Ba chữ của Diêm Quân Lệnh, khiến Hàn Hinh Nhi nhìn anh như nhìn quái vật: “Vậy cô ta bị đại gia bao dưỡng, một lần tiêu hết ba bốn tỷ anh cũng không để ý?”
“Rất vui mừng.” Diêm Quân Lệnh đương nhiên biết Hàn Hinh Nhi đang nói tới chuyện hôm nào, tuỳ ý nhún vai. Nếu cô vợ nhỏ của anh lần nào cũng yên tâm tiêu tiền của anh, đúng là đến cả ngủ anh cũng tỉnh lại vì vui mừng.
“Anh... Đã nghèo lại còn không có lòng tự tôn, cái thứ gì!” Thái độ của Diêm Quân Lệnh khiến Hàn Hinh Nhi rất tức tối, cô ta vứt lại câu này liền bực tức rời đi.
Diêm Quân Lệnh nhún vai, kết quả nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của Tiêu Chấn Nhạc, anh hơi nhíu mày.
“Sao anh lại tới đây?” Tiêu Chấn Nhạc mở miệng hỏi, tuy rằng đã đoán được lí do.
“Câu này nên để tôi hỏi cậu mới đúng.” Diêm Quân Lệnh hỏi ngược lại.
“Em còn tới vì ai được chứ?” Tiêu Chấn Nhạc bất đắc dĩ cười khổ.
Cặp mắt hẹp dài của Diêm Quân Lệnh nhìn theo ánh mắt của Tiêu Chấn Nhạc, là một người có thần thái hơn người – Vân Bích: “Đã nói là cô ta không thích hợp.”
“Vậy chị dâu thì thích hợp anh?” Lần này tới lượt Tiêu Chấn Nhạc hỏi ngược lại.
“Ha.”Diêm Quân Lệnh nghe vậy thì ha một tiếng, nhưng không hỏi thêm gì về việc Tiêu Chấn Nhạc theo đuổi Vân Bích nữa.
Chuyện cảm tình nếu khống chế được, thì không phải cảm tình thật sự nữa.
“Tiểu Lí Tử sao rồi?” Diêm Quân Lệnh thay đổi đề tài, ánh mắt vẫn theo sát hành động của Lâm Lam.
“Trên cơ bản không sao rồi.” Theo ánh mắt của Diêm Quân Lệnh, Tiêu Chấn Nhạc cũng nhìn thấy Lâm Lam.
Trên thế giới này, người có thể khiến Diêm Quân Lệnh ấu trỉ theo tới tận buổi tiệc thời trang này, cũng chỉ có Lâm Lam.
“Bảo cậu ấy cứ yên tâm dưỡng thương, không trừ lương.”
“Tiểu Lí Tử nghe được câu này nhất định sẽ cảm động phát khóc.” Tiêu Chấn Nhạc cười xấu xa nói, khác hẳn với hình tượng trong bệnh viện, hơn chút thả lỏng, ít đi cảm giác cương chính truyền thống, khá giống với khí chất nho nhã của Cung Vân Hải, nhưng càng sáng sủa hơn.
“Ừ, tôi sẽ không mua khăn giấy cho cậu ta đâu.” Diêm Quân Lệnh đứng đắn kể chuyện cười, đôi mắt đen lạnh lùng tới mức người khác phải sợ hãi, lúc nãy anh nhìn thấy gì? Bánh bao nhỏ lại cười với Tần Sâm ngọt ngào như vậy.
“Khụ khụ...” Tiêu Chấn Nhạc giật mình không nhẹ, lại nhìn theo ánh mắt của Diêm Quân Lệnh, lông mày cậu nhảy lên, lùi sang một bên, tốt nhất đừng dại gì chọc vào đàn ông đang ghen.
Bên kia.
Lâm Lam và Tần Sâm nói chuyện rất vui vẻ, Tần Sâm cũng chính thức đưa ra lời mời với Lâm Lam, cũng coi như Tân Trí đang bày tỏ thiện ý với Lâm Lam, nhưng điều kiện tiên quyết là Lâm Lam thông qua cuộc phỏng vấn sát hạch của Tân Trí.
Chuyện này thuận lợi tới mức Lâm Lam ngơ ngác, bất giác cười càng tươi. Mãi đến khi nhìn thấy người đàn ông nào đó đang ghen tuông, cô nhếch mày, trao đổi danh thiếp với Tần Sâm, chuẩn bị đi trấn an người nào đó.
Nào ngờ mới đi mấy bước lại đụng phải Hàn Hinh Nhi, người vừa bị chặn họng ở chỗ Diêm Quân Lệnh.
“Đến cùng cô đã dùng thủ đoạn gì?” Hàn Hinh Nhi rầm rầm hỏi, nếu không phải cố kỵ trên bữa tiệc này có quá nhiều người nổi danh, chỉ sợ Hàn Hinh Nhi sẽ phải gào lên.
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.” Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi duy trì một khoảng cách thích hợp, giọng nói khách khí không thể bới móc.
“Cô thật sự đã kết hôn với tên đẹp trai vô dụng kia?” Lúc trước Hàn Hinh Nhi quả thật tin rằng Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam đã kết hôn, nhưng vì thái độ lúc nãy của Diêm Quân Lệnh, cô ta lại bắt đầu thấy hoài nghi.
“Liên quan gì đến cô?” Lâm Lam phát hiện Hàn Hinh Nhi đúng là quan tâm cô quá mức rồi, nếu không sao chuyện gì cũng phải chống đối với cô?
“Nếu đã kết hôn thật, sao anh ta lại không để ý việc cô bị người đàn ông khác bao dưỡng? Hơn nữa còn vung tiền như rác?” Hàn Hinh Nhi không trả lời Lâm Lam mà bức thiết hỏi.
