[ Truyện của mình, mình viết như vậy, đều có cái ý của nó, mặc dù yy quá đáng (nhiều ý kiến cho vậy).
Nhưng từ khi bắt đầu viết cuốn truyện này, thì cuốn truyện này đã đi trên 1 con đường “KHÔNG LỐI VỀ” rồi, y như đi giết người vậy, giết xong, chẳng lẽ khi ra tù, thư hữu chẳng lẽ cho rằng khi hắn ra tù, ‘trả hết nợ’ rồi, thì người xung quanh sẽ quên hắn là 1 kẻ giết người à?
Cho nên…thư hữu nào đọc thấy được, thì cứ ủng hộ mình, còn thư hữu nào không thể ‘nuốt’ nổi cứ tự nhiên next, dù sao không có cái gì là hoàn mỹ cả. Tks all. ]
…
…
…
Theo người trung niên dẫn tới, trước mắt Minh Hạo là khu biệt thự khang trang rộng lớn, nó còn lớn gấp 10 lần biệt thự Thằng gia có hơn, biệt thự được sơn màu trắng, phía trên nóc treo lá cờ màu xanh nhạt, hình lá cờ là con chim ưng màu vàng, tượng trưng cho cờ liên bang nhân loại.
Sau đó, Minh Hạo cùng Tuyết Linh Nhi được người trung niên dẫn vào bên trong biệt thự.
Bên trong biệt thự, đã đứng đầy người.
Có nam, có nữ, có già, có trẻ.
Khi thấy Minh Hạo cùng Tuyết Linh Nhi bước vào, mọi người không khỏi hai mắt sáng lên.
“Vị này chính là con rể Kim Minh Hạo đây à?” Một người trung niên khi thấy Minh Hạo, bước lên trước mặt hắn, thân thiết hỏi.
Còn bên cạnh Tuyết Linh Nhi đã bị hắn bỏ qua.
“Vâng, chính là ta, ngươi là?” Minh Hạo tò mò hỏi lại.
“A, con rể, ta là Giang Thiên Hành, con gái của ta là Giang Diệu Hương, cũng là vợ ngươi.” Giang Thiên Hành mỉm cười hiền lành, nhìn Minh Hạo càng là như nhìn con rể đồng dạng, trên mặt biểu lộ vô cùng hài lòng với người con rể này.
Họ Giang, là một siêu cấp cổ lão gia tộc, đứng thứ 8 bên trong 10 siêu cấp cổ lão gia tộc, bọn họ nghề chính là y dược, chiếm 6/10 tất cả tinh cầu nhân loại.
Các bệnh viện, dược sư người, đều thuộc về Giang gia.
“Tốt tốt tốt, không hổ là con rể của ta a, không những thiên phú cao siêu, mà còn trên gượng ngự nữ cũng là không kém, không những thế, còn rất biết lễ phép nửa...” Một đám nịnh nọt lời từ miệng Giang Thiên Hành bay ra, khiến Minh Hạo dù da mặt dày cũng có chút xấu hổ đỏ lên.
Những người xung quanh thấy thế đều thầm mắng Giang Thiên Hành lão hồ ly, đây là giữa ban ngày ban mặt, trước mặt nhiều người lôi kéo a.
Không được, phải nhanh đến trước mặt con rể cho hắn ấn tượng tốt, nếu như hắn sau này trở thành tổng chỉ huy liên bang nhân loại, đến lúc đó không phải là cả gia tộc cùng địa vị của mình một bước lên trời?
Vừa nghĩ thế, những người khác nối đuôi theo, bao quanh Minh Hạo xung quanh.
“Con rể, ngươi khỏe, ta chính là Lương Ôn Bá, cha của Lương Diễm Phượng a, gia tộc ta chính là thuộc về cổ lão gia tộc…”
“Con rể, ngươi khỏe, ta chính là Mạc Bạch Liên, mẹ của Mạc Hân Nhi a, gia tộc ta chính là thuộc về siêu cấp cổ lão gia tộc…”
….
Một đám nam nữ già trẻ gái trai, bao vây lại xung quanh Minh Hạo, nhao nhao giới thiệu mình.
Bị một đám người bao vây, có hơn 50 người, hết người này đến người khác giới thiệu, Minh Hạo cùng Tuyết Linh Nhi sấp nhanh chóng mặt, suy nghĩ đã cuồng loạn,không còn biết phân biệt ai với ai.
