Siêu Cấp Tuần Cảnh

Chương 55: Liều mình cứu người









Thân thể mập mạp của Lý Bân ngửa ra sau , hai tay của hắn trên quơ loạn xạ trên không trung , như muốn bắt lấy vật gì đó để làm điểm tựa giữ cho thân thể của mình ổn định , nhưng mà không bắt được cái gì , nhãn thần của hắn lúc đó trống trơn , đầu óc trống rỗng. Lúc này, hắn căn bản đã quên mất việc lên tiếng kêu cứu .



Sau khi nghe được tiếng " Ôi" của Lý Bân , Trương Sở Lăng liền thầm hô một tiếng không ổn, sau khi bộ dạng hoảng hốt lúng túng của bốn người , hắn biết lúc này nếu như mình không ra tay thì sẽ có 4 cái mạng người chờ mình .



Con mắt nhanh chóng quan sát địa hình một chút , trên đầu Trương Sở Lăng toát ra một trận mồ hôi lạnh . Bọn họ hiện tại đang ở dưới đáy của một sơn cốc , sơn cốc này quá hẹp , tối đa chỉ có thể chứa đồng thời 3 người ..., mà bao quanh sơ cốc là quái thạch san sát, ngay cả một địa phương có thể dùng làm điểm tựa cũng không có .



"A Hi, các ngươi ba người hãy đứng thành một đường cong để tránh ." Tình hình khẩn cấp khiến cho Trương Sở Lăng không có thời gian suy nghĩ nhiều , hắn hô to một tiếng, đồng thời vươn tai trái nắm lấy áo của Lý Bân , còn tay phải nắm lấy một quái thạch sắc nhọn .




Quái thạch sắc nhọn mặc dù có điểm nổi lên , thế nhưng muốn dựa vào quái thạch này để năng thân thể không bị trượt rất khó mà thực hiện được , không phải quái thạch không đủ cứng rắn , mà là chỗ nổi lên của hòn đá thực sự quá nhỏ , cánh tay của Trương Sở Lăng căn bản là không có cách nào để gắng sức .



Đau nhức, rất đau, phi thường đau nhức, đau nhức vô cùng .



Bàn tay lưu lại trên hòn đá một vết máu đỏ tươi , Trương Sở Lăng cắn răng kiên trì, gắt gao nắm lấy áo của Lý Bân .



Tuy rằng thân thể Lý Bân vẫn bị trượt xuống , nhưng tốc độ cũng giảm lại , hơn nữạ thân thể được Trương Sở Lăng làm cho ổn định , muốn giữ lại cũng không dễ dàng gì , thế nhưng toàn bộ tốc đọ thân trên của hắn lại chuyển xuống hạ thân , do đó cước bộ của hắn lại bắt đầu trượt xuống .



Việc làm của Trương Sở Lăng làm cho 3 người Lưu Tuấn Hi sợ ngây người , bọn họ không nghĩ tới Trương Sở Lăng sẽ dùng một chiêu này để cứu Lý Bân, thế nhưng không thể phủ nhận, một chiêu này cũng là chiêu duy nhất hữu dụng , bởi vì lúc này căn bản là không có ngaọi vật nào để dựa vào .



Lưu Tuấn Hi nhanh chóng thanh tỉnh lại sau tiếng gầm giận dữ của Trương Sở Lăng , nhanh chóng đêm Ông tiểu linh kéo về phía mình , Đường Dũng lúc này cũng tỉnh táo lại , nghiêng thân thể để tránh Trương Sở Lăng cùng Lý Bân đang trượt xuống , thế nhưng nếu như không phải Trương Sở Lăng mà là bọn họ nắm lấy Lý Bân mà nói , bọn họ cũng không có cái dũng khí kia .



Sau khi thấy được ba người nghiêng người để tránh ra , thân thể Trương Sở Lăng thoả mái hơn , hắn giữ một người đã mệt rã rời , nếu như nhiều hơn nữa mà nói , hắn cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm .



Nếu như là nơi có địa hình bằng phẳng , Trương Sở Lăng nhấc Lý Bân lên cũng không thành vấn đề , chính là trọng loại địa thế dốc đứng thế này , hắn vừa giữ cân bằng của thân thể , lại muốn ổn định thân thể của Lý Bân , độ khó không biết tăng đến bao nhiêu lần .



Lý Bân cũng biết tình hình lúc này hết sức nghiêm trọng , hai tay của hắn cũng nắm loạn xạ nữa , tâm tình cũng bình tĩnh , chỉ là đầu của hắn vẫn còn ngửa ra sau, nhãn thần căn bản không có cách nào thấy được Trương Sở Lăng , càng không biết Trương Sở Lăng để giữ cho thân thể của mình không bi trượt xuống phía dưới , bất quá hắn cảm thấy được mức độ khó của việc Trương Sở Lăng ổn đinh và làm thân thể hắn rơi chậm lại .




"Sàn sạt..."



Trong sơn cốc chật hẹp , chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển cùng tiếng đá vun dưới lòng bàn chân vang lên , tâm trí mọi người rất khẩn trương , ba người Lưu Tuấn Hi gắt gao trừng mắt nhìn lên hòn đá khi thấy được vết máu trên đó mà giật mình , Lý Bân tựa hồ cũng yên tâm, đem sự sinh tửu của mình giao phó cho Trương Sở Lăng .



Trương Sở Lăng cảm giác ngón tay của mình tê đi , hai tay mất đi cảm giác . Lúc này, hắn đã không có cảm giác đau đớn, thế nhưng, thân thể của hắn cùng Lý Bân vẫn đang trượt , hắn thậm chí sinh ra một loại thôi thúc muốn buông tay , chính là trong nội tâm sinh ra một âm thanh nói cho hắn biết , không thể buông tay, trong tay của mình đang nắm giữ một sinh mệnh.



