Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 267



“Đứng lại!”

“Mau đứng lại!” Lâm Lam và Tăng Tuyết chạy băng băng trên đường phố Paris, may là không có phóng viên theo chụp, nếu không còn không biết sẽ gây ra trấn động gì nữa.

RẦM!

Trong lúc Tăng Tuyết đang chạy bán sống bán chết, sắp bị hụt mất tung đích tên trộm trước mắt, tự nhiên có một người đằng trước lại giơ chân ngáng ngã tên da trắng đó.

Lâm Lam và Tăng Tuyết chạy lên, khom lưng thở mạnh, Tăng Tuyết bực mình đến mức khi cầm qua cái túi còn không quên đạp thêm một cái lên trên người tên trộm, kẻ da trắng này đau đến mức há miệng nhe răng.

Hoãn lại nhịp thở một lúc, Lâm Lam chuẩn bị nói lời cảm ơn với người tốt bụng giúp đỡ mình, ai ngờ khi ngẩng đầu lại nhìn thấy một khuôn mặt “Người đẹp”, cô sững sờ, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Sao... sao anh lại đến đây?”

“Công tác.” Đồng Thiên Hoa mỉm cười trả lời, anh đang mặc bộ đồ bình thường với màu nhạt nhẽo, nhưng trông vô cùng nhẹ nhàng và cuốn hút.

Tăng Tuyết nghe hai người nói chuyện, thắc mắc hỏi: “Tiểu Lam, em quen anh này à?”

“Ừm, đây là sếp Đồng của tập đoàn nhà họ Đồng.” Lâm Lam giới thiệu sơ qua, sau đó cảm kích nói tiếp: “May là có sếp Đồng, nếu không hai người chúng tôi không biết phải làm thế nào.”

“Tôi cũng chỉ trùng hợp đi qua chỗ này, việc nhỏ thôi.” Đồng Thiên Hoa vỗ vỗ tay, rút điện thoại gọi cho trợ lý, sai người giải tên trộm này vào cục cảnh sát, sau đó nhìn lại Lâm Lam và Tăng Tuyết: “Không ngờ tôi lại có duyên với cô Lâm như vậy, không biết có nể mặt cho tôi mời một bữa không?”

“Cái này...” Lâm Lam cũng không ngờ sẽ gặp lại Đồng Thiên Hoa ở đây, với lại đối phương vừa giúp đỡ mình, nếu còn từ chối thì cũng không hay cho lắm.

“Không phải cô Lâm định từ chối tôi chứ?” Đồng Thiên Hoa nhìn Lâm Lam có chút chần chừ, anh ra vẻ bị tổn thương.

Tăng Tuyết chọc chọc vào cánh tay của Lâm Lam: " “Người đẹp” này em quen từ khi nào vậy?”

“Khụ Khụ...” Lâm Lam đang khó xử, tự dưng nghe thấy câu hỏi của Tăng Tuyết, biểu cảm ngượng ngùng giả vờ ho vài tiếng, sau đó nhìn sang Đồng Thiên Hòa: “Lúc nãy sếp Đồng đã giúp chúng tôi, tất nhiên bữa cơm này bọn tôi phải mời rồi, nhưng tôi không quen đường xá bên này, còn phải nhờ sếp Đồng dẫn đường rồi.”

“Thế thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh rồi.” Đồng Thiên Hoa vui mừng, trong lòng Lâm Lam lại đang nhủ thầm vị này quả thật là không biết khách sáo thật. Ông chồng đã dặn dò cô là không được tiếp xúc quá nhiều với Đồng Thiên Hoa, nhưng lại trùng hợp gặp lại anh ta trên đường phố nước Pháp này, đây chính là ý trời, cô còn có thể nói thêm gì nữa đây.

Với lại Diêm Quân Lệnh bây giờ có khi vẫn còn đi với Trần Văn, còn lâu mới nghĩ đến cô.

“Chúng ta đây là đi ăn cơm với “Người đẹp” này hả?” Tăng Tuyết nghe thấy hai người nói chuyện, thủ thỉ bên tai Lâm Lam.

Lâm Lam vừa mỉm cười với Đồng Thiên Hoa vừa thấp giọng hỏi Tăng Tuyết: “Thẻ visa trong cặp vẫn ở đó đúng không?”

