Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới

Chương 12: Vây công



Đêm hôm đó Ngô Minh ngủ lại trong ngôi miếu hoang. Mái ngôi miếu thủng một lổ to, từng ánh sáng từ mặt trăng chiếu rọi vào bên trong ngôi miếu. Ngô Minh suy nghĩ lung tung tới khuya mới có thể chợp mắt được một lúc.

Tiếng kêu của côn trùng ban đêm như tiếng nhạc du dương tô điểm cho nét tĩnh lặng của đêm khuya. Ngô Minh chỉ chợp mắt được một lúc đã phải thức dậy, mày nhíu lại lộ ra vẻ khó chịu.

“ Xem ra mình vẫn còn quá nhân từ.”

Phía xa xa hai đoàn người đang ồ ạt kéo về phía Ngô Minh. Một hướng là một đội quan binh, một bên là một đám người ăn mặc hỗn tạp. Cả hai bên đều chung một mục đích chính là đến đây để bắt lấy Ngô Minh.

Ngô Minh từ xa có thể nhận ra hai âm thanh quen thuộc, hai tên lúc trước mà Ngô Minh thả đi đã chạy về gọi người đến để trả thù. Nhóm người này nhận được thông tin Ngô Minh xuất hiện đã liên kết với nhau để vây bắt.

Thực lực của Ngô Minh vẫn là một ẩn số. Bọn họ chỉ biết duy nhất cái tên Thi Quỷ còn lại mọi thứ đều mơ hồ. Không ai biết Ngô Minh từ môn phái nào, tu luyện võ công gì, là ai. Tất cả chỉ biết một kẻ như từ trên trời rơi xuống với mức truy nã trên trời. Nếu lúc đầu Ngô Minh là con dê béo trong mắt những tên săn tiền thì bây giờ Ngô Minh đã thật sự là một con hổ dữ, bất cứ lúc nào kẻ đi săn cũng có thể bị con hổ này cắn ngược trở lại.

Chính vì thế đám người ô hợp mới lựa chọn việc liên kết lại với nhau. Còn về đám quan binh đây không biết là lần thứ bao nhiêu họ tập hợp người vây bắt Ngô Minh. Vì trách nhiệm vì tiền thưởng vì đủ lý do mà họ đối nghịch với Ngô Minh. Dù là gì điều gì tất cả bọn họ cũng đã có mặt tại đây để vây bắt người được gọi là Thi Quỷ.

Bầu trời đêm sáng rực bơi những ngọn đuốc từ hai phía. Ngôi miếu hoang có lẽ chưa bao giờ tiếp đón nhiều người đến thế, tượng Quan nhị ca bên trong miếu có lẽ từ khi được dựng lên tới nay cũng không gặp nhiều người như vậy. Nhưng chắc ông ta cũng biết những người không đến để cúng bái mình mà là để giết người nên nét mặt của ông có chút không được vui.

Ngô Minh đeo chiếc mặt nạ của mình lên sau đó cũng bước ra khỏi ngôi miếu. Trước mặt Ngô Minh là biển người tay cầm vũ khí hung hang nhìn về phía mình. Nếu ánh mắt có thể giết người có lẽ Ngô Minh đã chết đến không thể đầu thai.

Trong số những người tới đây không chỉ có những tên vô dụng àm còn có những cái tên máu mặt trong giang hồ. Bọn họ tạo thành một vòng tròn lớn bao vây lấy Ngô Minh khiến khu rừng từ trên cao có thể thấy một vòng lửa lớn.

“ Các ngươi muốn giết ta thì cùng lên đi, đỡ phải phí thời gian.”

“ Thi Quỷ, ngươi giết chết cậu ta, giết chết biểu muội của ta hôm nay ta phải báu thù cho bọn họ.”

“ Tên quái vật Thiết bổ đầu là nghĩa huynh của ta ngươi lại sát hại huynh ấy hôm nay ngươi nhất định phải chết.”

“ A di đà phật, bần tăng nghe được tiếng than khóc của bách tính quyết không thể để thí chủ làm tiếp việc ác. Buông bỏ đồ đao lập địa thành phật, thí chủ nên dừng tay đi.”

“ Đại ca không biết sao chiếc mặt nạ ấy sẽ là nhân dạng như thế nào?”

“ Giết chết hắn thì sẽ biết thôi.”

“ Thi Quỷ, ngươi là cái thá gì mà danh tiếng lại hơn Trấn Ngưu Vương ta dayd, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết ai mới là đương thời đệ nhất cao thủ.”

“ Giết.”

