Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng

Chương 96: Chia tay



===

Thật ra, chính xác mà nói, trẹo lưng thì không có cách nào khiến người vợ hài lòng.

Không có cách nào làm cái chuyện đó thì dĩ nhiên không cách nào làm cho vợ sướng được.

- -- Và như vậy cũng có nghĩa là không cách nào sinh con.

Cho nên anh ta nói vậy cũng không sai. Hoàng Khải Dân gãi đầu, mặt đỏ bừng như gan heo bị luộc vậy.

Chu Diễm chau mày phản bác: "Hoàng Cầu Đản, anh còn dám nói mình không phải tung tin đồn nhảm. Anh chính là tung tin đồn nhảm, sinh con là chuyện của phụ nữ, liên quan gì đám đàn ông chúng tôi?"

Hoàng Khải Dân coi thường anh ta rồi nói: "Chu tiêu chảy, anh nói nhảm, không có đàn ông thì làm sao phụ nữ sinh con? Anh từng thấy cô gái nào chưa kết hôn mà sinh con chưa?"

Chu Diễm: "..."

- -- Hình như anh ta nói cũng có lý.

Sau khi Ôn Như Quy ngạc nhiên thì hoàn hồn: "Bác sĩ chưa nói với tôi chuyên không thể sinh con, anh chắc chứ?"

Chu Diêm nghe tới đây thì cũng chợt đe lại: "Đúng vậy, Hoàng Cầu Đản, anh cũng đâu phải bác sĩ, tôi cảm thấy tốt nhất ngày mai chúng ta tới hỏi bác sĩ đi."

Hoàng Khải Dân ngứa răng: "..."

2 cái tên không có kiến thức này. Hoàng Khải Dân cảm thấy quyền uy của mình lại bị nghi ngờ thì rất muốn nối cáu.

Thật ra, ý anh ta muốn biểu đạt chính là trẹo lưng thì ảnh hưởng tới sự vui sướng của người vợ.

- -- Nếu câu này lọt vào tại của bác sĩ thì đúng là mất mặt.

Do đó, để bảo vệ quyền uy của mình, cũng để cho 2 người họ hiểu chuyện sớm, một chút, Hoàng Khải Dân tới chỗ người gác cổng dẫn 2 chú chó vào.

Chu Diễm nhìn chú chó thì lại càng hoang mang: "Hoàng Cầu Đản, anh dẫn 2 chú chó vào đây làm gì?"

Ôn Như Quy cũng tỏ ra mơ hồ.

Hoàng Khải Dân hừ một tiếng: "Mở to đôi mắt của 2 người mà nhìn cho rõ.".

2 chú chó này, một đực một cái, bây giờ lại là mùa xuân, vạn vật hồi sinh đúng lúc là mùa giao phối của động vật. 2 chú chó này vừa đến gần nhau, lập tức vào trạng thái kích tình nóng bỏng, chó đực bổ nhào lên người chó cái, sau đó bắt đầu trở thành máy đóng cọc.

Ôn Như Quy và Chu Diễm ngẩn người. Thời đại này không có nhiều người nuôi chó, cũng ít chó lang thang trên đường. Tuy 2 người từng thấy chó nhưng không thấy chúng làm chuyện này.

Chu Diễm trùng to mắt: "Hoàng Cầu Đản, chúng... chúng đang làm gì thế?"

Hoàng Khải Dân đỏ mặt: "Đang sinh con, à, không đúng, đang sinh chó con."

Ôn Như Quy: "..."

Chu Diễm: "..."

Thật ra đây vẫn là vấn đề của thời đại này. Không những không có ảnh để xem mà cũng không có sách giáo dục về phương diện này. Giữa cha mẹ và bạn bè lại càng không đề cập giáo dục giới tính.

- -- Cả 2 đột nhiên như mở ra một thế giới mới.

Hoàng Khải Dân tiếp tục đỏ mặt phổ cập cho 2 người: "2 người nhìn đi, nếu con chó đực này bị trẹo lưng, nó còn có thể làm vậy được không?"

Chu Diễm lắc đầu, sau đó vô thức dùng ánh mắt đồng tình nhìn sang Ôn Như Quy.

Ánh mắt đó dường như đang nói: Người anh em, hãy nén bị thương.

Ôn Như Quy: "..."

Hoàng Khải Dân phổ cập hoàn tất, muốn dẫn 2 chú chó ra ngoài nhưng tụi nó vẫn chưa làm xong, dính vào nhau mà còn bị làm phiền thế này. Chó cái đau đến mức hét lên, âm thanh rất thê lương.

