Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 432



Khó khăn lắm mới đứng dậy được, Lâm Lam nhìn chiếc sơ-mi thảm thương không muốn nhìn của cô, cũng không thèm quan tâm còn cúc áo hay không, với lấy chiếc khăn tắm quấn lên người, nhẹ nhàng cẩn thận bước ra khỏi phòng tắm, đứng núp sau tấm rèm cửa.

Bên ngoài Diêm Quân Lệnh nén sự tức giận nhìn nhân viên ekip của ban tổ chức gameshow, “Có chuyện gì?”

“Xin lỗi làm phiền Diêm tổng, đây là lịch trình ngày mai của chúng ta, ban tổ chức hy vọng ngày mai cô Lâm có thể cùng ngài đi tới phòng làm việc của cô ấy, trải ngiệm công việc ngày thường của siêu mẫu, ngài thấy thế nào?” nhân viên ekip nhìn khuôn mặt cau có của Diêm Quân Lệnh, giọng nói có chút ấp úng sợ hãi, nhưng đây là công việc của cô, vẫn phải giải quyết.,

“Không ra làm sao cả.” Tâm trạng Diêm Quân Lệnh không tốt, tuy gương mặt điển trai, nhưng trong giọng nói toàn là sự bất mãn bực bội.

“vậy ngài có suy nghĩ và ý kiến gì không, có thể nói với ban tổ chức, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của ngài.” Người nhân viên kia ngây người một lát, vậy phải làm sao đây? May là kinh nghiệm làm việc phong phú nên ngay lập tức đổi cách nói chuyện.

“Không có suy nghĩ ý kiến gì hết, cô lập tức biến khỏi trước mặt tôi, ok?” Diêm Quân Lệnh lần đầu điên trong nửa năm nay gần gũi cô gái cưng nhà mình, suýt chút là thành công thì bị người này phá hỏng, tâm trạng muốn chém người thì lấy đâu ra suy nghĩ với chả ý kiến chứ?

“Chuyện này... ngài nghỉ ngơi sớm ạ!” cô biên đạo bị Diêm Quân Lệnh quát cho sợ hãi, đâu dám nhiều lời, liền để lại tờ lịch trình rồi đi mất.

Diêm Quân Lệnh hít sâu một hơi đóng cửa lại rồi vội vàng lao vào phòng tắm.

Kết quả đẩy cửa mở ra, người đâu rồi?

Lâm Lam nhân cơ hội quấn khăn tắm vào người từ trong rèm cửa luồn ra ngoài, đi qua giường nhặt lấy điện thoại rồi chuồn ra cửa bỏ chạy.

Diêm Quân Lệnh vội vàng đi quanh phòng tắm, sau đó bước ra ngoài thì nghe tiếng đóng cửa rầm một tiếng, mọi thứ trở về sự tĩnh lặng vốn có.

“Đồ xấu xa!” Diêm Quân Lệnh đuổi theo ra ngoài, Lâm Lam dã vào phòng của cô và khóa trái cửa lại.

Người đàn ông đầy lửa dục vọng nhưng không được thỏa mãn, đúng trước cửa phòng của Lâm Lam, hận một nỗi không đạp đổ cánh cửa khách sạn, may thay vẫn còn có lý trí, hết sức lấy lại bình tĩnh ổn định tâm lý, quay về phòng gọi điện cho Lâm Lam, để lại đó nữ biên đạo chưa đi xa, vẫn đang đứng ngây người ở đó.

Phải mất một lát vị biên đạo phụ trách ghi hình cho Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam mới phản ứng lại, vì sao sắc mặt Diêm tổng vừa rồi lại tệ như vậy, thì ra là cô đã quấy rầy chuyện tốt của đối phương.

Mặt đỏ bừng lên, vốn chuẩn bị thông báo lịch trình ngày mai cho Lâm Lam, nhưng lúc này đâu dám nữa, liền mau chóng rời đi, còn về chuyện ghi hình ngày mai thì để mai tính tiếp.

Trở về đến phòng, Diêm Quân Lệnh gọi điện cho Lâm Lam, nào ngờ người phụ nữ đáng ghét này lại tắt máy.

