Xảy ra chuyện như vậy, mọi người cũng không thể ở lại trong nhóm sản xuất nữa.
Trên đường trở về, bầu không khí vô cùng lúng túng. Đặc biệt là Jackson, mặt anh ta lúc đỏ lúc trắng, ngày thường anh ta nói rất nhiều nhưng trên đường trở về vẫn chỉ luôn cúi đầu không nói chuyện gì.
- -- Dáng vẻ của anh ta nhìn thật đáng thương.
Trở về đến khách sạn, Phó bộ trưởng bộ thương mại nói: "Đồng chí Đồng, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, mặc dù 2 vị đồng chí Tạ đều không trách chúng ta nhưng không thể phủ nhận là chúng ta đã không chăm sóc chu đáo cho đồng chí Tiểu Tạ."
"Cho nên hôm nay cô phải làm nhiều thêm chút đồ ăn ngon đưa tới cho đồng chí Tiểu Tạ. Tôi có hỏi thăm qua thì biết cậu ấy thích ăn món điểm tâm ngọt, hôm nay cô làm nhiều một chút, vất vả cho cô rồi!"
Đồng Tuyết Lục cũng không ghét Jackson, hơn nữa nấu cơm vốn dĩ là trách nhiệm của cô: "Tôi đã rõ, đợi một lát nữa tôi lập tức đi làm ngay."
Ôn Như Quy đứng ở một bên, khóe miệng mím chặt thành một đường.
Chờ Phó bộ trưởng vừa rời đi, Đồng Tuyết Lục lập tức đưa theo Ôn Như Quy đi vào trong phòng bếp: "Đúng rồi, vừa rồi ở nhóm sản xuất, tại sao anh ôm em mà còn có thể chạy nhanh như vậy?"
Ôn Như Quy nghe được thanh âm của cô, các đường nét trên khuôn mặt trở lên dịu dàng: "Cánh tay anh trời sinh có sức lực rất lớn."
Đừng nói chỉ ôm một mình cô mà cho dù là ôm 2 người như cô cũng không thành vấn đề.
Đồng Tuyết Lục nhìn phòng bếp không có ai, đưa tay nhéo một cái lên cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "Nhéo thì hình như cũng có vẻ rất rắn chắc."
Ôn Như Quy "huh" một tiếng, thoáng một cái sắc mặt đã lộ màu đỏ ửng. Nhưng anh không hề thu tay về, trong lòng còn mong chờ cô nhéo mình nhiều thêm vài cái nữa.
Anh cảm thấy bản thân dường như bị mắc một loại bệnh rất kỳ lạ, anh muốn để cho cô chạm vào mình và anh cũng rất muốn chạm vào cô, chẳng qua là anh không dám làm như vậy.
Bởi vì phòng bếp bất cứ lúc nào cũng có thể có người vào nên Đồng Tuyết Lục cũng không dám quá phóng túng.
Cô cầm đậu đỏ thả vào trong nước để ngâm, sau đó bắt đầu tiến hành làm món khoai môn ngào đường.
Khoai môn ngào đường là món ăn vặt nổi danh của Triều Sán. Tuy rằng đều dùng đường trắng nhưng cách làm và hương vị khi ăn thì hoàn toàn không giống với kẹo khoai môn.
Ôn Như Quy giúp cô rửa sạch vỏ của khoai môn, sau đó Đồng Tuyết Lục lấy khoai môn cắt thành những khúc dài, tiếp đó lại rắc lên một chút muối ướp 15 phút.
Sau khi khoai môn ướp muối xong thì đổ dầu vào trong chảo nóng, đợi đến khi chảo dầu bắt đầu nổi lên những bọt nước nhỏ thì lấy khoai môn đổ vào chiên khoảng tám chín phút. Sau khi chiên xong thì vớt khoai môn lên để ráo dầu.
Tiếp đó, đổ đường trắng và nước vào trong một chiếc nồi sạch và đun sôi. Nấu bằng lửa nhỏ cho đường tan ra hòa quyện với nước thành nước đường.