Viện trưởng Trang Chính Huy đúng lúc ở gần đó, nghe thấy tiếng hét nên lập tức chạy đến. Ánh mắt của vài người giao nhau, bầu không khí im lặng vài giây.

Hoàng Khải Dân: "Viện trưởng, chuyện không phải như ông nghĩ đâu, ông nghe tôi giải thích..."

"Giải thích cái rắm!"

Viện trưởng Trang dùng một lời khó mà giải thích và ánh mắt nhìn sang 3 người bọn họ: "Rốt cuộc mấy cậu đang làm gì vậy? Giữa ban ngày bạn mặt lại kéo 2 chú chó tới để xem... Mấy cậu đúng là... tôi không nhìn mấy cậu nữa."

Ôn Như Quy: "..."

Hoàng Khải Dân: "..."

Chu Diễm: "..."

- -- 3 người đỏ mặt như tôm luộc, hết đường chối cãi. Đúng là rất ngượng.

===

Kể từ khi giành được hạng nhất trong khả năng nấu nướng, việc kinh doanh của tiệm ăn ngày càng tốt hẳn lên. Nhất là sau khi đổi tiệm ăn, bất kể là trang trí hay địa điểm, xem ra rất có phong thái và đẳng cấp hơn trước.

Rất nhiều người mời khách hoặc người của cơ quan đơn vị ra ngoài ăn đều sẽ cố tình đến tiệm cơm Đông Phong để ăn. Nhưng vì bản chất của tiệm cơm Đông Phong không phải tiệm ăn nhà nước, nguồn cung hạn chế, đồ bán hết thì không bán nữa.

Tới giờ thì đóng cửa, thật sự rất hạn chế trong việc phát triển doanh số. Điều đáng khen duy nhất là các gói gia vị đã được bán rất nhiều.

Lúc trước Đồng Tuyết Lục muốn đưa ra ý tưởng bán thịt bò viên, sau đó vì chuyện tham gia cuộc thi nên trì hoãn lại, lại có thêm nhiều chuyện khác xảy ra, cô cũng chưa đề cập chuyện này.

Nhưng bây giờ cô có một suy nghĩ mới, cô đang nghĩ có thể nhân danh chính phủ thành lập một xưởng chế biến nhỏ, sau đó bán đồ trên khắp đất nước.

Tuy sau này cô không định làm trong doanh nghiệp nhà nước, nhưng bây giờ làm được chút thành tích, 1 là có thể tích lũy kinh nghiệm, 2 là có thể thúc đẩy kinh tế, 3 là cũng có thể để lại ấn tượng tốt trước mặt các nhà lãnh đạo.

Sau này nếu cô kinh doanh đơn lẻ thì đường đi sẽ càng dễ đi hơn. Chỉ là mở một nhà máy thì không phải chuyện dễ dàng, một bộ phận thương mại cũng chưa chắc có thể đưa ra quyết định. Chuyện này có thể còn cần cha của Tiểu Cửu giúp một tay.

Khoảng thời gian này, cô và Tô gia cũng không mấy thân thiết. Mặc dù 2 bên vẫn luôn giữ liên lạc nhưng không quá thân với nhau. Dù gì Tô Việt Thâm tuổi tác đã cao, nếu họ quá thân thiết với nhau, nói không chừng sẽ có lời bàn tán ra vào. Nhưng dù sao thì cô cũng là ân nhân của Tiểu Cửu, mối quan hệ này không cắt đứt được.

Còn về cách nào đề cập chuyện mở nhà máy, cô vẫn phải suy nghĩ kỹ càng. Vì bây giờ cô không có tâm trạng nên tạm thời gác mọi chuyện sang một bên và tiếp tục đọc sách.

Cô tận dụng triệt để khoảng thời gian này, đã học hết sách của lớp 10. Bây giờ bắt đầu học sách của lớp 11. Cô vừa ghi chép vừa đọc thuộc lòng, một số nhân viên thỉnh thoảng tới nghe giọng đọc thuộc lòng bài văn của cô, trong lòng chợt khâm phục quản lý Đồng hơn. Lên đến vị trí này vẫn không quên học hành, chẳng trách người ta có thể thăng chức nhanh đến thế.

- -- Chính vì cô có chuẩn bị kỹ càng và năng lực vượt trội.

Mạnh Thanh Thanh và Ngô Lệ Châu nhận được rất nhiều lời động viên, nhưng trong lòng họ vẫn còn nghi ngờ. Thế là lúc ăn trưa, 2 người bèn nói ra nỗi nghi ngờ của mình: "Quản lý Đồng, tại sao cô vẫn học sách giáo khoa cấp 2 cấp 3 vậy? Lẽ nào cô muốn học trường Đại học Công Nông Binh sao?"

