Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 387



Ăn tối xong, nhà bếp như thường lệ đem canh gà đến.

Mấy ngày trước Lâm Lam còn uống rất ngon miệng nhưng hôm nay vừa ngửi thấy mùi này, đột nhiên cảm thấy không thể chịu nổi, cô nôn khan mấy tiếng, sắc mặt trắng bệch.

Sắc mặt Benson trở nên căng thẳng, “Chuyện gì vậy?”

“Không sao, gần đây khẩu vị không ổn định.” Lâm Lam khua tay.

Tăng Tuyết cũng chạy ngay đến, “Vậy phải làm thế nào?”

Lâm Lam ngẩng đàu lên, bởi vì nôn khan nên hai mắt ầng ậng nước nói, “Không biết tại sao em rất muốn ăn chua.”

“Phở chua cay?” Tăng Tuyết che mặt, lại nữa rồi.

Lần trước về nước, nha đầu chết tiệt này ăn phở chua cay liên tục trong ba ngày, cuối cùng bị chú Lâm ngăn lại mới không tiếp tục ăn nữa, kết quả là lại ăn trứng gà chưng liên tục ba ngày, bây giờ sao lại muốn ăn chua?

“Phở chua cay?” Benson cau mày.

“Cái đó chắc là anh không biết là gì.” Tăng Tuyết bất lực nhún vai.

Ai ngờ Benson đứng dậy xoay người đi ra ngoài, hai mươi phút sau, người hầu liền bê lên bát phở chua cay đúng chuẩn vị.

Lâm Lam và Tăng tuyết đều bị chấn động, đầu bếp ở đây đúng là giỏi quá đi!

Lúc này đầu bếp béo ở Trung Quốc xa xôi đang xào đồ ăn cho khách đột nhiên không kìm được mà ho mấy tiếng, ai đang nhắc đến ông vậy nhỉ?

Ăn uống xong xuôi, cuối cùng trong lòng Lâm Lam cũng được thỏa mãn, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đàn ông đang cầm tờ báo ngồi đọc ở bên cạnh, cô hơi ngẩn người, suýt chút nữa cô lại nhầm Benson là Diêm Quân Lệnh.

“Em không uống canh thì để chị uống đi.” Đúng lúc Lâm Lam đang ngớ người thì Tăng Tuyết không kìm được mà giành lấy bát canh trong tay cô, Tăng Tuyết thử một ngụm, không khác đầu bếp béo làm là mấy, nhưng ban nãy khi cô mặt dày đi xin một bát thì bị Benson trực tiếp bỏ qua.

Chẳng lẽ là vì mấy câu nói ban nãy của cô?

Tăng Tuyết rất khó chịu nhưng cô lại không khống chế được cơn thèm của mình, vậy nên chỉ còn cách cướp của Lâm Lam.

Dòng suy nghĩ của Lâm Lam bị gián đoạn, cô nhẹ nói một câu “Không có tiền đồ.” Sau đó đứng dậy đi lên tầng, khi lướt qua người đàn ông, đối phương dường như hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn chăm chú đọc báo như cũ.

Nhưng Lâm Lam vừa đi khỏi, người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu nhìn người phụ nữ tuy mang thai nhưng vẫn giữ được bóng lưng thanh mảnh, lặng lẽ ngây người.

“Xì xụp...”

Ai ngờ đúng lúc này tiếng uống canh xì xụp của Tăng Tuyết vang lên, làm gián đoạn tâm trạng thưởng thức cái đẹp của anh.

Benson chau mày, tiếp tục đọc báo.

Tăng Tuyết lại hừ lên một tiếng, “Tiểu Lam nhà chúng tôi sẽ không có hứng thú với người nước ngoài như anh đâu, đồ nhỏ mọn.”

Benson chẳng nói chẳng rằng, đứng dậy đi ra khỏi phòng khách.

“Xí.” Tăng Tuyết uống canh xong liền chạy lên tầng nói với Lâm Lam đang ngẩn người nhìn xuống sân, “Tiểu Lam chị nói cho em biết, người đàn ông này chắc chắn không phải đại boss, đại boss không ẻo lả như anh ta.”