Chờ đến khi nước trong nồi đặc sệt lại thì đổ khoai môn đã chiên rồi vào xào cùng, xào liên tục cho đến lúc bên ngoài miếng khoai môn nổi bọt trắng là có thể bày ra đĩa được rồi.
Ôn Như Quy ở một bên giúp đỡ cô, nhìn người yêu của mình làm món điểm tâm ngọt cho người đàn ông khác, trong lòng anh cảm thấy giống như bị nhét vào một hạt ô mai chua, chua từ trong miệng lan đến tận trong lòng.
Nhưng mà anh không dám biểu hiện ra ngoài vì anh sợ Đồng Tuyết Lục nói anh lòng dạ hẹp hòi. Hơn nữa đây cũng là công việc của Đồng Tuyết Lục, anh không nên đố kị.
Lý lẽ đều đã rõ ràng mà trong lòng anh vẫn cứ thấy khó chịu. Không thế nào trách người yêu, mà trách lãnh đạo cũng không đúng lắm.
- -- Nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ có thể trách Jackson bị ngỗng trắng mổ vào "cái đó" thôi.
Đồng Tuyết Lục làm cho Jackson khoai môn ngào đường và bánh đậu đỏ, đương nhiên những người khác cũng đều có phần. Ôn Như Quy cũng nhận được một phần.
Bởi vì Jackson bị ngỗng của nhóm sản xuất mô bị thương, nhóm sản xuất vì để tỏ lòng áy náy đã bắt con ngỗng mổ Jackson rồi đưa tới cho bọn họ làm thịt. Buổi tối, Đồng Tuyết Lục lấy con ngỗng chế biến thành món ngỗng om vàng.
Nguyên liệu nấu món ngỗng ôm vàng chủ yếu có thịt ngỗng, ớt xanh, nấm hương và mộc nhĩ. Bắt ngỗng đi cắt tiết và làm sạch, sau đó ướp ngỗng trong 10 phút.
Tiếp đó sẽ quết trứng gà lên thịt ngỗng và bỏ vào chảo dầu chiên, chiên đến khi nào thịt ngông chuyển sang màu vàng kim thì vớt lên. Thịt ngỗng sau khi chiên sẽ được cho nước tương và gia vị vào om nhỏ lửa. Ngỗng ôm vàng có mùi vị thơm ngon, thịt ngỗng khi nhai rất ngon.
Mặt khác, hương vị của các loại nguyên liệu hòa quyện với nước tương, khi ăn vào trong miệng cảm giác tan mềm dễ chịu rất vừa miệng, vô cùng thích hợp ăn với cơm.
Jackson coi món ngỗng hầm vàng như kẻ địch, hung hăng ăn hết 2 bát cơm.
===
Sau khi ăn cơm xong, mọi người tắm rửa rồi đi lên lầu nghỉ ngơi.
Khi mọi người ở dưới lầu, Ôn Như Quy đi tản bộ ở bên ngoài, chờ đến lúc mọi người đều tắm xong thì anh mới trở về.
Sau đó anh tranh thủ lúc mọi người không chú ý chạy vào trong phòng của Đồng Tuyết Lục.
Bởi vì lầu 2 chỉ có một mình Đồng Tuyết Lục, bộ thương mại và 2 cha con Tạ Thành Chu đều ở lầu 3 cho nên không có ai phát hiện ra chuyện Ôn Như Quy và Đồng Tuyết Lục ở chung một phòng.
Đồng Tuyết Lục nhìn anh quay trở lại phòng với sắc mặt bị đông lạnh đến trắng bệch mà có chút đau lòng: "Thực ra thì anh ngồi ở sảnh lớn là được, không cần cố ý đi ra ngoài như vậy đâu."
Ôn Như Quy lắc đầu: "Không được, nếu như có người chú ý đến anh, quay đầu lại đã phát hiện ra chuyện này thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của em."
