Nhìn cảnh vật tựa như tiên cảnh, một luồng khí theo hô hấp bay vào cơ thể, khiến cả tâm trí lẫn thể xác đám người thoải mái không nói nên lời.
“Là một thế giới khác, các ngươi có thể gọi nó là tiên giới.” Minh Hạo bình thản nói.
Vài phút sau, hơn mấy triệu người đi ra, có cưỡi long, cưỡi phượng, cưỡi kỳ lân các loại, đều là sủng vật thuộc loại quý hiếm khó trên thế gian có được.
Một chiếc xe ngựa đi đến, người người không tự chủ tách ra hai hàng, cho xe ngựa đi.
Xe ngựa nhìn như bình thường, nhưng kỳ lạ mỗi con tuấn mã thần sắc kiệt ngạo bất tuân khi đi qua đám kia long phượng, nhưng lúc này khi đi đến trước mặt Minh Hạo bộ dáng sợ hãi co rúm lại, tựa như con chuột thấy con mèo đồng dạng.
Xe ngựa chầm chậm hạ xuống đất, từ bên trong xe đi ra từng vị mỹ nữ.
Tại lúc này, đám người Dâm Giới vừa nhìn xong sắc mặt biến, có tham lam, có thèm thuồng, có ghen tỵ…
Những người này khí chất tuyệt luân, thiên tiên một vẻ, có làn da vàng, trắng, đen khác nhau…Có loli, có thục nữ, có ngự tỷ, có ngực lớn, ngực nhỏ...Kiểu tóc màu sắc đa dạng: vàng, đỏ, trắng, đen…
Từng người chính là mỹ nhân tuyệt sắc trong tuyệt sắc, khuynh thành khuynh quốc, dung nhan chim sa cá lặn, từ trong tranh vẽ đi ra từ ngữ đều không thể hình dung vẻ đẹp của các nàng. Từng cái mang theo mùi vị quyến rũ, cám dỗ nam nhân, làm người dù có trái tim băng đá, hòa thượng cũng phải chảy nước miếng, jj đứng lên.
Đếm sơ nhóm này mỹ nữ có hơn 60 người, hơn 60 tuyệt sắc mỹ nhân vậy mà tập hợp một chỗ, mọi vật xung quanh, kể cả thiên địa, cái gì nhân gian tiên cảnh đều lu mờ trước vẻ đẹp của các nàng.
Các nàng khí chất cũng nhiều là phong phú, có ngây thơ, có nóng bỏng, có lạnh lùng, có cao quý, có hoạt bát, có hiền lương, có ngay thẳng, có hồ ly, có hoàn mỹ…
Đám Dâm Giới vừa nhìn xong, từng tên nam tử jj dựng lên, còn nữ tử chính là vẻ mặt ghen tỵ.
Cho dù Tam Nương loại thần kinh thô không quan tâm mọi thứ trong mắt cũng xuất hiện loại này ghen tỵ, nhưng chỉ là một chút.
“Hạo ca.”
“Tướng công.”
Giọng trong trẻo, dễ nghe vang khắp toàn trường.
Chúng nữ bước ra, nhìn thấy Minh Hạo thật sự trở về, đám nữ đồng thanh kêu lên, từng người tranh thủ chạy đến, ôm lấy Minh Hạo, thậm chí có người cả gan trước mặt nhiều người hôn hít…
“Ạch…” Minh Hạo bị đám nữ tấn công, đành tạm thời dùng thực lực, ngăn ra đám người.
Vài phút sau mới trấn tĩnh lại đám nữ hậu cung, Minh Hạo nhìn qua Tam Nương và Long Thần Nguyệt, giới thiệu: “Đây là vợ mới của ta, các nàng tên… Còn bên đây chính là hậu cung của ta…”
Minh Hạo giới thiệu cho hai bên làm quen, tiếp đó xử lý đám người Dâm Giới, lập ra một khu vực riêng cho bọn hắn sinh sống, còn Minh Hạo và chúng nữ trở về nhà của mình.
…
Một năm sau.
“Ông nội khỏe, con là Kim Chi Tinh”
“Ông ngoại khỏe, con là Ly Đắc Thọ”
“Cụ tổ khỏe, con là Kim Thiên Ngưu.”
“Hiền tổ khỏe…”
Trong biệt thự, tại quãng trường, hơn mấy trăm triệu người tụ tập tại đây.
