Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 184



Vương Đại điều khiển xe một cách vững vàng, không phải kiểu chậm rãi như cô vì không đủ tự tin vào kỹ thuật lái xe của bản thân, mà do chính tính cách trầm ổn vốn có, dẫn đến cách làm việc của anh ta cũng mang đến cho người khác loại cảm giác này.

“Vương Đại, ngày trước anh là lính đặc chủng hả?” Lâm Lam có chút tò mò hỏi.

“Đúng vậy, thưa phu nhân.” Vương đại trả lời, mắt vẫn nhìn thẳng.

Lâm Lam càng thêm thắc mắc: “Nghe nói lính đặc chủng đều rất lợi hại, vừa có thể lái máy bay lại có thể vào trong rừng rậm nhiệt đới truy bắt tội phạm, hơn nữa còn đeo đồ nặng trên người leo lên núi cao mà giống như đang đi giữa đồng bằng, so với những gì được viết trong tiểu thuyết còn khoa trương hơn. Là sự thật sao?”

“Vâng, nhưng mà những người lính toàn năng còn giỏi hơn.”

Thấy Lâm Lam nói trong kích động, Vương Đại cuối cùng không nhịn được nói nhiều thêm một câu, nhưng phong cách vẫn như cũ, vô cùng ngắn gọn.

Còn Lâm Lam càng nghe càng hưng phấn: “Người lính toàn năng? Thật sự có người toàn năng sao?”

“Đương nhiên là có, nhưng cũng không thể lợi hại hơn ông chủ được.” Đây chính là lời ngưỡng mộ thốt ra từ đáy lòng của Vương Đại.

Còn Lâm Lam vừa nghe liền ngây dại: “Người mà anh đang nói đến chính là Diêm Quân Lệnh sao?”

Vương Đại gật gật đầu xác nhận làm Lâm Lam lại càng cảm thấy hoài nghi. Người đàn ông của cô lợi hại vậy sao?

“Năm đó, anh Diêm chính là người lính toàn năng dũng mãnh nhất Tây Tạng, nhưng thật đáng tiếc lại không phải là thành viên chính thức. Nếu như anh Diêm đồng ý thì e rằng hiện tại đã là quân trưởng trẻ tuổi nhất cả nước.” Vương Đại không phải là người biết tâng bốc kẻ khác, mỗi câu nói ra đều là sự thật.

“Thật ư?” Lâm Lam vẫn không tin tưởng.

“Thật!” Không phải là kẻ dông dài, Vương Đại thẳng thắn khẳng định bằng một chữ.

Lâm Lam bị sốc, miệng không thể nào khép lại được. Ban đầu cô cũng cảm thấy Diêm Quân Lệnh rất giống quân nhân, nhưng cuối cùng cảm giác ấy đã bị bác bỏ. Vậy mà hiện giờ cô mới nhận ra người đàn ông của cô luôn mang hơi thở chính trực, bất khả xâm phạm của một người lính, chắc chắn là vì trước đây anh đã từng tôi luyện trong quân ngũ.

“Thật ngầu!” Trải qua một lúc lâu, Lâm Lam mới lên tiếng cảm thán, lại kích động mở điện thoại lên. Cô muốn hỏi Diêm Quân Lệnh chuyện tình lúc anh còn trong quân ngũ, thật không ngờ vừa mở Wechat ra liền nhìn thấy có người đang nói về cô. Lâm Lam tò mò mở ra xem lại phát hiện ra đó là người đàn ông nhà cô tối hôm qua đã đăng lên.

“Cái gì gọi là ngáy ngủ cũng đáng yêu chứ?” Lâm Lam ngắm nhìn ảnh chụp góc nghiêng gương mặt của mình. Mặc dù tấm ảnh không bị coi là xấu, nhưng ngáy là cái quỷ gì chứ? Cô lại xem bình luận bên dưới. Tuy không có ai can đảm nói thẳng cô ngáy nhưng bản thân Lâm Lam biết rõ tính xấu của những người đó. Họ chính là không dám càn quấy trước mặt Diêm Quân Lệnh, nhưng lần sau gặp cô thì chưa chắc được như vậy.

“Ngáy ngủ là hành vi riêng tư lại vừa không phải là ưu điểm gì cả. Sao anh có thể nói với mọi người chứ. Thật sự không cách nào chung sống hòa bình mà.”

Lâm Lam vừa rồi còn tràn đầy sùng bái Diêm Quân Lệnh, thoáng chốc đã nổi giận đến phồng má.