Anh đã làm sai chuyện này, hôm nay chỉ có thể "mất bò mới lo làm chuồng", không thể để cho những người khác phát hiện được nếu không anh sẽ không cách nào có thể tha thứ cho bản thân mình.
Đồng Tuyết Lục nói với anh: "Anh mau đi tắm đi, đừng để bị nhiễm lạnh."
Ôn Như Quy gật đầu, lấy quần áo chuẩn bị đi ra cửa. Đi tới cửa, anh đột nhiên dừng bước và hỏi: "Đúng rồi, ngày mai em có kế hoạch gì không?"
Đồng Tuyết Lục trả lời: "Ngày mai đồng chí Tạ muốn đi thăm mấy người bạn học và thầy giáo trước đây của ông ấy, đồng chí Tiểu Tạ không muốn muốn cùng đi qua đó nên Phó bộ trưởng để cho tôi dẫn anh ta đi dạo xung quanh một chút."
Ôn Như Quy dừng một chút rồi mới lại nói: "Được, anh biết rồi."
Anh vừa nói vừa đóng cửa lại và đi xuống lầu. Nghĩ đến ngày mai Đồng Tuyết Lục phải đi ra ngoài cùng Jackson, trong lòng Ôn Như Quy càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Mặc dù anh cũng có thể đi cùng nhưng nếu như Jackson mời Đồng Tuyết Lục chụp ảnh thì anh căn bản là không có cách nào ngăn cản được.
- -- Anh rất không thích loại cảm giác này.
Đột nhiên ánh mắt anh nhìn về phía vòi nước, trong đầu anh chợt lóe lên một ý. tưởng.
Đợi đến khi anh đi ra từ phòng tắm, cả người anh run như cầy sấy, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Nhân viên phục vụ trông thấy bộ dạng này của anh mà sợ hết hồn: "Đồng chí Ôn, tại sao sắc mặt anh lại tái nhợt như vậy, anh không sao chứ?"
Ôn Như Quy lắc đầu: "Tôi không sao."
Anh nói xong, đi lên lầu. Vì để cho Đồng Tuyết Lục không nhìn ra sự khác thường của mình, anh đã đứng ở giữa hành lang và dùng tay gắng sức chà xát với mặt. Đến khi cơ thể ấm trở lại thì anh mới len lén đi vào trong phòng.
Quả nhiên, Đồng Tuyết Lục không nhìn ra sự khác thường của anh, 2 người nói, chuyện một lát rồi mỗi người đều có giấc ngủ của riêng mình.
===
Đến ngày hôm sau, Đồng Tuyết Lục mở mắt ra, cô theo bản năng nhìn sang phía giường của Ôn Như Quy.
Tầm này ngày hôm qua Ôn Như Quy đã rời giường sau đó đi xuống dưới sảnh lớn dưới lầu rồi nhưng lúc này cô vừa quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Như Quy vẫn còn ngủ trên giường, nghe tiếng hô hấp của anh hình như có chút nặng nề.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy có hơi kỳ lạ, cô gọi anh một tiếng: "Như Quy, anh còn chưa dậy sao?"
- -- Không trả lời.
Đồng Tuyết Lục càng cảm thấy có gì đó không được bình thường. Cô xuống giường, đi tới xem thử một cái.
Chỉ thấy Ôn Như Quy nhắm thật chặt đôi mắt, mặt đỏ bừng bừng. Đồng Tuyết Lục hoảng sợ, đưa tay ra sờ lên trán anh, người anh rất nóng.
"Như Quy, anh tỉnh lại đi! Hình như anh phát sốt rồi, chúng ta phải nhanh đi tới bệnh viện thôi."
Ôn Như Quy từ từ mở mắt ra, đôi mắt mệt mỏi không chút sinh khí nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói bằng giọng mũi: "Anh không sao, anh ngủ một lát thì sẽ khỏe thôi."
Đồng Tuyết Lục vừa mặc quần áo vừa nói: "Không được, đầu anh rất nóng, bây giờ chúng ta phải đi tới bệnh viện. Em đi nói qua nói với những người khác một tiếng, hôm nay em không đi ra ngoài cùng bọn họ được."
