Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới

Chương 16: Nhận nuôi



Ngô Minh những tháng ngày sau khi tỉnh lại đều sống trong Mạn Đà Sơn Trang. Hắn lúc này chỉ là một tiểu hài. Cơ thể không phát triển đầy đủ không thể làm gì được. Vì thế Ngô Minh chọn cách đơn giản nhất là sống thoải mái ở tại nơi này. Ở đây cái gì cũng có, có ăn có mặc, đặc biệt là có rất nhiều mỹ nữ. Suốt ngày đi qua trước mặt hắn. Cuộc sống thế này Ngô Minh cảm thấy rất tốt.

Một buổi chiều như thường lệ, Vương phu nhân đưa theo hai nha hoàn đi dạo ở vườn hoa thì phát hiện ra Ngô Minh đang cặm cụi cắt tỉa cành lá phía trước, bên cạnh còn mang theo một gánh nước to.

“ A Nhi, ai sai Tiểu Minh đi làm mấy công việc này vậy, nó còn nhỏ như vậy giữa trời nắng thế này xách theo cả gánh nước như vậy chăm sóc hoa sao mà được, không may bị bệnh thì làm sao đây. Ở chỗ này cũng không có đại phu.”

“ Bẩm phu nhân, là tự cậu ta làm bọn nô tài không hề sai biểu gì cả.”

“ Tự đi làm?”

Nghe được nha hoàn mình nói ra, Vương phu nhân nửa tin nửa không đi lại gần phía Ngô Minh đang cặm cụi.

“ Vương phu nhân.”

Ngô Minh nhận ra Vương phu nhân tới lập tức đứng dậy cúi chào. Vương phu nhân nhìn Ngô Minh hài lòng gật đầu.

“ Rất lễ phép, Tiểu Minh bây giờ trời vẫn còn nắng ngươi đi ra ngoài này làm gì? Có ai sai ngươi làm việc sao?”

“ Không có, không có phu nhân. Người đừng nghĩ nhầm cho bọn họ, con chỉ là rãnh rỗi muốn đi chăm sóc mấy cây hoa này mà thôi.”

“ Ngươi còn nhỏ như vậy mà lại biết tự giác làm việc đúng là rất đáng quý, nhưng mà lần sau ngươi tìm một công việc nào đó khác mà làm, những công việc nặng như thế này không thích hợp cho trẻ con như ngươi.”

Vương phu nhân phủi phủi bùn đất dính trên người Ngô Minh xuống sau đó nhìn sang gánh nước nghi ngờ.

“ Cái gánh nước này là ai mang ra đây cho ngươi vậy?”

“ Không có ai, là con tự gánh ra.”

“ Sao có thể, ngươi ….”

Vương phu nhân đang chuẩn bị phủ định câu vừa rồi của Ngô Minh thì quay sang đã nhìn thấy Ngô Minh trên vai vác đi gánh nước. Phải nói thân hình nhỏ bé của Ngô Minh vác theo hai thùng nước to lớn nhìn rất không đáng tin. Đến cả là tận mắt chứng kiến Vương phu nhân cũng không tin được vào mắt mình.

“ Chuyện này sao có thể, nó mới boa nhiêu tuổi? khí lực sao có thể mạnh như vậy.”

Đưa mắt nhìn theo Ngô Minh, Vương phu nhân trong lòng vẫn không khỏi ngạc nhiên. Chỉ nhìn thấy Ngô Minh vẫn tung tăng bước đi, sau đó quay đầu về sau nói ra.

“ Còn mấy bụi nữa là con tưới xong rồi, tạm biệt người Vương phu nhân.”

Vương phu nhân qua sự việc lần đó cũng đã bất đầu để ý tới sinh hoạt của Ngô Minh. Nếu không phải Ngô Minh vẻ ngoài còn quá nhỏ, có lẽ Vương phu nhân cũng sẽ nghĩ đứa trẻ trước mắt này là một tên trưởng thành sống rất nề nếp.

Mỗi buổi sáng Ngô Minh đều thức dậy rất đúng giờ, sau đó chạy bộ một vòng quanh cả sơn trang. Nào là tưới cây hay là chặt củi gì đó Ngô Minh đều làm qua. Sinh hoạt hoàn toàn không khác gì một người trưởng thành.