Cô muốn gọi điện thoại chất vấn người đàn ông ác nhân nhà cô. Nhưng điện thoại chưa kịp quay số của anh, cô lại nghĩ đến một vấn đề khác. Đó là Diêm Quân Lệnh đang ở cùng công chúa Saya, cô gọi điện thoại đến có gây trở ngại cho anh không?

Vừa động viên chính mình xong, xe của họ đã đến bệnh viện.

Lâm Lam đeo khẩu trang chống sương mù và mắt kính gọng to thêm chiếc mũ lưỡi trai. Ngoài chiều cao không thay đổi thì không thể nào nhận ra đó là Lâm Lam.

Kể từ sau khi tham gia chuỗi sáu chương trình lớn, Lâm Lam đã trở nên nổi tiếng ở trong nước. Lượng người hâm mộ tăng cao, cuộc sống cũng không được tùy ý như trước đây.

Vương Đại theo sát sau lưng Lâm Lam, còn Lộc Tam giấu mình trong đám đông. Có lúc Lâm Lam thật sự cảm thấy Diêm Quân Lệnh không cần phải cho hai vệ sĩ theo cô, nhưng mà người đàn ông này kiên trì muốn như vậy nên cô cũng không còn cách nào.

Với tính cách của Diêm Quân Lệnh, nếu anh đã quyết định một việc thì không thể thỏa hiệp.

Lặng lẽ lên tầng, đến phòng dành cho bệnh nhân VIP, Lâm Lam chuẩn bị đẩy cửa đi vào thì phát hiện cửa tự động mở. Người bên trong đi ra là Chu Vũ Vy, vừa nhìn thấy Lâm Lam bà liền ngẩn người ra.

“Là dì? Sao dì lại tới đây?” Lâm Lam nhìn đôi mắt vẫn còn đỏ của Chu Vũ Vy, lấy làm lạ hỏi.

Mẹ của Hàn Hinh Nhi quen biết bố mình, sao cô lại không biết? Lúc Lâm Lam hỏi câu này liền hết sức cẩn thận nhớ lại xem cô có bỏ lỡ chuyện gì không, nhưng dường như hoàn toàn không có.

“Dì... dì...”

“Dì ấy nghe Hàn Hinh Nhi nói bố cũng nằm ở bệnh viện này nên đến thăm bố và cảm ơn con đã chăm sóc con gái dì ấy. Con bé này, sao lại hỏi người khác như thế chứ?” Nhìn thấy Chu Vũ Vy khó xử, Lâm Phúc Sinh nhanh chóng lên tiếng giải vây, còn không quên dạy dỗ con gái như vậy là không lễ phép.

“Cháu xin lỗi dì, cháu hơi bất ngờ.”

Lâm Lam vừa nghe liền không ngừng xin lỗi, còn Chu Vũ Vy lại vội vàng nói không cần, ánh mắt đầy cảm kích nhìn về phía Lâm Phúc Sinh.

Lâm Phúc Sinh khổ tâm xua tay ra ý không có gì sau đó nói với con gái: “Tiểu Lam à, con tiễn dì ấy một đoạn đi.”

“Dạ!” Lâm Lam trả lời nhưng trong lòng lại cảm thấy đôi chút kỳ lạ. Với tính khí của Hàn Hình Nhi làm sao có thể nói chuyện của bố cô cho Chu Vũ Vy được?

Nhưng mà nghi ngờ thì nghi ngờ, cô lại nghĩ tới bản thân mỗi ngày đều nói dông nói dài với bố mình, không chừng Hàn Hinh Nhi cũng đối với mẹ của cô ta như thế. Nhất là hôm qua cô còn cứu cô ta nữa, nói không chừng cô ta chỉ mạnh miệng nhưng trong lòng thật ra là cảm kích.

Lâm Lam tự động viên chính mình.

Trên đường đi Chu Vũ Vy hỏi Lâm Lam vài câu nhưng đều là những vấn đề nhỏ nhặt như bệnh tình của Lâm Phúc Sinh một tuần cần lọc máu mấy lần, trước giờ có bảo hiểm không? Cô mấy tuổi đi học, đậu đại học năm nào? Nói chung đều là những câu hỏi vô thưởng vô phạt không đầu không cuối.

Nhưng chính vì những điều nhỏ nhặt như thế mới làm Lâm Lam cảm thấy kỳ lạ. Tuy nhiên bố đã từng dạy bảo, Lâm Lam vẫn là kiên nhẫn trả lời từng câu một.

