Diêm Quân Lệnh bước ra liền gặp Lý Húc đang cầm chiếc túi Hermès, sắc mặt trầm xuống: “Không phải chỉ mua môi son thôi sao? Cái túi đắt như vậy, cô ấy nhất định nghĩ rằng tôi phung phí.”
“À, tiện tay mua luôn.” Vừa nói Lý Húc vừa mở chiếc túi ra, bên trong là cả một túi son: “Ông chủ lấy mấy thỏi?”
“Hả.” Diêm Quân Lệnh nhìn cả túi son, cơ bản không phân biệt được loại nào, lại nghĩ tới khuôn mặt khi nhận được hoa của cô gái nhỏ ấy: “Bỏ đi, tặng anh đấy.”
“Á?” Lý Húc há hốc miệng, mặt ngây ra.
“Không thích?” Diêm Quân Lệnh cau có: “Không thích thì tặng cho hai người kia.” Nói xong, anh chỉ tay vào Vương Đại và Lộc Tam.
Hai người vô tội chẳng may “trúng đạn”, cùng ngơ ra: “Sao hai người đàn ông như họ lại phải nhận son từ trợ lý Lý chứ?”
“Hẹp hòi.” Diêm Quân Lệnh ủ rũ ném tặng Lý Húc hai từ.
Lý Húc nghĩ đi nghĩ lại, cả một túi son này cũng không đắt bằng một phần ba cái túi, nhưng anh ta chọn rất vất vả, tấm lòng của anh đáng giá lắm đó!
“Đúng rồi, mấy hôm tới tìm cho tôi một luật sư về ly hôn, phải có uy tín nhất trong nước.” Diêm Quân Lệnh nói thêm một câu.
Nói xong, Diêm Quân Lệnh đi thẳng đến thăm con trai.
Lý Húc đứng ngây người ra đó: Sao lại kẻ ra tay trước kẻ đó mạnh? Chẳng lẽ chị dâu thật sự muốn ly hôn với anh ấy? Không phải chứ!
Bên cạnh, Vương Đại và Lộc Tam cùng nhìn nhau, sau đó đều ngây ra: Không phải vừa tặng hoa ư? Sao đi ra lại thành ly hôn thế này?
Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Lý Húc đang ngây người, đúng lúc chạm mặt Coco cũng vừa mới chịu đả kích.
“Anh... tránh ra!” Coco lúc đầu hơi sững sờ, sau đó lập tức kiêu ngạo nói.
Lý Húc nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn Coco, lúc trước không đuổi theo được, lần này trùng hợp gặp lại, không biết đây có phải duyên phận không?
“Tôi... cho cô.” Lý Húc cũng không biết tại sao đầu óc đột nhiên như sững lại, đưa chiếc túi trong tay cho Coco, sau đó liền bỏ chạy.
Còn tại sao lại bỏ chạy, anh ta cũng không biết!
“Này, nhét cho bà đây cái túi lỗi thời để làm ô nhục bà sao? Chậc, nặng vậy, anh cho gì vào trong... Ồ!” Coco mỉa mai nhìn chiếc túi trong tay, đang chê bai nhưng khi mở túi ra bên trong toàn là son môi, cô ầy trầm trồ một tiếng rồi im lặng, người đàn ông này nhìn thì bí ẩn, mà cũng có tài nịnh con gái.
Cô ấy vươn những ngón tay xinh đẹp lấy ra một thỏi son: “Ha, số son cũng nhiều đấy, cũng xem là có lòng.”
Vương Đại và Lộc Tam nhìn nhau, thì ra phụ nữ như Coco mà cũng bị mua chuộc bởi một túi son, xem ra sau này phải tìm hiểu chút, nói không chừng còn cứu giúp được chuyện đơn thân.
...
Ở lại bệnh viện thêm ba ngày, vết mổ của Lâm Lam dần dần se lại, bà nội và mẹ Diêm đích thân đến đón Lâm Lam về nhà, Diêm Quân Lệnh theo sau, tránh phóng viên trên đường về.
Lâm Phúc Sinh và Vượng Tài cũng có mặt, cuối năm đâu đâu cũng treo đèn, thím Vương cũng nghỉ phép, không ai nỡ để ông đón năm mới cùng một chú chó. Vậy nên mọi người đón ông về đây trước một tuần, cùng chơi cờ, uống trà, đàm đạo lịch sử với ông nội Diêm Quân Lệnh.
Thời đại học Lâm Phúc Sinh theo chuyên ngành lịch sử văn học, mặc dù sau này chỉ dạy tiểu học, tài năng không được trọng dụng mà còn bị lãng phí, nhưng may ở nền tảng vững chắc, đến nay khi nhắc đến lịch sử học, đầu óc của ông vẫn nhạy bén với những trích dẫn kinh điển, cũng xem như một con người tài hoa.