“Ẻo lả?” Lâm Lam nhìn sang Tăng Tuyết bằng ánh mắt kì lạ.

“Đàn ông nhỏ mọn đều ẻo lả.” Tăng tuyết tức giận nói.

Lâm Lam đã hiểu, cô cười vui vẻ, vì buổi trưa không đưa Tăng Tuyết cùng đi xem chú hổ trắng nhỏ, buổi tối lại không được ăn phở nên sinh ra thù hằn Benson.

“Em cười cái gì, chị đang rất nghiêm túc đấy, không phải vì anh ta không cho chị ăn phở nên mới nói xấu anh ta đâu.” Tăng Tuyết thấy Lâm Lam cười giễu cợt mình, không nhịn được bèn giải thích.

“Thế thì là vì cái gì nào?” Lâm Lam có chút hứng thú dựa vào cửa sổ, nhìn Tăng Tuyết.

Tăng Tuyết vò vò đầu, nghĩ đi nghĩ lại, đúng là không nghĩ ra lý do gì khác nên liền xoay người đi ra.

Lâm Lam cười càng vui vẻ hơn, cô xoay người nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Trước đây cô phát hiện ra dưới tầng có một bể bơi rất hơn, nhìn từ tầng hai thấy nước bể rất xanh khiến con người ta có cảm giác phấn khích, muốn bơi. Từ lúc cô đến Saya liền rất ít vận động, cộng với việc trong lòng buồn bã, trước kia cô đã hỏi bác sĩ và biết được rằng việc bơi lội ở tháng thứ tư đến tháng thứ bảy của thai kì rất tốt cho em bé, nên cô dứt khoát đi xuống tầng để bơi.

Không muốn bị làm phiền nên Lâm Lam không gọi theo Tăng Tuyết, một mình cô lặng lẽ lách qua cửa sau đi đến hồ bơi.

Hoàn toàn không không phải suy nghĩ đến việc nước có sạch không bởi vì khi cô vớt nước lên thử uống thì phát hiện ra nước ở đây là nước khoáng, còn có chút ngọt thanh nữa.

Cô lại phải cảm thán lần nữa, thế giới của những người giàu có thật là đẹp.

Không còn lo lắng điều gì nữa, Lâm Lam chầm chậm ngâm mình xuống nước, từng làn sóng nước dập dờn, tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn rất nhiều, cô bơi ngày càng nhanh hơn, dường như là đã quên mình đang ở đâu.

Đến khi đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa cách đó không xa, tiếng dép xột xoạt truyền đến.

Lâm Lam đơ người, cô sợ đến nỗi vội vã thu mình vào trong nước, nhưng âm thanh kia không những không rời đi mà ngược lại ngày càng gần hơn, hô hấp của Lâm Lam cũng ngày càng nhanh hơn, việc hô hấp dưới nước cũng gặp chút khó khăn.

“Ưm... Cứu với!” Đúng vào lúc Lâm Lam sắp không thể chịu được nữa thì lòng bàn chân cô đột nhiên giật một cái, sao lại bị chuột rút đúng vào lúc này chứ.

“Ai?”

Thình thịch!

Lâm Lam sợ hãi, vội vàng ôm lấy bụng dưới, hét lên một tiếng “Cứu với”, ngay sau đó một giọng đàn ông quen thuộc vang lên, giây tiếp theo cô liền nghe thấy tiếng có người nhảy xuống nước.

Còn chưa kịp phản ứng thì cả người cô đã bị hai cánh tay lớn kéo lên, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt có tám phần giống với Diêm Quân Lệnh, “Ông xã, cứu em...”

“Đừng sợ, không sao.” Dứt lời một tay Benson kẹp cô dưới nách, sau đó nhanh chóng bơi vào bờ.

Sau khi lên bờ Lâm Lam hoàn toàn mất hết sức lực, cô bị người đàn ông bế lên, cả người nằm trong lòng của Benson áp vào lồng ngực của người đàn ông.