Máu, chảy đầy trên cánh tay của Trương Sở Lăng , để lại trên thạch bích một mùi nồng đậm , con mắt của ba người Lưu Tuấn Hi đều đỏ lên , nước mắt kiềm nén được lưu đầy hai gò má , thế nhưng bọn họ lại không phát ra thanh âm nào , chỉ là yên lặng trong tâm cổ vũ Trương Sở Lăng nỗ lực lên , đồng thời nội tâm cũng bất đầu bội phục "tổ trưởng " có thân thể gầy gò này .



Thân thể, nhanh chóng trượt xuống, tay phải của Trương Sở Lăng tuy rằng đã tê dại , thế nhưng đầu óc của hắn vẫn tỉnh táo không có gì sánh được , hai mắt của hắn, nhạy cảm đánh giá địa thế xung quanh , hi vọng có thể tìm được địa phương nào đó để dùng sức .



Đột nhiên, mặt đất xuất hiện một tảng đá lớn bằng cái đầu gây cho hắn sự chú ý , tảng đá kia đại khái cao 4-5 thốn, chỉ là hòn đá này không chỉ hơi nghiêng so với hướng trượt của Trương Sở Lăng cùng Lý Bân , mà là hơi nghiêng ra ngoài , trong nháy mắt lúc này , Trương Sở Lăng cắn răng một cái , đưa ra một quyết định gian nan .



Trong nhát mắt lúc thân thể lướt qua hòn đá , Trương Sở Lăng dùng chân ôm lấy tảng đá kia , tuy rằng hòn đá chỉ cao 4-5 thốn , nhưng đối với hắn như vậy là đủ rồi .



"Phù phù" một tiếng, Trương Sở Lăng té lăn trên đất, vì tránh cho mặt thụ thương, cánh tay phải của Trương Sở Lăng ở trên mặt đất đã không còn hình dạng do đã sớm bị thương bởi thạch bích , trên mặt Trương Sở Lăng co giật biểu tình cho sự đau đớn kịch kiệt của hắn , rất nhanh Trương Sở Lăng bất chấp đau đớn của bản thân . Bởi vì hắn thấy Lý Bân đang hướng về phía bản thân mà lao đến , Trương Sở Lăng nhanh chóng hoạt động thân thể , đồng thời tay trái bắt lấy thân thể Lý Bân , giảm bớt tốc độ ngã xuống đất của hắn một chút .



Kỳ thực từ lúc bản thân Lý Bân giẫm lên hòn đá nhỏ mà trượt chân cho đến khi hắn ngã xuống đất , thời gian vẫn chưa đến một phút , chính là năm người ở đây cảm giác giống như một thế kỷ , mỗi một giây đều là kinh tâm động phách . Thấy trên thạch bích có một vết máu dài hơn 10 thước , mọi người liền biết trong khoảng thời gian đó sự tan khốc mà Trương Sở Lăng chịu đựng đến mức nào .




"A lăng, ngươi không sao chứ." Thấy hai người Trương Sở Lăng cùng Lý Bân ngã xuống , tất cả mọi người không có phản ứng với vẻ mặt trắng bệch của Lý Bân khi ngã xuống , mà là nhất tề đỡ Trương Sở Lăng dậy , dù sao Lý Bân tuy rằng bị kinh hãi , nhưng từ đầu đến cuối hắn không có bị thương , mà Trương Sở Lăng lại không như vậy , tay phải của hắn đầy máu thịt , căn bản là không tìm ra được một mảnh da nào hoàn chỉnh .



Bởi vì do máu chảy quá nhiều , Trương Sở Lăng cảm giác được đầu có điểm bị choáng váng , hắn khoát tay áo, ra hiệu bản thân không có việc gì, đồng thời ngọ ngoạy ngồi dậy .



Ông Hiểu Linh vội vã mở hộp nữ trang mang trên người ra, dùng thuốc nước tỉ mỉ thoa lên cánh tay Trương Sở Lăng một lần , trông thấy vết thương vô cùng thê thảm trên tay của Trươngsở lăng , ngược lai ba người Lưu Tuấn Hi ,Lý Bân cùng Đường Dũng đứng phía sau bọn họ hít một ngụm khí lạnh , tay của Ông Hiểu Linh cũng hơi run rẩy .



Mấy phút đồng hồ sau, tay của Trương Sở Lăng băng bó hoàn hảo , mọi người cùng thở dài một tiếng .



"A lăng, mạng của Lý ban ta ngày hôm nay là do ngươi mang về , về sau mặc dù có chuyện gì chỉ cần ngươi mở miệng ta đều đáp ứng ." Hồi tưởng vài phút đồng hồ tuyệt vong trước, nhìn vào " tổ trưởng " gấy yếu trước mặt, Lý Bân trang nghiêm nói .



Lý Bân sống trong một gia đình giàu có , sở dĩ làm cảnh sát , hoàn toàn là do ý nguyện của hắn , phụ mẫu của hắn vẫn kiên trì phản đối . Nếu như ngày hôm nay đột nhiên mất mạng ở nơi này hắn không dám tưởng tượng khi phụ mẫu biết tin thì sẽ phản ứng ra cái dạng gì nữa , do đó sự cảm kích của hắn đối với Trương Sở Lăng là không có cách nào diễn tả được .



Lúc Trương Sở Lăng chuẩn bị lên tiếng , bên hông mọi người vang lên tiếng hô hoán.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.