Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 17



Lúc Trần Lâm Kiệt đang tức giận, bên công ty kia gọi điện tới, Lâm Lam trở lại rồi.

Trần Lâm Kiệt đột ngột đứng lên “Hình Nhi em nghỉ chơi trước nhé, anh về công ty một chuyến.”

Ánh mắt của Hàn Hình Nhi rất kỹ “Lâm Kiệt...” nhưng đối với ánh mắt như đang điều tra của Trần Lâm Kiệt, liền nahnh chóng nói “Anh đừng quá làm khó cho Lâm Lam, dù sao cô ấy cũng vì em...”

“Anh biết phải làm thế nào.” Trần Lâm Kiệt với sắc mặt ảm đảm nói, tin tức của anh so với Hàn Hinh Nhi còn nhanh hơn, biết tin tối qua Lâm Lam bị người khác ôm đi, ngoài ra rất có khả năng là lũ người xấu.

Vừa tới công ty, Trầm Lâm Kiệt liền tiến vào phòng làm việc, Lâm Lam từ sớm đã chờ ở đó rồi.

“Còn biết trở lại? Cô tối qua ở cùng với ai? Đi đâu?” mới tiền vào phòng làm việc đã tra hỏi Lâm Lam như trút nước.

Lâm Lam cầm hợp đồng vứt trước mặt Trần Lâm Kiệt “Trước khi chất vấn tôi, anh hãy giải thích cái hợp đồng này trước?”

Lần đầu tiên thấy Lâm Lam mạnh mẽ như này, Trần Lâm Kiệt liếc nhìn, vẻ mặt ảm đạm hỏi “Lâm Lam, cô đây là muốn làm phản phải không?”

“Không, là tôi bị mù.” Giọng điệu của Lâm Lam tràn đầy mỉa man, nếu không, nếu như cô không bị mù làm sao có thể yêu được người đàn ông như Trần Lâm Kiệt này.

“Cô... ý cô là gì?” Trần Lâm Kiệt ứ đọng, hỏi lại cô.

“Cái hợp đồng này là anh hay Hàn Hình Nhi thay tôi ký? Các người là cố ý đúng không?” Giọng điệu của Lâm Lam vô cùng mạnh mẽ, nhưng trong tim đang phát lạnh, nghĩ tới tình huống tối qua, ánh mắt nhìn người đàn ông này cực kỳ thất vọng.

“Hợp đồng của cô là do công ty thay mặt ký, có liên quan gì tới Hàn Hình Nhi.” Trần Lâm Kiệt thái độ rất không hài lòng, so với sự thật là như thế nào, Trần Lâm Kiệt càng quan tâm tới Lâm Lam có nghe theo sự sắp đặt của mình không?

“Nhưng không phải là anh nói tôi thay Hàn Hình Nhi đi à? Tại sao trên hợp đồng là chữ ký của tôi?” Nghe tới lời của Trần Kiệt Lâm, Lam Lâm hỏi vặn lại.

“Cái gì là như thế nào? Cô và Hàn Hình Nhi đều là người mẫu của công ty này, các người ai đi thì có gì khác nhau, huống hồ chúng tôi cũng là vì tốt cho cô, còn không biết là cô đang thiếu tiền.” Trần Lâm Kiệt sững sỡ, rồi mới hiểu ra cái này là Hàn Hình Nhi làm ra, nhưng nghĩ tớ Hàn Hình Nhi vì anh mà mất đi đứa trẻ, đối điện với Lam Lâm mà không biết xấu hổ mà nói chúng tôi đều là vì tốt cho cô.

Nghe tới câu này, Lâm Lam cuối cùng mới hiểu ra Trần Lâm Kiệt chắc là biết tính cách thật sự của sàn diễn tối qua, anh ta là cố ý.

“Tôi không có thiếu tiền, cũng không tham gia mấy cái loại chương trình này để đổi lại tiền!” Lâm Lam mũi đều cay, không phải bởi vì nỗi tuyệt vọng tối qua, mà là không có cách nào tin nổi có thể ở cùng người đàn ông này lâu như vậy, vậy mà lại đối xử như vậy với cô.

Nghe tới cía này Trần Lâm Kiệt không hài lòng nói “Cái gì là cái loại sàn diễn này, nghề của cô không phải người mẫu sao, cô phải có đạo đức của người mẫu, lẽ não nhiều người mẫu tham gia trình diễn nội y đều là cái loại kia à?”

“A a...” Lâm Lam cười nhạo, Trần Lâm Kiệt mà lại so sánh các chương trình có hoạt động khiên dâm với các hoạt động trình diễn nội y thực sự, cô đây là được mở mang tri thức rồi.

Bị Lâm Lam cười đến nổi da gà, vừa hay điện thoại ở phòng làm việc kêu lên, mới làm cho sắc mặt của Trần Lâm Kiệt càng thêm khó xử, cúp máy nhìn Lâm Lam nói “Người tổ chức nói chúng ta vi phạm hợp đồng.”

Hả!

Sắc mặt của Lâm Lam cũng biến rồi.

“Lâm Lam, mấy năm này tôi nuôi cô đi học giúp ba ba cô trị bệnh, nhưng cô liền báo đáp tôi như này à? Đã là cô phá hỏng màn trình diễn này, vậy cô cũng đừng nghĩ tới tôi vì cô mà chi ra một phân tiền.” Trần Lâm Kiệt hạ thấp giọng nói.

“Đúng, học phí của tôi là anh trả, thuốc của ba tôi ba năm qua cũng là của anh, nhưng Trần Lâm Kiệt nhưng anh tự nghiễm lại, ba năm qua tôi đã kiếm cho công ty bao nhiêu tiền chưa? Anh cho tôi được bao nhiêu? Coi như là anh nuôi tôi học, cho baba tôi tiền trị bệnh, nhưng đó cũng là tiền kiếm ra, tôi không thiếu của anh một phân một đồng!” Bị thái độ của Trần Lâm Kiệt kích thích, Lâm Lam cũng không sợ gì nói thẳng, một từ một câu cũng nói cho rõ ràng.

