước quân tịch, bầu không khí trong nhà luôn rất nặng nề.
Tôn Mạn Nhu oán trách bảo: "Anh ba, đều là lỗi của anh đấy, lúc trước em đã nói muốn bỏ cuộc rồi, cũng tại anh cứ bắt em phá hỏng tình cảm của bọn họ!"
Tôn Võ Dương nghe thấy cô ta nói vậy thì như thế bị người ta đâm một dạo: "Tiểu Nhu, sao em có thể nói vậy được? Mặc dù đó là lời đề nghị của anh, nhưng nếu không phải khi đó em khóc đến thế, thì sao anh lại phải nghĩ cách giúp em chứ?"
Tôn Mạn Nhu bật khóc nức nở: "Anh ba, anh đi nói với chủ nhiệm bọn em rằng em bị anh liên lụy đe dọa đi được không?"
Tôn Võ Dương không thể tin nổi nhìn cô ta, như thể là lần đầu tiên quen biết cô ta vậy: "Em cảm thấy với thân phận anh hiện giờ mà đi nói chuyện với chủ nhiệm bọn em thì ông ấy sẽ tin anh ư?"
Tôn Mạn Nhu: "..."
Ngay lúc 2 anh em đang oán trách lẫn nhau, bảo vệ gọi bọn họ sang nhận điện thoại.
Ánh mắt của lính cần vụ đầy vẻ khinh thường mà nhìn 2 anh em bọn họ, khiến bọn họ vừa giận vừa bực mình nhưng chẳng dám nói gì.
Tôn Võ Dương tiếp điện thoại, nghe thấy tiếng chửi mắng của cha anh ta truyền đến, từ đầu dây bên kia thì toàn thân anh ta lại như bị sét đánh.
- -- Việc điều chuyến của cha mẹ anh ta bị hủy bỏ, vả lại còn bị cử đến nơi tệ hơn!
Cha mẹ anh ta vì để trở về Bắc Kinh mà đã nhờ đến rất nhiều mối quan hệ và mạng lưới giao thiệp, không ngờ lại bị hủy bỏ thế này!
- -- Sao lại thế này?
Nếu như cha mẹ anh ta không thể đến Bắc Kinh, vậy anh ta sẽ phải rời khỏi khu quân sự mà theo tới chỗ nghèo nàn xa xôi hoang vắng.
- -- Sau này anh ta còn tương lai gì nữa chứ?
Tôn Võ Dương bất chợt nghĩ đến Ôn gia và Tiêu gia, thân thể không khỏi run lên.
Tôn Võ Dương có một linh cảm không tốt, anh ta cảm thấy e rằng lần này Tôn gia, bọn họ sẽ tiêu tùng mất!
===
Sau hơn một tuần, cuối cùng điện thoại tại tiệm ăn cũng được lắp đặt xong.
Đồng Tuyết Lục lập tức gọi điện thoại cho Ôn Như Quy.
Sau khi 2 người nói một số chuyện bên lề, đột nhiên Đồng Tuyết Lục nói: "Honey, giờ bên cạnh anh còn ai khác nữa không?"
Ôn Như Quy nghe thấy cô gọi mình là "honey" thì tim đập bùm bụp: "Không có, sao vậy?"
Nhân viên trực tổng đài An Nguyệt Mai đã bị lãnh đạo gọi đi, hiện giờ trong phòng làm việc chỉ có một mình anh.
Đồng Tuyết Lục nũng nịu bảo: "Vậy anh cũng gọi em là honey đi, em muốn nghe anh gọi em như vậy."
Giọng nói nũng nịu mềm mại của cô truyền đến thông qua điện thoại, khiến tại Ông Như Quy càng đỏ hơn.
Anh hít thở sâu mấy lần, mới lấy hết can đảm nói ra từ khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh này.
Ngay vào lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói của Chu Diễm: "Như Quy, hóa ra anh ở đây."
Ôn Như Quy giật mình, tạm ngừng thở, lời nói thốt ra miệng lại thành: "Honey... Chu Diễm."
Chu Diễm đi đến đằng sau anh thì đúng lúc nghe thấy lời nói ấy, anh ta sợ đến rùng cả mình, nổi da gà da vịt toàn thân.
Biểu cảm của Chu Diễm rất phức tạp: "Như Quy, tôi có người yêu rồi, hơn nữa tôi cũng một lòng một dạ với người yêu tôi."