Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 192



"Có cô ấy trông chừng em, cứ yên tâm." Nhìn Lâm Lam ngây người ra đó, Diêm Quân Lệnh xoa xoa đầu của cô, lời nói mang theo ngụ ý sâu xa.

Lâm Lam ngẩn ra, sau đó trêu Diêm Quân Lệnh: "À, ừm, trai bao."

"Hừ." Nghe thấy từ "trai bao", Diêm Quân Lệnh khẽ hừ một tiếng, vươn tay định kéo Lâm Lam vào lòng, không ngờ lần này cô đã có sự chuẩn bị từ trước, vừa lùi về sau đã chạy vào phòng tắm, còn không quên vẫy vẫy chiếc bàn chải trong tay mình với Diêm Quân Lệnh một cách đắc ý.

Sau khi cô tắm xong, Tăng Tuyết đã mua bữa sáng về, họ ăn nhẹ rồi chuẩn bị ra ngoài.

"Anh đến công ty trước, khi nào bắt đầu sẽ sang đó." Diêm Quân Lệnh ăn xong, nói với cô đang ngồi bên cạnh.

Lâm Lam vẫn đang ăn, vẫy tay với anh mà không thèm ngẩng đầu: "Không cần, anh cứ làm việc của anh."

"Hừm." Có biết bao người hy vọng nhận được lời tán thưởng từ chủ tịch Đỉnh Thành, cô bé nhà anh lại ngược đời, được ăn thì từ chối luôn anh.

"Em nghiêm túc đấy, công việc của anh bận rộn như vậy, không nhất thiết phải đến đó." Lâm Lam thấy người đàn ông của mình bắt đầu không vui, vội vàng giải thích.

"Vậy được, khi nào xong gọi điện cho anh." Sau đó Diêm Quân Lệnh lấy áo khoác rời khỏi chung cư.

Lúc này Tăng Tuyết mới trợn mắt với Lâm Lam: "Có phải em bị ngốc hay không? Đại Boss cố tình đi xem buổi trình diễn của em, đó là thương em quan tâm em, em không hiểu thì thôi đi, còn từ chối, em biết có bao nhiêu phụ nữ trong thiên hạ đều ao ước có được sự đãi ngộ này không?"

"À, em không muốn anh ấy vất vả quá mà." Lâm Lam trả lời một cách vô tội.

Tăng Tuyết lắc lắc đầu: "Đàn gảy tai trâu, thôi vậy, dù sao Đại Boss thương em, cũng sẽ không quan tâm chuyện này."

Lâm Lam vội vàng gật đầu, ăn miếng bánh bao cuối cùng, thu dọn đồ đạc ra ngoài.

Nghĩ đến Lâm Lam vừa mới đến Bắc Kinh, mặc dù độ hot cũng tàm tạm, nhưng chung quy vẫn là sao hạng A, nên chiếc xe được Diêm Quân Lệnh chuẩn bị không thể quá tầm thường, đợi vài ngày nữa ký xong hợp đồng mới lái Tiểu Hồng đến.

Lâm Lam vẫn khá hài lòng và yêu thích Tiểu Hồng, lần nào cũng khen hàng đẹp giá rẻ, lúc này mặc dù Vương Đại và Lộc Tam không biểu hiện cảm xúc gì trên mặt nhưng trong lòng lại thầm mỉa mai nó, hàng đẹp là thật nhưng giá rẻ thì là lừa người.

Bốn người xuất phát đến siêu thị trang sức của Dr, Tăng Tuyết đi cạnh Lâm Lam, còn Vương Đại và Lộc Tam thì chia nhau ra quan sát từ xa, nếu như không chú ý kĩ, hoàn toàn không nhận ra họ đang bảo vệ Lâm Lam.

Vừa bước vào, Lâm Lam và Tăng Tuyết đã được Cố Nguyệt đích thân tiếp đón, bởi vì biểu hiện xuất sắc tại Tấn Thị, Cố Nguyệt đã được điều về trụ sở chính của Dr, lần này cô ấy phụ trách việc tiếp đón người mẫu của buổi ra mắt sản phẩm mới.

