Lâm Dật vừa vào phòng chờ thì Tưởng Dao với sắc mặt sốt sắng chạy lên trước nói: “Máy bay đã hạ cánh rồi, tôi đã bảo Thi Đồng và Từ Phi Phi đến đó rồi, chúng ta cũng mau đi thôi thiếu gia”.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tưởng Dao mà Lâm Dật không khỏi bật cười.
Cậu luôn cảm thấy, bất luận là bố mẹ đẻ của cô hay Tưởng Dao thì đều khá phô trương trong việc đón tiếp này.
Trước đây khi họ phải chen chúc lên tàu hỏa thì còn kịch liệt hơn bây giờ nhiều.
Mọi người chen chúc ở ga tàu, tình thế vô cùng hỗn loạn, phải khó khăn lắm mới ngồi được vào ghế của mình.
Giờ đây là ngồi máy bay, còn có đường đi riêng nữa thế mà mọi người làm như kiểu sắp đón kẻ địch vậy, khiến bản thân cậu cũng vô cùng căng thẳng.
Nhưng đây là lòng tốt của Hà gia, họ không hề coi thường bố mẹ nuôi đến từ nông thôn của mình, ngược lại còn toàn tâm toàn ý nhiệt tình tiếp đón.
Lâm Dật cảm nhận được điều đó nên tất nhiên cũng không nói thêm gì.
“Vậy được, cô ăn cái này trước đi, chúng ta vừa đi vừa ăn”.
Nói xong, Lâm Dật đưa kem trong tay cho Tưởng Dao.
Lúc này, Tưởng Dao ngây người ra.
Cô cúi đầu nhìn kem mà Lâm Dật đưa cho mình, nói: “Thiếu gia chạy ra ngoài đến nỗi người toát mồ hôi chính là vì đi mua cái này sao? Nhưng hôm nay tôi tô son đỏ, không thích hợp ăn mấy đồ lạnh như này…” Hôm nay Tưởng Dao trang điểm đúng là đẹp hết nấc.
Mắt đẹp như những vì sao, đôi môi đỏ mọng, đúng là đẹp không tì vết.
Ngay cả bờ môi được tô kẻ kia cũng hết sức tỉ mỉ.
Chỉ mỗi trang điểm trên mặt thôi mà Tưởng Dao cũng mất hơn một tiếng đồng hồ mới xong.
Đến giờ, cô còn không dám uống ngụm trà nào, chứ nói gì đến ăn kem, một thứ mà dễ làm xấu đôi môi đẹp của cô.
Nhưng nhìn ánh mắt háo hức của Lâm Dật kèm theo sự mong đợi nên Tưởng Dao vẫn khẽ hé môi rồi cắn một miếng.
“Ngon không?” Lâm Dật hỏi với đầy sự mong đợi.
“Ngon lắm…” Tưởng Dao cũng không biết tại sao Lâm Dật cứ muốn mình ăn cây kem này mà còn hỏi mình có ngon hay không.
Đây dường như chỉ có những nam nữ đang yêu thì mới xuất hiện cảnh tượng như vậy.
“Ồ”.
Sau khi nghe xong câu đó thì Lâm Dật mới yên tâm cắn một miếng.
Nhìn thấy thế, Tưởng Dao như cạn lời.
Hai người đứng ở cửa đợi chưa đến một phút thì nhìn thấy một đôi vợ chồng trung tuổi chầm chậm tiến lại dưới sự dẫn đường của Thi Đồng và Từ Phi Phi.
Thật ra, Lâm Dật khai giảng chưa được hai tháng thì cậu đã về nhà một lần.
Vì thế có thể nói, mới chia tay không lâu mà giờ đã gặp mặt thì cũng không có quá nhiều cảm xúc mới đúng.
Nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy khuôn mặt chịu nhiều sương gió của bố mẹ nuôi, còn cả bộ quần áo cũ mà bố mẹ mặc trên người là quần áo mua từ chợ huyện, trong lòng Lâm Dật đột nhiên dấy lên cảm xúc chua xót.
