Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 263



Đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, Diêm Quân Lệnh cũng không nhìn thấy bóng dáng Lâm Lam đâu, đây còn chưa tới mười phút, người chạy đâu rồi.

“Chú Trương lùi lại.” Diêm Quân Lệnh kêu một tiếng, chú Trương cũng kỳ lạ vừa rồi ông cũng mở ra bao nhiêu đường, phu nhân làm sao không thấy rồi.

Diêm Quân Lệnh đã xuống xe, tìm Lâm Lam khắp nơi, bị một cơn gió lạnh tạt vào mặt hoàn toàn thanh tỉnh, cấp tốc gọi cho Vương Đại Lộc Tam, để bọn họ đứng đợi dưới phòng Lâm Lam, nếu có người trở về lập tức thông báo cho anh, cuối cùng lại gọi điện cho người ở nhà, nếu như Lâm Lam trở về biệt thự, ngay lập tức cũng gọi lại cho anh.

“Thiếu gia, phu nhân có đi tới lối rẽ kia không?” Chú Trương quan sát xung quanh một vòng, cảm thấy Lâm Lam không thể vô cớ biến mất được, khả năng lớn nhất là ở lối rẽ bên kia đường.

Diêm Quân Lệnh gật đầu, lại gọi điện thoại cho cục cảnh sát gần đây, giúp anh tìm người. Nhưng ba mươi phút sau Diêm Quân Lệnh vẫn không nhận được bất kỳ tin nào của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh như kiến ngồi trên đống lửa, phát thề sẽ không bao giờ nổi nóng với người phụ nữ nhỏ này nữa, Đại Vương cuối cũng có tin tức của Lâm Lâm, Lâm Lam trở về nhà thuê rồi, là Đồng Thiên Hoa đưa cô về.

Đoàng!

Nghe tới tin này, đầu Diêm Quân Lệnh như bị một nhát đạn thẳng vào đầu, đoàng một tiếng. Anh đứng sững người, rồi nổi nóng đi thẳng vào xe, cái đồ ngu ngốc này, anh đã nói đừng động vào Đông Thiên Hoa, cô còn tưởng mấy lời đó chỉ là gió thổi bên tai à?

“Chú Trương, trở về Đỉnh Thành.” Diêm Quân Lệnh cố gắng nén nhịn cơn giận đang bốc lửa của mình, cuối cùng phân phố cho chú Trương.

Chú Trương thắc mắc “Chúng ta không tìm phu nhân nữa?”

“Để em ấy tự mình suy nghĩ.” Ngược lại không phải là Diêm Quân Lệnh không muốn tìm, chỉ là anh càng lo lắng hơn nếu bây giờ tìm bánh bao nhỏ sẽ xảy ra cãi vã lớn hơn, thậm chí sợ còn làm tổn thương cái đầu ngu ngốc của nha đầu.

Diêm Quân Lệnh không muốn làm mọi chuyện đi theo chiều hướng xấu, việc bây giờ cần làm là mình cần bình tĩnh lại, cũng để nha đầu kia bình tĩnh lại.

“Nhưng là...”

“Chú Trương, chú hiểu tính khí của cháu mà.” Diêm Quân Lệnh không muốn nói chuyện vô nghĩa, cũng không muốn giải thích quá nhiều.

“Đã hiểu, thiếu gia.” Chú Trương là Diêm Quân Lệnh trưởng thành, cũng phần nào hiểu rõ tính cách của thiếu gia, điều anh đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi, cũng không muốn nhiều lời nữa.

“Ừm.” Diêm Quân Lệnh ừm một tiếng, cả người rơi vào trạng thái trầm mặc im lặng.

Còn về Lâm Lam.

Nổi nóng xuống xe, vốn dĩ nghĩ Diêm Quân Lệnh sẽ không bỏ rơi cô, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới người đàn ông này không những để cô xuống xe, còn nói chú Trương lái thẳng xe rời đi.