Nhìn thấy người quen, Lâm Lam bỗng cảm thấy thành phố rộng lớn này không còn xa lạ đến như vậy. Họ đi theo Cố Nguyệt vào đại sảnh, đã có không ít người mẫu đang đợi ở đó, thấy Cố Nguyệt dẫn Lâm Lam đi vào, đều nhìn theo.

Lâm Lam gật đầu khách sáo với họ, xem như chào hỏi. Nhưng sau đó mọi người chỉ quay đầu lại tiếp tục làm việc của mình, lúc này Lâm Lam mới nhận ra những người có mặt hôm nay đều là những người mẫu nổi tiếng của nước ngoài, có người đã từng đạt giải lớn, có người từng đóng phim điện ảnh và truyền hình ăn khách, có người còn được lên tạp chí hàng đầu trong nước.

Gần đây Lâm Lam vẫn khá nổi tiếng nhưng đứng cùng họ căn bản không là gì cả.

Nếu như nói những người mà Lâm Lam nhìn thấy trước đây tại Tấn Thị chỉ là khoảng trời nhỏ, thì lúc này đây mới được tính là thật sự tiếp xúc với những người mẫu nổi tiếng trong ngành, không có ai là tầm thường cả.

Còn siêu mẫu, cấp bậc hiện tại của Lâm Lam vẫn chưa có cơ hội để gặp gỡ.

Nhìn cảnh này, Lâm Lam mỉm cười với Tăng Tuyết đang đứng sau lưng"Xem ra chúng ta thật sự chỉ mới vừa bắt đầu."

"Đúng vậy, nhiều người mẫu nổi tiếng quá, chị muốn đi xin chữ ký." Tăng Tuyết chăm chú dõi theo những đôi chân dài ở đại sảnh, nước miếng cũng sắp chảy ra.

"Kiềm chế nào, em cũng muốn." Lâm Lam vẫn điềm nhiên, nhưng lời nói của cô và Tăng Tuyết lại khiến Cố Nguyệt đứng bên cạnh phải bật cười.

"Em thích người nào?" Tăng Tuyết nhìn Lâm Lam, kìm nén sự phấn khích hỏi.

"Người đó, là Đỗ Tịch ở bên kia, phong cách trình diễn rất tuyệt, khí chất lạnh lùng khiến người khác phải e dè, nếu như em là đàn ông, nhất định sẽ thích kiểu như cô ấy." Lâm Lam nói từ đáy lòng.

"Em cũng không kém hơn cô ấy." Cố Nguyệt nhẹ giọng thêm vào một câu.

Lâm Lam ngẩn ra: “Cảm ơn chị."

"Chị nói thật lòng." Cố Nguyệt không phải đang khách sáo mà là thật lòng nghĩ như vậy.

Lâm Lam mỉm cười, nhưng chỉ im lặng sau câu nói của Cố Nguyệt. So với những người mẫu trước mặt, cho dù về tuổi tác hay kinh nghiệm trên sân khấu cô đều không có ưu thế, điều duy nhất cô có thể làm chính là nỗ lực và nỗ lực hơn nữa.

Càng trưởng thành thì Lâm Lam càng tin rằng trên đời này không có điều gì gọi là tài năng trời ban, nếu có thì cũng chỉ là sở hữu điều kiện tốt hơn những người xung quanh một chút, còn lại đều cần bản thân nắm bắt cơ hội và nỗ lực.

Từ lúc xác định hướng đến con đường siêu mẫu, Lâm Lam đã không còn cố tình che giấu chút dã tâm nhỏ bé đó của mình nữa, không quá khoa trương nhưng cũng không khiến cô trông quá đỗi bình thường.

Lâm Lam không phải là một người tự tin, nhưng cô sẵn lòng chứng minh bản thân từng chút một.