Đặc biệt là nhìn bố mẹ nuôi lúc đi cứ đi sát bên đường rồi khuôn mặt lo lắng lại càng khiến đôi mắt Lâm Dật cay cay, cổ họng nghẹn đắng hồi lâu không nói nên lời.
“Ai ya! Dật Dật à, hai cô gái này là ai vậy, dọc đường đi mà cứ nói là bạn của con.
Từ khi nào con lại có bạn như này vậy, mau nói với họ là đừng đi theo bố mẹ nữa, sợ chết đi được…” Liễu Quế Hoa là một người phụ nữ nông thôn.
Bà đặt cái tên bình thường của nhà nông và cũng sống cuộc sống bình thường của miền quê.
Đây là lần đầu tiên bà ngồi máy bay.
Vốn đã căng thẳng lắm rồi nhưng khi vừa xuống máy bay thì nhìn thấy hai người con gái thành thị, bất luận là ăn mặc trang điểm hay khí chất đều vô cùng nổi bật.
Nhưng không ngờ họ lại lên trước nói là bạn của Lâm Dật, rồi còn giúp mình xách đồ.
Bàn tay bàn chân thon nhỏ, ngón tay trắng nõn như ngọc, đâu có giống người làm nông, thế nên lúc đó đã khiến bà Liễu Quế Hoa sợ hãi.
Bà còn tưởng mình gặp phải những kẻ lừa đảo thường xuất hiện trong bản tin ti vi, những kẻ chuyên gạt người ở nông thôn nữa.
Vì vậy, khi vừa nhìn thấy Lâm Dật thì bà vội ôm túi xách, vừa nói vừa nhanh bước đi về phía Lâm Dật.
Còn bố nuôi của Lâm Dật là ông Lâm Trực Cương là người đàn ông thật thà, trên người xách túi lớn đựng đầy đồ nông sản, không nói câu gì mà đi theo phía sau bà Liễu Quế Hoa, sau đó đứng ở trước mặt Lâm Dật.
Lúc này, Lâm Dật nhìn Tưởng Dao với vẻ mặt kiểu ‘tôi biết ngay mà’, Tưởng Dao cũng ngượng ngùng cười một cái, sau đó nói với bà Liễu Quế Hoa: “À, bác hiểu nhầm rồi ạ.
Hai người này đúng là bạn của Lâm Dật đấy ạ, hôm nay họ đến đây để đón hai bác ạ”.
Lâm Dật cũng vội lên trước nhận lấy đồ trong tay bố mẹ nuôi rồi vác lên vai, nói: “Thôi được rồi, chúng ta quay về trước đã, có chuyện gì thì trên đường nói sau ạ”.
Ngồi trên xe mà ông Lâm Trực Cương mới dần chấp nhận sự thật: “Dật Dật à, chiếc xe này có đắt hơn Mercedes-Benz không?” Cả đời ông đi xa nhất là lên huyện thành, nhìn thấy chiếc xe đắt nhất cũng là con Mercedes-Benz A mà cuối năm ngoái con trai trưởng thôn lái về nhà.
Còn những xe như Rolls Royce hay gì gì đó thì ông ta chưa từng nghe nói.
Nhưng khi ông nghe thấy chiếc xe hiện giờ có thể mua được ba mươi chiếc mà con trai trưởng thôn lái thì ông không kìm nổi cứ nhấp nhổm mãi không thôi.
“Thật không ngờ ông Hà Chấn Đông lại nhiều tiền đến vậy.
Con nói xem, nếu ban đầu mà con không bị bắt cóc thì bao nhiêu năm nay con đã không đến nỗi phải chịu khổ cùng chúng ta rồi”.
Bà Liễu Quế Hoa thân là phụ nữ nên vẫn biết cảm nhận hơn.
Nhìn vẻ mặt áy náy và tự trách của bố mẹ nuôi mà Lâm Dật xúc động, nói: “Mẹ à, mẹ yên tâm, trước nay con chưa từng oán trách bố mẹ.
Là nhờ bố mẹ nhịn ăn nhịn tiêu nên mới nuôi được con lớn từng này.
Mặc dù lúc nhỏ con cũng oán trách sao mình không có tiền, sao thứ người khác có mà mình không có.