“Vẫn còn vẫn còn.” Tăng Tuyết vội vàng xem lại, trong lòng vẫn hoảng sợ. Nghe vậy Lâm Lam mới thản nhiên tiếp tục đi tiếp, ai ngờ Tăng Tuyết lại áp sát bên người, nói: “Đừng chọn đồ đắt quá, gần đây thu chi của chúng ta hơi quá đà rồi.”

“Đồ ham tiền, em biết rồi.” Lâm Lam sợ Đồng Thiên Hoa nghe thấy, chọc chọc ra hiệu cho chị Tuyết.

“Ah..., nhẹ thôi.” Tăng Tuyết bị chọc đau, hô thầm một tiếng.

Đồng Thiên Hoa quay đầu lại, thắc mắc hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao, chắc cô ta không cẩn thận bị vướng vào chỗ nào đấy.” Lâm Lam hé mắt nói dối.

Đồng Thiên Hoa gật gật đầu như đang nghĩ gì đó, tay chỉ lên phía trước nói với Lâm Lam và Tăng Tuyết “Chỗ đó chính là đại lộ Champs-élysées nổi tiếng nhất của Paris, tôi biết có một nhà hàng Michelin khá là ngon miệng.”

“Ừm.” Lâm Lam tuy không biết gì về Paris, nhưng Đại Lộ Champs-élysées hamps-élysées cô đã từng nghe qua.

“Hồi năm 60, Đại Lộ Champs-élysées hamps-élysées bắt đầu bị cơn sóng thương nghiệp trên thế giới ảnh hưởng, đã có một hồi con phố này dần mất đi không khí nghệ thuật trang nhã thông thái ban đầu, may là sau khi được sự kêu gọi của nhiều người dân bản địa ở đây đã được chế định kế hoạch bảo hộ, cộng thêm sự ủng hộ của Thị Trưởng Paris năm đó, đã một lần nữa khôi phục lại, chính vì như vậy, mới khiến con phố này sau bao nhiêu năm trôi đi vẫn giữ lại bầu không khí trung cổ nguyên thủy nhất như vậy...”

Giọng nói của Đồng Thiên Hoa giòn tan trầm thấp, có một cảm giác yếu ớt khiến người khác muốn nảy sinh lòng bảo vệ, rất có cảm giác nghệ thuật và sức ảnh hưởng, Lâm Lam và Tăng Tuyết nghe đối phương giới thiệu như vậy, giờ nhìn lại con phố đi bộ nổi tiếng trên thế giới này, lập tức lại có một cảm giác nhìn nhận khác.

“Chính là nơi này.” Trong một môi trường có bầu không khí thanh lịch trang nhã như vậy, tâm trạng của Lâm Lam cũng thoải mái hơn rất nhiều, đúng lúc ba người cũng đã đến nơi.

Mới bước chân vào nhà hàng, liền có một nhân viên phục vụ bước đến với thái độ cung kính, Lâm Lam và Tăng Tuyết cũng là lần đầu tiên đến nhà hàng Michelin, nhìn đâu cũng thấy mới lạ. Ba người tìm một chỗ gần cửa sổ, sau khi lấy được menu, khóe môi của Tăng Tuyết nhếch nhẹ một cái, sau đó tiếp tục mỉm cười chờ đợi bị “Cắt thịt”.

“Món này khá ngon, không có chất béo lại có tác dụng đẹp da, chắc hai người sẽ thích, cho hai suất đi. Món chân ngỗng bào ngư này cũng tốt cho một suất, nước bưởi xoài cho 3 cốc, còn lại... các món đặc sắc bên bạn đều cho một suất.” Đồng Thiên Hoa dường như không nhìn thấy sắc mặt của hai người đang ngồi đối diện, lật xem lại bản menu, rất tự nhiên đã gọi món, hiển nhiên anh là khách quen ở đây, còn nhân tiện gọi luôn cho cả Lâm Lam với Tăng Tuyết, cuối cùng anh vẫn sợ không đủ: “Hai người còn thích ăn cái gì nữa không?”

“Đủ rồi, đủ rồi.” Lâm Lam tính lại ít nhất cũng phải có mười mấy món rồi, vội vàng trả lời.

Tăng Tuyết nuốt một nước bọt, tính toán trong lòng. Bữa này ăn xong hơn 1 vạn đã bay đi, cái tim của mình...

