Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 157



Lâm Lam rời khỏi lồng ngực của Diêm Quân Lệnh, cô cảm giác được những ánh mắt xung quanh, có thăm dò, có xem thường, cũng có hâm mộ.

Nhưng mọi người vẫn đang đoán người đàn ông cao ta đẹp trai như siêu mẫu này rốt cuộc có thân phận gì là nhiều nhất. Nhất là sau khi Hathaway thể hiện lòng thành, cùng với thái độ mập mờ của Tiêu Chấn Nhạc, khiến thân phận của Diêm Quân Lệnh trở nên kì bí.

Lâm Lam tỏ ra quẫn bách, trên mu bàn tay còn lưu lại nhiệt độ sau khi anh vuốt ve, tai cô đỏ lên, mà Diêm Quân Lệnh còn nhìn cô một cách hứng thú, khiến Lâm Lam chỉ hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào.

“Anh làm gì đấy?” Lâm Lam đè giọng nói.

“Chẳng phải lúc này nên cảm ơn anh à?” Diêm Quân Lệnh nhếch lông mày.

“Mọi người đang nhìn sang đấy.” Lâm Lam cảm thấy tai cô càng ngày càng nóng.

“Nhóc con không có lương tâm.” Thấy phản ứng của bánh bao nhỏ, Diêm Quân Lệnh rất bất mãn.

Lâm Lam xấu hổ, may mà lúc này Cung Vân Hải đã phát hiện bên này có chuyện khác thường, bước tới gần nói cảm ơn thay Lâm Lam một cách tự nhiên, tiếp đó cảm khái: “Giám đốc Diêm cũng có hứng thú với kiểu tiệc tùng này.”

“Giám đốc Cung cũng thế.” Diêm Quân Lệnh thấy vậy không làm khó cô gái nhỏ nhà mình nữa, mà lười nhác nhìn sang vị thương nhân truyền kì của Tấn Thị.

“Ông già như tôi cũng chỉ tới góp vui thôi, sao có thể so với thanh niên các cậu được.” Cung Vân Hải cười nói, đồng thời quay sang nói với Lâm Lam: “Hathaway là nhân vật đứng đầu trong giới thời trang, có cơ hội thì chào hỏi một chút, cứ nói là tôi đưa cô tới.”

“Cảm ơn giám đốc Cung.” Đáy mắt Lâm Lam vui vẻ, cô vội đáp, sau đó cô quăng cho Diêm Quân Lệnh một ánh mắt khiêu khích, rồi đi bắt chuyện với Hathaway.

Trong lòng Diêm Quân Lệnh ngầm a một tiếng, giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Giám đốc Cung tuổi không trẻ, vẫn cứ phong lưu không giảm.”

Chưa tới gần Tiêu Chấn Nhạc đã nghe thấy câu nói ghen tuông này, cậu ấy nhịn cười lựa chọn không chen vào, đứng cách đó tầm nửa mét thảnh thơi xem kịch vui.

“Tiểu Lâm chỉ là con cháu của tôi, giám đốc Diêm đừng hiểu lầm. Tôi thấy tính cách của cô nhóc đó đơn thuần, giám đốc Diêm nể mặt tôi, đừng trêu đùa con bé, coi như tôi nợ giám đốc Diêm một phần tình.” Dù đã đứng tuổi, nhưng khi nói chuyện Cung Vân Hải vẫn rất phong độ, cũng không giận việc Diêm Quân Lệnh châm chọc ông.

“Ò.” Diêm Quân Lệnh lười nhác ò một tiếng, làm cho người ta không hiểu anh có ý gì.

Cung Vân Hải còn định nói gì đó, Tiêu Chấn Nhạc đã vỗ vai ông: “Chú Cung, lâu rồi không gặp.”

“Chấn Nhạc, thằng nhóc nhà cháu ở Tấn Thị sao không nói một tiếng?” Vừa rồi Cung Vân Hải không chú ý tới Tiêu Chấn Nhạc.