Lâm Lam chạy đuổi theo mấy bước, càng lúc càng tủi thân, đi thẳng tới bên kia đường ngồi xổm xuống, hốc mắt đỏ lên nước mắt chực trào rơi xuống, nhưng vì trời quá lạnh không dám rơi để rơi xuống.

Trong thời gian này, mặc dù Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh có nhiều vấn đề, nhưng bọn họ vẫn rất cố gắng kiến trì ở bên nhau quãng thời gian này, bởi vì trong tim người đàn ông này có cô, nhưng cô không ngờ cuộc cãi vã lần này lại bộc lộ ra vấn đề của người đàn ông này, như vậy mà ném cô một mình trên đường vào mùa đông lạnh lẽo thế này.

Lâm Lam ôm ngực cảm thấy trái tim mình như tan vỡ,. Cảm thấy ôn nhu những ngày qua Diêm Quân Lệnh đối với cô, những ngày qua đối tốt với cô như vậy đều là giả tạo. Cô dường như đang bị mắc kẹt chìm ngập trong đống suy nghĩ tiêu cực này, quan trọng nhất là bây giờ cô đang rất lạnh.

Nhìn chiếc xe phía xa kia, Lâm Lam có cảm giác mình là một con người cô đơn đến cùng cực. Mà ngay lúc này có một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, Lâm Lam đang bối rối, cửa sổ mở ra để lộ một khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc màu đen ngẫu nhiên tung bay trong gió, che mất một nửa khuôn mặt của Đồng Thiên Hoa, nhưng ngăn không được lời mời của đối phương.

Lâm Lam mặc dù biết Diêm Quân Lệnh không đồng ý cho cô lên xe của Đồng Thiên Hoa, nhưng nghĩ tới bản thân mình đang mặc một chiếc áo khoác mỏng dính, lại trời lạnh dưới không độ thế này, Diêm Quân Lệnh còn không có lương tâm để tâm cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng thế này vậy nên mới đuổi cô xuống, Lâm Lam vẫn là lên xe của Đồng Thiên Hoa, đối phương đưa cô đến một tiểu khu thuê phòng, mà không phải trở về dinh thự hào hoa của Diêm Quân Lệnh.

Sau cuộc tranh cãi này, Lâm Lam cảm thấy cô cần suy nghĩ sâu sắc hơn về mối quan hệ giữa cô và Diêm Quân Lệnh.

Trên xe Đồng Thiên không hề tò mò hỏi Lâm Lam tại sao bị ném bên lề đường, ngược lại rất chu đáo đi ngang qua một tiệm đồ nóng mua cho cô một cốc trà sữa nóng.

Lâm Lam đã ăn đủ nhiệt lượng cố định trong hôm nay, nhưng đang buồn phiền nên cũng không quản cốc trà sữa này phải luyện tập bao lâu mới tiêu hoa, dạ dày ấm áp, nhưng trong tim vẫn vô thức nghĩ tới người đàn ông kia có quay lại tìm cô không? Nếu như tìm không được thì phải làm sao?

Lại nghĩ tới lần trước cô rời đi, Diêm Quân Lệnh cũng không tìm cô, để cô ở bên ngoài thuê nhà hơn một tháng, vừa nghĩa tới liền cảm thấy một trận chua xót.

Trong chuyện tình cảm này, ai yêu trước thì cũng đồng nghĩa với việc nhận thua rồi.

Dựa vào ghế đẩu, Lâm Lam vô cùng buồn bã.

“Lâm tiểu thư rất yêu Diêm tổng sao?” Bầu không trong xe vốn luôn yên tĩnh, lúc này Đồng Thiên Hoa bỗng dưng mở miệng hỏi cô.

“A?” Lâm Lam mỗi không nghĩ tới Đồng Thiên Hoa mở miệng ra hỏi lại là câu hỏi hóc búa nan giải này, Lâm Lam a một tiếng, rồi nghĩ tới cái gì đó lại khịt khịt mũi trả lời “Thích thì sao, mà không thích thì sao?”