Tuy trong lòng xót xa, nhưng Lâm Lam vẫn còn rất ung dung, không có thể hiện ra bên ngoài,dù sao Đồng Thiên Hoa đã giúp cô mấy lần rồi, lần này nếu không phải đối phương giúp cô ngăn chặn lại tên trộm đó, thì không còn là việc chỉ tổn thất số tiền chi cho bữa cơm thế này đâu.

“Trợ lý cô bị ốm à?” Nhìn thần tình Tăng Tuyết có vẻ căng thẳng, Đồng Thiên Hoa quan tâm hỏi.

“Tôi không sao.” Tuy được sự quan tâm của mỹ nam, nhưng Tăng Tuyết không hề vui, với tư cách là một người máu mê kiếm tiền và ham tiền giống như Lâm Lam. Trong lòng cô... thật sự... RẤT ĐAU...

“Đây, ăn nhiều vào.” Lâm Lam là người hiểu Tăng Tuyết nhất, nhưng nghĩ lại từ trước đã có câu thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, bình tĩnh gắp rau cho Tăng Tuyết, dùng đồ ngon để xoá tan đi nỗi đau trong lòng của Tăng Tuyết.

“Ngon quá.” Tăng Tuyết nếm thử, đôi mắt chợt sáng ngời, cuối cùng cô cũng hiểu được tại sao người ta lại tính giá đắt như vậy, không phải không có nguyên nhân, tuy vẫn xót nhưng đã bớt đi một chút.

Lâm Lam và Đồng Thiên Hoa câu được câu không tiếp tục trò chuyện, đối phương hình như cái gì cũng biết một ít. Về việc phỏng vấn lần này của Lâm Lam anh ta cũng nói được vài câu, gần xong anh còn nói một cách thành tâm: “Tôi có quen biết vài nhà thiết kế cao cấp, nếu cô Lâm có vấn đề gì, có thể hỏi tôi.”

“Thế thì không cần...” Lâm Lam mỉm cười từ chối, nhưng ngay lúc ngẩng đầu lên, ánh bắt lúc này lại tự nhiên đơ người, vị trí Đồng Thiên Hoa chọn là vị trí gần cửa sổ, có thể nhìn thấy được chỗ cửa ra vào của nhà hàng. Ngẩng đầu này vừa khéo bắt nhìn được Diêm Quân Lệnh đang cùng Trần Văn đi vào.

Lâm Lam và Tăng Tuyết trước khi ra ngoài đã nhìn thấy tin tức bê bối của hai người, cách nhau không quá một tiếng đồng hồ thì đã thấy được đối phương đang đi dùng bữa với Trần Văn, trong lòng Lâm Lam nhói đau, người đàn ông này quả thật lại quay lại với Trần Văn rồi?

Hạ ý thức đi xem lại điện thoại của mình, trong đó không có một tin nhắn mới nào. Người đàn ông này rõ ràng biết cô đang ở Paris, nhưng đến đây lại không nói trước một câu nào, đến nơi cái ngay lập tức lại ăn cơm với Trần Văn, quả thực người tình đầu là bông hồng trong lòng.

Lâm Lam hạ ý thức xiết chặt tay lại, sâu đáy mắt của Đồng Thiên Hòa chớp qua một tia ma mị, quan tâm hỏi: “Cô Lâm không sao chứ?”

“Không sao, chắc tại lúc trước ăn vào thứ gì đó không sạch.” Lâm Lam cắn răng trả lời, đoàng một cái dùng dĩa cắm vào đĩa, tiếng động đó đã làm ảnh hưởng đến người xung quanh, nhưng Lâm Lam lại dường như không biết chuyện đó, cầm lên một ly rượu vang, đi sang phía Diêm Quân Lệnh và Trần Văn.

Tăng Tuyết lúc này cũng nhìn thấy được Diêm Quân Lệnh, cô giật mình: “Tiểu Lam, hãy bình tĩnh lại!”

Diêm Quân Lệnh không ngờ anh tìm lâu khắp trời, nha đầu này lại ở đây, còn lại là đang đi cùng với Đồng Thiên Hoa, đang định hỏi tại sao, thì đã thấy bánh bao nhỏ đang chậm rãi tiến về phía mình, trong lòng chợt vui lên, nha đầu này hôm nay biết chuyện thế nhỉ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.