“ Giết.”

“ Giết.”

Đám người giang hồ lập tức khơi màu cho cuộc chiến. Đủ lý do từ cá nhân tới đại chúng được nêu ra tất cả đều nhắm vào Ngô Minh. Ngô Minh cũng không có gì phản bác, hắn có nói gì đều chẳng có tác dụng. Tiếng hét vang đã rú lên khắp khu rừng. Bao nhiêu mũi kiếm đã nhắm thẳng Ngô Minh mà đánh tới.

Ngô Minh chỉ nhìn về một hướng nhưng các giác quan khác vẫn quan sát mọi thứ xung quanh. Đám người này đúng là một lũ ô hợp không có chút kế hoạch nào, bọn họ chỉ muốn lấy đông thắng ít giết chết Ngô Minh mà thôi vì thế cứ như một bầy thú nhào tới căn lấy Ngô Minh.

Ngô Minh lấy ra thanh kiếm của mình. Thanh kiếm này được Ngô Minh đặc biết đúc từ nhiều loại hợp kim. Cực kỳ cứng chắc nó còn có một đặc điểm khác là toàn bộ đều được đúc từ kim loại từ chuôi kiếm cho tới lưỡi kiếm. Không giống những thanh kiếm thông thường chuôi kiếm làm bằng gỗ. Chính vì điều này mà nó kết hợp được với cánh tay trái của Ngô Minh.

Chỉ trong nháy mắt thanh kiếm đã được nung đỏ, rực sáng. Nhóm tiên phong cũng cảm thấy được sự đặc thù của thanh kiếm nhưng họ không kịp tránh né. Một cú vung kiếm đi ra, một nhiệt lượng cực lớn tỏa ra xung quanh khiến cả nhóm tiên phong bốc cháy, từ quần áo đến cơ thể. Những kẻ này như những ngọn đuốc sống chạy tán loạn tìm cách dập lửa. Điều này làm cho đội hình vốn đã hổn loạn nay càng hỗn loạn.

Nhìn thấy cảnh này nhưng một số tên không sợ chết vẫn liều mình xông lên. Ngô Minh phản ứng nhanh nhẹn quần đấu với cả nhóm người, không chút nao núng.

Cuộc chiến rơi vào dây dưa, người nối người kẻ ngã xuống kẻ xông lên không dứt. Ngô Minh thanh kiếm trên tay tạo ra những tiếng vù vù phát vang khắp nơi. Phải nói sức lực Ngô Minh hoàn toàn không phải người thường có thể tương đồng. Bị trúng một đòn của Ngô Minh dù là đỡ được vẫn sẽ bị thương, nhẹ thì gẫy xương cốt nặng thì gục tại chỗ sống chết mặc trời.

Trong lúc Ngô Minh đang chống trả bổng bệnh cũ tái phát, Ngô Minh dừng một nhịp ngay lập tức bị đám người này liên tiếp đập bay ra sau lui bước không ngừng. Lúc ngừng lại, Ngô Minh ho liên tục, từ trong mặt nạ máu chảy ra bên ngoài. Điều này lập tức làm cho đám người giang hồ càng thêm sôi sục xông tới.

“ Hắn bị thương rồi, nhân cơ hội giết hắn.”

“ Giết tên quái vật trừ hại cho dân.”

“ Giết chết hắn.”

“ Giết.”

Ngay sau đó tinh thần của bọn người ô hợp như bùng lên không sợ sống sợ chết xông tới chém tới tấp vào Ngô Minh. Ngô Minh cố nén vết thương trong người chống trả quyết liệt. Nhưng lợi thế có vẻ không còn ở phía Ngô Minh như trước. Ngô Minh liên tiếp ăn phải những nhát chém từ các hướng khiến cả người bao phủ bởi vô số vết thương.

Nhưng mọi người dừng như đã quên một bên quan trong vẫn còn yên vị từ lúc bắt đầu tới bây giờ vẫn không có chút hành động, đó chính là quan binh. Nhận rất nhiều sĩ nhục từ phía Ngô Minh bọn người này mới là kẻ muốn giết Ngô Minh nhất nhưng tới bây giờ họ vẫn chưa hành động.

Một kẻ ăn mặc đặc biệt đang ngồi trước đám quan binh nhìn về cuộc chiến. Hắn nhíu mày nhìn về đám người đây quay công nhau.

“ Bẩm Từ đô đốc tên Thi Quỷ hình như đã bị thương hiện tại đang bị dồn ép, nhìn tình hình có lẽ hắn sẽ không chống chọi được bao lâu nữa, chúng ta làm gì bây giờ.”