Cố Nguyệt đưa cô đến phòng trang điểm, có nhân viên trang điểm chuyên nghiệp sẽ tạo mẫu cho buổi ra mắt lần này. Ngồi cạnh Lâm Lam đều là những người mẫu nổi tiếng trong nước, có cả Vu Giai mà cô từng chạm mặt mấy lần.

Vừa mới bước vào, Lâm Lam đã cảm nhận được sự thù địch lần này mà Vu Giai dành cho cô càng mạnh mẽ hơn, nếu như trước kia đối phương còn hơi che đậy, thì bây giờ đã ghét cô ra mặt.

Lâm Lam cảm thấy hơi kỳ lạ, mối quan hệ cạnh tranh đơn giản, thật sự sẽ khiến đối phương ghét cô đến mức này sao?

Chờ sau khi Lâm Lam trang điểm xong, những người mẫu khác đã bắt đầu diễn thử, phòng trang điểm rộng lớn chỉ còn lại cô và Vu Giai. Lâm Lam đứng dậy định tránh đi, cô cũng không muốn lấy mặt nóng dán vào mông lạnh, không ngờ khi cô vừa đứng dậy thì Vu Giai cũng đứng lên, Lâm Lam biết điều nhường đường, nhưng Vu Giai chỉ đứng im.

"Là cô bảo Lý Húc làm?" Vu Giai chờ đợi đến bây giờ, chính là vì lúc này.

Lâm Lam nhìn Vu Giai một cách khó hiểu: "Tôi không hiểu cô đang nói gì?"

"Còn giả vờ, cô không phải là nhân tình của trợ lý Lý ư? Sao lại không biết được chứ? Ngành này của chúng ta, đôi bên là thể loại gì mọi người đều rõ cả, hà tất phải giả vờ trong sáng?" Vu Giai nhìn Lâm Lam đầy khinh bỉ.

"Ồ, ngành này của chúng ta là ngành gì? Tôi nghĩ chắc là cô đã hiểu lầm rồi? Nên là ngành của cô mới phải. Trên đời này không có ngành nào là hoàn toàn trong sạch cả, chỉ phụ thuộc vào lựa chọn của cô mà thôi, đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, tôi không chịu được." Cuối cùng Lâm Lam đã biết Vu Giai có liên quan đến ai, chả trách cô ta lại ghét mình đến vậy.

"Cô còn giả vờ? Ban đầu cô còn không phải nhờ vào quan hệ với chủ tịch Tinh Thần để vào giới người mẫu, lại đi theo cậu Thẩm để có được nguồn lực, bây giờ còn ở cạnh trợ lý Lý, Lâm Lam tôi không thể không khâm phục trình độ cao siêu của cô, có điều cô cho rằng ít phát sinh chuyện thì cô còn trong sạch ư? Đừng quên cô chính là người đã từng gõ cửa phòng khách sạn của anh ta, ha ha."

Mặc dù Vu Giai và Trương Việt vẫn chưa tính là thanh mai trúc mã, nhưng cũng lớn lên cùng nhau. Trương Việt may mắn hơn cô ta, sớm thành danh, sau này không ít lần dìu dắt cô ta, mặc dù người đàn ông đó trăng hoa, nhưng rất có tình nghĩa với người em họ là cô ta.

Vì vậy Vu Giai không cam tâm Trương Việt bị dìm xuống như vậy.

"À." Lâm Lam nhìn thấy dáng vẻ mất kiềm chế của Vu Giai, khẽ à một tiếng: "Cho dù thế nào, đó cũng là chuyện của tôi."

Nói xong Lâm Lam đi lướt qua Vu Giai, tình cảm mù quáng dễ khiến người ta hại mình hại người. Tuy Lâm Lam không biết Vu Giai có quan hệ gì với Trương Việt, nhưng tốt nhất vẫn nên duy trì khoảng cách nhất định.

Khi người phụ nữ điên lên, có khi còn đáng sợ hơn cả đàn ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.