Nghe cô nói như vậy, đầu óc đang hỗn hỗn độn độn của Ôn Như Quy đột nhiên tỉnh táo lại, anh dừng một chút rồi nói với cô: "Được."
Đồng Tuyết Lục đi tới nói với Phó bộ trưởng một tiếng. Phó bộ trưởng đã biết Ôn Như Quy là người yêu của cô nên ông ấy gật đầu và nói: "Vậy cô nhanh đưa người yêu của cô đến bệnh viện đi. Hôm nay tiệm ăn nhà nước đã bắt đầu mở cửa, chúng tôi cũng được dịp đi nếm thử một chút hương vị của nơi này."
Đồng Tuyết Lục gật đầu, sau đó cô đi tới bệnh viện cùng với Ôn Như Quy.
Đi tới bệnh viện, vừa châm cứu lại vừa uống thuốc hạ sốt thì cơn sốt của Ôn Như Quy lúc này mới giảm đi.
Trên đường trở về khách sạn, 2 người ngồi kế bên nhau trên xe buýt.
Đồng Tuyết Lục: "Nhất định là tối hôm qua, khi anh đi ra ngoài đã bị nhiễm lạnh rồi. Tối nay anh vẫn đừng nên đi ra ngoài, anh trốn ở trong phòng thì sẽ không ai phát hiện ra anh đâu."
Bởi vì cô là nữ đồng chí, nếu như không có chuyện khẩn cấp gì thì những người khác sẽ không đi tới phòng tìm cô.
Hàng mi của Ôn Như Quy run rẩy một chút: "Được."
Sắc mặt anh đỏ ửng bất thường, dáng vẻ gật đầu nhìn cũng rất ngoan. Đồng Tuyết Lục rất muốn đưa tay ra xoa xoa tóc của anh nhưng mà bởi vì 2 người đang ngồi trên xe buýt nên cô đành phải thôi.
===
Quay về đến khách sạn, nhân viên phục vụ nói cho 2 người họ biết những người khác đều đã đi ra ngoài. Sau đó 2 người một trước một sau trở lại phòng. Đây là lần đầu tiên 2 người bọn họ vào bên trong một phòng với nhau khi trời vẫn sáng.
Cửa sổ bị đóng lại, ngăn cách gió lạnh và âm thanh ở bên ngoài. Trong phòng chỉ có 2 người bọn họ, thật yên tĩnh, yên tĩnh tới mức dường như họ có thể nghe được từng hơi thở và tiếng tim đập của đối phương.
Đồng Tuyết Lục nhìn anh vừa bị bệnh mà cả người giống như ngây ngốc hẳn ra, đi tới đặt tay lên trán anh: "Anh sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?"
Một người khi bị bệnh thì trong lòng cũng sẽ trở nên vô cùng yếu đuối và dễ dàng trở thành một đứa trẻ luôn hy vọng có người dỗ dành mình.
Đồng Tuyết Lục nhìn dáng vẻ này của anh, trái tim trở nên mềm nhũn: "Vậy anh có muốn ăn gì đó không?"
Đôi mắt của Ôn Như Quy nhìn chằm chằm cô, im lặng một lúc rồi nói: "Có."
"Là cái gì?"
"Em."
Giọng nói rơi xuống, trong phòng yên lặng mất vài giây.
Đồng Tuyết Lục trừng to mắt nhìn anh với vẻ không thể tin được: "Anh vừa mới nói cái gì?"
Không biết Ôn Như Quy lên cơn sốt hay là xấu hổ mà sắc mặt anh lại một lần nữa đỏ lên: "Anh muốn... chứng minh mình trong sạch."
Ánh mặt trời xuyên thấu qua ô kính cửa sổ, hắt vào trong tạo cho căn phòng có mảng tối lại cũng có những khoảng sáng, khiến cho đôi mắt anh trông qua vừa có vẻ u sầu và thâm trầm lại càng thêm phần nóng bỏng và chăm chú.