“Chắc là vì...” Lâm Lam đoán chắc chắn Diêm Quân Lệnh đã nói gì đó với Hàn Hinh Nhi, nhìn người đàn ông đứng đằng xa, ánh mắt cô xẹt qua trò đùa, ngưng một lát mới nói: “Anh ấy là tên đẹp trai vô dụng mà tôi nuôi.”
“Lâm Lam...” Hàn Hinh Nhi rõ ràng không thể tin Lâm Lam dám nói ra lời như thế này.
“Chuyện này có gì kì lạ chứ? Tôi đoán người phụ nữ nào cũng muốn nuôi kiểu đàn ông như vậy.” Câu nói nói này đúng là xuất phát từ đáy lòng, chẳng qua người đàn ông như Diêm Quân Lệnh không phải ai cũng có thể bao dưỡng được.
Nghĩ tới đây, Lâm Lam ngầm thề cô nhất định phải kí được hợp đồng với Tân Trí, nhất định phải nổi tiếng, nhất định phải kiếm được tiền, sau đó khoái trá mua quần áo cho anh như khi anh mua cho cô vậy.
Đúng vậy, giấc mộng tương lai của Lâm Lam cô ngoại trừ trở thành siêu mẫu thì còn phải bao dưỡng tổng giám đốc của Đỉnh Thành. Có cái lí tưởng này, Lâm Lam cảm giác ý chí chiến đấu của mình bắt đầu dâng trào.
“Cô...” Hàn Hinh Nhi triệt để bị đánh bại bởi đôi vợ chồng kì lạ này.
“Về sau quan tâm bản thân mình nhiều hơn một chút, cả mẹ của cô nữa, lo cho cuộc sống của người khác ít thôi, không cần thiết, cũng không đáng.” Nhìn bộ dạng ảo não của Hàn Hinh Nhi, Lâm Lam nghĩ tới những lời Chu Vũ Vi từng nói, đột nhiên thấy đồng tình thay cho cô ta, nhất là khi lơ đãng nhìn thấy vết bầm dưới lớp vải trên người Hàn Hinh Nhi.
Tuy rằng Lâm Lam không biết Hàn Hinh Nhi đã dùng thủ đoạn gì để giành được sự ưu ái của Lỗ Trấn Hải, kí ước được với Thịnh Thiên, nhưng có thể tưởng tượng ra được là cũng chẳng dễ dàng gì.
“Chuyện của tôi không cần cô phải quan tâm.” Hàn Hinh Nhi chán ghét dáng vẻ như đang giáo dục mình của Lâm Lam, như kiểu là thân thích gì của cô ta vậy.
“Được thôi.” Lâm Lam bất đắc dĩ, vòng qua Hàn Hinh Nhi, kết quả cô ta không cam tâm, giơ một chân ra vào đúng lúc này, Lâm Lam không kịp tránh, đổ thẳng về phía trước, “A...”
Lâm Lam nhìn sàn nhà bằng đá cẩm thạch sáng bóng, cô kêu lên, sau đó nhắm chặt mắt lại.
Hàn Hinh Nhi ác độc cong môi, tiếp đó ngẩng đầu nhìn Lâm Lam bằng khuôn mặt vô tội cùng sợ hãi, kì thực cô ta đang cười trên nỗi đau của người khác, Lâm Lam đã sắp ngã xuống rồi.
Ngay khi Lâm Lam chuẩn bị tiếp xúc với mặt đất, một đôi tay đỡ lấy Lâm Lam, ôm cô vào lòng.
Lâm Lam chưa lấy lại được tinh thần, cô không thấy đau đớn như trong tưởng tượng, ngược lại còn ngửi được hương thơm nhẹ nhàng quen thuộc. Lâm Lam mở to mắt, đập vào mắt cô là ánh mắt thích thú của Diêm Quân Lệnh, mặt cô đỏ lên: “Anh buông em ra.”
“Không.” Diêm Quân Lệnh cố tình nói khẽ.
Có không ít ánh mắt của những người xung quanh nhìn về phía bọn họ, khuôn mặt Lâm Lam càng đỏ, cô ngầm véo cánh tay anh.
“Cảm ơn.” Cảm nhận được ánh mắt thăm dò của những người xung quanh, cô cố tình cảm ơn một cách khách sáo, tránh cho bọn họ lại đoán lung tung.
Vốn Hàn Hinh Nhi định đứng xem kịch, lại thấy Lâm Lam được tên đẹp trai vô dụng đó của cô cứu, tâm trạng ngột ngạt khó có thể hình dung được, cô ta còn đang định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của Lỗ Trấn Hải, chỉ đành biết điều lui lại, nép vào cạnh người hắn ta.
“Tôi không thích phụ nữ không nghe lời, không biết chuyện.” Lỗ Trấn Hải dùng âm điệu chỉ có hai người nghe được cảnh cáo Hàn Hinh Nhi.
Hàn Hinh Nhi run lên nhè nhẹ, vội nói: “Tôi biết rồi, giám đốc Lỗ.”
Ngoài miệng nói như vậy, cũng tỏ ra nhu thuận hơn nhiều, nhưng trong lòng cô ta đang vô cùng căm hận. Lúc tên khốn Hoàng Vĩnh An kia giới thiệu Lỗ Trấn Hải cho cô ta chưa từng nói người đàn ông nhìn như chính trực này kì thực là một tên biến thái, thủ đoạn tàn nhẫn có tiếng trong giới.
Tiếc rằng bây giờ cô ta chỉ có thể dựa vào tên Lỗ Trấn Hải này, không có lựa chọn khác.
Hàn Hinh Nhi không cam tâm, càng cảm thấy chướng mắt với bộ dạng thẹn thùng của Lâm Lam.