Nếu bạn càng biểu hiện tốt trong đơn vị của mình thì có cơ hội được giới thiệu vào trường Đại học Công Nông Binh.

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Tôi không định vào trường Đại học Công Nông Binh. Tôi cảm thấy chúng ta đã dành quá nhiều thời gian cho việc học ở trường, nhưng một khi ra ngoài làm việc thì chúng ta lại quên hết kiến thức đã được học. Vậy há chẳng phải lãng phí thời gian và tâm tư trong nhiều năm qua sao?"

"Còn nữa, như tôi nói lần trước, cơ hội là dành cho người có chuẩn bị. Lỡ như một ngày nào đó xuất hiện một cơ hội sẽ cần dùng những kiến thức này, cô nói xem, tôi có chuẩn bị thì có thể nắm bắt, hay là mấy người không có chuẩn bị thì chộp được cơ hội."

Mạnh Thanh Thanh và Ngô Lệ Châu đồng thanh lên tiếng: "Đương nhiên là quản lý, Đồng rồi."

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Nếu 2 người đã hiếu đạo lý này, vậy bình thường có rảnh thì cả 2 cũng có thể học lại những kiến thức trước đây."

Cơ hội này sẽ đến vào cuối năm, Mạnh Thanh Thanh và Ngô Lệ Châu đều là học sinh, tốt nghiệp cấp ba, có tư cách tham gia thi vào trường cao đẳng.

Ngoài ra, Tiểu Điền tốt nghiệp cấp 2, nếu cậu ta chăm chỉ học tập thì cũng có thể tham gia thi vào trường cao đẳng. Nhưng với lượng tri thức của cậu ta, chỉ sợ là khó mà thi đậu.

Mạnh Thanh Thanh và Ngô Lệ Châu nghe vậy, hôm sau cũng mang sách vở đến tiệm ăn để học. Vì mọi người đều tập trung vào chuyện học hành nên càng không có thời gian rảnh để nghĩ tới chuyện đấu đá lẫn nhau.

===

Buổi trưa, Phương Tĩnh Viện lại tới.

"Tuyết Lục, qua vài hôm là sinh nhật tôi, tôi muốn ăn mừng với cô, còn tiện thể dẫn đối tượng của mình tới ra mắt cô."

Nói tới đây, 2 gò má của Phương Tĩnh Viện như được thoa son, vẻ mặt ngượng ngùng.

Đồng Tuyết Lục quen thấy cô ấy mở miệng ngậm miệng đều dùng từ ngữ thô tục để dọa đối tượng xem mắt sợ mà đi. Thấy dáng vẻ cô ấy thế này, cô cứ cảm thấy rất lạ lẫm: "Thật ra cô chỉ muốn ăn món ngon tôi nấu chứ gì? Xem đối tượng của cô chắc cũng chỉ là tiện thể mà thôi."

Đôi mắt hí của Phương Tĩnh Điện mang theo ý cười: "Tuyết Lục, cô đúng là quá thông minh, chuyện gì cũng không qua mắt được cô."

Đồng Tuyết Lục suy nghĩ rồi nói: "Được rồi, vừa hay hôm đó là Chủ nhật, cô tới nhà tôi đi."

Phương Tĩnh Viện cảm động nhìn cô: "Tuyết Lục, tại sao cô không phải đàn ông? Nếu cô là đàn ông, tôi xác định là sẽ không cần đối tượng hiện tại của mình!"

Đồng Tuyết Lục trợn to mắt nhìn cô ấy. Phương Tĩnh Viện vừa đi thì có điện thoại reo, Đồng Tuyết Lục đi qua nghe thì chợt bị doạ một phen.

"Chú Tông, chú thở sâu nào, lúc nãy chú mới nói gì ạ?"

Chú Tông: "Tuyết Lục, Như Quy bị thương ở lưng khi ở căn cứ. Bây giờ chú và tư lệnh sắp tới căn cứ, cháu có muốn đi không?"

Đồng Tuyết Lục chau mày: "Có nghiêm trọng lắm không ạ? Làm sao mà anh ấy bị thương thế?"

Chú Tông: "Nghe nói là bị tủ đè lên lưng, bây giờ không cách nào nhúc nhích, chú phải qua chăm sóc cậu ấy vài hôm."

Đồng Tuyết Lục nói: "Cháu cũng đi."