“ Hừ lão già vậy mà bị cái tên vô dụng này giết chết sao? Suốt ngày bảo ta vô dụng lại bị một tên như thế này giết chết ngay trong phủ, thật mất mặt Từ gia chúng ta.”

Kẻ này chính là con trai của tên quan tham mà Ngô Minh vừa giết chết. Hắn được lệnh tới đây để vây quét Ngô Minh.

“ Cung thủ nghe lệnh, lập tức phóng tên.”

“ Nhưng mà đại nhân còn đám nhân sĩ giang hồ đó thì sao?”

“ Quan tâm đám dân đen đó làm gì, theo lệnh ta mà làm phóng tên.”

“ Vâng thuộc hạ đi truyền lệnh.”

Trong lúc Ngô Minh cùng người trong giang hồ chiến đấu máu chảy đầu rơi thì bên ngoài một hàng dài cung thủ đã vươn cung chuẩn bị.

“ Cung thủ chuẩn bị.”

“ Phóng.”

Bầu trời đêm lập tức phủ đầy những mũi tên trong không gian. Tiếng vù vù của các mũi tên ngay tức khắc gây chú ý đám người phía Ngô Minh.

“ Phía trên có cung tên.”

“ Có người bắn lén.”

Những tiếng la hét vang lên cũng là lúc từng mũi tên cắm xuống mặt đất. Liên tiếp những nhân sĩ giang hồ bị bắn gục nằm xuống. Ngô Minh đã không còn là mục tiêu của đám người này. Lúc này tất cả đều đang cố giữ lấy tính mạng của mình.

Cơn mưa tên thứ nhất vừa dứt lại tiếp tục một cơn mưa tên rơi xuống. Những tiếng là mắng vang lên, bọn người này đến chết cũng không cam lòng. Họ đúng là chết oan một cái chết không rõ ràng, đến cả lúc sắp chết họ còn không biết tại sao mình lại bị cung tên này gâm vào người. Rõ ràng tất cả điều có chung mục tiêu là Ngô Minh.

Không phải sao?

Những tiếng rên rỉ vẫn không dứt ngay cả khi mưa tên đã chấm dứt. Dưới đất là vô số các xác chết, cơ thể đầy các mũi tên cắm vào. Máu nhợm đỏ trên đất. Cũng không biết có bao nhiêu xác chết ở trên mặt đất, cả một vùng chỉ toàn là những xác chết cùng những kẻ sắp chết nằm la hét. Kẻ may mắn tránh khỏi thì bị cảnh tượng trước mắt hù sợ mất mật.

Ngay lập tức, đám quan binh ùa tới thu dọn tàn cuộc. Tên đô đốc đôi mắt đắc chỉ chỉ tay về hướng những kẻ còn sống.

“ Các ngươi đưa tất cả bọn chúng giết hết cho ta, bất cứ kẻ nào ngày hôm nay ở đây đều là đồng phạm với Thi Quỷ. Tất cả giết không cần xét xử.”

“ Đại nhân nhưng mà bọn họ.”

“ Im miệng, cãi lệnh xử theo quân pháp.”

“ Thuộc hạ tuân mệnh.”

Tên này miễn cưỡng cầm thanh kiếm của mình tiến về phía một người đang ngôi ngớp kế bên. Thanh kiếm đâm thẳng vào ngực người này kết thúc mạng sống của hắn ta.

“ Cẩu quan, ngươi sẽ không được sống tốt.”

“ Cẩu quan ta làm ma cũng sẽ không tha cho các ngươi.”

“ Cẩu quan.”

Những lời chửi rủa liên tục vang lên, đó cũng là những lời cuối cùng mà nhóm người này nói ra được. Họ sau đó đều bị đám quan binh kết liễu mạng sống của mình. Ngay cả những xác chết không cử động cũng bị đâm thêm vào nhát để chắc chắn không ai giả chết thoát khỏi.

Trong đám xác, bổng có một kẻ đứng lên. Người này không ai khác là Ngô Minh. Bằng mấy xác chết che chắn Ngô Minh đã thoát khỏi cái chết từ mấy mũi tên.

Tên đô đốc ngay lập tức nhận ra, miệng cười gằng nhìn về phía Ngô Minh hô to.

“ Tốt, tất cả các ngươi theo lệnh ta mà làm, Thi Quỷ ta sẽ tự giết hắn không ai được xen vào. Lão già tuy đáng ghét nhưng du sao cũng là cha ta, Thi Quỷ ta đưa ngươi đi gặp lão ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.