Siêu Cấp YY Hệ Thống

Chương 152: Đập đầu bể tường



Chùa xá, một nơi để nghỉ riêng biệt cho hành khách đến nghỉ ngơi khi mệt, bình thường ở đây rất đông đúc náo nhiệt, nhưng bây giờ vô cùng tĩnh lặng, yên ắng.

Phía bên ngoài phòng, khi này đã đứng đầy người.

Trên mặt từng người đều có vẻ bực bội.

Liễu Như Ân nhìn Cát Lâm, cũng chính là vị sư già kia, nàng bực bội nói: "Sư huynh, tên này là người hay heo vậy, từ đó đến giờ hắn đã ngủ hơn nửa năm rồi còn chưa thức dậy, không ăn, không ỉa, không đái mà vẫn có thể vô sự ngủ, thật sự đáng sợ."

Nói tới đây, nàng cũng cảm thấy có chút khâm phục người này.

Nhớ tới mỗi ngày tự mình đi đến đưa đồ ăn cho hắn,

vào phòng liền chỉ thấy cảnh tên nam nhân kia ngủ khò khò như heo...

Đám người nghe vậy đều nở nụ cười thiện chí, Cát Lâm cười một hồi, hắn mở miệng nói: "Người kia mặc dù ta chưa kiểm tra hắn, nhưng có thể do thể chất đặc thù, cho nên cần ngủ nhiều đến vậy, hiện tại ta nghĩ hắn chắc đã ngủ đủ rồi, là lúc đến đánh thức hắn, kiểm tra thiên phú cùng cho hắn học phật luận thôi."

Cát Lâm nói xong, hắn dẫn đầu mở cửa đi vào phòng, đoàn người phía sau đi sát theo.

"Khò khò...zzzz"

"Khò khò...zzzz"

"Khò khò...zzzz"

Bên trong phòng, một nam tử ăn mặc đơn sơ nằm trên giường, từng tiếng ngáy khò khò vô cùng to từ miệng hắn phát ra.

Cát Lâm đi đến giường, nhìn nam tử ngủ, hắn lớn tiếng nói: "Vị thí chủ này tới giờ dậy rồi, thức dậy đi nào!"

Nói xong, nhìn tên nam tử...

5 phút...

10 phút....

"Khò khò...zzzz"

"Khò khò...zzzz"

"Khò khò...zzzz"

Nam tử không có bất kỳ động tĩnh, vẫn là tiếng ngáy khò khò như heo từ miệng hắn phát ra.

Cát Lâm sắc mặt có chút đen, nói một câu: "Bần tăng xin mạo phạm thí chủ!"

Nói xong, hắn đem cây trượng trên tay đập thật mạnh vào bụng tên nam tử.

"Rắc!" Âm thanh nứt bể từ đầu trượng vang lên, nghe âm thanh này Cát Lâm nhìn lại, chỉ thấy đầu trượng đập vào bụng nam tử xong, xuất hiện từng vết rách chằng chịt, các vết rách trong tíc tấc lan ra toàn bộ phần thân.

"A cây trượng của ta!" Cát Lâm thấy cây trượng yêu quý của mình toàn thân nứt ra, thần sắc muốn khóc, vội vàng cầm lại, đem trượng ôm vào lòng.

"Rắc!" Tiếng rắc lại lần nửa vang lên, chỉ thấy toàn thân cây trượng bể ra, hóa thành thành từng mảnh vụn nhỏ, rời rạc rơi xuống đất.

"Không!!!!" Cát Lâm sắc mặt một mảnh xanh nhìn đám vụn dưới đất.

Từ cơ thể hắn bắt đầu trào ra từng luồng sát khí màu đỏ như muốn ngưng thực chất.

"Sư huynh bình tĩnh, đừng manh động, phật là từ bi, cho dù có tức giận đến đâu cũng không thể giết người."

Đám người ở sau thấy cảnh này có chút kinh ngạc, lại nhìn biểu tình muốn giết người của Cát Lâm, không nghĩ đến một người như hắn mấy ngàn năm mặt không đổi sắc, bình bình, tĩnh tĩnh, ăn nói khí hòa, hôm nay lại là một mặt muốn giết người.

Càng không nghĩ đến là cây trượng kia thế mà bị nứt vỡ ra, phải biết cây trượng này chính là từ những vật liệu hiếm có rèn đúc làm nên, đẳng cấp tương đương với Huyền Binh Chân Khí.

Trải qua 10.000 năm, sau tai kiếp lúc trước, đại thiên thế giới hoàn toàn thay đổi, có thể nói là biến chất.

Trong đó có các thế lực, tựa như các siêu cấp thế lực: Vô Tẫn Hỏa Vực, Thiên Nhân Cục, Võ Cảnh... cùng hơn ngàn vạn thế lực khác nhau, truyền thừa khác nhau bởi vì tai kiếp 10.000 năm trước mà trọng thương nguyên khí nặng nề, dẫn tới ngày càng suy yếu, và toàn bộ biến mất.

