Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 266



Trong lòng dường như có sự ăn ý, Lâm Lam và Tăng Tuyết đập tay nhau, quyết định ngày mai quyết chiến một trận.

Bắc Kinh.

Diêm Quân Lệnh đến sân bay từ sớm, luôn dõi theo Lâm Lam tiến vào sân bay. Anh sắp xếp Coco ở bên Lâm Lam, một là vì năng lực của Coco, hai là Coco biết chuyện anh và Lâm Lam đã kết hôn, nếu như là người khác thì rất phiền phức.

Ngày nay tất cả đều tốt, bên cạnh Lâm Lam cơ bản đều là người của anh, như vậy Đồng Thiên Hoa muốn làm cái gì,anh cũng có thời gian nắm bắt.

Diêm Quân Lệnh luôn cảm thấy bản thân là người biết kiềm chế rất tốt, nhưng qua chuyện của Lâm Lam anh làm thế nào cũng không thấy yên tâm.

Nhìn Lâm Lam rời đi, Diêm Quân Lệnh mới bảo chú Trướng lái xe về.

Chú Trương nổ máy xe cũng không nhịn được suy nghĩ thiếu gia đối với bà chủ nhỏ đúng là thật lòng, nhưng mà đàn ông chưa thấy ai thương vợ mình như vậy, không chỉ làm cho mà còn dỗ dành nữa.

Chỉ là mấy ngày tới, Diêm Quân Lệnh vô cũng bận bịu, đợi Lý Húc lấy được bản phê chuẩn năng lực nhà thầu của Tấn thị, thì chuyện sơ tuyển công ty thiết kế và công ty xây dựng cũng vào giai đoạn nước rút rồi, để tránh Đồng gia giở trò sau lưng, Diêm Quân Lệnh dốc hết sức lực, liên tục một tuần dường như làm việc không ngừng nghỉ, cho tới ngày đấu thầu cuối cùng.

Lý Húc có chút lo lắng Diêm Quân Lệnh, “Sếp, công việc cũng tương đối rồi, anh đi nghỉ ngơi sớm đi.”

“Giúp tôi đặt vé đi Paris tối nay.” Diêm Quân Lệnh ngẩng đầu, nét mặt tuy có chút mệt mỏi, nhưng vẫn không làm chìm đi khí chất cao quý.

“Ngày mai là ngày đấu thầu cuối cùng, sếp không tự mình đi xem sao?” Lý Húc có chút không chắc chắn hỏi.

“Đáng chắc chắn thì đã chắc chắn rồi, còn chuyện khác tôi tin tưởng cậu sẽ xử lý tốt.” Thông thường một công ty vào vòng lựa chọn cuối cùng thì cũng không hề kém cả, đặc biệt ngày mai chủ yếu là 5 công ty cạnh tranh 5 phong cách kiến trúc, chứ không phải dự án, Diêm Quân Lệnh không cần phải để tâm, nếu không anh trả lương nhiều như vậy đâu phải để nuôi mấy kẻ nhàn rỗi.

“Được, tôi sẽ làm như vậy.” Lý Húc cũng không nói nhiều nữa, mau chóng đặt vé máy bay đi Paris tối nay cho Diêm Quân Lệnh.

Nhưng Lý Húc và Diêm Quân lệnh cũng không ngờ rằng Trần Văn cũng đi chuyến bay này bay hướng sân bay Roissy.

Sân bay tối nay có rất nhiều phóng viên đang đợi Trần Văn, nhưng vô tình bắt gặp bóng dáng Diêm Quân Lệnh. Vốn là đám phóng viên giỏi phóng đại sự việc, phút chốc đã biến Diêm Quân Lệnh và Trần Văn liên hệ lại với nhau.

Vẫn chưa hết ngày mà tin tức Diêm Quân Lệnh cùng Trần Văn đi Paris đã tràn ngập trên các công cụ tìm kiếm trên mạng rồi.

Lâm Lam tuần này mỗi ngày đều không ngừng nghỉ tham gia các tiệc lớn nhỏ, quen biết các giám đốc và nhà thiết kế các thương hiệu lớn, dưới sự dẫn dắt của Coco, cộng thêm khí chất phương Đông độc đáo và điều kiện của cô, rất nhanh cũng giành được mấy show lớn, nhưng cách mục tiêu mà Coco đưa ra còn rất xa.

Bởi vậy tiếp sau đó Lâm Lam tham gia ứng tuyển highfashion là bước quan trọng nhất của cô, rất nhiều nhà thiết kế đều vô cùng coi trọng bước này, hơn nữa một buổi phỏng vấn của highfashion số người mẫu yêu cầu là 20 tới hơn 30 người, nhưng lượng người mẫu ứng tuyển thường đông hơn 300 người, đó là số lượng sau khi thông qua sự lựa chọn nghiêm khắc.

Nhiệm vụ tiếp theo của Lâm Lam chính là mỗi ngày vượt qua những lần phỏng vấn khác nhau, để cô giành lấy tư cách được diễn trên sàn diễn của mình.

Toàn thân mệt mỏi nhưng rất chăm chỉ, mỗi ngày đều đi sớm về khuya, tắm xong liền nằm vật ra giường ngủ thiếp đi, mang giày cao gót lâu khiến gót chân trầy xước hết, một tuần nữa bắt đầu càng hiểu rõ rằng tất cả đều không dễ dàng như cô tưởng tượng, nhưng đáng để quyết chiến.

Coco cùng với việc kiếm tìm cơ hội và nguồn lực cho Lâm Lam thì cũng không quên theo dõi chế độ ăn uống của cô, làm sao bảo đảm duy trì được thể lực mà không khiến cơ thể phì ra.