Đồng Tuyết Lục nhìn anh, trong đôi mắt đen của anh cô thấy hình ảnh của chính mình đưa tay khiêu khích cằm anh: "Anh muốn làm cách nào để chứng minh mình trong sạch?"
Nếu mà người không biết chuyện trông thấy cảnh này thì nhất định sẽ cho rằng Đồng Tuyết Lục đang đùa giỡn một người đàn ông tử tế đã có gia đình.
Sự thật cũng là như vậy, Ôn Như Quy nằm ở trên giường còn Đồng Tuyết Lục thì ngồi ở mép giường đang đưa một tay ra khiêu khích chiếc cằm của anh, làm sao lại không giống nữ lưu manh cơ chứ?
- -- Đáng tiếc là được đùa giỡn như vậy thì trong lòng lại nghĩ... muốn được giở trò lưu manh mà lại trêu chọc nhiều hơn.
Yết hầu trên cố Ôn Như Quy khẽ chuyển động, giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên: "Tuyết Lục, anh muốn hôn em, có được không?"
- -- Thật là cái đồ ngốc.
- -- Loại vấn đề này đâu phải hỏi, trực tiếp làm luôn là được.
Đồng Tuyết Lục đối diện với đôi mắt chăm chú và nóng bỏng của anh, nhịp tim ngày một tăng lên: "Được."
Cô vừa nói xong, Ôn Như Quy đã từ trên giường ngồi "vèo" dậy, động tác nhanh chóng, hoàn toàn không giống người bị bệnh một chút nào.
Anh nhìn cô, ánh mắt dừng lại ở nốt ruồi son bên trên khóe mắt của cô. Trong căn phòng được hòa quyện giữa một chút ánh sáng và một chút mờ mờ tối, nốt ruồi son của cô lại xinh đẹp đến mức khiến cho tim người ta càng đập nhanh hơn.
Cơ thể anh từ từ tiến gần về phía cô.
- -- Thình thịch! Thình thịch!
Khoảng cách giữa 2 người gần như vậy, anh cảm thấy Đồng Tuyết Lục chắc chắn nghe được tiếng tim đập của anh.
Quả thực là Đồng Tuyết Lục nghe được, chóp mũi của cô được phủ lên hơi thở thuộc về riêng anh. Hơi thở của 2 người quấn quýt giao nhau, không khí trong phòng cũng thêm một chút, một chút lại một chút nóng, lên.
Sự ám muội ngày càng tăng lên, dần dần tràn ngập trong căn phòng.
Cô cong môi nói: "Nếu không chứng minh, đợi lát nữa có khả năng lại có người đến."
Trong lòng Ôn Như Quy "lộp bộp" một tiếng, khi ở Đồng gia, anh trước sau 2 lần đều đã bị Đồng Miên Miên phá hỏng.
Trong lòng khẽ động một cái, môi anh tiến tới chạm vào môi cô. Đồng Tuyết Lục không nghĩ anh sẽ đột nhiên đụng tới như vậy, cũng may là anh đã khống chế lực độ, nếu không thì rằng cô đều đã bị anh đụng cho rơi hết ra.
Ôn Như Quy dán cánh môi lên môi cô, cả cơ thể anh cứng đờ, tim đập dồn dập hoàn toàn mất kiểm soát.
Anh cứ dán môi lên bất động như vậy.
Đồng Tuyết Lục hơi nhíu mày.
- -- Cái gì vậy?
Nhưng mà đó cũng là điều bình thường, là một người vô cùng ngây thơ và đáng yêu như anh nếu như mà biết hôn môi thì chuyện đó mới là kỳ lạ.
Đồng Tuyết Lục giơ 2 tay lên ôm lấy cổ anh, đưa đầu lưỡi ra liếm liếm cánh môi
anh.