Vương phu nhân nhìn Ngô Minh rất thuận mắt. Ngô Minh không giống mấy đứa trẻ khác suốt ngày quậy phá vì thế trong ấn tượng của Vương phu nhân về Ngô Minh chỉ có hình ảnh một đứa trẻ ngoan ngoãn, chăm chỉ, sống nề nếp,..

Ngô Minh cũng không phải là thể hiện trước mặt Vương phu nhân mới hành động như vậy. Hắn muốn tập cho mình thói quen ngay từ bây giờ. Khí lực hiện tại của Ngô Minh đã rất lớn cứ như một người trưởng thành khỏe mạnh. Chính vì lý do này mà Ngô Minh càng muốn luyện tập để càng mạnh mẽ hơn. Hắn lúc trước cứ thỏa mãn với khả năng của bản thân nên không ít lần phải nhận thất bại cay đắng. Chính vì thế lần này có cơ hội làm lại tất cả hắn muốn vươn tới cực hạn của bản thân.

Ngô Minh lúc trước cứ nghĩ hắn đã mạnh, đấu với mười người hắn cũng không sợ. Nhưng đến lúc hắn nhận ra kẻ địch của hắn không chỉ có mười người mà là năm mươi người, trăm người, nghìn người, vạn người lúc đó hắn mới nhận ra mình vẫn còn chưa đủ sức mạnh thì đã quá trễ.

Ngô Minh tận dụng hết khả năng mình có thể để cố gắng tăng lên sức mạnh của mình. Chỉ có như vậy Ngô Minh mới có thể nắm được vận mệnh của bản thân.

Một hôm, Ngô Minh được lệnh đi tới gặp Vương phu nhân. Hắn không biết Vương phu nhân gọi hắn tới để làm gì nhưng vẫn theo lời đi đến hậu viện để gặp. Ngô Minh đi tới hậu viện đã thấy Vương phu nhân dắt theo bên cạnh tiểu nữ hài chạy qua chạy lại.

“ Tới rồi à.”

“ Vương phu nhân.”

“ Tiểu Minh Minh.”

Nhìn thấy Ngô Minh tiểu nữ hài nhảy tới ôm lấy ngực Ngô Minh, quấn qua quấn quýt.

“ Được rồi Ngữ Yên, để cho Tiểu Minh ngồi xuống cái đã.”

“ Tiểu Minh Minh là thế nào? Ta đã nói không được gọi ta như vậy, gọi ta Ngô Minh ca ca.”

“ Không thích, gọi Tiểu Minh Minh.”

Vương Ngữ Yên đôi tay bé nhỏ cứ thế ngắt lấy khuôn mặt của Ngô Minh, ngắt tới đau hết cả mặt. Ngô Minh cũng chịu thua nói ra.

“ Được rồi, được rồi Tiểu Minh Minh thì Tiểu Minh Minh, ta thua ta thua.”

Ngô Minh ôm lấy Vương Ngữ Yên lên vai. Vương Ngữ Yên vui vẻ chơi đùa với mái tóc của Ngô Minh, cứ thế Ngô Minh ngồi xuống ghế. Lúc này Ngô Minh mới nhìn Vương phu nhân nói ra.

“ Vương phu nhân, người gọi con tới đây không biết có việc gì không?”

“ Ngô Minh ngươi ở nơi này cũng hơn một năm rồi thì phải.”

“ Chắc là gần như vậy.”

Ngô Minh cũng không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy. Hắn vẫn còn nhớ cái ngày hắn tới nơi này, mọi chuyện cứ như ngày hôm qua.

“ Ngươi thấy nơi này thế nào? Có sống tốt hay không?”

“ Vương phu nhân người có chuyện gì sao? Nơi này rất tốt, mọi người đối với con cũng rất tốt không có vấn đề gì cả.”

“ Ngươi có nhớ một chút gì về gia đình cũ của mình hay không?”

“ Con thật sự không nhớ gì cả, bọn họ có lẽ không ở thế giới này nữa rồi.”

“ Ta cũng đã đi dò hỏi xem xung quanh vùng này có nhà ai lạc mất con trai hay không nhưng cũng không tìm ra manh mối gì, có lẽ ngươi thật sự sẽ không bao giờ gặp lại họ. Ngươi có cảm thấy tiếc nuối không?”