Khi biết tin Minh Hạo trở về, tám phương vũ trụ con cháu sum họp trở về.
Cũng may, sân vườn này được đặc chế dành cho trường hợp này, có thể dư thừa chứa vài tỷ người.
Xếp hành mấy hàng ghế.
Hàng đầu gồm những người thế hệ Kim gia là ông bà, cha mẹ Minh Hạo…
Hàng thứ hai Minh Hạo và đám hậu cung tuyệt sắc mỹ nữ.
Hàng thứ ba là đám con của bọn hắn.
Hàng thứ tư, năm, sau…1000 trở lên thuộc về lũ cháu trắc.
Minh Hạo có chút cảm thán, thời gian trôi qua thật mau.
Ở Dâm Giới 20- 30 năm, thì thời gian ở đây chảy nhanh hơn, trôi qua hơn vài triệu năm.
Nhìn đám con cháu đông như kiến kia, Hắn hiện tại có chút bối rối, không biết con cháu có bao nhiêu đứa, và tên chúng nó thế nào.
“Chắc phải ghi lại danh sách từng người một, nếu không ta không nhớ hết được a.” Nhìn hơn mấy triệu con cháu tụ tập về đây, Minh Hạo ngán ngẫm suy nghĩ.
Hai nữ vừa gia nhập hậu cung là Tam Nương và Long Thần Nguyệt nghẹt mặt nhìn đám hậu cung tuyệt sắc của Minh Hạo, lại nhìn đám con cháu.
Các nàng có chút run rẩy.
Dù vài ngày trước Minh Hạo có giải thích cho các nàng nghe, nhưng hiện tại đối mặt với hơn triệu đám con cháu của Minh Hạo đổ xô trở về, cảm giác có chút sợ hãi.
Nhiêu đây người, chính là gấp 1000 lần cái Dâm Giới cộng lại.
Không thể không nói lần này các nàng đều bị một phen này hù dọa.
Không chỉ có các nàng, mà còn có Minh Hạo.
Không nghĩ đến ngao du vài trăm năm vậy mà đám con của mình đã thành lập gia thất, sau đó lại đẻ ra đám cháu, đám cháu lớn lên lại cưới đứa khác, đứa khác xong lại đẻ tiếp, đứa tiếp xong lại đẻ đứa kế, đứa kế lại đẻ tiếp đến về sau.
Ạch, trải qua mấy trăm triệu năm, dù kẻ đến sang năm cũng không biết khi nào kể hết.
Chưa kể đến đám anh em người nhà ngoại bên kia…
Phải biết, toàn bộ nhà họ Kim đều là tu tiên, thiên phú kinh khủng, toàn là Tiên Đế đỉnh phong trở lên
Tuổi thọ gần như vô hạn, dược tài cái gì đều có.
Thậm chí so với nhà họ Lý Thất Dạ còn mạnh gấp ngàn vạn lần cộngl ại.
Nếu gộp lại toàn bộ con cháu đang sinh sống ở toàn bộ vũ trụ, các vị diện trở về, con số có thể lên đến con số thiên văn mấy ngàn tỉ, thậm chí có khi hơn...
Trước mắt mấy trăm triệu này, con số này chỉ là một hạt cát trong ngàn tỷ hạt cát, nhỏ không đáng kể.
Cũng may Minh Hạo biết trước tình hình này, cho nên ra lệnh mỗi một vị diện chỉ cử một tổ gia đình gồm 3~ 5 người trở về đại diện cho con cháu.
Dù vậy con số đã lên mấy trăm triệu người.
Về phần cha mẹ, Minh Hạo là Phương Tuyết và Kim Long đã sớm choáng váng.
Nhìn đám kia cháu trắc hơn trăm triệu, hai người sắc mặt xanh mét, nhìn chằm chằm Minh Hạo như đang nói: “Ngươi đúng là biến thái…”
Nhưng làm Minh Hạo không vui nhất là, bà nội hắn Ngọc Tuyết đã chết ở mấy trăm triệu năm về trước.
Có thể do cái chết ông nội để Kim Hải để lại, làm cho Ngọc Tuyết thương tâm thống khổ, không muốn tu tiên trường sinh bất lão, cho nên dù nàng sống được vài trăm năm do linh khí trời đất, nhưng không có tu, nên tuổi thọ của nàng chỉ là loại phàm nhân.
Nghe đám hậu cung kể lại, Ngọc Tuyết lâm bệnh nặng, tay chân đi không nổi, nằm liệt tại chỗ, không muốn ăn uống gì cả cho đến khi tắt hơi thở cuối cùng của mình.