“Các ngươi mau tránh ra!” Người trung niên thấy vậy nhào vào phá vòng vây, kêu lên.
“Cái gì, ngươi chỉ là đại tướng nho nhỏ, có quyền gì ra lệnh cho chúng ta.” Một người đàn ông lớn tuổi nghe vậy gào lên.
“Đúng, chỉ là nho nhỏ tiểu tướng cũng dám ra lệnh cho chúng ta, ngươi chán sống à?” Một mỹ phụ thân hình đầy đã ngạo kiều, dã man nói.
…
Nghe những người kia nói thế, người trung niên sắc mặt đen lại, không khỏi khiên nguyên lão ra, gằng giọng uy hiếp bọn hắn: “Các ngươi dám làm trễ giờ hôn lễ, thì chờ nguyên lão hình phạt đi!”
Nghe được hai chữ ‘nguyên lão’, bọn hắn cả người run lên, nhanh chóng tách ra chừa một con đường đi cho Minh Hạo cùng Tuyết Linh Nhi.
Thấy vậy ba người Minh Hạo, Tuyết Linh Nhi, người trung niên không khỏi thở phào.
Sau đó, người trung niên tiếp tục dẫn hai người Minh Hạo cùng Tuyết Linh Nhi vào sâu bên trong biệt thự.
Dẫn tới 2 căn phòng riêng, căn phòng được đặt đặt hai bên trái phải, người trung niên nói: “Bên trái là phòng chú rể, bên phải là phòng cô dâu, hai người vào đi, bên trong sẽ có người chuẩn bị, trang điểm lại cho các người, cùng với dạy các ngươi nghi thức…”
“Vâng~”~Minh Hạo cùng Tuyết Linh Nhi đồng thanh trả lời, tỏ ra rất lễ phép, dù sao người trung niên cũng là trên đường đi đối với bọn hắn rất tốt.
Sau đó hai người bước vào phòng.
…
Mà bên ngoài biệt thự, hiện tại đã đứng đầy người, có quân nhân, có y sĩ, có phú thương….
Người người trò chuyện bàn tán rất vui vẻ, lúc này, từ trên lầu, có một lão già râu trắng để dài đến chân, hắn mặc áo bào trắng, nhìn rất có phong cốt đạo sĩ, hắn bước xuống.
Hắn chính là nguyên lão, cũng là một trong ba người nguyên lão duy nhất ở liên bang nhân loại, nắm giữ quyền tối cao nhất, có thể sửa đổi luật pháp liên bang, tiến hành phán xét bất kì gia tộc, ra lệnh toàn quân đội liên bang, có thể tự do đề bạt người lên làm tổng chỉ huy quân đội hay tổng tư lệnh… …
Không chỉ thế, nghe đồn, hắn là một người duy nhất trong hai vị nguyên lão kia đã đột phá Truyền Kỳ, bước vào đẳng cấp cao hơn, cấp độ Truyền Thuyết.
Nghe đồn phía trên Truyền Kỳ là cấp độ Truyền Thuyết, bước vào Truyền Thuyết, võ giả có sức mạnh vô cùng kinh khủng, có thể diệt thiên phá địa dễ dàng, một quyền dễ dàng đánh nát hành tinh khổng lồ, sức sống vô cùng cường đại, còn có, có thể sống đến hơn 1000 tuổi.
Chỉ là nghe đồn, chứ chưa ai chứng được sự thật này.
…
Thấy lão giả xuống, tất cả mọi người ở đây đều tự mình im miệng lại, không dám hó hé một lời, kể cả thở mạnh cũng không dám.
“Được rồi, các ngươi cứ tự nhiên như ở nhà của mình đi.” Lão già nở nụ cười hiền hòa nói, như ông cụ nhà bên cạnh vậy, không bởi vì là nguyên lão mà lên mặt với người khác.
“Vâng Cửu Lão” Mọi ngươi nghe lão giả nói, trên mặt nở nụ cười khiêm tốn, cung kính đáp.
Không ai biết vị nguyên lão này tên gì, chỉ biết gọi hắn là Cửu Lão.
Cửu Lão hiền hòa mỉm cười gật đầu, sau đó quay sang nhìn người lão già đứng đằng xa, mà cả thân ảnh hắn như là co rút lại, như trốn tránh ai đồng dạng.
