Siêu Đại Gia Trong Trường Học

Chương 10





Cánh tay Vương Ca bị kéo lại nên thân người không có cách nào nhúc nhích được.

Gã cố gắng giãy dụa thoát ra khỏi Lý Hạo nhưng Lý Hạo hưng phấn như uống nhầm thuốc, vì thế mà Vương Ca làm thế nào cũng không thoát ra được.



Lý Hạo vừa nghiêng người thì cả hai đều ngã nhào trên đất.

Lý Hạo bò dậy, nắm quyền đấm mấy cái vào mặt Vương Ca.



Vương Ca không ngờ rằng mấy đứa sinh viên này khi đánh nhau lại liều mạng đến vậy.

Nhưng kể cả như vậy thì đám học sinh này cũng không thể là đối thủ của nhóm gã được.



Lý Hạo cưỡi trên người Vương Ca, chẳng may bị chai rượu đập trúng mặt nên nhất thời bị ngất đi.



Lâm Dật đánh lộn cùng với mấy tên lưu manh, lúc này cậu định lại cứu anh em của mình nhưng hai tay khó địch lại bốn tay nên cậu rất nhanh đã bị chúng đánh cho mấy cái.



Hiện trường rơi vào cảnh hỗn loạn, đám người Lâm Dật không hề có cơ hội thắng.



“Mẹ kiếp! Giờ thì đánh phế tay của chúng nó cho tao”.

Vương Ca ôm đầu đau đớn, hét lớn một tiếng.



Đúng lúc này, không biết Lâm Dật bò dậy từ khi nào đột nhiên nhảy lên.


Trong lúc tất cả mọi người đều không kịp phản ứng gì thì cậu cầm gạt tàn trên bàn đập lên mặt của Vương Ca.



“Bốp!”

Cú đập mạnh này trực tiếp để lại một vệt trên mặt Vương Ca.

Tiếp đó, Vương Ca thấy đầu óc tối sầm lại, suýt nữa thì ngất đi.



“Thằng oắt này! Chém đứt chân tay của mấy thằng ranh con này cho tao”.



Mấy tên lưu manh không khách khí mà đều rút dao giấu trên người xuống.



Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát đột nhiên vang bên ngoài, tiếp đó là hàng ngũ chỉnh tề.

Mười mấy cảnh sát mặc đồ vũ trang cầm súng chỉ vào bên trong, nói: “Không được cử động, không ai được cử động”.



Tình huống trước mắt khiến đám Lăng Tiêu Tiêu sợ đến mức mặt tái nhợt.

Lăng Tiêu Tiêu đã không để ý gì nhiều nữa, lập tức mở miệng nói với cảnh sát: “Thưa chú! Ở đây có người gây chuyện ạ”.



Đội trưởng gật đầu, khoát tay lệnh cho các thành viên bên cạnh mình bao vây những tên lưu manh và đám Lâm Dật vẫn còn đang nằm trên đất.



“Dám mang theo dao rồi ẩu đả đánh nhau, gây hại nghiêm trọng đến trị an công cộng”.

Nói xong, cảnh sát dẫn đầu chỉ súng về đám người Vương Ca.



“Đại ca, đại ca đừng nổ súng.

Chúng em chỉ chơi đùa với nhau tí thôi mà”.



Đội trưởng quay mặt đi rồi nghiêm túc nói: “Dẫn hết đi”.



……….

.



Tại nơi canh giữ thứ hai của thành phố, Lâm Dật ôm đầu, nhỏ giọng hỏi cảnh sát phía trước mặt: “Chú ơi! Mấy bạn học của cháu không sao chứ ạ?”

Cảnh sát bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Cậu lo cho mình trước đi! Ẩu đả đánh nhau, hơn nữa còn mang theo vũ khí sát thương.

Nếu như không nói rõ xem vệt trên đầu là ai đập ai thì các cậu đừng mơ rời khỏi đây”.



“Cháu đã nói rồi, đó là do cháu đập chứ không liên quan gì đến mấy người anh em của cháu”.

Lâm Dật nói một cách nghiêm túc.



“Trước tiên, đừng vội thừa nhận, vì bốn người các cậu đều nói như vậy.


Tôi nói cho các cậu biết, bất luận mối quan hệ của các cậu có tốt đến đâu thì giờ đều có yếu tố bao che.

Đợi sau khi có kết quả điều tra rõ ràng thì chúng tôi sẽ cho các cậu câu trả lời hợp lý.

Ai được thả sẽ được thả nhưng ai ở lại thì sẽ phải ở lại thôi”.