Điều này làm Minh Hạo có chút buồn rầu, nhưng chỉ có thể chấp nhận, dù sao đây chính là Ngọc Tuyết lựa chọn đi con đường…
“Cha, nhớ con không?”
Một cái tuyệt sắc mỹ nữ, tóc trắng dài đến eo, đôi mắt trắng dã đi đến. Hơi thở lạnh lẽo, mùi thơm như sơn tuyết ngàn năm thấm ruột gan phả vào mặt, mặc áo trắng bó sát người, để lộ ra đường cong hoàn mỹ của mình.
Minh Hạo nhìn khuôn mặt, mái tóc người nữ một chút.
Bởi vì tu tiên, nhiều người dáng vẻ trẻ đẹp, thậm chí Minh Hạo không phân biệt đâu là mẹ, đâu là con, đâu là cháu.
Ai cũng như ai, bộ dáng trẻ đẹp, lại có mấy phần giống nhau.
Minh Hạo nhìn nàng không thể quen hơn được nửa Linh Nhi? Ngay lập tức nói ra: “Ngươi là Kim Minh Tuyết?”
“Đúng rồi cha.”
Kim Minh Tuyết nở nụ cười tuyệt mỹ vui vẻ, hiện tại nàng lớn lên, dáng vẻ càng giống như mẹ mình như đúc.
“Cụ tổ, ăn cái này đi, đây là thức ăn con tự làm ra.” Một người con gái làn da ta trắng như sữa, dáng vẻ mị hoặc cực điểm đi đến.
Mặc bộ váy đỏ, khe rãnh trắng ngần như ẩn hiện ở giữa hiện ra.
Một tiếng cười của nàng chính là khuynh đảo chúng sinh, làm chúng thần mê mệt.
Hàm răng trắng đều, môi đỏ mộng như trái táo chín làm người muốn cắn một phát
Trên tay nàng cầm một dĩa thức ăn đơn giản đặt lên bàn, người hơi chồm lên trước.
Không biết có phải hay không nàng cố ý, đôi ngực lớn của nàng đụng trúng tay Minh Hạo.
Cảm giác tay đụng cái gì đó mềm mềm, Minh Hạo giả vờ không biết, mặt ngoài bình tĩnh mỉm cười tay tiếp thức ăn cám ơn, nhưng bên trong âm thầm chửi rủa “***** Còn đạo đức hay không, còn xưng ta là cố hay không.”
Thấy Minh Hạo ăn, vũ mị nữ tử mỉm cười càng thêm đậm, nàng đột nhiên vòng tay ôm cổ Minh Hạo, môi đỏ kề sát tai hắn, âm thanh nhu mị, mềm mại cực kỳ, có thể khiến người mê hồn lạc phách nói: “Cụ tổ, tối đến phòng cháu nha, cháu có món quà đặc biệt.”
Nói xong, nàng làm như không có chuyện gì quay trở về, để lại đám nữ ánh mắt hầm hầm nhìn nàng và Minh Hạo.
Điều này làm Minh Hạo cảm giác phát bực, chắc rằng con nhỏ này đang muốn trêu ghẹo mình đây mà.
Buổi này sum hợp diễn ra một ngày, dù sao đám kia con cháu ở nhà có chuyện bận, không thể ở chơi mãi.
…
Tối đến, chính là thời gian Minh Hạo và đám hậu cung nện nhau điên cuồng.
Trên người Minh Hạo ngồi đầy mỹ nữ, người liếm, người ngồi…
Từng cập ngực sữa trưng bày ra, đường cong hoàn mỹ, khí chất đa dạng, các loại khu rừng, có lớn, có nhỏ, có rộng... khac nhau....
Hết người này mệt đến người khác đến thay, khiến Minh Hạo chơi sướng quên trời quên đất, jj hắn được tẩm bổ rèn luyện liên tục.
Trên thân thể cá nữ dính màu trắng đục, chất lỏng, mùi vị khác nhau, phía dưới nước còn chảy ra chưa dừng. Cả căn phòng nhầy nhụa, mùi ô uế lan tỏa xung quanh…
Trận chiến có thể nói kinh thiên động địa, khốc liệt đến mức đám nữ được Minh Hạo “bơm”, bụng ai nấy đều phình to ra, mãi đến tận vài tháng sau mới kết thúc.