Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 406



“ư... mẹ, là y tá sao?” Lâm Lam mới ngủ chưa đầy 10 phút, bởi vì bị vỡ ối sớm, trên đường lại bị rung lắc, sinh thường thất bại, sức lực cạn kiệt, đây vẫn chưa phải là lần mổ lấy thai cuối cũng, nhưng cũng khiến cô đau đớn vô cùng.

Có thể nói là chỉ sinh một đứa trẻ mà chịu đau tới hai lần.

“Không phải.” Tạ Quyên nghẹn ngào trả lời.

Lâm Lam không gượng người dậy nổi, nên cũng không nhìn thấy người mới đến, lại lẩm bẩm, “Mẹ, có phải mẹ bị cảm rồi không? Hay là mẹ về trước đi, ở đây ya tá chăm sóc con là được rồi.”

“Mẹ không sao.” Bà Diêm nhìn Diêm Quân Lệnh không chớp mắt, rồi trả lời Lâm Lam.

“ồ,” Lâm Lam nén cơn đau, ồ một tiếng rồi muốn ngồi dậy, cảm thấy bà Diêm có chuyện gì đó.

Diêm Quân Lệnh nghe thấy tiếng động vội vàng chạy lại đỡ dậy.

Trán của Lâm Lam lấm tấm mồ hôi, thêm mới buổi chiều chưa có mở đèn, không nhìn rõ người đỡ mình dậy là ai, nghiêng đầu muốn hỏi, kết quả là bắt gặp gương mặt vô cùng quen thuộc, người bỗng thẫn thờ không nhúc nhích, cũng không thốt được nên lời, cứ như thế nhìn người đàn ông.

Có phải cô bị ảo giác không?

“Lâm Lam xin lỗi em, là anh không tốt.” Nếu như cô gái nhỏ muốn mắng chửi anh muốn trách mắng anh, Diêm Quân Lệnh còn có thể dễ chịu hơn chút, ai ngờ cô cứ nhìn anh như vậy, thần sắc ngây dại, một phản ứng nhỏ cũng không có.

Miệng Lâm Lam mấp máy, cuối cùng nhìn qua bà Diêm nhỏ giọng gọi mẹ, dường như có phản ứng lại rồi.

“Lâm Lam đừng sợ, nó là người thật.” Tạ Quyên nghĩ là Lâm Lam bị Diêm Quân Lệnh dọa sợ nên vội vàng chạy lại.

Tròng mắt Lâm Lam đã đỏ hoe rồi, cô đương nhiên biết anh là thật, chỉ là không phải anh đã chết rồi sao? Còn chết trước mặt tất cả phóng viên viên truyền thông rồi sao?

“Ồ.”

“tiểu Lam à, Quân Lệnh quay về rồi.” Nghe thấy Lâm Lam ồ một tiếng, Tạ Quyên lại nói thêm, cho rằng cô vẫn chưa phản ứng lại được.

“ừm, nếu y tá không thay thuốc, con muốn ngủ thêm chút nữa,.” Lâm Lam nói xong rất khó khăn để di chuyển cơ thể nằm xuống giường lại từ đầu, Diêm Quân Lệnh mấy lần muốn giúp Lâm Lam, nhưng cô chỉ lạnh lùng nhìn anh một cái, rồi rụt tay lại, khiến Diêm Quân Lệnh nhất thời không dám làm bất cứ gì nữa.

“Cái này... được rồi, con ngủ tiếp đi.” bà Diêm không biết Lâm Lam bị sao, nhưng thấy biểu cảm ngây ngô của cô, bà chỉ có thể gật đầu. Đắp lại chăn cho Lâm Lam, rồi lại nhìn sang con trai thở dài.

Diêm Quân Lệnh có chút hối lỗi, anh biết cô bé này chắc chắn đang trách anh, giận dỗi anh, thậm chí muốn đấm đá anh, trả lại anh những từ trước đây từng làm cô ấy khó chịu, anh không ngờ cô ấy lại thờ ơ lạnh nhạt như vậy.

Cô lạnh nhạt như vậy khiến trái tim Diêm Quân Lệnh nhue bị kim đâm vậy.

Thấy Lâm Lam đang nhắm mắt, Tạ Quyên mới nhìn sang con trai, “Chúng ta ra ngoài thôi.”

“Mẹ...” Diêm Quân Lệnh nhỏ giọng cầu cứu.

Tạ Quyên không thèm nhìn con trai, mà tự đi ra ngoài trước.

Diêm Quân Lệnh nhìn cô gái nhỏ đang nhắm mắt, gương mặt nhợt nhạt khiến người khác đau lòng, anh không kiềm được bước tới hôn nhẹ lên trán cô, lại cảm nhận được thần kinh cô gái nhỏ căng ra. Điều này khiến Diêm Quân Lệnh khựng người lại, không thể tin rằng cô gái nhỏ luôn muốn dựa dẫm mình, giờ lại kháng cự lại chính mình.

“Lâm Lam... xin lỗi, là anh không tốt...” Diêm Quân Lệnh lẩm bẩm, nắm chặt nắm đấm tay, anh người đàn ông này sao có thể như vậy chứ? Hai lần giả chết, lần sau đùa giỡn hơn lần trước, ở Saya đã sỉ nhục cô ấy, bây giờ lại làm như không có chuyện gì xuất hiện trước mặt cô, cho rằng một câu xin lỗi là có thể phủi đi mọi thứ sao?

“Lâm Lam...” Diêm Quân Lệnh gọi nhỏ lần nữa, Lâm Lam vẫn không chút phản ứng nào.

Bất lực Diêm Quân Lệnh chỉ có thể ra ngoài tìm mẹ.