Hắn ăn mặc áo bào vàng, trên áo có thêu chữ K, mặt mày hồng hào, ánh mắt sáng như sao.
Như là cảm nhận được có ánh mắt nhìn tới, hắn chân bước nhanh hơn.
Cửu Lão thấy hắn muốn chạy, lập tức bước chân đi tới, tay bắt lấy bả vai hắn,mỉm cười, hải hước nói: “Tổng Tư Lệnh, ngươi vội vàng đi đâu vậy?”
“Ha hả, ta muốn đi vệ sinh mà thôi.” Kim Hải biết mình bị Cửu Lão bắt, hắn lập tức nói dối, mặt không đổi sắc, hiển nhiên đã thành thói quen.
“Ngươi vẫn tính như ngày nào…” Cửu Lão lắc đầu mỉm cười, nhìn Kim Hải nói.
“Ngươi đã chuẩn bị hết kỹ càng chưa!?” Đột nhiên, cả người Cửu Lão khí tức thay đổi, cặp mắt sắc bén như con dao đồng dạng, nhìn về phía Kim Hải hỏi.
Kim Hải cũng là thay đổi, trên mặt không còn vui cười, mà thay vào đó nghiêm túc, bình tĩnh, lạnh nhạt, giống như ở trước mặt hắn có hàng ngàn vạn tỷ quân địch tiến tới, hắn mặt cũng không đổi sắc.
Kim Hải gật đầu, hai mắt hắn hiện lên từng tia sắc bén, trầm giọng nói: “Đã hoàn toàn chuẩn bị thưa nguyên lão, nếu bọn Hắc Ám Liên Minh dám tấn công tới đây, ta sẽ cho bọn hắn có đi mà không về.” trong giọng nói dày đặc sát khí màu đỏ, như muốn ngưng thành thực chất mà thành.
Cửu Lão gật đầu, nhàn nhạt nói: “Rất tốt, ta yên tâm giao toàn bộ việc này cho ngươi.”
…
Mọi người xung quanh nghe hai người nói chuyện, chỉ cảm thấy cả người lạnh run lên, bọn hắn đây là đang bàn chuyện cơ mật, nhưng lại là nói ở nơi đông người, người ở đây đều là thế lực lớn, IQ đều đạt chỉ số thông minh cao, cho nên có thể đoán ra hai ý của bọn hắn trong cuộc trò chuyện.
1: Là cảnh cáo, tất cả các chủng tộc Hắc Ám Liên Minh đến đây phá đám, hơn nửa, là cảnh cáo hoàn toàn, nếu như trong đây có người nào ở trong đây âm thầm cấu kết với Hắc Ám Liên Minh, phá hoại hôn lễ của Minh Hạo, liền chuẩn bị mua quan tài chôn cùng với gia tộc mình đi.
2: Ý là đã hoàn toàn chuẩn bị, nếu các ngươi muốn đánh, cứ nhào vào, chúng ta đã hoàn toàn sẵn sàng triển khai toàn bộ hỏa lực để chiến đấu! Đủ để các ngươi một khi tới đây thì không cần quay về.
Cả đám người nhanh chóng suy nghĩ ra hai ý nghĩa trong cuộc trò chuyện, trong lòng âm thầm hô: “Nhân Loại Liên Bang cao tầng chuẩn bị chơi lớn rồi, không, phải nói chơi siêu lớn!”
Cửu Lão trò chuyện chốc lát với người xung quanh, sau đó nhìn trên tay đồng hồ, lập tức quay sang người trung niên quân nhân nói: “Bắt đầu, đi kêu bọn họ đi, tới giờ lành cử hành hôn lễ.”
“Vâng!” Người trung niên làm cái lễ chào quân nhân, sau đó nhanh chân chạy đi.
Cửu Lão lớn tiếng nói với người xung quanh: “Đi ra lễ đường thôi mọi người, đã tới giờ cử hành hôn lễ!”
“Vâng Cửu Lão” Mọi người cung kính nói, theo Cửu Lão dẫn đầu đi ra ngoài, sau đó từng người nối đuôi theo đi ra biệt thự, đi đến lễ đường.
…
10 phút sau, Minh Hạo ăn mặc quần áo chú rể màu đen, cả người được trang điểm lại, thân cao 1m76, da trắng, môi hồng, mắt sáng như sao, tóc cắt ngắn lại, các loại lông đều được tẩy sạch.
