“ Hôm nay tới lượt ngươi chăm sóc tên Thi Quỷ đó sao?”
“ Đúng vậy thật xui xẻo, hôm nay đáng ra là do tên A Cẩu làm nhưng hắn ta lại đột nhiên phát sốt rồi, ta lại phải thay hắn.”
“ Chắc đến lúc ta tới phiên cũng phải sốt một trận.”
“ Nhìn sắc mặt của ngươi chắc là có chuyện gì xảy ra rồi phải không? Kể ta nghe.”
“ Hôm qua nhóm trực cho tên Thi Quỷ toàn bộ đều bị trưởng môn một chưởng đánh chết hết.”
“ Hả.”
Nghe bạn mình kể lại cô nha hoàn lập tức hoảng sợ, không biết chuyện gì đã xảy ra.
“ Ta nghe nói hôm qua trưởng môn chính là thử loại độc dược mới lên người hắn ta thế mà hắn không những không chết mà còn như uống rượu cảm thụ hết số thuốc độc, biểu hiện của hắn làm cho trưởng môn tức giận đã một chưởng đánh chết hết những người kế bên.”
“ Ngươi đừng làm ta sợ đi, cái tên Thi Quỷ đó sau không nhanh chóng chết quách đi cho xong, hắn hại chết không biết bao nhiêu người chúng ta rồi.”
“ Hắn ta đúng thật là quỷ, bị bao nhiêu độc dược đó xâm nhập vào cơ thể vậy mà vẫn chưa chết, không biết hắn còn là người hay không.”
“ Nhưng mà nói lại hắn ta cũng thật..”
“ Mỗi người mỗi số, chỉ mong hắn sớm chết đi, đó cũng là giải thoát cho hắn.”
Nhắc tới Ngô Minh, cả hai người nha hoàn vừa giận vừa có chút cảm thông. Nói đúng ra Ngô Minh cũng chẳng có tý lựa chọn nào, đến đây đã được hơn 2 năm trời. Cũng không biết trải qua bao đêm sống không bằng chết. Ngô Minh đã dần trở thành cuộc sống bình thường của mọi người ở đây.
Cứ mỗi đêm tiếng hét thảm thiết của Ngô Minh lại vang lên, lúc đầu còn có người tò mò sợ hãi nhưng dần rồi nó cũng trở thành thường lệ. Dần dần cũng chả ai quan tâm tới tiếng thét vào mỗi đêm đó nữa.
Ngô Minh suốt khoảng thời gian này không phải là bị trói tứ chi thì là bị nhốt trong lòng sắt. Đinh Xuân Thu tìm đủ mọi biện pháp hắn có thể nghĩ ra để giết chết Ngô Minh bằng độc dược của mình nhưng đến hiện tại Ngô Minh vẫn còn sống.
Dùng đủ loại độc, pha độc với nhau, pha vào thức ăn, tim vào mạch máu. Ngay cả cho Ngô Minh tắm thuốc độc nhưng mọi cách đều không có hiệu quả.
Đinh Xuân Thu vẫn từng tin tưởng bách độc bất xâm chỉ là câu nói của người đời trước, trước mắt hắn không có khái niệm này. Nhưng khi gặp phải Ngô Minh hắn đã bị Ngô Minh làm cho ý nghĩ này lung lay.
Về phần Ngô Minh, hắn cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì để phải sống cuộc sống như thế này. Hắn rất muốn tự sát, những cơn đau đớn từ những lần thử thuốc luôn đeo bám con người hắn. Chúng không làm Ngô Minh chết đi nhưng lại khiến cuộc sống của hắn sống không bằng chết. Lưỡi của Ngô Minh luôn trong tình trạng đen kịt, hoàn toàn không cảm nhận được mùi vị thức ăn. Hắn ăn bất cứ thứ gì lúc này đều là một vị “ Đắng”. Làm một đầu bếp đây chính là thứ làm Ngô Minh đau khổ nhất. Không được cảm nhận vị ngon của thức ăn thà giết hắn đi còn hơn.
Không gian của Ngô Minh cũng chỉ quẩn quanh trong căn phong của Đinh Xuân Thu. Nói đúng ra là hắn không thể đi ra khỏi nơi này. Có nhiều lúc Ngô Minh đã nghĩ tới việc tự sát nhưng mỗi lần hắn muốn kết thúc cuộc đời của mình thì đều bị ngăn cản. Sau mỗi lần như vậy hắn luôn bị đánh đập tàn nhẫn.
