Ngô Minh lần theo con đường mà Uyển Thanh chạy mà tìm kiếm.Hắn vượt qua cả một khu rừng trúc rồi đi thẳng tới một vách núi cao.
“ Uyển Thanh, nàng ở đâu rồi, trả lời ta Uyển Thanh.”
Đến nơi này đã là đường cùng, Ngô Minh nhìn xung quanh hét to tên của Uyển Thanh nhưng vẫn không tìm thấy nàng ở đâu. Ngô Minh đột nhiên nhận ra ở phía xa mỏm đá kia hình như có ai đó đang ngồi nghỉ.
Ngô Minh tiến lại gần để quan sát thì phát hiện mình không nhìn nhầm quả là có người. Hơn nữa Ngô Minh vừa nhìn qua đã có thể phán đoán ra thân phận của kẻ này.
Một lão già đầu cũng đã rụng gần hết tóc, khuôn mặt nhiều vết sẹo lớn. Chân cũng bị dị tật, kế bên là một cây gậy vừa là vũ khí vừa là cây gậy giúp hắn di chuyển.
“ Ác Quán Mãn Doanh”
“ Ngươi nhận ra ta, ngươi hoàn toàn không giống những gì mẹ kể lại.”
“ Mẹ ta?”
Ngô Minh nghe được thứ âm thanh không hề tự nhiên phát ra từ người Đoàn Diên Khánh. Miệng hắn không hề cử động toàn bộ âm thanh đều là do bụng hắn phát ra vì thế âm thanh hoàn toàn không có chút nhân tính nào.
“ LÀ Vương phu nhân, bà ta muốn ta tới đây để giết chết người phụ nữ mà ngươi đang tìm, còn một thứ nữa là giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ bắt Đoàn Chính Thuần.”
“ Thật sự là mẫu thân nhờ ngươi tới, ngươi là Tây Hạ Nhất Phẩm Đường người sao lại nghe theo mệnh lệnh từ mẫu thân của ta?”
Câu này của Ngô Minh thật ra hắn đã biết rõ câu trả lời chỉ là giả vờ mà hỏi mà thôi. Đoàn Diên Khánh nhìn về phía trước trời xanh mây trắng, cả khoảng trời bình yên từ từ nói ra.
“ Vương phu nhân cùng chủ nhân của chúng ta có mối quan hệ đặc biệt chính vì vậy bọn ta buộc phải nghe theo lời của bà ta.”
“ Ta nghĩ là ngươi tự giúp bản thân mình thì đúng hơn,Đoàn Chính Thuần cái tên này có lẽ ngươi rất căm ghét phải không Đoàn Diên Khánh?”
Cái tên mà Ngô Minh vừa nói ra làm Đoàn Diên Khánh giật mình. Đã từ rất lâu rồi chẳng ai gọi ta như thế nữa. Cả đời hắn đấu tranh chính là gì cái tên này, cả đời hoài mộng cũng là vì cái tên này.
Đoàn Diên Khánh, cái tên này có lẽ đã nên chết từ lâu rồi, từ cái lúc mà hắn bị đánh thành kẻ tàn phế như bây giờ.
Đoàn Diên Khánh hắn thật ra là con của Đoàn Liêm Nghĩa -Thượng Đức Hoàng Đế. Vị này là anh họ của Đoàn Thọ Huy – Thượng Minh Đế và Đoàn Chính Minh -Bảo Định Đế cùng Đoàn Chính Thuần -Trấn Nam Vương. Hắn đúng ra chính là người thừa kế vương vị chính thống của Đoàn thị nhưng biến cố đã xảy ra khiến mọi thứ đảo lộn.
Dương Nghĩa Trinh lúc bấy giờ đã tạo phản tàn sát hoàng tộc.Đoàn Diên Khánh tuy may mắn trốn thoát nhưng lại cũng đã bị đánh người không ra người quỷ không ra quỷ. Hai chân bị tàn phế, cổ họng bị hủy nên sau này hắn phải dùng Phúc Ngữ Âm một kỹ thuật nói chuyện bằng bụng để giao tiếp.
“ Ngươi không hề giống như lời kể, một kể chỉ suốt ngày ở trong nhà luyện võ sẽ không như ngươi, ngươi lại còn biết rất nhiều chuyện ta thật sự không hiểu tại sao ngươi lại có thể biết được những điều này.”