Diêm Quân Lệnh âu sầu liền dùng máy bàn của khách sạn để gọi, lần này Lâm Lam không nghe máy cũng phải nghe.

“Qua đây.” Diêm Quân Lệnh ra lệnh qua điện thoại.

“Em mệt lắm, muốn đi ngủ, anh cũng nghủ sớm đi.” nói xong Lâm Lam dập máy, vẫn chưa hết Lâm Lam tiện tay rút luôn dây nguồn ra.

Diêm Quân Lệnh gọi lại, nhưng không gọi được nữa.

Toàn thân hừng hực không có chỗ giải tỏa, vậy mà cửa phòng bên cạnh vẫn đóng chặt.

Không còn cách nào Diêm Quân Lệnh đành đi tắm, nhưng tắm xong lại nhìn thấy chiếc áo bung hết cúc áo của cô gái nhỏ đáng ghét kia, không thể kiềm nén lại nhớ tới cảnh nóng bỏng vừa nãy, và cả làn da nõn nà khuôn mặt thẹn thùng của cô gái nhỏ, chỉ có thể thở dài không còn cách nào đành chống đẩy 100 cái mới miễn cưỡng kìm ham muốn lại.

Phòng bên cạnh.

Lâm Lam cũng không khá hơn là bao.

Vừa nãy hoảng sợ muốn chạy trốn, nhưng không ngờ bản thân lại khơi dậy sự ham muốn của người đàn ông, Diêm Quân Lệnh cũng thành công khi khơi dậy dục vọng trong cô, lúc này cô khó chịu lăn qua lăn lại trên giường, cứ cảm giác trên da có sự đụng chạm của người đàn ông. Vừa nóng bức vừa ngứa ngáy.

Bất giác sờ lên mặt mình, “Lâm Lam ơi mày phải bình tĩnh, vẫn chưa tới 30 sao lại không chịu nổi sự kích thích như thế này!”

Bốp bốp bốp!

Nói xong mà mặt vẫn nóng bừng, Lâm Lam quyết định tát vào mặt mình mấy cái, sau đó vỗ nước lạnh lên mặt và cổ, rồi cứ để ướt như vậy quay vào giường.

Cứ trằn trọc rất lâu như vậy, Lâm Lam mới ngủ được.

Trong lúc mê ngủ vẫn còn nghĩ mình đã tới tuổi tiền mãn kinh rồi sao?

Ngày hôm sau.

Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam đều thức dậy muộn, hai người quầng mắt đều thâm lại, xuất hiện trước cửa phòng cùng nhìn nhau biểu cảm kỳ quặc.

“Không ngủ ngon sao?” Diêm Quân Lệnh vừa hỏi cô gái nhỏ vừa nhấn đôi mắt cảu mình.

Lâm Lam gật đầu lia lịa, “Anh cung xkhoong ngủ được hả?”

“Em cảm thấy anh như vậy có ngủ nổi không?” Diêm Quân Lệnh hỏi ngược lại.

“ừa.” Lâm Lam không biết nói gì, trong lòng có chút ấm ức, cô cũng đâu có ngủ ngon đâu.

Dường như nhìn ra tâm tư của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh tiến lại gần, “Sao em cũng không ngủ được vậy? Cũng muốn thứ anh muốn sao?”

“Anh muốn thì có.” Lâm Lam vừa rồi còn chút áy náy, nghe thấy câu đó của người đàn ông, bỗng cảm thấy sự áy náy của cô vốn dĩ là thừa thãi. Không khách sáo đáp trả một câu, ai ngờ Diêm Quân Lệnh lại tiến thêm một bước, Lâm Lam hoảng sợ, “Anh muốn làm gì hả? Ban ngày ban mặt anh đừng làm bậy!”

“Cái đầu ngốc nghếch của em chứa cái gì vậy?” Diêm Quân Lệnh hết kiên nhẫn cánh tay giữ chặt vai của Lâm Lam, tay cong lại búng nhẹ lên khuôn mặt cô.

