Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 170



Diêm Quân Lệnh nói xong liền bế Lâm Lam đi ra ngoài, Tăng Tuyết vội vàng theo sau, “Đại boss, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

“Rời khỏi bệnh viện trước đã.” Diêm Quân Lệnh nó xong nhìn sang Tiêu Chấn Nhạc, “Cho người của công chúa Saya ngăn đám phóng viên đó trước, Vương Đại và Lộc Tam hai người bọn họ ở bên ngoài, cậu đưa hai vị chuyên gia lên xe trước.”

“Được.” Tiêu Chấn Nhạc cũng không nói nhiều, trực tiếp nghe theo sự sắp xếp của Diêm Quân Lệnh, anh lệnh cho hai chuyên gia đi trước rồi rút điện thoại ra gọi cho viện trưởng của bệnh viện này.

Một lát sau, một nhóm người lặng lẽ rời khỏi bệnh viện bằng lối thoát hiểm, Vương Đại và Lộc Tam đã đợi họ ở bên ngoài.

Lâm Lam quấn khăn quanh mặt, đi lên xe cùng Diêm Quân Lệnh.

“Phía khách sạn hiện cũng có rất nhiều phóng viên đang bao vây ở đó, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?” Tăng Tuyết ngồi ở ghế lái phụ quay đầu hỏi. Nếu tin tức nhan sắc của Lâm Lam bị huỷ hoại mà bị lan truyền ra, cánh phóng viên lại chụp được ảnh khuôn mặt cô hiện tại thì cuộc đời người mẫu mới nổi của cô coi như chấm hết.

“Đến sân bay.” Diêm Quân Lệnh không muốn trả lời, anh không cho phép cô gái nhỏ của mình tiếp tục ở lại đây nữa.

“Không được, nếu như em đi thì coi như là ngầm thừa nhận chuyện bị hủy hoại nhan sắc. Em phải tham sự show mở màn ngày mai.” Lâm Lam biết làm như vậy là rất mạo hiểm, nhưng vì tương lai sau này, cô bắt buộc phải mạo hiểm.

Diêm Quân Lệnh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng, tuy là quan mặt cô quấn khăn kín mít nhưng đáy mắt lại tràn đầy sự quật cường.

Anh ngẩng đầu dặn dò Vương Đại, “Tới biệt thự Trung Sơn.”

“Vâng.” Giọng nói hiền lành của Vương Đại vang lên, cùng lúc này chiếc xe quay đầu lại.

Tiếp sau đó Lộc Tam cũng nhận được tin tức, quay đầu xe đưa Tiêu Chấn Nhạc và hai vị chuyên gia cùng tới biệt thự Trung Sơn.

Lâm Lam tò mò, “Anh cũng có biệt thự ở Hàn Thành?”

“Của Thẩm Hoằng.” Khi nhắc đến Thẩm Hoằng, cũng không biết có phải vô tình hay không mà ánh mắt của Diêm Quân Lệnh liếc nhìn Tăng tuyết một cái.

Tăng Tuyết ngồi ở ghế lái phụ, đột nhiên nghe thấy đại boss nhắc đến Thẩm Hoằng, đầu cô bỗng chốc căng ra, không dám nói chen vào câu nào nữa.

Xe đi qua đường Hoàn Thành rồi lên cao tốc, bốn mươi phút sau dừng lại ở biệt thự Trung Sơn.

Chú Vương người hàng ngày phụ trách quản lý biệt thự vội vàng ra đón đoàn người.

Lâm Lam được Diêm Quân Lệnh trực tiếp đưa vào căn phòng gần nhất, Tiêu Chấn Nhạc cùng hai chuyên gia theo sau, bắt đầu chuẩn bị cho đợt trị liệu đầu tiên của Lâm Lam.

Tăng Tuyết nhìn căn biệt thự được thiết kế theo phong cách lả lơi như vậy thì dám khẳng định đây đúng là biệt thự của Thẩm Hoằng.

Hơn tám giờ tối, công chúa Saya gọi điện đến để hỏi thăm tình hình của Lâm Lam.

Lúc này cơ thể của Lâm Lam tuy đã tiếp nhận việc điều trị bằng thuốc nhưng các nốt đỏ trên mặt không hề nhạt đi ngược lại cô còn bắt đầu sốt cao.