Ngô Minh lúc này đang tự học cách thích nghi với cuộc sống địa ngục này. Hắn luôn tìm mọi cơ hội trốn khỏi nơi này nhưng bởi thực lực của hắn không đủ hắn không thể chạy đi được. Hắn lại lấy việc mỗi lần sống sót sau khi thử thuốc để làm thú vui cho mình. Người duy nhất mà Ngô Minh cười với đó là Đinh Xuân Thu. Thật là đời, Ngô Minh lại cười với chỉ mỗi hắn ta. Dù nụ cười của Ngô Minh chỉ là chọc tức nhưng đó cũng chính là thứ làm hắn thỏa mãn. Mỗi lần nhìn Đinh Xuân Thu tức giận Ngô Minh rất vui. Ngô Minh luôn tưởng tượng đến cảnh mình thoát được khỏi nơi này lúc đó hắn sẽ trả lại đủ mọi thứ hắn đã trải qua cho Đinh Xuân Thu.
Ngô Minh nếu có cơ hội hắn sẽ trở nên thật mạnh mẽ. Lúc trước hắn cứ nghĩ đối tốt với mọi người thì mọi người sẽ đối tốt với hắn nhưng mọi chuyện tới với hắn thì sao? Là hiện tại cay nghiệt của hắn là vì lý do gì.
Ngô Minh tự hứa với mình hắn sẽ trở nên mạnh mẽ, trở nên cực kỳ mạnh mẽ tới mức không ai có thể ảnh hưởng tới cuộc đời của hắn. Hắn sẽ phải tìm ra nguyên nhân làm cho cuộc đời hắn trở thành như thế này. Thế nhưng mọi chuyện chỉ là trí tưởng tượng của Ngô Minh vẽ ra. Hiện tại hắn vẫn như một con chó bị nhốt lại tay chân bị còng chặt.
Tiếng mở cửa phát ra, Đinh Xuân Thu bước vào trong phòng, như thường lệ hắn nhìn Ngô Minh để xác nhận xem con mồi của mình còn sống hay không.
“ Thi Quỷ cái tên nghe rất hay, đề nghị của ta ngươi suy nghĩ đến đâu rồi?”
“ Ngươi có nói gì với ta hay sao? Ta thật không nhớ, trí nhớ ta rất không tốt ngươi xem tóc ta cũng đã gần bạc trắng xem ra ta thật sự đã già rồi.”
“ Hừ ngươi đúng là cứng đầu, chỉ cần ngươi thề sẽ trở thành đệ tử của ta mãi mãi không thay lòng ta lập tức thả ngươi ra ngoài, cũng sẽ dạy cho ngươi cả đời bản lĩnh của ta.”
“ Ta xem như không nghe thấy gì? Ngươi hôm nay muốn làm gì thì làm nhanh đi ta còn phải đi ngủ.”
“ Tốt cứng đầu.”
Đinh Xuân Thu cũng không phải nói đùa. Cả đời hắn cũng chưa gặp được ai đặc biệt như Ngô Minh. Ngô Minh chính là truyền nhân thích hợp nhất đối với hắn. Người dùng độc sợ nhất là gì? Chính là chết bởi độc. Đó là nỗi thổ thẹn tột cùng của một độc sư. Mà Ngô Minh có lẽ sẽ không bao giờ bị điều này ảnh hưởng.
Đinh Xuân Thu tự nhận mình có thể chịu đựng được đa số loại độc nhưng như Ngô Minh thì quả thật hắn không thể. Nếu như hắn có được thân thể không sợ độc tố như Ngô Minh độc công của hắn chắc chắn sẽ bước xa một đoạn. Có rất nhiều thứ dù cố gắng cẩn thẩn tới mấy người dùng độc vẫn không dám làm bởi độc tinh của nhiều độc rất cao không thể khám phá hết khả năng của chúng.
Ý nghĩ này của Đinh Xuân Thu cũng không có nhiều hy vọng. Chính hắn cũng biết nếu hắn là Ngô Minh dù có chết cũng sẽ không nhận kẻ thù làm thầy. Đinh Xuân Thu lấy ra những viên thuốc hắn điều chế cho ngày hôm nay.Ngồi trong lòng sắt, Ngô Minh cũng không quan tâm tới mấy viên thuốc mình sắp uống kia. Ngày nào hắn chẳng phải nếm mấy loại kịch độc không có thuốc chữa của Đinh lão quái.