Cả người Ôn Như Quy run lên, một cỗ tê dại len lỏi khắp cơ thể giống như bị một luồng điện chạy qua. Hô hấp của anh trở lên dồn dập, loại cảm giác này thật quá kỳ lạ nhưng đồng thời cũng có cảm giác tuyệt vời nói không nên lời.
Đồng Tuyết Lục nói khẽ: "Mở miệng ra nào."
Ôn Như Quy nghe cô nói vậy, ngoan ngoãn mở miệng ra. Đầu lưỡi cô nhân cơ hội tiến vào trong miệng anh, linh hoạt khuấy đảo, chiếm đoạt.
Ôn Như Quy giật mình. Cho tới bây giờ anh không hề biết đầu lưỡi còn có loại tác dụng kỳ diệu này.
Ban đầu anh giống như người gỗ nhưng mà anh lại là một học sinh rất thông minh. Anh học được rất nhanh, cuối cùng còn lật ngược tình thế, đổi khách thành chủ, bắt chước Đồng Tuyết Lục công thành đoạt đất..
- -- Thông minh nha, tên ngốc này hóa ra lại không ngốc.
2 người ôm nhau quấn quít một hồi, mãi cho đến khi không có cách nào hô hấp được nữa thì mới tách nhau ra.
Trái tim Đồng Tuyết Lục đập rất nhanh, đôi mắt mơ màng nhìn anh. Đột nhiên đôi môi đỏ mọng của cô cong lên, cô tiến tới cắn nhẹ một cái lên cằm của anh.
Tiếp đó đội môi di chuyển xuống dưới yết hầu trên cổ họng anh.
Toàn thân Ôn Như Quy hoàn toàn run rẩy giống như lá rụng trong gió, máu đều dồn lên mặt, cả cơ thể dường như bị dòng điện chạy qua.
- -- Toàn thân tê dại.
===
Lúc này ở thành phố Bắc Kinh, Bộ trưởng Nghiên của ủy ban cách mạng đang nói chuyện với cháu mình.
Nghiêm Minh lấy ra một phong thư từ trong người, có hơi không được tự nhiên mà nói: "Đây là của một nữ đồng chí tên Đồng Chân Chân ở nông trường lao động cải tạo nhờ cháu đưa cho chú."
Bộ trưởng Nghiêm nhìn anh ta một cái: "Làm thế nào mà cháu biết người này?"
Nghiêm Minh gãi gãi mũi: "Cô ấy là bạn học cấp 2 của cháu."
Ánh mắt sắc bén của bộ trưởng Nghiêm nhìn chằm chằm anh ta: "Cháu sẽ không thích đối phương đấy chứ? Chú cũng nói với cháu này, người như thế không môn đăng hộ đối với Nghiêm gia chúng ta. Cháu mà có cái ý nghĩ này trong đầu thì đều bóp chết ngay cho chú."
Sắc mặt Nghiệm Minh ngay lập tức trở nên trắng bệch nhưng vẫn gật đầu: "Cháu biết rồi, chú."
Bộ trưởng Nghiêm liếc nhìn phong thư, hỏi anh ta: "Bên trong viết cái gì hả? Tại sao cô ta nhờ cháu đưa cho chú phong thư này?"
Nghiêm Minh lắc đầu: "Cháu không biết, cháu đi nông trường lao động cải tạo thăm cô ấy, sau đó cô ấy cầu xin cháu mang phong thư này đưa cho chú, nói rằng chú nhìn là biết quan trọng như thế nào."
Anh ta cũng biết anh ta không nên giúp Đồng Chân Chân mang theo phong thư này nhưng mà đối phương cứ làm nũng với anh ta khiến cho anh ta lập tức không thể chống đỡ nổi.
Ông ta trợn mắt liếc nhìn Nghiêm Minh một cái rồi mở phong thư ra.
Ban đầu trên mặt ông ta mang theo vẻ mặt khinh bỉ và không quan tâm nhưng chờ sau khi nhìn thấy nội dung bên trong phong thư thì đôi mắt của ông ta ngay lập tức trợn to, lại còn trở nên vô cùng sắc bén.
