Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 380



Con người một khi đã có niềm hy vọng, sẽ không thấy quan tài không đổ lệ.

Ngày đầu tiên của Lâm Lam ở Saya đã hồi hộp trải qua, vì mệt quá lại uống thêm hộp sữa, ngủ rất ngon giấc, đến 10 giờ hôm sau mới tỉnh lại.

Tiểu bảo bối trong bụng rất ngoan, dù có cựa quậy gì cũng rất nhẹ, làm Lâm Lam rất an lòng.

Tăng Tuyết và Lâm Lam ngủ chung một phòng, để tiện chăm sóc cho Lâm Lam, đồng thời đảm bảo cô không xảy ra chuyện gì.

Ngày hôm sau.

Sau khi vất vả lật xem hết số báo gần đây nhất của Saya, quả thật họ đã đoán trúng, Helen sẽ tổ chức phát biểu trong nhà thờ San Siro hai ngày sau tại Saya.

Đến lúc đó sẽ là một cơ hội rất tốt để tiếp cận với Helen và tìm thấy vệ sỹ của cô ta.

Bốn người nói làm là làm, rất nhanh đã tìm thấy được vị trí nhà thờ, chỉ cách khách sạn của họ khoảng hơn một tiếng đồng hồ.

Để đảm bảo ngày kia có cơ hội tiếp cận Helen, Lâm Lam cho Vương Đại và Lộ Tam đi kiểm tra lại tình hình cụ thể trong nhà thờ San Siro, cô và Tăng Tuyết tiếp tục xem báo chí, thăm dò tin tức với nhân viên khách sạn.

6 giờ chiều thời gian địa phương, Vương Đại và Lộ Tam đã về, sắc mặt có chút căng thẳng.

Tăng Tuyết vội vàng chạy đến: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Không có.” Vương Đại trả lời một cách ngây ngô.

“Nếu không có chuyện gì sao hai người lại mặt mũi căng thẳng như vậy?” Tăng Tuyết lấy luôn hộp kính trang điểm ra vẫy vẫy trước mặt hai người, ý là để họ xem lại biểu cảm bây giờ của mình.

Vương Đại và Lộ Tam không nói gì, chỉ mở ra điện thoại rồi đưa cho hai cô gái này.

Tăng Tuyết tò mò nhận lấy, xem một lúc sau, biểu cảm cô cũng cứng đơ đi.

Lần này đến lượt Lâm Lam không hiểu việc rồi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Tiểu Lam, ngày mai em tốt nhất không nên đi đến nhà thờ nữa.” Tăng Tuyết cảm thấy kế hoạch ban đầu của mình phải suy nghĩ lại.

Thần sắc của Lâm Lam càng tỏ ra vẻ nghi hoặc, cầm qua điện thoại trên tay Tăng Tuyết, sau đó cô cũng ngẩn người tại chỗ.

Nếu nói hôm đầu tiên họ từ lúc xuống máy bay đến khách sạn, là đang đi vào một quốc gia huyền ảo sang trọng, thế nhưng những ảnh chụp này của Vương Đại và Lô Tam, đã kéo họ đi vào một quốc gia Saya thật sự.

Những tin tức trên thời sự cũng không hẳn đều là tin giả hoặc gây hiểu lầm, quốc gia này quả thật đang lâm vào tình trạng rối loạn cả vấn đề ngoại giao và nội bộ, nhưng vấn đề lớn nhất ở đây là phân hóa giàu nghèo.

Nhà thờ San Siro trên ảnh là một nhà thờ rất cổ xưa, phong cách kiến trúc độc đáo, tràn đầy khí chất cổ điển nghệ thuật, nhưng đáng tiếc là nó lại ngụ tại chính giữa hai địa bàn cực đoan.

Một bên là tòa nhà cao tầng hiện đại sang trọng, một bên là khu ổ chuột thấp nát, hai nơi đã thành một sự so sánh rất rõ ràng, môi trường xung quanh đó rất phức tạp, thậm chí còn thấy được hình bóng quân nhân tuần tra, từ đó có thể nhận thấy rằng dân chúng ở đó không hề hiền lành.