Chú Tông: "Vậy cháu ở tiệm ăn chờ bọn chú là được, lát nữa chú và ông cụ lái xe qua tiệm ăn đón cháu."

Cúp máy xong, Đồng Tuyết Lục nói với người trong tiệm ăn, sau đó mua bánh ngọt và sủi cảo trong tiệm ăn, nhờ họ lát nữa nấu lại mấy món này.

20 phút sau, xe của Phác Kiến Nghĩa tới. Đồng Tuyết Lục lên xe, thấy dáng vẻ lo lắng của ông cụ Ôn, cô nhíu mày thật chặt. Trong lòng cô bỗng dưng hồi hộp. Lẽ nào Ôn Như Quy bị thương rất nghiêm trọng? Thậm chí trong đầu của Đồng Tuyết Lục nghĩ tới kiểu như liệt nửa người, nét mặt cũng trở nên tái nhợt.

Ông cụ Ôn không để ý đến vẻ mặt của Đồng Tuyết Lục. Ông cụ vừa nhận được tin, mẹ của Ôn Như Quy rất có thể sẽ theo chồng về Bắc Kinh. Một khi họ trở về, người phụ nữ kia chắc chắn sẽ đến tìm anh, ông cụ không thể để cuộc sống yên tĩnh hiện nay bị phá vỡ.

Ông cụ đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể ngăn họ quay về Bắc Kinh. Ông cụ Ôn cứ xị mặt ra, hoàn toàn không ngờ vẻ mặt của mình lại dọa Đồng Tuyết Lục phập phồng lo sợ suốt dọc đường đi.

===

Tới căn cứ.

Đồng Tuyết Lục vừa đến ký túc thì thấy Ôn Như Quy nằm trên giường, chăn đắp kín người chỉ để lộ cái đầu, đột nhiên trong đầu cô "ầm" một tiếng. Anh thật sự bị bại liệt rồi ư?

- -- Nếu thật sự bị liệt, kiếp này của Ôn Như Quy coi như đi tong.

Trước khi cô xuyên sách, y học vẫn chưa có cách làm cho người bị liệt đứng lên được. Nếu Ôn Như Quy thật sự bị liệt, cô sẽ nhẫn nại chăm sóc anh cả đời sao?

Ôn Như Quy nhìn Đồng Tuyết Lục, trong đầu cũng tầm một tiếng, câu nói của Hoàng Khải Dân không ngừng vọng lại: "Anh không cách nào sinh con được. Anh không cách nào sinh con được."

Ông cụ Ôn thấy dáng vẻ anh như thế, ông cụ đau lòng vô cùng: "Cháu nói là đi chuyển đồ thì cứ chuyển, sao lại để cái tủ đè lên người mình vậy?"

Chú Tông bên cạnh cũng tỏ ra thương xót, lấy đồ mà ông ấy mang tới ra, nhìn xem bình nước của Ôn Như Quy còn nước hay không, bạn như con quay vậy.

Phác Kiến Nghĩa chớp mắt nhìn anh và nói: "Anh mau chóng khoẻ lại, lát nữa tôi còn có chuyện muốn bàn bạc với anh nữa."

Ôn Như Quy hiểu ý. Tuy Phác Kiến Nghĩa lắm lời, nhưng anh ta làm tốt công việc, cha mẹ anh ta cũng làm trong đơn vị, hơn nữa họ đều là người rất dễ gần.

Nếu Tiêu Uẩn Thi và Phác Kiến Nghĩa ở bên nhau, chắc thầy cũng có thể yên tâm.

Ông cụ Ôn càm ràm một lúc, thấy Đồng Tuyết Lục chưa có cơ hội nói chuyện với Ôn Như Quy, thế là ông đứng dậy kéo Phác Kiến Nghĩa ra ngoài, để không gian lại cho 2 người.

Đồng Tuyết Lục ngồi xuống ghế bên cạnh, tâm trạng rất phức tạp: "Anh đừng nghĩ nhiều, dưỡng thương cho tử tế, anh sẽ nhanh chóng khoẻ lại thôi."

Ôn Như Quy nhìn cô chau mày: "E là không khoẻ được."

Mấy ngày nay, lưng của anh rất đau, cử động một chút là đau đến toát mồ hôi lạnh, ngồi dậy cũng không được chứ đừng nhắc đến chuyện làm động tác giống chú chó đực kia.

Đồng Tuyết Lục mím môi: "Anh đừng bị quan như thế, có lẽ sẽ có kỳ tích xuất hiện mà."