“Nói cũng đúng, thân phận của Diêm tổng đặc biệt, ngàn vạn nữ nhân ở Bắc Kinh đang chờ được hiến thân cho anh ta, nếu là thích thì Lâm tiểu thư sợ là áp lực cực kỳ lớn rồi.” Ý nghĩa trong lời nói của Đồng Thiên Hoa rất sâu.

Đáy mắt Lâm Lam lóe lên một ánh mắt khó hiểu, nhưng khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh trả lời lại “So với anh ấy, thì tôi cảm thấy Đông tổng mới là người được nghênh đón nhiều nhất, dù sao Đông tổng cũng là ngoại hình xuất sắc như này, người bình thường làm sao cưỡng lại được.

“Vậy Lâm tiểu thư.” Đồng Thiên Hoa tiện thể hỏi lại.

“Xin lỗi, trái tim tôi đã có chủ rồi.” Mặc dù đang cùng Diêm Quân Lệnh nháo đến cái mức này, nhưng Lâm Lam vẫn biết đâu là chừng mực.

Nghe tới câu này, Đồng Thiên Hoa hơi thất vọng “Có vẻ như tôi nên gặp Lâm tiểu thư sớm hơn.”

“Vận mệnh trời định, đây có lẽ là mệnh.” Lâm Lam mỉm cười, chỉ vào ngã tư chữ T bên kia đường “Hôm nay cảm ơn Đồng tổng, để tôi xuống ở đây là được rồi.”

“Được.” Đồng Thiên Hoa cũng không nói gì nữa, hôm nay đã nháo với Diêm Quân Lệnh thế rồi, nếu lúc này Diêm Quân Lệnh tìm không được Lâm Lam nữa, sợ là sẽ lo lắng điên mất thôi.

Tìm được điểm yếu của Diêm Quân Lệnh, Đồng Thiên Hoa tâm tình rất tốt, ngoài ra chuyện rắc rối giữa Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam làm anh vô cùng vui vẻ.

Còn về trò chơi sau này, cũng làm càng thú vị hơn rồi. Đặc biệt, Lâm Lam nói cái câu vận mệnh trời định kia, đã khiêu chiến tính muốn chinh phục của Đồng Thiên Hoa, anh đây là người trước giờ không tin cái gì là số mệnh là chúa sắp đặt, anh chỉ tin vào bản thân mình.

Lâm Lam mới nhìn xe Đồng Thiên Hoa rời đi, Vương Đại đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng nói với cô ông chủ đang rất sốt sắng tìm cô. Lâm Lam nghe tới, mặc dù trong lòng có chút cảm động, nhưng nghĩ tới một loạt những điều tối nay, cuối cùng mặc kệ, chỉ là bình thản nói “Nói với anh ấy, tôi không sao.”

“Nhưng là...”

“Tôi không sao, tạm thời không muốn nhìn thấy anh ấy.” Ngữ khí Lâm Lam hơi lạnh lùng, cũng không có chỗ vãn hồi. Làm Vương Đại và Lộc Tam cũng không biết phải lam sao, chỉ đành dựa theo hiểu biết nhất quát đối với ông chủ, nghe tới câu này chắc chắn sẽ qua đây.

Nhưng ngoài dự đoán, lần này Diêm Quân Lệnh lại để phu nhân một mình trở về căn phòng thuê đó, hoàn toàn không có ý định đưa phu nhân về nhà, lần này có lẽ cãi nhau lớn thật rồi.

Lúc Vương Đại và Lộc Tam đang lo lắng, Diêm Quân Lệnh bên kia đã ra thông báo, để bọn họ chăm sóc tốt cho Lâm Lam, không để cái người họ Đông kia tiếp cận cô nửa bước.

Hai người đột nhiên lãnh hội, ông chủ đây là đang ghen sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.