“Ở đây có cái hạng mục.” Tiêu Chấn Nhạc mỉm cười, sau đó quay sang nhìn Diêm Quân Lệnh: “Sếp Diêm, đừng so đo với chú Cung, người một nhà.”

“Ừ.” Diêm Quân Lệnh cũng không định so đo, Cung Vân Hải là người thế nào? Nếu anh không rõ ràng thì sao lại để Lâm Lam đi con đường này.

Tiêu Chấn Nhạc thấy ngạc nhiên khi sếp Diêm lại dễ nói chuyện như vậy. Cậu ấy ung dung trò chuyện về tình hình ba mẹ mình với Cung Vân Hải. Ba của Tiêu Chấn Nhạc và Cung Vân Hải là bạn cũ, ngày đó Đỉnh Thành quay video quảng cáo cho LG cũng là nhờ Tiêu Chấn Nhạc dẫn đường.

Cái giới này kì thực nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ lại rất nhỏ.

Diêm Quân Lệnh cũng không nói nhiều, trừ việc ứng phó một cách lạnh lùng với một số người phụ nữ tiến tới bắt chuyện, ánh mắt luôn dõi theo động tác của cô gái nhỏ nhà mình.

Điều này khiến Cung Vân Hải hiếu kì, ông nhẹ giọng hỏi thăm Tiêu Chấn Nhạc: “Giám đốc Diêm và Tiểu Lâm...”

“Chuyện này chú đừng quan tâm.” Tiêu Chấn Nhạc nói, cười hàm xúc. Cung Vân Hải ngẩn ra, lập tức hiểu rằng Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh biết nhau sợ không phải mới một ngày hai ngày.

Nếu đã vậy, quả thực ông cũng không có tư cách nhúng tay vào, chỉ mong cô nhóc đó may mắn một chút.

Bên kia, Lâm Lam thành công chào hỏi Hathaway, biết cô là người mà Cung Vân Hải giới thiệu nên Hathaway cũng nể mặt, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Với địa vị hiện nay của Lâm Lam, đúng là không với tới vị đại thần giới thời trang này được, cho dù thành tích của VVL có hạ xuống, thì giờ Lâm Lam cũng chẳng thể bước vào.

Lâm Lam sớm đã chuẩn bị tâm lí nên cũng không ngoài ý muốn. Nhưng vô ý cảm nhận được một ánh mắt đối địch, cô tưởng là Hàn Hinh Nhi mới nhìn sang, thấy là một nữ người mẫu cao gầy đứng cạnh Tần Sâm. Lâm Lam biết cô ta, đó là một người mẫu đang nổi bên Tân Trí.

Trong lòng cảm thấy khó hiểu, cô tưởng đó chỉ là ảo giác, vì vậy không nghĩ nhiều.

Xôn xao...

Đúng lúc này, bên ngoài ồn ảo hẳn lên, ánh mắt của mọi người trong bữa tiệc đổ dồn ra cổng.

Tô Mộ Bạch mặc một bộ vest trắng, anh tuấn như thần tiên, khuôn mặt còn đẹp hơn người con gái đứng bên cạnh, khí chất trác tuyệt, như đạp mây mà tới. Cô gái cạnh anh mặc váy trắng, nếu nhìn một mình cũng là mỹ nhân, nhưng vì người đàn ông bên cạnh quá nổi bật nên lại trở nên có chút bình thường.

Có người trong bữa tiệc hô lên: “Tô Mộ Bạch!”

“Trời ơi, Tô Mộ Bạch!”

“Tô Mộ Bạch tới thật à?”

...

Cả hội trường rầm rộ hẳn lên. Lâm Lam đứng ngẩn ra, trước đó cô từng thấy Tô Mộ Bạch trên phim, trong ảnh, trong video trên sân khấu, nhưng tất cả đều cách màn hình, cho dù cảm thấy anh ấy rất đẹp trai, đẹp tới mức như yêu tinh, cũng không có cảm giác rung động bằng nhìn thấy người thật.

Một người đàn ông đẹp tới mức này, còn là người à?

“Đẹp quá!” Lâm Lam say mê lẩm bẩm.