Nhưng Lâm Lam vẫn cố chấp nhận điện thoại của công chúa Saya, cô yêu cầu ngày mai mình được phép đeo mạng che mặt lên sân khấu.

“Cô Lam, nếu như sức khỏe không cho phép thì không cần miễn cưỡng bản thân.” Công chúa Saya nhẹ giọng khuyên bảo.

Lâm Lam cố chấp lắc đầu, “Công chúa điện hạ xin hãy yên tâm, tôi có thể làm được.”

“Nếu đã vậy thì show diễn ngày mai chúng tôi có thể thay đổi thành show trình diễn mũ.” Công chúa Saya thấy Lâm Lam vẫn kiên trì, sau khi suy nghĩ một chút liền nói với Lâm Lam.

“Cảm ơn công chúa điện hạ.” Giọng nói của Lâm Lam ngập tràn sự phấn khích, đây là cơ hội khó mà có được, cô nhất định phải nắm chắc.

“Không cần khách sáo, chuyện này chung quy cũng là do tôi mà ra, tôi nên chịu trách nhiệm với cô.” Công chúa Saya bình tĩnh nói, tuy thân là công chúa nhưng cô không hề ỷ địa vị của mình mà khinh thường bất kì người nào.

Lâm Lam nghe thấy vậy, đáy mắt tràn đầy sự cảm động, cảm ơn Helen lần nữa.

Nhưng sau khi cúp điện thoại, ý thức của Lâm Lam ngày càng trở nên mơ hồ, toàn thân cô nóng như lửa đốt.

Diêm Quân Lệnh nhìn cô gái nhỏ ràng là đã bệnh tới mức này rồi mà vẫn khăng khăng phải tham gia show diễn thời trang cho bằng được,khuôn mặt anh tuấn trở nên u ám, anh cố gắng khống chế sự kích động của bản thân không đi tới để giành lấy điện thoại của cô, sau đó hỏi chuyên gia bên cạnh, “Tình hình hiện giờ của cô ấy thế nào?”

“Nếu có thể qua được đêm nay thì không có gì đáng lo ngại.” Chuyên gia nhìn sắc mặt của Lâm Lam nói.

“Uhm.” Diêm Quân Lệnh khẽ uhm một tiếng, anh không hề hỏi về khả năng còn lại. Vì anh biết cô gái nhỏ nhà anh có thể vượt qua.

Đêm nay, là một đêm không dễ dàng gì với tất cả mọi người.

Mười giờ tối, Lí Húc phụ trách đi điều tra chân tướng sự việc vội vã trở về biệt thự, nhưng sự việc có chút phức tạp, đó là sau nhiều lần kiểm tra phát hiện ra không phải Lâm Lam bị người khác giở trò ở nơi tổ chức show diễn, do đó chỉ còn lại hai khả năng đó là khách sạn và trên đường đi.

Nhưng Lí Húc đã điều tra hết tất cả các thiết bị trong khác sạn, không hề phát hiện ra có điều gì bất thường. Vậy nên cũng không thể khẳng định là do Hàn Hinh Nhi làm, tất cả vẫn đang đợi điều tra.

Nhưng Lí Húc có thể chắc chắc một chuyện đó là người tiết lộ tin tức cho phóng viên không phải là Hàn Hinh Nhi.

“Gần đây chị dâu nhỏ có đắc tội với người nào khác không?” Lí Húc nói qua sự việc xong bèn quay sang hỏi Tăng Tuyết.

Tăng tuyết cau mày, “Chắc chắn là Hàn Hinh Nhi làm, ngoại trừ Hàn Hinh Nhi ra thì chúng tôi thực sự không gây hấn với ai cả.”

“Chưa chắc.” Tăng Tuyết vừa nói xong, Diêm Quân Lệnh ngay lập tức phủ nhận lời của cô. Thấy những người khác đang ngờ vực, Diêm Quân Lệnh giải thích, “Không đến bốn tháng, Lâm Lam đã nổi tiếng trong làng người mẫu, đầu tiên là trở thành đại sứ hình ảnh của Tấn thị, sau đó lại cùng đóng phim truyện với Trương Nhạc, hiện giờ còn nhận được sự đãi ngộ đặc biệt của công chúa Saya, đồng thời giành được suất tham sự show diễn ra mắt sản phẩm mới của dr, việc này không biết đã cản đường của bao nhiêu người, e là Hàn Hinh Nhi chỉ là đối thủ cấp thấp nhất.”

