“Thật sự không ngờ Tô Mộ Bạch đã nổi tiếng thế này rồi, làm đạo diễn rồi vẫn liều mạng như vậy.” Lâm Lam trước đây đã nghe thấy tin Tô Mộ Bạch xảy ra chuyện, bây giờ nhìn thấy anh ta người quấn gạc đến trường quay, có chút hiểu được không có ai tự nhiên lại được nổi tiếng thế cả.
“Kỳ thực thì liều mạng hay không phải xem gặp phải một ông chủ như nào, nếu mà số khổ thì sẽ là như tôi bây giờ.” Tô Mộ Bạch nghe thấy cảm thán của Lâm Lam, không có một chút tự cao tự đại vì mình là ảnh đế, rất hài hòa nói đùa.
Lâm Lam ngẩn người, nhớ lại ông chủ của Tô Mộ Bạch chính là Diêm Quân Lệnh, trong lòng trào lên một tia buồn bã, sau đó bực bội nói: “Loại ông chủ kiểu đấy quả thật là không có nhân tính.”
“Đồng cảm.” Tô Mộ Bạch hoàn toàn ủng hộ quan điểm của Lâm Lam.
“Khụ khụ... khụ...” Coco nghe thấy những lời nói xấu của hai người, ho nhẹ một tiếng, nghĩ đến ông Boss đang ngồi phòng nghỉ ngơi cách đây không xa, nói với Lâm Lam: “Bây giờ phỏng vấn xong rồi, từ hôm nay bắt đầu cô sẽ vào nhóm, sau đó ở luôn bên này để chuẩn bị công việc quay phim, cho đến khi kết thúc. Trong thời gian có các hoạt động khác, tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho cô.”
“Bây giờ?” Lâm Lam không ngờ lại nhanh như vậy.
“Chẳng phải cô đang cần dùng tiền sao? Ký hợp đồng ngay là có thể đi vào nhận tiền.” Coco biết Lâm Lam bây giờ đang cần gì.
“Ký kết là có thể nhận tiền luôn?” Lâm Lam bây giờ không phải là thiếu tiền, mà là rất rất rất thiếu tiền.
“Theo quy trình là như vậy, sau khi ký kết xong sẽ có thể nhận luôn 50% tiền lương, sau khi kết thúc quay phim sẽ gửi nốt phần còn lại, nếu cô thật sự thiếu tiền, có thể ứng trước.” Tô Mộ Bạch rất bất ngờ Lâm Lam lại cần tiền thế này.
“Tôi... tôi ký.” Lâm Lam cắn cắn môi, bây giờ cho cuộc sống trước mắt được đảm bảo đã, thêm nữa ở lại với đoàn làm phim, cô cũng không cần phải quay lại bên Đồng Thiên Hoa, áp lực tâm lý sẽ nhẹ bớt đi rất nhiều.
Tuy cô và Diêm Quân Lệnh có thể ly hôn lúc nào không biết, nhưng chung quy bây giờ vẫn chưa ra toà, vả lại cô đã nhận tiền mừng tuổi và quà tặng của tiền bối nhà họ Diêm, cô không thể làm gì có lỗi với họ được.
“Thế việc này cứ chốt vậy đi, Mộ Bạch, Tiểu Lam của chúng tôi là lần đầu tiên quay phim, cậu đừng có dọa nó nhé, tiểu cô nương không chịu được dọa đâu.” Coco hiếm khi lại nghĩ cho Lâm Lam như vậy.
Lâm Lam cảnh giác nhìn lại Coco, xác nhận người đàn bà này không có hạ bẫy gì rồi mới đi theo trợ lý của đoàn quay phim vào phòng, còn về các hành lý khác, Lâm Lam trực tiếp gọi điện cho Vương Đại giúp cô chuyển sang đây, nếu không bây giờ cô ngay cả tiền gọi taxi cũng không có.
Cuộc sống trở nên khốn khổ thế này, Lâm Lam có chút buồn rầu.
Đợi mọi thứ sắp xếp xong, Lâm Lam gọi điện cho Đồng Thiên Hoa, nói sơ qua tình hình, nếu ba cô có chuyện gì thì phải kịp thời nói cho cô biết,sắp xếp xong mọi việc, Lâm Lam chính thức bắt đầu cuộc sống cùng với đoàn quay phim của mình.
Thời gian tiếp theo, Lâm Lam lần đầu tiên được chứng kiến người khác quay phim thế nào, giờ cô đã biết những màn cảnh hùng vĩ đẹp mắt trong phim ảnh hóa ra đều chỉ hoàn thành dưới một tấm phông xanh lá to đùng, các cảnh hiệu ứng cũng do người có chuyên môn chỉ đạo, còn công việc của diễn viên không hề dễ dàng như mọi người tưởng tượng.