Nghiêm Minh nhìn dáng vẻ của chú mình, không khỏi tò mò hỏi: "Chú, Đồng Chân Chân, cô ấy viết cho chú cái gì vậy?"
Bộ trưởng Nghiêm ngẩng đầu nhìn anh ta: "Bạn học nữ kia của cháu bây giờ đang ở nông trường lao động cải tạo nào? Mau dẫn chú đi đến đó!"
Nghiêm Minh: "???"
===
Hôm nay, Ôn Như Quy đã 3 lần chứng minh mình trong sạch.
Sau 3 lần ấy, cánh môi của anh được chứng minh đến sưng lên.
Đến trưa, ở đại sảnh, đoàn người của Bộ thương mại đã quay trở lại, trông thấy Ôn Như Quy thì không khỏi hoảng sợ.
"Đồng chí Ôn, dáng vẻ này của anh trông giống như bị bệnh rất nghiêm trọng, anh không đi khám bác sĩ sao?"
Không trách bọn họ bị dọa sợ đến như vậy, bây giờ Ôn Như Quy mặt đỏ tới mang tai giống như là đang sốt cao, thực sự rất nghiêm trọng, còn miệng anh thì sưng lên, nhìn qua giống như bị dị ứng.
- -- Bộ dạng này của anh quả thực khiến cho người ta vô cùng lo lắng.
Ôn Như Quy bình tĩnh gật đầu: "Khám rồi, bác sĩ nói rất nhanh là có thể khỏe lại."
Mọi người thấy khuôn mặt đỏ giống hệt như tôm luộc chín của anh mà tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ.
===
Ngày hôm sau, đoàn người ngồi xe lửa trở về Bắc Kinh.
Ôn Như Quy theo họ, cùng nhau ngồi xe lửa quay về với lý do là anh bị ốm, phải trở về Bắc Kinh nghỉ ngơi.
Ngày hôm qua, những người khác đã gặp anh với bộ dạng mặt mũi đỏ tới tận mang tai nên không có một chút hoài nghi nào đối với lời viện cớ của anh.
Trở lại Bắc Kinh, cha con Tạ Thành Chu cũng chuẩn bị quay về nước Mỹ.
Tạ Thành Chu cảm ơn Đồng Tuyết Lục: "Đồng chí Đồng, trong khoảng thời gian này vô cùng cảm ơn cô. Cô làm những món ăn không chỉ khiến cho tôi nhớ lại hương vị mẹ tôi đã từng làm mà còn ngon đến mức không gì sánh được."
Ông ta nói xong thì lấy ra một hộp quà, dùng 2 tay đưa tới: "Xin đồng chí Đồng nhất định hãy nhận lấy."
Đồng Tuyết Lục từ chối một chút, nhưng mà đối phương cứ khăng khăng muốn cô nhận lấy: "Đồng chí Tạ thật là khách khí quá, đây đều là chuyện tôi nên làm. Vậy món quà này tôi xin nhận, cảm ơn ông!"
Trước khi rời đi, Jackson lén lút đi tìm Đồng Tuyết Lục một lần: "Đồng chí Đồng, nếu như cô chưa có người yêu, cô sẽ cân nhắc tôi chứ?"
Đồng Tuyết Lục mỉm cười, lắc đầu: "Sẽ không."
Jackson không tin: "Có thể nói cho tôi biết lý do tại sao không?"
Đồng Tuyết Lục cười, không đáp lại anh ta.
Mãi đến khi Ôn Như Quy hỏi về vấn đề tương tự như vậy thì cô mới nói: "Em không chọn Jackson là bởi vì tên tiếng Trung của anh ta."
Ôn Như Quy: "Tên của anh ta có vấn đề gì sao?"
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục giật giật một cái: "Bởi vì anh ta được gọi là Tạ Quảng Côn."
Cái tên này lúc nào cũng làm cho cô nhớ tới bài múa "Tình yêu nông thôn" của Tạ Quảng Khôn. (?)