“Nói vậy thì có không ít người muốn hại tiểu Lam của chúng ta?” Tăng Tuyết càng cảm thấy lo lắng hơn sau khi nghe những lời này của Diêm Quân Lệnh.

Diêm Quân Lệnh gật đầu, Lâm Lam và Tăng Tuyết đến giờ vẫn không biết rằng vụ tai nạn xe lần trước không phải là sự cố ngoài ý muốn.

“Vậy thì phải làm thế nào? Chuyện hôm nay đã đủ khiếp sợ rồi, nếu như sau này gặp phải những đối thủ ở cao tay hơn, cố tình hãm lại tiểu Lam như thế này thì sống sao được nữa đây?” Tăng Tuyết vừa tức giận vừa lo lắng.

“Dựa vào tình hình cụ thể, linh hoạt tìm đối sách để ứng phó.” Lâm Lam lúc lạnh lúc nóng, nghe thấy Tăng Tuyết nói vậy, mấp máy đôi môi khô khốc nói.

Diêm Quân Lệnh chau mày, “Là do anh bảo vệ em không tốt.”

Lâm Lam lắc đầu. “Anh đừng trách Vương Đại và Lộc Tam, chuyện này không liên quan đến họ. Những chuyện như bị bỏ thuốc thế này, có tránh cũng không tránh được, huống hồ đây còn là loại virut không màu không vị.”

“Không cần em phải lo lắn cho họ, anh sẽ tự biết xử lý.” Câu nói của Diêm Quân Lệnh không nghe ra bất kì ý tứ gì.

Chung quy lại thì người bình thường không thể được như công chúa Saya, ăn cơm cũng phải có người kiểm tra thức ăn. Huống hồ bánh bao nhỏ nói đúng, loại thuốc mà chúng dùng là loại không màu không mùi.

“Quân Lệnh...” Lâm Lam vẫn không yên tâm.

“Yên tâm, anh sẽ để họ lấy công chuộc tội.” Dứt lời, Diêm Quân Lệnh nhìn sang Vương Đại và Lộc Tam đang đứng ở ngoài cửa, sắc mặt ảm đạm.

Lúc này Vương Đai bước lên trước nói, “Tôi nghi ngờ bà chủ bị người khác dở trò khi ở quán ăn.”

“Chuyện là thế sao?” Đôi mắt với con ngươi đen, dài và hẹp của Diêm Quân Lệnh vụt qua một tia lạnh lùng.

Vương Đại trình bày một cách ngắn gọn tình hình lúc đó, cuối cùng tổng kết lại, “Bà chủ từ đầu đến cuối chỉ ăn đồ ăn ở nhà hàng của khách sạn, đã tiếp xúc với đồ uống ở đó, rất có thể người bỏ thuốc vào chính là người phục vụ lúc đó.”

“Lí Húc, đưa Vương Đại đi tìm người, nhất định phải bắt được người này.” Nghe xong mấy câu phân tích của Vương Đại, Diêm Quân Lệnh trực tiếp ra lệnh.

“Vâng.” Lí Húc không nhiều lời, lập tức đem theo Vương Đại rời khỏi đó.

Lâm Lam nằm trên giường lắng nghe cuộc đối thoại của người đàn ông, nhưng càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng cô dần dần lịm đi.

Diêm Quân Lệnh vẫn cau mày như cũ, anh vươn tay áp lên trán của cô gái nhỏ, nhìn sang chuyên gia nói, “Sao vẫn sốt cao như vậy?”

“Tổng giám đốc Diêm, chuyện này không thể vội vàng được.” Chuyên gia cũng bất lực.

Nghe xong câu này sắc mặt của Diêm Quân Lệnh càng kém hơn, “Tôi không quan tâm các người vội hay không, nếu như ngày mai không có chuyển biến tốt thì đừng trách tôi không nói lý!”

Hai chuyên gia kia bị khí thế của Diêm Quân Lệnh dọa khiến họ sợ hãi nhìn sang Tiêu Chấn Nhạc.

Tiêu Chấn Nhạc chỉ có thể gật đầu, ý là bảo họ hãy gắng hết sức.

Lâm Lam nằm trên giường, hô hấp càng ngày càng nặng hơn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.