Trước đây, Lâm Lam cảm thấy Trần Lâm Kiệt lập nghiệp vất vả, còn cho mình học phí, trả viện chữa bệnh cho baba, vậy nên liều mạng nâng cao năng lực bảo thân, một lần rồi lại một lần luyện tập, một năm mới bắt đầu thật sự vô cùng vất vả, cũng chẳng có tiếng tăm gì. Nhưng dần dần tích lũy kinh nghiệm trên sàn diễn, sức hút và giá trị của cô ngày càng tăng lên, nhưng Tinh Thần cho cô phần thưởng giống như các người khác như nhau.

Chỉ là ngày trước Lâm Lam không quan tâm đến những chuyện này.

“Lâm Lam! Sự thật đã bị vạch trần, Trần Lâm Kiệt nổi nóng đè thấp gầm lên “Không quan tâm cô nói cái gì, sự việc làm này là cô làm hỏng, nên cô phải chịu trách nhiệm!”

“Trần Lâm Kiệt...”

Đừng quên, hợp đồng vẫn còn nằm trong tay tôi, đừng có hòng thoát ra, cô không thoát nổi tôi đâu. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, đừng ở bên ngoài dắt mũi tôi, tôi sẽ không bỏ rơi cô, công ty cũng không bỏ rơi cô.” Trần Lâm Kiệt đánh cô một gậy, rồi lại đưa đưa cho cô thứ quả ngọt ngào.

Lâm Lam nhìn Trần Liêm Kiệt tự biên tự diễn, tới lúc này mà còn muốn lợi dụng cô, muốn cô tiếp tục kiếm tiền vì Tinh Thần.

“Tôi không có vi phạm hợp đồng, hợp đồng là Hàn Hình Nhi ký, muốn bồi thường cũng là cô ta bồi thường.” Nói xong Lâm Lam xoay lưng muốn đi.

Trần Lâm Kiệt nắm lấy cổ tay Lâm Lam “Lâm Lam, cô quậy đủ chưa?”

“Tôi không quậy, trong lòng anh hiểu rõ nhất.” Nói xong Lâm Lam dùng lực hắt tay Trần Lâm Kiệt, bước đi từng bước, nhưng tình cảnh của cô, cuộc đời cô đã thay đổi triệt để rồi, lúc này ngay cả khóc cũng đều lộ ra yếu đuối rồi.

Theo từng bước chân của cô, sự nhẫn nãi và hy vọng của ngày trước, đã hoàn toàn sụp đổ rồi.

Bước ra khỏi tòa nhà, Lâm Lam đi tới trạm xe, kết quả chưa chờ xe buýt đã nghe thấy âm thanh vừa bá đạo vừa quen thuộc “Lên xe.”

Lâm lam cau mày nhìn chiếc xe, phát hiện người lái biến thành Diêm Quân Lệnh.

Đến nỗi đồng chí Lý Húc, mới tới Tân Thị liền bị đuổi về Yên Kinh rồi.

“Lên xe.” Lâm Lam muốn cự tuyệt, âm thanh của Diêm Quân Lệnh lại lần nữa vang lên, xe buýt phía sau cũng đang bấm còi, người xung quanh đều nhìn cô, Lâm Lam chỉ đành bất đắc đĩ lên xe.

“Không phải anh đi rồi à?” Lâm Lam ôm lấy cuốn nóng đỏ trong tay, nói có chút do dự.

“Đồ trong căn hộ có nhiều không? Cần công ty chuyên nhà không?” Trực tiếp bỏ qua những lời của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh rất tự nhiên hỏi.

Lâm Lam không hiểu nhìn Diêm Quân Lệnh.

“Tôi không có dự định phân nhà sau khi kết hôn.” Nhìn thấy phản ứng của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh cũng tốt bụng giải thích.

“Ờ” Tâm tình của Lâm Lam ủ dột, nghe tới lời giải thích của Diêm Quân Lệnh, nghĩ tới bây giờ mình vẫn còn ở căn hộ công ty phân cho cô và Hàn Hình Nhi, thì ra, thì ra nếu muốn từ chối phải nuốt chửng nó, vậy cũng được, không phải đối mặt với Hàn Hình Nhi nữa. Nhưng những lời vừa này của Trần Lâm Kiệt, cũng làm cho hoàn cảnh của mình càng thêm khó khăn, có chút bất dắt dĩ mở miệng, cuối cùng nói “Cái kia... Tiền của anh, Tôi bây giờ không có cách nào trả cho anh, nhưng khẳng định tôi sẽ trả cho anh.”

“Được.” Diêm Quân Lệnh thậm chí không để tâm nói, sau đó từ trong túi áo đỏ lấy ra một tấm thẻ đen. “Dù sao cô cũng là vợ của tôi, sau này tự nhiên là tôi nuôi, cái thẻ này không giới hạn, mật mã là cái ngày mà chúng ta gặp mặt.”

“Tôi...”

“Nếu cô cảm thấy ngại, vậy sau này đừng nghĩ cách từ chối tôi nữa.” Diêm Quân Lệnh nhìn thẳng vào Lâm Lam.

“Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?” Mặc dù Lâm Lam cảm giác bị lừa kết hôn, nhưng cuộc hôn nhân này người bị thiệt không phải là cô.”

Nghe tới Lâm Lam hỏi như vậy, Diêm Quân Lệnh nhếc mày “Cô có tin nhất kiến chung tình không?”

“Không tin?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.