Có người mê muội, có người tham lam, Tô Mộ Bạch liếc nhìn đám người này. Anh ấy không thích những bữa tiệc thế này, nhưng hôm nay có người nhờ anh hộ tống công chúa Helen nước Saya tới, để thực hiện kế hoạch tuyên truyền ủng hộ trẻ em vùng núi cùng với VVL.

Điều khác biệt là Helen là vì đất nước của mình, Hathaway là vì cứu tạp chí VVL.

Nhưng chuyện hai người xuất hiện hôm nay chỉ có nội bộ biết, không tung tin ra bên ngoài, vì vậy Lâm Lam mới bất ngờ như vậy, cũng không rõ vì sao những tổng giám đốc của các công ty lớn như Cung Vân Hải, Tần Sâm lại có mặt ở đây.

Thì ra bọn họ chẳng phải tới vì bữa tiệc, mà là vì hai người trước mắt này.

Tô Mộ Bạch vừa tới đã gây ra sự chú ý, Diêm Quân Lệnh liếc nhìn anh ấy, rồi tìm một góc khuất ngồi xuống, tên này gần đây thật rảnh rỗi, làm quen với cả công chúa rồi.

Nhưng vừa nhìn cô gái nhỏ nhà mình, sắc mặt anh thay đổi. Say mê anh đã đành, cô nhóc này còn dám say mê người khác!

Anh giám đốc nào đó rất bất mãn.

Cũng may Lâm Lam say mê còn có hạn độ, thu lại ánh mắt rất nhanh, mới khiến Diêm Quân Lệnh dễ chịu hơn chút. Lúc này Tô Mộ Bạch và công chúa Saya cũng đã đứng trên đài.

Hathaway là người chủ trì, mái tóc bạch kim phối hợp với cách ăn mặc cứng cỏi, cô thong thả cầm lấy micro, đầu tiên là nhiệt liệt hoan nghênh sự có mặt của công chúa Saya và Tô Mộ Bạch, tiếp tới là công bố chủ đề chính của bữa tiệc này.

VVL hợp tác với công chúa Saya tổ chức sáu cuộc biểu diễn thời trang, số tiền kiếm được sẽ thành lập quỹ giáo dục cho học sinh nghèo trên toàn thế giới, công chúa Saya sẽ là đại diện tuyên truyền.

Cuối cùng cô kêu gọi những vị khách có mặt quyền tiền, quyên lực, tuyên truyền.

Hathaway vừa dứt lời, cả hội trường lặng im, dường như ai cũng đang suy xét tính khả thi của chuyện này.

Lúc này, công chúa Saya nhận lấy micro, kể lại những câu chuyện sinh động mà cô chứng kiến những năm gần đây trên thế giới, ngôn ngữ khi thì hài hước, khi thì trần ngập lí lẽ, khi lại khiến người ta không kìm được mà rơi lệ.

Tô Mộ Bạch chỉ đứng lẳng lặng bên cạnh công chúa, như đang chờ đợi trong im lặng.

Sau khi công chúa Saya kể xong câu chuyện cuối cùng thì nói: “Các vị yên tâm, số tiền mà mọi người quyên góp cùng toàn bộ số tiền từ việc biểu diễn đều sẽ được gửi tới cho các em nhỏ, điểm này tôi dùng danh dự của công chúa nước Saya để cam đoan.”

“Tôi gia nhập!” Lâm Lam sớm đã bị thần thái của cô gái này hấp dẫn, hội trường còn đang im lặng, cô bỗng giơ tay lên, ứng cử một cách tự hào.

Lao xao, sự yên lặng bị đánh vỡ, tất cả mọi người nhìn về phía cô, lúc này Lâm Lam mới nhận ra sự lỗ mãng của mình, công chúa Saya đứng trên đài cũng mỉm cười gật đầu với Lâm Lam, Tô Mộ Bạch thì liếc nhìn Lâm Lam một cái.

“Ba mươi lăm tỷ.”

Lúc này một giọng nói phá vỡ sự lúng túng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.