“Mẹ.”

“Đừng gọi tôi là mẹ, con trai tôi đã chết rồi!” vừa ra khỏi phòng bệnh Diêm Quân Lệnh mới gọi mẹ, thì bị Tạ Quyên nổi giận.

Diêm Quân Lệnh sờ mũi hổ thẹn, “Mẹ, mẹ nghe con nói...”

“Tôi nghe cậu nói cũng vô ích, cậu đi mà nói với tiểu Lam, với ông bà nội. Cậu có biết không lúc đầu cậu xảy ra chuyện, tiểu Lam nếu như không vì đứa bé trong bụng thì đã đi theo cậu rồi, còn ông bà nội cậu nữa, cái cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, cậu biết họ đau lòng thế nào không? Ba cậu miệng tuy không nói gì, nhưng đau lòng hơn bất cứ ai, cậu có từng nghĩ cho mọi người chưa?” Tạ Quyên nói mà mắt đỏ hoe.

“Mẹ...” Diêm Quân Lệnh không biết nên làm thế nào để an ủi mẹ, lúc đầu tình hình cấp bách, anh cũng không ngờ Đồng Thiên Hoa lại muốn dồn anh vào chỗ chết, đợi khi tỉnh lại thì người đã ở Saya rồi, bởi vậy thông tin thân phận bị sửa đổi, khiến anh không diễn tiếp không được.

“Nói rồi đừng gọi tôi là mẹ, mẹ cậu không phải là tôi.” Tạ Quyên tức giận nói.

Đùng...

Tạ Quyên vừa nói xong thì ở cửa thang máy Diêm Như Tuyết dìu bà nội đi lại chỗ bọn họ, nào ngờ đi được một nửa đường, Diêm Như Tuyết đánh rơi hộp cơm trong tay cái đùng xuống đất, kinh ngạc nhìn người đàn ông đối diện mẹ mình, miệng lắp bắp, “Anh? Anh hai?”

“Cái gì anh hai?”. Mắt của bà nội không tốt như mắt Diêm Như Tuyết, nghe thấy câu này thấy lạ liền cất giọng hỏi thì nhìn thấy Tạ Quyên nép sang bên cạnh, Diêm Quân Lệnh xuất hiện trước mắt bà nội và Diêm Như Tuyết.

Bà nội đứng chững lại, “A Lệnh?”

“Bà nội.” Diêm Quân Lệnh không nhận được sự thông cảm từ mẹ, liền đổi đối tượng, nhiệt tình chạy tới trước mặt bà nội.

Bà nội giơ tay ra, Diêm Quân Lệnh vội vàng khom người, để mặc bà sờ mặt của anh, sau đó hỏi, “Đây là thật sao? Là A Lệnh của chúng ta về rồi sao?”

Tạ Quyên gật gật đầu, tròng mắt ngấn lệ.

“Nói vậy là cháu trai của bà chưa chết hả?” bà nội nhìn Diêm Quân Lệnh hỏi.

Diêm Quân Lệnh mau chóng gật đầu, “bà nội, không phải cháu khỏe mạnh đứng đây sao?”

“Khỏe mạnh? Vậy trước đây thì sao? Trước đây cháu đi đâu?” bà nội nhìn cháu trai rồi hỏi.

“Cháu... bà nội những chuyện này không quan trọng, quan trọng là cháu đã trở về rồi.” Diêm Quân Lệnh nét mặt vui mừng, thời gian này anh không chỉ phải ứng phó với đám cáo già nhà họ Maktum, còn phải đấu trí với đám người tàn độc gian xảo Rio đó, đồng thời nhắc nhở Helen mối quan hệ của bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác, tiện thể phối hợp hành động với chú Trương và Khương Lôi ở trong nước, giống như khoác lên người tảng băng vậy, bây giờ trở về cả người thật sự nhẹ nhõm thoải mái.

Tiếc là anh không thể giải thích cho bà nội được. Mà bà nội nghe cháu trai trả lời liền nhìn chăm chú, “Cũng có nghĩa là, thật ra cháu đã sớm tỉnh rồi, cũng đang sống rất tốt, chỉ là đùa giỡn chúng ta đúng không?”

“bà nội, đâu phải nói như vậy, cháu...”

“Cháu cái gì? Thằng nhóc con này cháu có biết là cháu giả chết khiến bà già này khóc suýt mù cả mắt không, khiến ông nội cháu tóc bạc hết không? Có biết ba mẹ cháu lo lắng thế nào không?, còn con bé tiểu Lam chịu bao nhiêu ấm ức tủi thân không?” Diêm Quân Lệnh vẫn muốn giải thích, kết quả là bị câu nói của bà nội ngắt quãng, khí thế bừng bừng hỏi anh.

Diêm Quân Lệnh há hốc miệng không biết nên giải thích thế nào.

Nhưng hành động này của anh trong mắt bà nội là tự thừa nhận, vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, bà nội liền giơ cây gậy chống của mình lên, Diêm Quân Lệnh thẫn thờ, “bà nội bà định làm gì thế?”

“Dạy dỗ cháu!” dứt lời bà liền dùng gậy đánh vào người Diêm Quân Lệnh.

Diêm Quân Lệnh kinh sợ nhảy về phía sau, “bà nội bình tĩnh, bình tĩnh lại...”

“Bình tĩnh? Bà già này bây giờ rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh!”

“bà nội tha mạng...” Diêm Quân Lệnh lớn tiếng kêu cứu, đâu còn vẻ lạnh lùng trước đây nữa, bị bà nội đuổi giống như khỉ trên núi nhảy qua nhảy lại, hình tượng cả đời hủy trong một ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.