SIÊU CẤP Y TIÊN Ở RỂ

Chương 7: Xin Lỗi, Tôi Không Cứu (1)



Mọi người sững sờ nhìn Phan Lâm

Câu nói này khiến cả căn phòng im lặng.

Cậu ta đang nguyền rủa lão thái thái chết sao?

Cậu ta bị điên à?

“Phan Lâm! Cậu ở đây nói bậy bạ gì đó? Ở đây có phần cậu lên tiếng sao?” Một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng lên tiếng mắng trước.

Đây là con trai thứ ba của lão thái thái, tên là Lý Thắng, một trong những phó giám đốc của tập đoàn Thịnh Hoa, chịu trách nhiệm về ngành phục trang của gia tộc.

Tuy sản nghiệp của nhà họ Lý ở Giang Thành không lớn, nhưng cũng được coi là giàu có, ngoài bất động sản, cũng kinh doanhthêm nhà hàng và trang phục.

Có điều Lý Thắng tuy là phó giám đốc, có danh nhưng không có quyền, mọi quyền lực của nhà họ Lý cơ bản đều nằm trong tay lão thái thái, còn lại chỉ là bù nhìn.

“Phan Lâm, cậu đang nguyền rủa bà nội à? Đúng là thằng cặn bã, cậu chán sống rồi sao?” Một thanh niên khá giống Lý Thắng chỉ vào mặtPhan Lâm chửi bới.

Người này tên là Lý Ngọc Quang, và người phụ nữ trẻ bên cạnh là Lý Mẫn, hai người họ đều là con của Lý Thắng.

Giọng nói của Lý Ngọc Quang trầm xuống, Lý Mẫn cũng cười thầm: “Phan Lâm, tôi biết bà nội trước giờ đều không thích cậu, nhưng đó cũng là do cậu có lỗi với nhà họ Lý chúng tôi, nhưng dù có chuyện gì đi nữa, cậu cũng không thể nguyền rủa bà nội chết như thế!”

“Đúng!”

“Cậu cũng biết châm cứu? Xùy, giả vờ ra vẻ cái gì chứ!”

“Phan Lâm, cậu đúng là độc ác! Bà nội đối xử với cậu đâu tệ.”

“Ái Vân, cô quản chồng cô thế nào? Mà lại để cậu ta chạy đến đây nguyền rủa bà nội chứ?”

“Cả nhà cô muốn phản nghịch sao?”

Mọi người không ngừng chỉ trích, hoặc là mắng chửi Phan Lâm, hoặc là quay sang khiển trách Lý Ái Vân.

“Xin lỗi, thật xin lỗi, tôi sẽ bảo Phan Lâm rời đi..." Lý Ái Vân vội vàng xin lỗi.

Lão thái thái cũng không còn cao hứng nữa, khuôn mặt lạnh đi, nụ cười cũng dần dần biến mất.

“Ái Vân, bà nội vẫn luôn yêu thương cháu, nếu không phải ông cháu cứ quyết hành động theo ý mình, thì một tên vô dụng như thế này làm sao xứng đáng cưới cháu chứ?”

“Bà nội, cháu xin lỗi, đây là lỗi của cháu, cháu sẽ dạy cho Phan Lâm một bài học, cháu xin lỗi bà.”Lý Ái Vân cúi đầu nói.

“Nhưng hiện tại tình trạng của lão thái thái rất nguy hiểm, tôi chỉ là...”

“Anh im miệng cho tôi!!”

Phan Lâm muốn nói gì đó, nhưng Lý Ái Vân đột nhiên quay người lại mắng.

Phan Lâm hơi sửng sốt.

Nhìn thấy Lý Ái Vân hai mắt đỏ hoe ứa lệ, tức giận nhìn hắn.

Sâu trong đôi mắt ấy là sự bất lực và đau đớn...

“Anh cút đi cho tôi! Cút ngay!”

Lý Ái Vân chỉ ra cửa và hét lên một cách cuồng loạn.

Phan Lâm thở dài, lắc đầu đi ra khỏi phòng bệnh.

Người nhà họ Lý hoặc chế giễu hoặc khinh thường, nhưng họ không hề ngờ đến hậu quả đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.