Bên cạnh một số thế lực biến mất thì cũng có một số thế lực khác mọc lên như nấm.

Mà thay đổi nhất, chính là tất cả cảnh giới tại đây, trong đó có luyện dược, luyện binh, cảnh giới tu luyện, cả ba đều thay đổi, rõ ràng cùng ngắn gọn hơn.

Cảnh giới người tu luyện:

-Linh Lực Cảnh

-Diễn Đạo Cảnh

-Khai Đạo Cảnh.

-Đại Hiền.

-Chân Tiên.

-Tiên Vương.

-Tiên Đế.

Binh khí:

-Bảo Binh Chân Khí = tương đương Đại Hiền.

-Huyền Binh Chân Khí = tương đương Chân Tiên

-Đại Đạo Chân Khí = tương đương Tiên Vương

-Tiên Đế Chân Khí = tương đương Tiên Đế

...

Cát Lâm thở phì phò, sau đó đột nhiên hắn quay lại, nhìn mọi người nở nụ cười hiền lành, lắc đầu nói: "Ha ha, ta chỉ giả bộ thôi, ta không tiếc nuối mất một cái Huyền Binh Chân Khí, mà ta chỉ tiếc nuối chính là một người bạn già luôn theo ta mấy ngàn năm."

"Hóa ra vậy" Mọi người cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.

Cát Lâm quay qua nhìn nam tử nằm trên giường, hắn nhíu mày lại, nhìn về Liễu Như Ân hỏi: "Ngươi lần đầu tiên đánh thức hắn bằng cách nào?"

Liễu Như Ân nghe Cát Lâm hỏi, nàng còn nhớ rõ như in việc hôm ấy, sắc mặt hơi đỏ lên, âm thanh có chút lạnh lùng, nói: "Thưa sư huynh, muội khi đó dùng thuật siêu độ người chết, hơn nửa khi đó..."

Liễu Như Ân còn chưa nói hết, lúc này Cát Lâm đã hai tay chắp lại với nhau, miệng hắn lẩm nhẩm niệm gì đó. Một giây sau, luồng hào quang mềm mại nhu hòa từ trong thân thể hắn hiện ra, luồng hào quang bắn vào người thanh niên đang nằm trên giường.

"Phốc!"

Ở tại mọi người còn chưa kịp phản ứng, khi này jj tên nam tử đang nằm trên giường lại lần nửa cao ngạo dựng đứng lên, jj kinh khủng đến nổi có thể xuyên phá mà ra, đục ra một cái lỗ hỏng nhỏ ở giữa quần, từ bên trong lỗ hỏng vươn lên một cái đại chuối trắng, sau đó từ đầu chuối bắn ra một dòng nước vàng óng ánh, dòng nước bay theo độ cong bắn chính xác vào đầu từng người.

Trên đầu, mặt đám người đều phát ra mùi khai khai, thậm chí có người xui xẻo bị dòng nước bắn vào miệng hoặc mắt.

Đám người: "..."

"A ghê quá! Khai quá!"

"Mẹ ơi, gì đây, không phải là nước ***?"

"Phật tâm bẩn, phật tâm bẩn, mô phật!!!"

"Mô phật, thiện tai thiện tai, con ngàn vạn tạ lỗi phật trên cao..."

Bọn người như bị điên, cuồng loạn la toáng lên, tựa như cha mẹ chết không bằng.

Liễu Như Ân giống như đã đoán được cảnh này, bởi vì nàng là người trước tiên chạy ra xa.

"Ha ha ha ha..."

Đứng ở đằng xa, Liễu Như Ân nhìn từng người huynh muội bị "nước vàng" xịt vào mặt, rốt cục giữ không được phong độ sư cô, nàng cười thật lớn, đôi ngực ở phía trước liên tục lắc lư, nhìn vô cùng khiêu gợi.

Đám người nghe tiếng cười mới dừng lại, bọn hắn mặt lúc xanh, lúc đỏ, lúc trắng, sau đó cùng lúc nhìn về Liễu Như Ân, giống như đang nói "Ngươi biết trước, tại sao không nói sớm? Chẳng lẽ ngươi muốn hại chúng ta?"

Liễu Như Ân thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt muốn giết người, nàng vẻ mặt vô tội, cười nói: "Cái này tại sư huynh Cát Lâm, ta khi nãy còn chưa nói hết nha, các ngươi có thể làm chứng..."

"..."

Đám người một hồi trầm mặc, không nói được câu nào, vị sư huynh Cát Lâm sắc mặt đỏ lên, trong mắt vô cùng bối rối.

"Các ngươi là ai?"

Vào lúc này, một giọng nói lười biếng, trong âm thanh còn mang theo mang máng buồn ngủ vang lên.