Lâm Lam ngẩng đầu không hiểu, “Anh đang làm gì vậy?”

“Không xử lý quầng mắt thâm đi, em định mang mắt gấu trúc đi ghi hình sao? Không sợ thợ sửa phim chết mệt khi sửa hình ảnh cho em sao?” Diêm Quân Lệnh nói với vẻ không ra làm sao cả.

“Em... như vậy có tác dụng không?” Lâm Lam muốn nói cái này không phải là do anh sao, nhưng nghĩ tới là cô chạy trốn trước, nên chỉ đành cắn răng đổi câu hỏi.

“Đương nhiên là có tác dụng rồi.” Diêm Quân Lệnh dùng hai tay búng nhẹ để vết thâm dưới mắt của cô gái nhỏ tan dần đi, hy vọng quầng thâm mắt nhìn không còn nghiêm trọng nữa.

Lâm Lam nín thở, yên lặng để người đàn ông giúp mình ấn bọng mắt, nhưng ở gần quá, hơi thở nóng ấm phả vào sống mũi của cô, khiến Lâm Lam cảm thấy hơi nhột nhạt.

Một lát sau Lâm Lam mới ngẩng đầu lên, “Có khỏi không?

“ừm.” Diêm Quân Lệnh gật đầu.

Lâm Lam bĩu môi, trong lòng vẫn ghi nhớ lời đàn ông nói lúc trước, “Làn da của em đâu có xấu, cho dù có bọng mắt thâm cũng không làm nhân viên hậu kỳ chết mệt được.”

Lâm Lam ở trong nghề giải trí cũng gặp qua không ít người trong phim thì da dẻ mịn màng căng bóng, nhưng ngoài đời da lại đầy đồi mồi, khô nẻ thậm chí bị rỗ nghiêm trọng, khiến người ta cảm thấy thất vọng.

Cho nên lời Diêm Quân Lệnh nói làm cô rất ái ngại.

“ồ”. Diêm Quân Lệnh ý nghĩ sâu xa gật gật đầu.

Lâm Lam không hài lòng với thái độ này của người đàn ông, đang muốn phản đốim lại phát hiện quay phim không biết từ khi nào đã ôm máy quay đang quay bọn họ, Lâm Lam cuống lên, vội vàng che mặt, “Em vẫn chưa trang điểm!”

Diêm Quân Lệnh lại cười vẻ xấu xa, rõ ràng là biết từ sớm rồi.

“Không sao, làn da của em đâu có xấu.” Diêm Quân Lệnh trả lại nguyên vẹn câu nói của Lâm Lam khi nãy.

Lâm Lam bực bội.

“Đoạn này sẽ không phát sóng chứ?” Lâm Lam ôm hy vọng hỏi dò.

Biên đạo gật đầu, “Còn phải xem hậu kỳ, chủ đề của chúng ta hôm nay là quay cảnh đời thường của siêu mẫu, bao gồm cả quá trình trang điểm của cô Lâm.”

“tối qua sao không thông báo...” Lâm Lam muốn nói tối qua tại sao không có thông báo, nhưng đột nhiên nhớ ra tối qua nữ biên đạo tới phòng của Diêm Quân Lệnh, hình như trước đó có gõ cửa của cô, liền chuyển chủ đề, “Cũng được, vậy thì bắt đầu thôi.”

“Ok”. Nữ biên đạo giơ tay biểu thị ok, nhưng lại không nói cho Lâm Lam trước khi quay quá trình trang điểm thì vãn quay lúc để mặt mộc, chỉ là vừa nãy cô và Diêm tổng quá đáng yêu, mới giữ lại để biên tập thành nội dung.

Lâm Lam sờ lên mặt của mình có chút không chắc chắn nhìn Diêm Quân Lệnh, “Như vậy có thật là được không?”

“Hoàn mỹ!” Diêm Quân Lệnh không phải là nịnh nọt Lâm Lam, mà thật sự cảm thấy vẻ mộc mạc của cô gái nhỏ vừa trẻ trung vừa đáng yêu, lộ vẻ rất thiếu nữ rất đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.