Làm sao mà hiền lành được? Sự mâu thuẫn do vấn đề phân hóa giàu nghèo mang lại, đã dẫn đến hậu quả chính trị của quốc gia này không ổn định.

Trong một hoàn cảnh như vậy, mấy người nước ngoài như mình mà xuất hiện trên hiện trường phát biểu của công chúa, hiển nhiên là không phải một sự lựa chọn thông minh.

“Tôi không đồng ý ngày kia tiểu phu nhân đến đó.” Vương Đại tuy ít nói, nhưng anh không hề là người ngốc, ngược lại, khả năng nhận xét của anh còn nhạy cảm hơn, tốt hơn so với người khác.

“Tôi cũng không đồng ý.” Lộ Tam không hy vọng tiểu phu nhân và đứa bé xảy ra bất kể sự cố ngoài ý muốn nào.

Lâm Lam không nói gì, chỉ tiếp tục lật xem những tấm ảnh đó lần này qua lần khác, rất lâu cô mới ngẩng đầu lên: “Còn có cách nào khác có thể tiếp cận với Benson không?”

Nếu bây giờ chỉ có một mình Lâm Lam, cô nhất định sẽ bất chấp tất cả đến nhà thờ đó, nhưng tình hình bây giờ là, công chúa Saya và chú cô ta đang tranh quyền, buổi phát biểu lần này như là một hành vi lôi kéo cử tri có tính chính trị, hiện trường chắc chắn sẽ tiểm ẩn nguy cơ, không ai đoán trước là sẽ xảy ra chuyện gì.

Cộng với tình hình xung quanh của nhà thờ San Siro rất phức tạp, rất khó kiểm soát, cho nên muốn tiếp cận không phải là chuyện đơn giản.

Lâm Lam hỏi xong không có ai trả lời cho cô, vụ việc này đang trở nên khó khăn hơn so với những gì họ tưởng tượng ban đầu.

“Tiểu Lam, hay là chúng ta bỏ cuộc đi!” Tăng Tuyết lại một lần nữa nảy sinh ý đồ rút lui, dựa vào những sự thật mà cô đã nghe thấy, ông Boss không thể nào còn sống được, càng không thể có chuyện là chạy đến quốc gia Saya này làm vệ sỹ cho công chúa Helen, điều đó thật là vô lý.

Hơn nữa, hôm qua họ cũng nghe thấy rồi, ông Benson đó là người bạn cùng lớn lên từ hồi nhỏ với công chúa, không có quan hệ gì với ông Boss cả.

Lâm Lam thở dài thườn thượt: “Đợi thêm nữa đi.”

Sinh sống ở trong một đất nước văn minh, việc đi trái pháp luật đối với cuộc sống Lâm Lam rất xa xôi, dù thật sự có vài người coi trời bằng vung, nhưng phần lớn đều là người dân bình thường, sống một cuộc sống bình phàm.

Ai ngờ, chung sống một trái đất, có những người dân lại phải chịu khổ chiến tranh, lúc nào cũng có nguy cơ tử vong.

Điều đáng sợ nhất là một quốc gia, chỉ đơn giản cách nhau mỗi một khu phố.

Bên kia đường là tòa nhà cao tầng, đối diện lại là khu ổ chuột.

Lâm Lam cắn môi, lại rơi vào tình huống khó xử.

“Tiểu Lam...” Tăng Tuyết không nhẫn tâm cô ta đi mạo hiểm.

“Hay thế này đi tiểu phu nhân, đến lúc đó tôi và Vương Đại sẽ đến hiện trường, chụp ảnh của ông Benson đó cho phu nhân.” Lộ Tam nhìn vào bụng của Lâm Lam, lên tiếng đề nghị.

“Đúng, hai người chúng tôi cũng quen thuộc ông chủ rồi, có đúng hay không chỉ cần một mắt cũng nhận ra ngay.” Vương Đại hứa hẹn.

Lâm Lam chần chừ nhìn hai người, đề nghị của họ cũng khả thi, nhưng nếu cô đi có nguy hiểm, hai anh này đi rồi gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao?

“Tiểu phu nhân yên tâm, tôi và Vương Đại đều đã trải qua đào tạo chuyên nghiệp, biết cách làm sao để ẩn giấu bản thân và thoát khỏi nguy hiểm.” Lộ Tam nhìn thấy ánh mắt của Lâm Lam, thì biết cô đang không yên tâm.