Nghe giọng nói này, mọi người cùng nhau quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy người nam tử đã tỉnh dậy, hắn ngồi trên giường, hai mắt nhắm nghiên, nhưng đầu lại quay hướng đám người, giống như cho dù hai mắt hắn có nhắm lại vẫn có thể thấy rõ như bình thường vậy.

Cát Lâm không trả lời hắn, quay qua nhìn Liễu Huệ Ân, nói: "Liễu sư muội, chúng ta đi thay đồ trước, ngươi dẫn vị thí chủ này đi đến nơi trắc thí trước đi, một lát nửa chúng ta đến."

Liễu Huệ Ân gật đầu, nói: "Vâng, mọi người đi trước đi."

Đám người gật đầu, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi phòng, tựa như không muốn ở tại đây thêm một khắc nào nửa...

Bọn hắn hiện tại không có mặt mũi để gặp người, hơn nửa trên mặt còn dính nước kia phải nhanh chóng đi rửa, nếu không thật sự phật tâm bọn hắn bị vấy bẩn...

Liễu Như Ân nhìn đám người chạy đi, không khỏi che miệng cười, sau đó nàng quay qua nhìn tên nam tử trên giường, nói: "Ngươi đã tỉnh?"

Nam tử gật đầu, cười nói: "Đúng, ta đã tỉnh, chỉ là cảm thấy vô cùng buồn ngủ, lúc này ta có cảm giác muốn đi ngủ tiếp."

Liễu Như Ân thấy nụ cười của hắn, nàng ngẩn cả người, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, vội vàng dời mắt sang chỗ khác, nói: "Ngươi hiện tại không được ngủ, nhanh theo ta đi đến nơi trắc thí phật tâm."

"Nhưng ta hiện tại cảm thấy rất buồn ngủ..." Nam tử nghe vậy, hắn ngáp một cái, lười biếng nói.

Nói xong, cả người nam tử lung lay, tựa như hắn thật sự muốn ngã xuống nằm ngủ tiếp.

Liễu Như Ân nghe hắn nói càng gấp hơn, nhanh chóng chạy tới bên cạnh hắn, tay bắt lên vai hắn lắc lắc, la lên: "Ngươi không được ngủ, nhanh chóng đi trắc thí, các vị huynh muội ta còn chờ!"

Liễu Như Ân tay lắc vai hắn, tên nam tử cái không biết là hắn vô tình hay cố ý, chỉ thấy cả khuôn mặt ngả trái, ngả phải, cuối cùng ngả vào nơi ngực phía trước của nàng.

"A!"

Liễu Như Ân ngây ra, cảm nhận nơi ngực như có cái gì đó đang chà chà vào, cùng trong lòng xuất hiện một chút cảm giác kỳ lạ.

Một giây sau Liễu Như Ân mới lấy lại tinh thần, nàng xấu hổ la lên một tiếng, theo bản năng lùi vài bước, hai tay che ngực mình, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên.

"Rầm!"

Bởi vì Liễu Như Ân lùi ra, cho nên không có thứ gì để giữ lại cái đầu nam tử, cả người hắn theo quáng tính ngã về trước, đầu đập mạnh vào sàn nhà, phát ra một tiếng "rầm!" thật mạnh.

Liễu Như Ân thấy người nam tử đầu đập thật mạnh vào sàn nhà, trong lòng bản tính thiện lương của nàng hiện lên, thần sắc vô cùng lo lắng, vội vàng chạy tới muốn đỡ lấy hắn, nhưng lúc này biến cố xảy ra.

Chỉ thấy khi Liễu Như Ân chạy tới bên người nam tử, muốn hai tay đỡ hắn dậy, tại thời khắc này, bỗng nhiên tên nam tử ngóc đầu lên, lấy thế sét đánh không kịp trở tay, cả nguời hắn vươn lên, bởi vì lúc này Liễu Như Ân đứng phía trước đầu nam tử, hơn nửa nàng còn đứng rất gần, chỉ cách vài cen-ti-mét là tới.

Khi này đầu tên nam tử vươn dậy, đập ngay chỗ (" Y ") của nàng.

"Ah~~~~!"

Âm thanh yêu kiều đau đớn vang dội thiên địa, thậm chí ở phía xa xa ngoài ngàn mét người cũng có thể nghe thấy âm thanh này...

Nếu người thế kỷ 21 thấy vị nam tử này hành động, chắc chắn liên không chút do dự nói ra: đây chính là trong truyền thuyết môn học thiếu lâm: Thiết Đầu Công...

Nhưng dường như vị nam tử này không phải dùng đầu để đập bể tường, mà dùng đầu để đập bể (" Y ")

Còn vị Liễu Như Ân bị đập bể kia, chắc là do cười trên nổi đau người khác mà nhanh chóng nhận lấy quả báo, bị người đập bể chim chăng?

(G9)

....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.