“Dì à, cháu chỉ tiễn dì đến đây thôi nhé.” Đi đến cửa phòng bệnh của Hàn Hinh Nhi, Lâm Lam liền dừng bước, khách sáo từ biệt.

Tuy trong lòng Lâm Lam nghĩ như vậy nhưng cô biết rõ tính tình Hàn Hinh Nhi. Nếu cô bước vào trong không biết chừng lại tranh cãi với cô ta.

“Mẹ, mẹ bảo cô ta vào đây.”

Đáng tiếc Lâm Lam không ngờ là khi cô đứng ở cửa phòng bệnh Hàn Hinh Nhi đã nhìn thấy cô.

Chu Vũ Vy lập tức trở nên lúng túng, có chút ngượng ngùng hỏi Lâm Lam: “Cháu xem...”

“Dạ, vậy cháu vào gặp cô ấy xem sao. Hay là dì xuống tầng đi dạo hít thở không khí một chút ạ?” Lâm Lam vẫn không muốn để Chu Vũ Vy nhìn cảnh cô và Hàn Hinh Nhi giáp mặt nhau.

“Vậy... cũng được.” Chu Vũ Vy Chần chừ một chút sau đó đồng ý rời đi.

Sau khi xác định Chu Vũ Vy đã xuống tầng dưới, Lâm Lam mới bước vào phòng bệnh của Hàn Hinh Nhi.

“Cô muốn như thế nào?” Hàn Hinh Nhi vừa đứng lên liền hỏi, sắc mặt cô ta vẫn rất nhợt nhạt nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với hôm qua.

“Tôi muốn như thế nào?” Lâm Lam bị hỏi liền ngẩn ra, không biết Hàn Hinh Nhi muốn nói đến điều gì.

“Nói đi, cô cần bao nhiêu tiền mới ngậm chặt miệng?” Hàn Hinh Nhi nghiến răng cười lạnh nhìn Lâm Lam. Cô ta có chết cũng không tin tối hôm qua Lâm Lam cứu cô ta mà không có mục đích gì, bây giờ lại cố tình tiếp cận mẹ cô ta. Chẳng lẽ Lâm Lam đã biết điều gì đó rồi sao?

Lâm lam ngao ngán thở dài, bực mình hỏi: “Đầu óc cô có phải bị tên họ Lỗ làm hỏng rồi không?”

“Cô...”

“Tôi sao nào? Tôi không đói rách giống như cô tưởng tượng đâu. Hơn nữa, nhìn tôi hiện tại giống kiểu người thiếu tiền sao? Hàn Hinh Nhi, tôi vẫn nhắc cô câu đó. Không sớm rời khỏi Thành Thiên, trước sau gì cô cũng bị Lỗ Trấn Hải đùa giỡn tới chết.”

Lâm Lam không phải đau lòng cho Hàn Hinh Nhi mà là cô nghĩ cho mẹ của Hàn Hinh Nhi. Bà ấy chỉ có mỗi Hàn Hinh Nhi là con gái, hình như bố Lâm lại có quen biết dì Chu, cô không muốn bà ấy bị tổn thương.

“Đó là chuyện của tôi. nếu như cô không cần tiền thì đừng qua lại trước mắt tôi và mẹ tôi. Lâm Lam, cô là thánh mẫu sao? Tôi hại cô đến như thế, cô vẫn muốn cứu tôi? Thật buồn cười.” Hàn Hinh Nhi nghiến răng mỉa mai. Tất nhiên cô ta cũng rất muốn rời khỏi Thành Thiên nhưng mà hiện tại không có quyền rời khỏi. Nếu Hàn Hinh Nhi đơn phương chấm dứt hợp đồng cần phải bồi thường cho Thành Thiên sáu ngàn vạn, với tình trạng của cô ta hiện giờ đừng nói gì đến sáu ngàn vạn mà ngay cả một ngàn vạn cũng là cả một vấn đề rồi.

Về phần gia đình mình, Hàn Hinh Nhi đã hoàn toàn không trông mong gì với Hàn Đại Trang.

“Ừm! Vậy cô cẩn thận chút.” Hàn Hinh Nhi đã nói đến mức này rồi thì Lâm Lam cũng không còn gì để nói, cô bỏ lại cho cô ta một câu rồi bước ra khỏi phòng.

Hàn Hinh Nhi nhìn theo bóng lưng Lâm Lam rời đi, đôi mắt dần dần đỏ lên. Có một câu Lâm Lam nói không sai, nếu cô ta tiếp tục ở lại Thành Thiên trước sau gì cũng bị Lỗ Trấn Hải đùa giỡn tới chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.