“Nhưng mà...”

“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Lâm Lam chưa nói hết, Vương Đại đã ngắt lời cô.

Lâm Lam nhìn thấy ánh mắt kiên định của hai người, nghĩ một lúc lâu rồi cuối cùng mới gật đầu.

Hai ngày sau.

Helen đúng giờ xuất hiện trong nhà thờ San Siro, xung quanh cô đang đi theo rất nhiều vệ sỹ, Benson là vệ sỹ sát thân của cô, luôn ở bên cạnh.

Bài phát biểu lần này, đối tượng Helen muốn nhắm tới chính là dân chúng của Saya.

Nói một cách chính xác hơn, là một công chúa và vương tộc của một đất nước, Helen cần có sự ủng hộ của dân chúng, cô cũng cần phải trấn an lòng dân, cho toàn bộ dân nghèo biết là cô đang quan tâm đến họ, sau này trở thành nữ vương của Saya cũng sẽ tạo phúc lợi cho họ.

Lâm Lam không hiểu sâu về chính trị, nhưng cũng biết là hành vi này của Helen nhất định sẽ động đến lợi ích của bên người giàu.

Nhưng với thân phận là người lãnh đạo của quốc gia, xuất phát điểm của Helen là chính xác.

Ngồi trên taxi, Lâm Lam và Tăng Tuyết sốt ruột chờ đợi Vương Đại và Lộ Tam, kỳ vọng hai người có thể chụp được ảnh gần của Benson, nhanh chóng quay về.

Chỉ cách một đường phố, Lâm Lam có thể cảm nhận được bầu không khí nghiêm trang của xung quanh, không biết việc phát biểu của công chúa Saya thế nào rồi.

ĐOÀNG...

ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG!

Trong lúc Lâm Lam đang càng nóng lòng sốt ruột, bên ngoài xe vọng tới tiếng súng nổ, cách cô không xa, Lâm Lam có thể khẳng định tiếng súng chính là từ trong nhà thờ vọng đến.

“Tiểu Lam, hỏng rồi!” Tăng Tuyết cũng nghe thấy tiếng động đó, giật mình hô một tiếng.

Lâm lam sắc mặt trắng bệch, hạ ý thức ôm vào bụng: “Bình tĩnh chút.”

Lúc này Lâm Lam không dám gọi điện cho Vương Đại và Lộ Tam, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến họ, hoặc tiếng nhạc chuông sẽ ảnh hưởng việc hai người chạy thoát.

Đợi!

Sống chết phải đợi!

Đoàng đoàng đoàng...

“Tiểu Lam em đừng sợ, sẽ qua thôi!” Tiếng súng đó khiến Lâm Lam không tự chủ nhớ lại màn cảnh 5 tháng trước đây, sắc mặt cô trắng bệch, Tăng Tuyết vội vàng ủ tai cô lại.

Lâm Lam không cử động, đôi mắt chằm chằm nhìn vào chỗ đường rẽ, hy vọng Vương Đại và Lộ Tam mau xuất hiện.

Nhưng bác tài cũng sợ hãi bởi tiếng súng, sống chết muốn rời bỏ chỗ này, không muốn đợi ở đây nữa.

Lâm Lam hoảng loạn: “Tôi thêm tiền cho anh, anh không được đi.”

“Ở lại nơi này nữa e là tính mạng cũng không giữ được, cần tiền để làm gì?” Tài xế đó nói xong liền nổ máy chuẩn bị đi.

Lúc này có một bóng người đang chạy đến phía họ, Lâm Lam vội vàng mở cửa xe ra: “Người về rồi, bác tài đợi chút!”

Nói xong Lâm Lam vội vàng muốn kéo người đó lên xe, kết quả lại có khẩu súng tì vào eo cô: “Đừng có hô hét gì, đưa tôi rời khỏi chỗ này.”

“Ông... ông xã?” Lâm Lam bị giật mình, nhưng sau khi nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng tuấn đẹp, cô hạ ý thức hô lên một câu ông xã.

Tăng Tuyết cũng giật mình, đây là ông Boss sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.