Tuy đã được Vương phu nhân kể lại về Ngô Minh nhưng Đoàn Diên Khánh lại có cảm nhận hoàn toàn khác so với những gì được nghe kể. Ngô Minh trong mắt hắn không giống một tên công tử suốt ngày chỉ luyện công nấu ăn như Vương phu nhân đã nói mà kẻ trước mắt này mưu mô đầy người, tính tình khó đoán.
“ Ngươi rất giống ta.”
Đoàn Diên Khánh đột nhiên nói ra câu này, Ngô Minh cũng hoàn toàn bất ngờ. Hắn thì có điểm nào giống với tên phê nhân trước mặt này.
“ Ta thấy được trong mắt ngươi sự căm giận, ngươi chỉ đang cố dồn nén nó mà thôi. Sát khí mà ngươi đang ẩn giấu chẳng kém ta là bao.”
“ Vậy sao, được đệ nhất ác nhân như ngươi khen là sát khí không thua kém ta cảm thấy thật vinh hạnh. Nhưng ta tới đây không phải là vì chuyện này, ta tới là vì Uyển Thanh. Muội ấy ở đâu rồi mau giao ra cho ta.”
“ Ngươi làm thế này chẳng phải là phản bội lại mẫu thân mình sao, cô gái đó chính là người mà mẫu thân ngươi muốn giết chết.”
“ Ta sẽ tự mình giải thích với mẫu thân không cần ngươi phải bận tâm.”
“ Vậy sao? Nếu bây giờ ta đi nói với cô ấy ngươi chính là con trai của kẻ muốn giết chết mình còn mẫu thân của mình thì sao đây. Còn có việc ngươi âm mưu bắt Đoàn Chính Thuần đừng tưởng ta không nhận ra.”
“ Hừ ngươi mà dám nói ra ta sẽ cho ngươi chết ngay tại đây.”
“ Sao? Muốn giết người diệt khẩu, ta mà chết ở đây cô gái kia chắc cũng sẽ chết theo ta.”
“ Ngươi bây giờ là muốn cái gì?”
Ngô Minh cố bình tỉnh trở lại, hắn lúc này đang bị lời nói của Đoàn Diên Khánh làm loạn tâm trí. Hắn cần phải giữ bình tĩnh nếu không sẽ bị tên này dắt mũi đi mà không hay biết.
“ Ta muốn nghe kế hoạch mà ngươi đối phó với Đoàn Chính Thuần, ta nghĩ ngươi sắp xếp nhiều chuyện như vậy không chỉ là vì một cô gái.”
“ Sao ngươi đây là muốn cùng ta bắt Đoàn Chính Thuần sao?”
“ Có thể coi là vậy, nếu như ngươi đồng ý ta có thể thả cô gái họ Mộc đó ra.”
“ Chuyện này có gì mà phải tính toán. Ta đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ chỉ cần là thời gian mà thôi.”
Ngô Minh nói ra sau đó nhìn về phía Vô Lượng Kiếm Phái.
“ Ta bây giờ đang giữ hai tình nhân, một đứa con trai, một đứa con gái của Đoàn Chính Thuần ngươi nghĩ hắn sẽ ngồi yên mà không chạy tới đây cứu người sao? Nhất là Đoàn Dự hắn chính là tương lai Hoàng Đế của Đại Lý, sao mà Đoàn Chính Thuần có thể bỏ qua.”
“ Hừ ngươi làm vậy không sợ bị bọn chúng kéo quân chinh phạt sao? Lúc đó dù ngươi có ba đầu sáu tay nhưng đối mặt thiên binh vạn mã ngươi cũng không có đường thoát.”
“ Bọn chúng sẽ không làm vậy. Hoàng tộc chú trọng nhất chính là vinh dự. Nếu người dân mà biết hoàng đế của bọn họ dẫn binh để đi cứu tình nhân của em trai mình ngươi nghĩ bọn họ còn mặt mũi nào không.”
“ Hừ nếu không phải dẫn binh tới thì cũng là đại lượng cao thủ, Đại Lý hoàng tộc chính là võ tộc. Cao thủ như mây. Nếu không ta cũng sẽ không ngồi ở đây mà đi giết hết bọn người đó rồi.”
“ Ta có một cách này, Ngươi nghĩ nếu như con cháu hoàng tộc mà loạn luân với nhau, tin tức này truyền ra ngoài thì sẽ thế nào?”
“ Ý ngươi là?”