“Lúc đó chúng cháu chỉ phòng vệ thôi ạ.

Hơn nữa dao không phải là chúng cháu mang đến, người gây chuyện cũng không phải là bọn cháu.

Đám lưu manh đó có tổng cộng mười mấy người, chúng cháu chỉ có bốn người.

Vì thế, có to gan đến mấy chúng cháu cũng không dám chủ động đánh nhau”.



Hiện giờ Lâm Dật cảm thấy rất không vui, thậm chí cậu còn muốn tìm mẹ mình đến giải quyết việc này.

Dù sao thì một người có thể lấy ra một trăm triệu cho mình tiêu thì chắc chắn không thiếu gì bạn bè trong các cơ quan chính phủ.



“Bảo cậu tên là Lâm Dật đến văn phòng của tôi”.

Lúc này, bộ đàm của cảnh sát bên cạnh bỗng nhiên vang lên.



Cảnh sát nhìn biểu cảm của Lâm Dật có chút nghi hoặc nhưng mệnh lệnh của cấp trên nên y cũng không dám làm trái.

Có thể khiến đội đặc chủng đến ngăn chặn chuyện nhỏ như này, không biết là chàng trai này có lai lịch như thế nào.



“Đi theo tôi”.

Cảnh sát mở cửa rồi dẫn Lâm Dật đến văn phòng của đội trưởng.



Bên trong văn phòng có hai khuôn mặt vô cùng lạ lẫm.

Cảnh sát hơi mập chút thì mỉm cười đứng cạnh một cảnh sát khác.



“Đội trưởng, cậu ta đã được đưa đến rồi đây ạ”.

Cảnh sát đưa Lâm Dật đến, nói xong rồi trực tiếp rời đi.



Trước khi đi, y còn quay đầu lại nhìn người đàn ông đứng bên cạnh đội trưởng.

Có thể khiến đội trưởng nở nụ cười thì chắc chắn không thể là nhân vật đơn giản được.



“Cục trưởng Hà! Người đã được đưa đến đây rồi, tôi xin ra ngoài trước! Lát nữa nếu ngài có căn dặn gì thì cứ nói với tôi là được”.

Đội trưởng mập mập kia cung kính nói một câu với người đàn ông trung niên, sau đó thì rời đi.



Sau khi đóng cửa lại, người đàn ông trước mặt Lâm Dật bỗng nhiên nở nụ cười hiền hòa: “Cháu à, mau ngồi xuống đi”.



Lâm Dật không phải kẻ ngốc, trước đó đội trưởng có gọi “Cục trưởng Hà” nên cậu đã biết được điều gì đó rồi.




Nếu như không đoán nhầm thì người đàn ông này chắc hẳn là em trai của bố mình.



Mặc dù biết được thông tin này nhưng Lâm Dật vẫn không dám nhúc nhích.

Cậu đứng ở đó rất khó chịu, rõ ràng là không biết nên làm thế nào.



“Sao thế, ta là chú ruột của cháu đây, đâu có đáng sợ như đám lưu manh kia phải không?” Trên mặt Hà Chấn Nam đều là vẻ vui mừng.



Ông ấy làm việc trong cục Công An bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông gặp người mà không dám nói chuyện với mình.



“Cháu chỉ là…Chỉ là không biết nên gọi chú thế nào ạ?” Lâm Dật giải thích.



“Chú là chú ba của cháu”.



Lâm Dật sau khi nghe xong là gọi một tiếng chú ba.

Tiếng gọi của cậu khiến Hà Chấn Nam vui mừng khôn xiết.

Trong chuyện này, dù sao cũng đan xen biết bao cảm xúc hỗn tạp, vì vậy Hà Chấn Nam còn kích động hơn cả Lâm Dật.



Sau khi hai người ngồi xuống, Hà Chấn Nam cuối cùng cũng không kìm được lòng mình mà nói: “Chú thật không ngờ rằng, đời này mà vẫn có thể tận mắt nhìn thấy cháu trai của mình.

Bao nhiêu năm nay, việc cháu mất tích là nỗi lòng khó vượt qua nhất của chú”.



Lâm Dật có thể hiểu được.

Dù sao thì mình bị bắt cóc, Hà Chấn Nam là cảnh sát mà không tìm thấy mình nên về tình về lý thì ông đều có một phần trách nhiệm.



“Giờ đây có thể gặp được cháu, đúng là tốt quá rồi.

Sau này khi đến nhà cháu chúc Tết, chú cũng không cần phải tránh nữa rồi”.

Hà Chấn Nam nói xong, không kìm nổi mà rơi lệ.






.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.