Tại sao người khác sau khi tan học thì có thể ở nhà xem tivi, chơi game hoặc cùng bạn bè đi ra ngoài chơi nhưng con thì phải ra ruộng làm việc, gánh lúa, nhóm bếp, cho lợn ăn, nấu cơm…Lúc đó quả thật con đã oán trách rất nhiều, cũng tiếc hận sao mình không có bố mẹ giàu có, không có tuổi thơ bình thường.
Thật sự con có chút oán trách, có chút phiền não”.
Trong lúc Lâm Dật nói thì ông Lâm Trực Cương và bà Liễu Quế Hoa chỉ trầm ngâm không nói gì, vẻ mặt áy náy và tự trách càng lớn hơn.
“Nhưng sau khi con lên đại học, lần đầu tiên đi ra ngoài làm thuê con đã nghĩ thông suốt rồi”.
Lâm Dật đột nhiên cười nói tiếp: “Cuộc sống không dễ dàng như con nghĩ trước đó.
Một đồng một hào mà mình không đi kiếm thì ngoài bố mẹ ra, sẽ không có ai tự nhiên cho mình cả.
Mặc dù hồi nhỏ con không được bằng các bạn khác nhưng những thứ con có được chính là tâm huyết mà bố mẹ bỏ ra.
Còn nhớ một lần con bị ốm sốt, bố đã cõng con trên lưng, đội mưa gió đi bộ bảy kilomet đưa con đến bệnh viện ở thị trấn và rồi lại một đêm mất ngủ.
Đến khi con hạ sốt thì bố lại cõng con về.
Con vẫn còn nhớ đôi giày đó của bố, nó ma xát nhiều đến mức rách hết nhưng vì trả tiền viện phí cho con nên mấy ngày liền bố đều không ra ngoài trước khi mẹ khâu xong nó.
Thế nên so với những điều đó thì những thứ khác đều không quan trọng nữa.
Tình yêu của bố mẹ dành cho con mới là đáng quý nhất trên đời”.
Nói xong, lần đầu tiên trong đời Lâm Dật chủ động kéo tay bà Liễu Quế Hoa nói: “Mẹ cứ yên tâm, sau này bất luận con đi đâu, trở thành người như nào thì bố mẹ mãi là bố mẹ của con.
Điều này, bất luận trước đây, bây giờ hay sau này thì cũng không thể thay đổi được”.
Trong màn đêm tĩnh mịch, đội xe Rolls Royce như lờ mờ trên đường lớn của Nam Đô.
Qua cuộc trò chuyện ngắn với Lâm Dật, bố mẹ nuôi của cậu cũng coi như xóa tan được những lo lắng trước đây.
Nói chuyện được một lát, ông Lâm Trực Cương đột nhiên nghiêng người, nhỏ giọng nói ở bên tai Lâm Dật: “Cô gái lái xe ở phía trước không tồi đâu, trông được đó con.
Nếu như có thể trở thành con dâu nhà ta thì đúng là chuyện tốt.
Hơn nữa ban nãy trên đường đi, bố thấy cô ta đối xử với con khá tốt, chắc là có ý rồi đó, con cũng nên tranh thủ thời gian đi”.
Tưởng Dao ư? Lúc này Lâm Dật không biết nói gì hơn.
Tưởng Dao là tuýp người trưởng thành, Lâm Dật coi như chị mình.
Nhưng người con gái này thật sự không giống những cô gái bình thường.
Bất luận khi nào ở trước mặt Tưởng Dao thì Lâm Dật đều cảm nhận được áp lực khó diễn tả.
Áp lực này đến từ học thức, xuất thân, khí chất và năng lực.
Bất luận nhìn từ phương diện gì thì Tưởng Dao cũng là người khó tìm ra khuyết điểm nào.
Nhưng tuýp con gái như này so với mình như là hai thế giới hoàn toàn khác.
Con xe Bentley Mulsanne bật đèn flash kép dẫn đường cho đội xe.
Trong đầu Lâm Dật lúc này xuất hiện một phòng bệnh, trong phòng bệnh có một khuôn mặt vừa tiều tụy vừa yếu ớt.
-----------------------
.