Vẻ mặt của Ôn Như Quy tái nhợt: "Tuyết Lục, anh như vậy rồi, anh thật sự không muốn làm lỡ dở chuyện của em. Lần trước anh nói cầu hôn em, cứ coi như chưa từng xảy ra đi. Sau này em hãy tìm đối tượng tốt hơn..."

Trái tim của Đồng Tuyết Lục như bị người ta bóp nghẹt.

- -- Lúc nãy cô không chắc mình có nhẫn nại để chăm sóc anh cả đời hay không.

Lúc này nghe anh nói vậy, sự lưu luyến và khó chịu dâng trào trong lòng: "Như Quy, anh yên tâm cho dù anh bị liệt, em cũng sẽ không chê anh đâu."

Đợi cải cách mở cửa, cô nhất định sẽ tập trung kiếm tiền, sau đó ra nước ngoài chữa bệnh cho anh, dùng cách chữa trị tốt nhất để giúp anh hồi phục. Nếu thật sự không được nữa, vậy thì mời nhân viên điều dưỡng chuyên nghiệp tới chăm sóc anh.

Ôn Như Quy ngơ ngác: "... Anh không bị liệt."

Nghe anh nói vậy, lần này tới lượt Đồng Tuyết Lục đơ ra: "Anh không bị liệt, vậy anh nói mình không khoẻ được, còn muốn chia tay với em?".

Có một sự xấu hổ thoáng qua gương mặt anh: "Anh... có thể không sinh con được, anh không muốn làm dở dang đời em."

Ánh mắt của Đồng Tuyết Lục "vèo" qua bộ phận nào đó dưới người anh, 2 mắt mở to.

- -- Lẽ nào tủ đè lên vị trí đó?

Ở khách sạn, 2 người hôn nhau đắm đuối, cô có thể cảm nhận được vật đó của anh in dấu lên mình.

- -- Hình dáng đó... rất khả quan.

- -- Bây giờ cô còn chưa kịp tận hưởng khoái cảm, chỗ đó của anh lại không xong ư?

Trong lòng của Đồng Tuyết Lục dâng lên một nỗi tiếc nuối khó nói thành lời: "Bác sĩ nói như vậy sao? Anh chắc chắn là mình không được ư?".

Trên gương mặt trắng trẻo của Ôn Như Quy hiện lên đỏ ửng: "Bác sĩ không nói, do lưng của anh không nhúc nhích được, đồng nghiệp anh nói như vậy thì sẽ ảnh hưởng chuyện sinh con."

Đồng Tuyết Lục chớp mắt: "Khoan đã, vậy là anh chỉ bị thương ở lưng mà thôi, những nơi khác không bị thương phải không?"

Ôn Như Quy gật đầu.

Đồng Tuyết Lục càng cảm thấy có gì đó sai sai: "Đồng nghiệp của anh nói với anh ra sao, anh kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện này cho em nghe đi."

Tuy Ôn Như Quy cảm thấy chuyện hôm đó khiến người ta thấy ngượng ngùng, nhưng chuyện này chắc chắn phải giải thích rõ ràng với Đồng Tuyết Lục. Cho nên, anh đỏ mặt kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó cho cô nghe.

Sau khi nghe xong, dấu chấm hỏi đen kịt hiện lên mặt của Đồng Tuyết Lục:?

Cô biết Ôn Như Quy rất ngây thơ nhưng cô không biết anh lại ngây ngô đến mức này. Tuy nhiên, nghĩ lại thời đại này cũng thiếu việc giáo dục giới tính, lại nhớ tới dáng vẻ ngốc nghếch và đáng yêu của những thiên tài vật lý trong "The Big Bang Theory", cô cũng có thể hiểu ra.

(*) The Big Bang Theory: một sitcom Mỹ được sáng lập bởi Chuck Lorre và Bill Prady, cả hai đều có nhiệm vụ là người sản xuất điều hành của chương trình cùng với Steven Molaro.

Đồng Tuyết Lục dịu dàng nói: "Anh yên tâm, cho dù anh không được thì em cũng không ghét bỏ anh."

Ôn Như Quy cảm động trong lòng: "Nhưng..."

Thật ra, anh không muốn chia tay hơn ai hết, nhưng anh thật sự không muốn vì mình mà làm lỡ dở chuyện của cô.

Đồng Tuyết Lục lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Lúc trước em nghe mẹ nuôi nói, nếu thắt lưng của người đàn ông không được, có thể để phụ nữ ở phía trên."

Ôn Như Quy: "..."

===

[HẾT CHƯƠNG 96]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.