Tăng Tuyết mỗi ngày đều theo Lâm Lam chạy đi chạy lại, đều cảm thấy đuối sức, nhìn kỹ Lâm Lam càng hiểu rằng không có nghề nào là dễ dàng cả. Gặp được giám khảo tốt thì còn được, gặp phải giám khảm khó chịu thì cũng rất vất vả.

Đang lúc Lâm Lam mệt mỏi nhất thì tin đồn giữa Diêm Quân Lệnh và Trần Văn cũng đén tai, càng ghét hơn là hai người đó cũng đến Paris rồi.

Tăng Tuyết cố gắng giấu kỹ tin tức này, tiếc là độ nổi tiếng của Trần Văn trên thế giới khiến rất nhiều chuyện muốn che cũng không che được.

Lâm Lam khi đọc được tin tức, cũng là lúc Diêm Quân Lệnh sắp xuống máy bay. Nhìn mấy báo lá cải phân tích đâu ra đấy khiến Lâm Lam đều cảm thấy tính chân thực không thể hoài nghi nữa.

Tổng tài Đỉnh Thành vì để theo đuổi tình cũ mà đích thân chạy tới Paris, đồng thời post cả ảnh Diêm Quân Lệnh ở cùng Trần Văn theo, tuy trong hình Diêm Quân Lệnh không rõ mặt, nhưng nhìn kỹ lại thì chính xác là đang ở sân bay.

Nghĩ đến lần đầu tiên cô tới Paris, tuy là cãi nhau với người đàn ông đó, nhưng lại luôn ôm mộng tưởng, mong người đàn ông ấy có thể tới tiễn chân cô, nhưng kết quả thì sao?ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu? Đổi lại là Trần Văn tới, lại khoa trương như vậy.

Trong lòng Lâm Lam chua xót, lại nghĩ tới chuyện tối hôm đó, tâm trạng phút chốc như rơi xuống vực thẳm vậy.

“tiểu Lam, không sao chứ?” thấy Lâm Lam như vậy, Tăng Tuyết có chút lo lắng.

“Không sao, ngày mai bắt đầu phỏng vấn rồi, chiều nay rảnh rỗi chị em mình ra ngoài nhé? Qua bên đây cũng một tuần rồi, đều không biết Paris như thế nào.” Lâm Lam cố tỏ vẻ thoải mái nói.

“tiểu Lam...”

“Em không sao thật mà, cùng lắm là ly hôn, trả tự do cho anh ấy.” Tăng Tuyết vẫn có chút lo lắng, Lâm Lam vỗ vỗ vai Tăng Tuyết, thả lỏng người rồi kéo Tăng Tuyết đi thay quần áo.

Không giống với cái lạnh ở Bắc Kinh, Paris lúc này tuy nhiệt độ cũng không cao, nhưng lại ấm áp hơn nhiều, một chiếc áo khoác cũng đủ chống lạnh rồi, Lâm Lam nắm tay tăng Tuyết, từ khách sạn bọn họ ở cứ thế đi bộ, những kiến trúc kiểu Pháp chỉ trong tranh ảnh không phải là vật chết mà chân thực sống động giờ hiện ra trước mắt.

Đường lớn rộng rãi, thỉnh thoảng giật mình bởi những chú bồ câu trắng, đâu đâu cũng nhìn thấy người da trắng, lại thêm xe ngựa đỏ chỉ phương Tây mới có, khắp nơi tràn ngập phong cách khác nhau, hơn nữa hình ảnh vẽ trong những bức tranh cuối cùng hiện ra một cách chân thực.

“Đẹp quá!” Tăng Tuyết cũng không kìm được mà cảm thán, hai người vừa đi vừa ngắm thành phố tràn ngập sự lãng mạn đầy sức sống, nghệ sĩ đường phố đang chơi dương cầm, cuộc sống tràn ngập sắc mầu.

“ừm.” Lâm Lam khẽ ừm một tiếng, từ chỗ bọn họ nhìn ra, vừa hay có thể nhìn thấy tháp Eiffel huyền thoại, lúc này hoàng hôn nhuốm màu mọi thứ đẹp mê lòng người.

Đúng lúc này có một cậu bé người da trắng bỗng nhiên tiến tới, ca ngợi vẻ đẹp của Lâm Lam, cuối cùng nhanh tay buộc vào cổ tay của Lâm Lam một sợi dây màu đỏ, rồi xòe 5 ngón tay ra nhìn các cô.

Lâm Lam và Tăng Tuyết bất ngờ, sau đó hiểu ra vấn đề. Hai cô lặng lẽ ra ngoài vốn không thông báo gì cho Vương Đại, trước mắt thấy bị cậu bé này lừa gạt, Tăng Tuyết định nổi giận nhưng Lâm Lam giữ cô lại, “Không sao, 5 euro có đắt một chút, nhưng cũng không nhất thiết phải tranh cãi.”

Nói rồi Lâm Lam lấy trong túi ra 5 euro ra, nào ngờ cậu bé đó giật mạnh một cái, cướp túi của Lâm Lam rồi bỏ chạy.

“bên trong đó có điện thoại và thẻ phòng!” Lâm Lam hoảng loạn.

“Khốn kiếp, cậu đứng lại!” Tăng Tuyết chạy đuổi theo, Lâm lam cũng vội vàng chạy theo sau.

Vừa rồi hai người còn cảm thấy tốt đẹp, phút chốc chạy như bay để bắt cướp, quả nhiên kẻ lừa gạt và kẻ trộm cũng không phân quốc gia và chủng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.