“ Con bé Chung Linh đó và Đoàn Dự không phải là anh em ruột sao? Ta nói vậy ngươi chắc là tự có cách của mình rồi.Nếu là chuyện như thế này người có thể tham gia sẽ giảm đi không ít, ngươi sẽ không sợ bọn họ kéo cả đám cao thủ tới nữa.”
“ Ta nói ngươi rất giống ta ngươi lại không đồng ý. Ý tưởng như thế này một tên thư sinh đọc sách sao có thể nghĩ ra.”
“ Cái này thì ta giống ngươi là sự thật. Bây giờ ngươi thả Uyển Thanh ra được chưa. Kế hoạch ta cũng đã nói cho ngươi biết rồi chỉ cần đợi con mồi tới mà thôi.”
“ Đi về phía tây có một ngôi nhà nhỏ, cô gái đó đang bị nhốt bên trong.”
“ Ngươi cũng nên giữ mồm miệng của mình, nếu Uyển Thanh mà biết chuyện ta tuyệt đối có cách đem Đại Lý quốc làm cho chó gà không yên.”
Câu uy hiếp này của Ngô Minh đã làm cho Đoàn Diên Khánh càng thêm ngạc nhiên. Nếu là người ngoài sẽ nghe câu này vô cùng vô lý. Đoàn Diên Khánh làm nhiều việc như vậy chẳng phải là muốn phá hủy Đoàn thị sao. Nhưng mọi người đều đã lầm. Đoàn Diên Khánh bản thân hắn rất yêu quý mảnh đất này. Hắn chính gì yêu quý nên hắn mới cố gắng giành lại nó. Đến lúc cuối cùng khi hắn chết trong tay Mộ Dung Phục người ta mới thấy hắn đối vơi Đại Lý lưu luyến như thế nào. Dù là hắn muốn giành lại hoàng vị nhưng hắn cũng công nhận là Đoàn Chính Minh là một vị hoàng đế tốt là một kẻ đáng được tôn trọng. Nhưng hoàn cảnh băt buộc hắn cùng Đoàn Chính Minh mãi sẽ là kẻ thù kẻ sống người chết.
Ngô Minh theo lời Đoàn Diên Khánh đi tìm Uyển Thanh. Đi theo đúng hướng được chỉ cuối cùng cũng tìm thấy được ngôi nhà giống như lời kể. Nhưng một rắc rối nữa lại tới. Phía trước ngôi nhà chính là Nhạc Lão Tam cùng Vân Trung Hạc. Cả hai kẻ này sao có thể biết được chuyện vừa xảy ra giữa Ngô Minh và Đoàn Diên Khánh nên cả hai đã lập tức đứng ra ngăn cản Ngô Minh.
“ Đứng lại!”
“ Ngươi muốn làm gì.”
Vân Trung Hạc vẫn bình tĩnh ngồi uống bình rượu của mình chỉ có Nhạc Lão Tam là xông ra ngăn cản Ngô Minh.
“ Ta không có nhiều thời gian với các ngươi, bên trong là người của ta, mau thả nàng ấy ra ngoài.”
“ Nhóc con ngươi đừng có mơ cô gái này lão đại bảo chúng ta phải canh gác thật kỹ ngươi đừng hồng cứu cô ta ra.”
“ Lão Tam cẩn thận một chút hắn chính là Ngô Minh là người mà Lão đại có nhắc.”
“ Ngươi chính là Ngô Minh.”
Nhạc Lão Tam được Vân Trung Hạc nhắc nhở thì hai mắt nhìn một lược người thanh niên trước mắt này. Ngô Minh gần đây cũng có chút danh tiếng trên giang hồ. Thái Sơn đại hội cũng đã làm cho danh tiếng của Ngô Minh lan rộng. Nhưng người tham dự đại hội lần đó cũng không nhiều. Lại thêm việc Kiều Phong lần đó bị thương cũng khiến cho nhiều người hoài nghi về năng lực của Ngô Minh. Người ta còn truyền tai nhau rằng Ngô Minh chỉ là may mắn đánh thắng, là nhờ biểu ca của mình Mộ Dung Phục mới có thể đoạt được chức minh chủ võ lâm.
Lại thêm những chi tiết mà Vương phu nhân cung cấp về Ngô Minh cũng khiến cho Nhạc Lão Tam không tin tưởng rằng Ngô Minh thật sự là có bản lĩnh thật sự. Một kẻ chỉ luyện tập một mình thì dù có mạnh cở nào nhưng đi vào thực chiến sẽ lộ ra nhiều yếu kém.