Không còn vết sẹo trước kia nữa nhưng lại có ba vết sẹo do súng đạn, thêm một vết nữa ở cánh tay, tổng cộng là bốn chỗ khiến người khác khi nhìn vào khuôn ngực vững chãi này có cảm giác ngạc nhiên không nói thành lời.

“Tại sao anh phải làm về sĩ cho công chúa?” Lâm Lam không tự chủ được liền hỏi, cô tưởng rằng đây là những vết đạn mà Benson đã đỡ thay công chúa Saya.

“Dù sao thì cũng cần có người làm.” Người đàn ông trả lời rất đơn giản.

Lâm Lam không biết tại sao mà sống mũi cô chợt cay, trong lòng có một cảm giác khó chịu không nói thành lời, anh ta không phải Diêm Quân Lệnh, vết thương của Diêm Quân Lệnh đều là vết thương cũ, không thể đáng sợ giống như của Benson.

Nhưng không biết tại sao khi nhìn vết thương trên ngực Benson, cô cũng cảm thấy rất khó chịu, tâm trạng cô trùng xuống.

Cô nhớ là khi Diêm Quân Lệnh ở trên thuyền, Đồng Thiên Hoa và người của anh ta cũng đã chĩa súng về phía anh, không biết là lúc đó anh có bị trúng đạn không.

“Đau không?” Lâm Lam hỏi nhẹ, dường như nếu âm thanh lớn hơn chút nữa sẽ làm đau vết thương của anh, sau đó cô lại nghĩ đến ngày hôm đó Benson dùng dao tự rạch da mình để lấy viên đạn ra, rồi dáng vẻ khâu lại vết thương của anh, cô cảm thấy toàn thân mình đang đau nhói.

“Không đau.” Ánh mắt Benson nhìn người phụ nữ có chút không nỡ, muốn đặt Lâm Lam xuống mới phát hiện là đối phương chỉ mặc một chiếc yếm mỏng, bộ ngực của cô sau khi mang thai cũng đã lớn hơn rất nhiều, chắc cũng phải một cúp, lúc này chiếc yếm của cô đã ướt sũng, để lộ ra khuôn ngực xinh đẹp.

Bản tính của đàn ông đột nhiên trỗi dậy, ánh mắt của Benson không kìm được mà di chuyển đến nơi đẫy đà của Lâm Lam.

Tâm trạng Lâm Lam trở nên nặng nề, nghe thấy câu trả lời của người đàn ông, cô thầm nghĩ sao có thể không đau, nhưng cô chợt phát hiện ra ánh mắt của Benson có chút bất thường, Theo phản xạ cô nhìn them ánh mắt của anh thì phát hiện ra đối phương đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình.

Sau đó cô lại nhìn quần áo trên người, cô mới chợt tỉnh ngộ là bản thân đang được bế trong trạng thái cả người ướt sũng, ngay lập tức trở nên luống cuống, “Anh làm gì thế?”

“Tôi...” Benson nuốt một ngụm nước bọt, “Đẹp quá.”

“Anh... ưm...” Khuôn mặt Lâm Lam đỏ lên vì xấu hổ, nếu người đàn ông này là chồng cô thì giờ phút này có làm gì cũng có thể bỏ qua được, nhưng tiếc là anh ta không phải, vậy thì hành động hiện giờ của người đàn ông này hiển nhiên là vượt quá giới hạn rồi.

Lâm Lam dãy dụa muốn đứng xuống, ai ngờ đúng vào lúc này đứa nhóc trong bụng lại dở trò, động đậy trong bụng cô.

“Cô sao vậy?” Thấy cô gái nhỏ kêu lên một tiếng, Benson lo lắng.

“Đứa bé đạp tôi!” Lâm Lam vừa tức giận vừa vội vã hét lên.

“Để tôi xem.” Đáy mắt người đàn ông vụt qua một tia ngạc nhiên, anh trực tiếp áp mặt lên bụng của Lâm Lam.

“Anh...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.