Nghề này sự thật là rất kiếm tiền, nhưng đằng sau đó có quá nhiều gian nan vất vả mà khán giả trước màn hình không hề biết được. Là một người mẫu, Lâm Lam cảm thấy cô ở trong đoàn làm phim này hoàn toàn có thể coi là một người mẫu không tập trung vào ngành nghề, may là Tô Mộ Bạch là một đạo diễn rất thông minh và sở trưởng chỉ bảo người khác, rất dễ có thể giúp diễn viên nhanh chóng nắm bắt được nội tâm của nhân vật.
Vai diễn của Lâm Lam là một ca kỹ, được sai phái đi mê hoặc Hán vương, nhưng vì phong thái quyến rũ của mình, đã bị hậu cung Hán vương ghen tị, lập kế đâm chết cô ở trong cung.
Vốn dĩ vai của Lâm Lam không có nhiều đất diễn, nhưng cảnh quay múa đầu tiên của Lâm Lam khiến Tô Mộ Bạch và những người khác trong hậu trường ngạc nhiên, biên kịch liền tăng thêm không ít màn cảnh diễn cho cô dưới sự cho phép của đạo diễn.
Vốn dĩ chỉ mấy cảnh quay thôi, chỉ cần không sai sót gì có thể quay xong trong 3 ngày, ai ngờ sau khi tăng thêm cảnh quay thế này, cứ cho thêm 7 ngày nữa cũng không xong.
Kết quả như vậy dẫn đến hậu quả Lâm Lam đã cướp đi sự chú ý của các diễn viên nữ khác trong đoàn phim một cách vô tình, những người đó chắc chắn không vui được, đã mấy lần gây sự với Lâm Lam, may là khả năng ứng phó của Lâm Lam vẫn còn, cho nên không có tổn thất hay ảnh hưởng gì.
Điều làm Lâm Lam quan tâm nhất, là ngày phẫu thuật của ba mình sắp đến rồi.
Xin nghỉ phép với Tô Mộ Bạch, Lâm Lam định sang bệnh viện tư nhân đó. Không ngờ ngay lúc này đã có người hét lên, ông Boss đến trường quay xem duyệt.
Lâm Lam đang tẩy trang bị sững sờ, một lúc sau cô cũng nhận ra rằng phim cổ trang << Hán Vương>> này chính là do Đỉnh Thành đầu tư, thế ông Boss chính là Diêm Quân Lệnh.
Trong thời gian này, Lâm Lam luôn cố gắng nghiên cứu kịch bản, ngồi xem học tập người khác quay phim, học tập cách biểu đạt của các vai tương tự khác, một là muốn vai diễn đầu tiên của mình khi chiếu lên màn hình sẽ khiến Tô Mộ Bạch hài lòng, không ảnh hưởng chất lượng cảm quan của bộ phim, hai là muốn bản thân mình bận rộn lên để không có thời gian nhớ đến người đàn ông đó.
Nhưng không ngờ cô chưa bước ra khỏi đây, Diêm Quân Lệnh đã đến đây xem duyệt.
Có diễn viên quần chúng đã bắt đầu cảm động, ông Boss trong ngày tết nguyên tiêu vẫn đến thăm nhân viên đang làm việc, điều này đã đủ khiến người khác cảm động.
Lâm Lam tẩy trang xong liền muốn lén chuồn đi, ai ngờ một diễn viên nữ trong đoàn đã căm ghét cô từ lâu tự dưng giả vờ như bị vướng chân ngã về hướng Diêm Quân Lệnh.
Chiêu trò này tuy Lâm Lam chưa chơi bao giờ, nhưng cô nhìn là thấu hiểu ngay. Trong lòng khó chịu, nhưng cũng không có ý định vạch mặt cô này ra, quay lưng muốn rời khỏi chỗ này.
BỊCH!
Ai ngờ trong lúc Lâm Lam muốn qua sang bên kia, nữ diên viên đó đã bị ngã sập xuống đất, ông Tổng Tài lẽ ra phải đưa tay đỡ cô này từ trước, nhưng vẫn im ỉm một tay cắm túi quần đứng im một bên.
Màn cảnh này nên nói thế nào nhỉ? Đối với nữ diên viên đó sự thật là có chút ngượng ngùng, nhưng đối với khán giả thì lại đủ để chọc cười. Lâm Lam bị giật mình nên không kịp thời chạy đi, chỉ ngượng ngùng đứng đằng sau nữ diễn viên đó, lại một lần nữa đối diện với ánh mắt thâm lạnh của Diêm Quân Lệnh.
Không biết vì sao Lâm Lam lại nhớ lại vụ việc tại khách sạn hôm đó, người đàn ông này không tin tưởng cô.