“ Ta đã nghiên cứu cơ thể ngươi rất kỹ rồi, có thể của ngươi chắc chắn đã trải qua cải tạo. Những vết mổ cùng mấy sợi chỉ trên người ngươi chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Cũng phải nói thủ đoạn của bọn người này thật kỳ dị. Mấy sợi dây này ta không tìm ra cách nào để cắt đứt chúng cả. Hôm nay thuốc sẽ khác với mọi hôm, ta hy vọng ngươi sẽ chịu đựng được.”
Đinh Xuân Thu chỉ vào mấy sợi chỉ may trên người Ngô Minh nói ra, trên tay lọ thuốc trút ra vài viên.
“ Thứ này là Bạo liệt hoàn, giúp tăng cường nhanh chóng 20 năm công lực. Nhưng mà hậu quả ngươi chắc cũng phải rõ đi. Ta cho thử mấy con gấu uống ngươi biết kết quả thế nào không?”
“ Ta không quan tâm.”
“ Bọn chúng chỉ sau mấy khắc lập tức bạo thể mà chết, mà chúng chỉ uống chưa tới một viên. Ta xem cơ thể ngươi đặc dị chính vì vậy ta chuẩn bị tới một bình. Ngươi bách độc bất xâm như vậy không biết có bị bạo thể chết hay là không?”
“ Chết được thì tốt, sống như thế này ta cũng chán lắm rồi. Đưa đống đó cho ta, không chết thì ta đi ngủ đêm cũng khuya rồi.”
“ Tự ngươi tìm lấy.”
Đinh Xuân Thu quăng cả bình vào trong lồng sắt cho Ngô Minh. Cầm đống đan dược trên tay Ngô Minh không chút ngần ngại uống hết số thuốc vào trong người mình.
Mấy giây đầu tiên Ngô Minh cũng không cảm giác được cơ thể mình có gì biến đổi nhưng ngay sau đó mắt Ngô Minh lập tức trợn to. Một luồng khi nóng chảy dọc theo cách kinh mạch của Ngô Minh lan khắp cơ thể. Máu huyết chạy cực nhanh, mạch máu căng phồng như thể bất cứ lúc nào hắn cũng có thể phát nổ.
Mặt Ngô Minh đỏ căng, gân nổi lên đầy mặt. Ngô Minh cảm giác như cả cơ thể mình đang được bơm vào một nguồn năng lượng cực hạn, nó đã vượt quá giới hạn mà Ngô Minh có thể chịu đựng.
Hai tay Ngô Minh nắm chặt lấy song sắt, áp lực của cả cơ thể chỉ có thể phát tiết bằng cách ghì chặt vào đôi tay.
Đinh Xuân Thu đứng một bên quan sát cứ như bị hút hồn vào cảnh tượng này. Hắn hy vọng lần này sẽ giết chết được Ngô Minh. Biểu hiện của Ngô Minh hiện tại y như mấy con gấu mà hắn thử nghiêm trước đó.
“ Tiếp tới sẽ là cơ bắp toàn thân nở to, bạo thể mà chết.”
Đinh Xuân Thu mở lời dự đoán kết cục của Ngô Minh. Y như lời Đinh Xuân Thu đã nói. Ngay sau đó cơ bắp của Ngô Minh trương to, các bắp thịt nở ra tới mức cực hạn. Những sợi chỉ bị ép chặt khuyết sâu vào da của Ngô Minh từng lần rõ ràng.
“ Thật đáng tiếc, nếu như lựa chọn trở thành truyền nhân của ta như vậy chẳng phải rất tốt sao?”
Đinh Xuân Thu bỏ ra bên ngoài, bởi theo nhận biết của hắn tiếp theo cả cơ thể của Ngô Minh sẽ nổ tung, hắn không muốn bị vụ nổ ảnh hưởng.
Sau khi đi đủ xa, Đinh Xuân Thu nghe được một tiếng nổ cực to phát ra từ phái phòng mình, hắn lắc đầu nói lên vài câu.
“ Đáng tiếc mất đi một thú vui, ngươi chết đi ta cảm thấy thật đáng tiếc.”
Đinh Xuân Thu đang định mỉa mai thêm vài câu thì lập tức hắn phát hiện ra điểm bất thường. Vụ nổ có gì đó không đúng lắm, Hắn lập tức chạy lại phòng mình kiểm tra mọi chuyện. Cũng chính lúc này mọi chuyện mới thật sự bất đầu.