Hắn lúc này nhìn siêu đẹp trai, nếu đặt ở thế kỷ 21 có thể được loại siêu người mẫu nam.
“Đi thôi thiếu chủ.” Người trung niên quân nhân đến đón.
Minh Hạo mỉm cười gật đầu, nói: “Đi”
Sau đó, người trung niên kia đến căn phòng bên cạnh gõ cửa.
“Kẽo~Kẹt” Cửa mở ra, sau đó, từng mỹ nữ vẻ đẹp tuyệt sắc khuynh thành bước ra ngoài, có ngự tỷ, có loli, có da trắng, da đen, da màu lúa mạch, có môi hồng, môi tím, môi đỏ, môi đen, có ngực lép, có ngực bự, có ngực phẳng, có ngực khổng lồ…
Có kiều diễm, có dịu dàng, có lãnh đạm, có nóng bỏng, có ngoan hiền, có quyến rũ…
Nhưng, các nàng đều có điểm chung: khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, vòng 3 của mõi người đều có thể so với thế kỷ 21 tuyệt thế mỹ nữ, thậm chí càng hơn…
Minh Hạo nhìn các nàng mõi người mõi vẻ, không khỏi nuốt nước miếng cái.
“Đi thôi, Cửu Lão đợi chúng ta” Người trung niên thúc giục.
“Cửu Lão?” Minh Hạo lần đầu tiên nghe đến tên này theo bản năng hỏi.
Những mỹ nữ khác có người biết, có người không, cũng là lắng tai nghe người trung niên giải thích.
“Cửu Lão là nguyên lão, người nắm giữ tối cao nhất quyền lực trong liên bang nhân loại.” Người trung niên nói.
Minh Hạo cùng các mỹ nữ nghe vậy gật đầu, sau đó theo trung niên dẫn đến lễ đường.
Lễ Đường nằm kế biệt thự cách vài trăm mét, cho nên chỉ mất vài phút là tới nơi.
Khi vào đây, Minh Hạo nhìn xung quanh, phong cách bài trí khán phòng khiến khách mời cảm giác như đang bước vào câu chuyện ngôn tình với tòa lâu đài tình ái, ánh sáng lãng mạn. Bàn tiệc lộng lẫy với những món ăn sang trọng và hấp dẫn.
Hai bên người ngồi đã chật đầy.
Khi nhìn Minh Hạo cùng chúng mỹ nữ bước vào, mọi người vẻ mặt vui cười, đứng lên chúc mừng.
Sau đó, Minh Hạo cùng chúng nữ làm lễ, dưới sự chứng kiến của nhiều quan khách cùng Cửu Lão, Minh Hạo đưa từng chiếc nhẫn cưới xỏ vào từng vị mỹ nữ của mình.
“Cảnh Báo: kẻ địch tấn công, kẻ địch tấn công, quy mô lớn, phán đoán: tổng tiến công mức độ…!”
“Cảnh Báo: kẻ địch tấn công, kẻ địch tấn công, quy mô lớn, phán đoán: tổng tiến công mức độ…!”
“Cảnh Báo: kẻ địch tấn công, kẻ địch tấn công, quy mô lớn, phán đoán: tổng tiến công mức độ…!”
Vừa đúng lúc làm lễ xong, tiếng cảnh báo hệ thống đầy nhân tính hóa vang lên.
…
Bên ngoài toàn bộ liên bang tổng bộ khu, đã được từng màn màu xanh năng lượng bao trùm, từng cái súng, pháo, tên lửa ẩn dấu dưới mặt đất bắt đầu trồi lên phòng vệ.
Hơn trăm triệu chiếc phi thuyền bay xung quanh bầu trời, tạo thành trận thế to lớn.
Cửu Lão nhìn Kim Hải nói: “Bắt đầu đi! Ta ở đây trấn thủ.”
Kim Hải gật gật đầu, sau đó bước đi ra ngoài lễ đường.
Các mỹ nữ cùng quan khách ngồi trong lễ đường, xung quanh lễ đường lại được bọc hơn trăm cái màn năng lượng khác nhau, hơn nửa có hơn trăm ngàn binh lính canh gác xung quanh.
Mà Minh Hạo đứng im đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn lên bầu trời, không biết đang suy nghĩ gì, lại tựa như đang chờ đợi gì đó tới.