Trong lòng dâng lên một tia khổ sở liền chuẩn bị tiếp tục đi ra khỏi chỗ này, ai ngờ nữ diễn viên đang bị ngã nằm dưới đất này lại đột nhiên dùng tay chỉ vào Lâm Lam: “Cô đẩy tôi!”
“Tôi? Đẩy cô?” Lâm Lam chỉ mình, chỉ chỉ đối phương, tíc tắc tưởng là cô này chắc bị ngã nặng mất trí đi rồi. Nhưng nhìn vào ánh mắt chỉ trách của những người xung quanh liền khiến Lâm Lam hiểu được, cô tuy ngay cả đầu ngón tay của cô gái đang nằm dưới đất này đều không hề động chạm, nhưng mọi người trong này lại tin tưởng cô ta.
Từ ngày đầu tiên Lâm Lam cường thế vào đoàn, mọi người đã cho rằng cô này vào được đây là thông qua quan hệ, còn cướp đi vai diễn của Đỗ Tịch. Điều quan trọng nhất là cô không phải diễn viên chuyên nghiệp, cũng không phải trải qua lớp đào tạo chuyên sâu như Đỗ Tịch rồi mới nhận quay phim. Cho nên trong lòng mọi người đã có ý kiến với Lâm Lam từ đầu, nhưng ngại vì sự bênh vực của Tô Mộ Bạch, cho nên Lâm Lam vẫn rất thuận lợi ở trong đoàn này.
Nhưng bây giờ tự nhiên lại có cơ hội dạy cho Lâm Lam một bài học, có một số người làm sao mà chịu bỏ qua. Nhất là những người rất thích Đỗ Tịch, họ rất bất mãn đạo diễn luôn tạo cơ hội quay phim cho Lâm Lam.
“Đúng, chính cô đẩy tôi, tôi với cô không có thù hận gì với nhau, tại sao cô lại hại tôi?” Nữ diễn viên đang ngồi dưới đất không uổng danh là diễn viên chuyên nghiệp, so với Lâm Lam, khả năng diễn không cần phải nói. Từng lời từng câu đều giọng điệu đúng bài, không có một chút thẹn thùng xấu hổ nào.
Lâm Lam he hé miệng, cô cũng muốn biết cô gái này không có thù hận gì với mình, tại sao lại muốn hại mình như vậy? “Tôi không có.”
“Còn dám nói không có? Nếu không phải cô ngáng tôi, làm sao mà tôi ngã được.” Logic của nữ diễn viên này rất bá tạo, làm Lâm Lam cũng phải cam phục.
“Có thể do mặt đất không phẳng.” Lâm Lam nhẹ giọng nói.
“Cô... sếp Diêm, xin ngài hãy chủ trì công bằng cho em!” bị Lâm Lam chọc tức, mụ đàn bà này trực tiếp cầu cứu với Diêm Quân Lệnh dáng vẻ tủi thân.
Trong lòng Lâm Lam co giật, nghĩ đến sự hiểu nhầm lần trước, bây giờ đâu dám trông cậy người đàn ông này tin tưởng cô và giúp cô, ngay lúc Diêm Quân Lệnh chuẩn bị mở mồm Lâm Lam đột ngột bước lên một bước: “Cứ cho là do tôi đẩy đi.”
“Thế nào gọi là cứ cho là?” người ngồi dưới đất này vẫn không chịu nhượng bộ.
Trong sâu đáy mắt của Diêm Quân Lệnh chớp qua một tia khổ sở, anh ta biết là so sự thiếu tin cậy của mình đã mang lại tổn thương rất lớn cho bánh bao nhỏ, lúc nãy rõ ràng không phải là cô, nhưng vì nữ diễn viên này cầu cứu anh, Lâm Lam liền nhận lỗi một cách không cần suy nghĩ, cô thế này là cố tình.
“Tôi thì thấy rằng không phải là do đất không phẳng, cũng không phải là do cô ta đẩy cô, khả năng lớn nhất vẫn là cô tự làm ngã bản thân mà thôi.” Trong lúc Lâm Lam và nữ diên viên tiếp tục tranh chấp, Diêm Quân Lệnh tự dưng mở miệng nói.
Những người đang ngắm nhìn sững sờ, sau đó hạ ý thức nhìn vào váy dài của nữ diễn viên đó, quả nhiên nếu đi lại không cẩn thận, mặc váy này rất dễ bị ngã sấp mặt.
“Ông chủ, tôi...”
“Tôi nhớ là trang phục này là công ty đã tốn nhiều tiền, tuy công ty yêu quý nhân viên, nhưng tự mình làm hỏng vẫn phải đền.” Nói xong Diêm Quân Lệnh tiếp tục đi xem duyệt hiện trường, chỉ để lại đám người ngạc nhiên.