“ Mọi chuyện tùy vào ông trời sắp đặt vậy, biết đâu một ngày nào đó con có thể gặp lại họ thì sao?”

Ngô Minh nói ra câu này trong lòng cũng suy nghĩ mong lung. Đây là câu nói thật lòng, Ngô Minh mọi chuyện đều muốn do tay mình nắm giữ, nhưng việc này hắn thật sự chỉ có thể nhờ tới ý trời, trở về nhà Ngô Minh không có cách nào cả.

“ Nếu ta trở thành gia đình của ngươi thì thế nào?”

“ Phu nhân ý người là?”

“ Nếu như con đồng ý có thể gọi ta là mẫu thân, sau này ta sẽ là nghĩa mẫu của con.”

Mọi việc quá bất ngờ khiến cho Ngô Minh đứng hình một lúc mới phản ứng được.

“ Việc này..”

“ Sao ngươi không đồng ý sao?”

“ Không, không phải, con tất nhiên cầu còn không được.”

“ Vậy thì sau này chúng ta sẽ thành người một nhà.”

“ Con cảm ơn Vương phu nhân.”

“ Vẫn còn gọi như vậy.”

Ngô Minh gãi gãi đầu, lập tức sửa đổi cách xưng hô. Đặt Vương Ngữ Yên sang một bên Ngô Minh quỳ xuống lạy ba lạy với Vương phu nhân nói ra.

“ Hài nhi bái kiến Nghĩa mẫu.”

“ Tốt, tốt”

“ Tiểu Minh Minh ta cũng muốn chơi, ta cũng muốn chơi.”

Nhìn thấy Ngô Minh quỳ xuống vái lạy Vương Ngữ Yên quậy loạn cả lên, cô né cứ nghĩ Ngô Minh đang chơi trò gì đó nên liên tục đòi chơi cùng.

“ Ngữ Yên không được phá.”

Vương phu nhân nhìn Vương Ngữ Yên quậy phá thì lên tiếng hù dọa khiến cô gái nhỏ sợ hãi đứng núp phía sau Ngô Minh.

“ Sau này con không cần làm mấy công việc của gia nhân nữa. Nếu có rảnh thì đi chơi với Ngữ Yên,giúp nó hiểu chuyện một chút. Đứa nhỏ này cả ngày quậy phá đúng là làm ta điên cả đầu, nó mà được mọt nửa con ta cũng yên tâm.”

“ Tiểu Yên rất ngoan ngoãn, mẫu thân không cần lo, con sẽ dạy dỗ muội ấy mọi chuyện.”

“ Ta cũng không hiểu sao con và con bé này lại thân nhau được. Thường ngày nó nhút nhát gặp ai cũng sợ vậy mà gặp con lại lanh lợi như vậy.”

“ Hì hì, chuyện này là bí mật.”

“ Đúng đúng là bí mật, bí mật của Tiểu Yên và Tiểu Minh Minh.”

“ Được rồi, Tiểu Minh đưa Ngữ Yên về phòng đi ta còn có chút chuyện cần phải làm.”

“ Vâng.”

Ngô Minh cỏng theo Ngữ Yên đi ra khỏi hậu viện. Vương phu nhân nhìn theo suy nghĩ rất nhiều điều.

Ngô Minh luận bên ngoài cũng là nhân diện sáng sủa, nhân tướng cao ráo. Lớn lên nhất định cũng sẽ là một đại mỹ nam không cần bàn cãi. Luận trí tuệ cũng là thôn minh hơn người. Tính cách cũng ưu tú, không có gì chê trách. Vương phu nhân nhìn mọi mặt đều hài lòng với đứa trẻ này. Chính vì thế Ngữ Yên tiếp xúc với Ngô Minh bà cũng không có gì ngăn cản.

Hơn nữa từ người Ngô Minh, Vương phu nhân nhìn ra một hy vọng. Hy vọng có thể trả mối thù cho mình. Mối thù mà bà mang hơn bốn năm nay chưa bao giờ bà quên được.

“ Đoàn Chính Thuần, ta không trả mối thù này ta quyết không làm người. Tên phụ tình ngươi cứ chờ ở đó ta sẽ tìm tới ngươi tính cả nợ mới nợ cũ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.