Tuy Lâm Lam đã thương lượng việc ly hôn cùng Diêm Quân Lệnh ở viện, nhưng khi về đến nhà họ Diêm, cô không dám để các tiền bối thêm phiền lòng, nhất là chuẩn bị đón Tết rồi nên càng không được.
Vì vậy cô vẫn phải cùng chung chăn gối với Diêm Quân Lệnh.
Ở nhà vốn đã chuẩn bị sẵn giường cho em bé, thím Nguyệt cũng đã sẵn sàng, Lâm Lam không cần lo lắng gì hết.
So với bệnh viện lạnh lẽo thì về đến nhà, nhìn khắp sân đều là đèn lồng đỏ, khiến cho cả ngôi nhà vốn dĩ mang nét cổ xưa càng in đậm dấu ấn của năm tháng mỗi khi năm mới đến, đúng là việc mừng.
Tâm trạng của Lâm Lam cũng thoải mái hơn.
“Vào nhanh đi con, bên ngoài lạnh lắm.” Mẹ Diêm vừa nói vừa đón con từ tay Lâm Lam.
Người lớn trong nhà chốc lát cũng quây quần lại.
“Chắt đích tôn của cụ, cụ mong cháu mong đến tóc đều bạc rồi này.” Ông nội nhìn bé con đôi mắt long lanh, trách móc.
Diêm Quân Lệnh nói một cách lạnh lùng: “Cháu chưa lên 10 tuổi tóc ông đã bạc rồi, liên quan gì đến con của cháu.”
“Hừ, thằng nhóc này, còn không phải buồn phiền vì cháu à.” Ông nội lườm cháu trai một cái, rồi quay lại ngắm Tiểu Sư Tử: “Tiểu Sử Tử à, sau này cháu đừng giống như bố mình, để người ta lo lắng.
“Trẻ con mới bé, có hiểu gì đâu.” Bà nội vỗ ông nội một cái.
“Tôi cũng không nói cho Tiểu Sư Tử nghe.” Ông nội đáp lại.
“Hừ.” Nghe ông cụ nói xong, Diêm Quân Lệnh hừ một tiếng, không phải nói cho Tiểu Sư Tử nghe thì là nói cho anh nghe rồi.
Lâm Phúc Sinh cười: “Được rồi, để tôi ngắm đứa cháu ngoại, mắt nó thật giống mắt Quân Lệnh, sau này nhất định là một đại soái ca.”
“Miệng nó giống Lâm Lam.” Ông Diêm cũng cười nói.
Diêm Như Tuyết cầm chiếc máy ảnh tách tách hai tiếng, nhóc con kia cũng không sợ, cô ấy thích thú chạm vào cháu trai của mình: “Chị dâu, chị xem nó này một chút cũng không sợ.”
“Phải đấy, nhất định gan dạ không nhỏ.” Tạ Quyên sớm đã phát hiện rằng cháu mình gan dạ, cũng rất ít khóc.
Điều này khiến Lâm Lam nhớ lại sự việc bé con theo mình đến Saya, đoán ra đã tôi luyện nó thành như vậy từ trong bụng rồi, nhìn mà thương: “Thế cũng dễ nuôi.”
“Không cần lo lắng cho vật nhỏ đâu.” Diêm Quân Lệnh vui vẻ nói.
“Gâu gâu gâu...” Trong lúc cả nhà đang nói chuyện vui vẻ, thì Vượng Tài, chú chó đang bị bỏ rơi ngửi thấy mùi chủ liền vui mừng sủa.
Diêm Quân Lệnh không nghĩ đến điều này, giật mình lùi sau một bước: “Ai đưa nó đến đây?”
“Ha ha ha, anh, trước kia nghe nói anh sợ chó, em cứ tưởng là nói đùa, bây giờ được chứng kiến, quả đúng như vậy thật.” Diêm Như Tuyết vô tư chế giễu anh mình.
Lâm Lam bước lên trước ngồi xổm xuống vò vò quả đầu dưa của Vượng Tài: “Vượng Tài, chúc mừng năm mới, mày lại béo lên rồi.”
Diêm Quân Lệnh nhìn cách cô gái nhỏ yêu thương Diêm Vượng Tài như vậy, nghĩ đến cảnh ngộ của mình bây giờ thở dài ngao ngán, đúng là người còn không bằng một chú chó.
“Được rồi, mọi người cứ đứng mãi ở cửa làm gì vậy? Nhanh vào thôi.” Cũng không biết là ai nói, mọi người mới nhận ra vẫn còn đang đứng ở phòng khách.
So với sự lạnh lẽo của nhà họ Diêm năm trước, năm nay cũng coi như vô cùng náo nhiệt, chỉ là trong sự náo nhiệt đó, vẫn có chút mâu thuẫn không thể hóa giải được.
Diêm Quân Lệnh đưa tay đỡ Lâm Lam đang ngồi xổm, cô không từ chối, nhưng cũng không còn khoác tay anh thân thiết như xưa.